Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo thông lệ của trường Trung học Đông Giang, sau kỳ thi cuối kỳ học sinh còn phải ở lại trường thêm bốn ngày nữa mới chính thức được nghỉ.

Mà trong bốn ngày này, ngày đầu tiên gần như giáo viên sẽ bận chấm bài thi, theo truyền thống, các lớp trong khối sẽ xem phim thư giãn cả ngày.

Ngày thứ hai bắt đầu lần lượt giảng bài và chữa đề thi, mất khoảng hai ngày để giảng xong đề thi của chín môn học.

Chiều ngày cuối cùng sau khi công bố điểm, sẽ chính thức bắt đầu nghỉ đông.

Sau khi vào lớp không lâu, ủy viên phương tiện nghe nhìn đã lên bục giảng, bàn bạc với mọi người về việc xem phim gì.

Sau một hồi thảo luận sôi nổi, lớp phó đã chọn ra một vài bộ phim để đề cử, sau đó thông qua bỏ phiếu của toàn thể, cuối cùng bộ phim được đa số thông qua là《 Rung động đầu đời 》.

Khi Trần Duyên Tri nghe thấy là bộ phim này, lông mày khẽ giật, dường như có chút không ngờ tới.

Cô đã xem bộ phim này một lần trong kỳ nghỉ hè rồi, lúc đó cô còn đăng một bài đánh giá phim lên Hạt nhân nóng chảy.

Vì vậy hôm nay xem lại một lần nữa, Trần Duyên Tri khó tránh khỏi thiếu hứng thú.

《 Rung động đầu đời 》là một bộ phim tình cảm tuổi thanh xuân nước ngoài, kể về câu chuyện trưởng thành và tình đầu.

Cậu con trai vốn vô cùng tự cao dần dần thích một cô gái vui vẻ hay cười, tình cảm chân thành ngây ngô giữa thiếu niên và thiếu nữ dưới khung cảnh và bầu không khí tuyệt đẹp của bộ phim trở nên hết sức rung động lòng người, thỉnh thoảng trong lớp lại vang lên tiếng reo hò của những người “đẩy thuyền”.

Trần Duyên Tri chống tay, có vẻ thờ ơ, ánh sáng mờ nhạt quanh co, chậm rãi lọt vào đôi mắt như ngọc trai của cô.

Cả lớp kéo rèm cửa, trong bóng tối mờ mờ, trên màn hình nam chính đang nhìn ông lão, phía sau họ là màn đêm xanh thẫm, khóe miệng ông lão khẽ nở một nụ cười.

“… Có người nông cạn, có người bên ngoài mạ vàng nhưng bên trong rỗng tuếch. Nhưng một ngày nào đó cháu sẽ gặp được một người rực rỡ như cầu vồng, khi cháu gặp người đó rồi, cháu sẽ thấy những người khác chỉ là mây trôi mà thôi.”

Sau khi xem phim xong đã gần tới trưa, học sinh ở lại trường trong bốn ngày này, nói hơi quá lên thì là “vô tổ chức vô kỷ luật”, là “thời kỳ cuồng nhiệt” như cách người ta vẫn hay gọi.

Bình thường 11 giờ căng tin sẽ mở cửa, 11 giờ rưỡi đánh chuông tan học mới được rời khỏi lớp đến căng tin, nhưng hôm nay lúc 11 giờ kém mấy phút, một đám người đã chờ sẵn, lén lút đến cửa căng tin, cửa vừa mở ra là ồn ào ùa vào.

Chỉ có điều, chú bảo vệ nghiêm túc ở cổng trường vẫn luôn kiểm soát rất nghiêm ngặt, nếu không có thông báo từ lãnh đạo nhà trường, dù thế nào cũng sẽ không mở cửa cho người ra vào lúc 11 giờ.

Vì vậy khi Lê Vũ Liên thấy Trần Duyên Tri đứng dậy định rời đi, có chút ngạc nhiên: “Tiểu Tri, cậu định về nhà à?”

Trần Duyên Tri nhìn cô ấy một cái: “Không phải. Hôm qua tôi để quên cặp sách ở phòng thi cuối cùng, bây giờ đến phòng giữ đồ thất lạc xem thử.”

Lê Vũ Liên: “À à! Vậy cậu mau đi đi.”

Tối qua Trần Duyên Tri đã phát hiện cặp sách của mình biến mất không thấy đâu, nghĩ kỹ lại thì mới nhớ ra mình đã quên lấy cặp sách mà đi mất.

Lúc đó đã gần 8 giờ rưỡi rồi, cô lập tức rời khỏi lớp mình, đi thẳng đến lớp Nguyên Bồi, nhưng cô hỏi hết những bạn ngồi bên cửa sổ, họ đều nói không thấy cái cặp đó.

Trần Duyên Tri vẫn còn nhớ, lúc đó bạn nam ngồi bên cửa sổ đã gọi với ra hành lang bên ngoài tên một bạn nữ: “Ngu Uyển Nghi!”

Cô gái bị gọi tên vốn đang tựa lan can nói chuyện với bạn, nghe thấy thế lập tức quay đầu lại “ơi” một tiếng, chạy bước nhỏ từ ban công bên ngoài hành lang về.

“Trong lớp có ai đưa cho cậu một cái cặp màu đen không?”

Những ngón tay trắng mảnh mai của cô gái đặt trên bệ cửa sổ, như những cọng hành trắng phơi nắng xuân trên phiến đá, cô gái được gọi là Ngu Uyển Nghi nói với chất giọng trong trẻo mềm mại: “Không có, sao thế?”

“Đây là ủy viên tuyên truyền kiêm sinh hoạt của lớp tôi, nếu có ai trong lớp nhặt được cặp của cậu, chắc chắn sẽ giao cho cậu ấy.”

Ngu Uyển Nghi ngạc nhiên nhìn Trần Duyên Tri, đôi mắt ướt át mở to: “Bạn à, cậu có đồ để quên ở lớp tôi sao? Có phải là làm rơi lúc thi hôm qua không?”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Đúng vậy…”

Ngu Uyển Nghi “Ồ” một tiếng: “Bên tôi không nhận được cái cặp nào cả, nhưng tôi nghĩ cậu có thể đến phòng giữ đồ thất lạc ở khu lớp 10 xem thử, có khi là có bạn nhặt được rồi mang thẳng đến đó.”

Trần Duyên Tri vội hỏi: “Cụ thể ở đâu vậy?”

Ngu Uyển Nghi mô tả chi tiết đường đi đến phòng giữ đồ thất lạc, Trần Duyên Tri cũng dần dần từ sự lo lắng ban đầu trở nên bình tĩnh hơn. Lúc này cô mới nhớ ra mình đã từng xem bản đồ trường Trung học Đông Giang, cô biết đường đi.

Trần Duyên Tri: “Cảm ơn cậu.”

Ngu Uyển Nghi che miệng cười, đôi mắt cong lên trông vô cùng tươi sáng vui vẻ: “Cậu khách sáo quá! Nhưng tối nay cậu đừng đi vội, bên phòng giữ đồ thất lạc là do Hội học sinh các khối phụ trách, họ chỉ trực vào giờ trưa và giờ tan học buổi chiều thôi.”

Trần Duyên Tri đành phải bỏ ý định đi tìm cặp tối hôm đó: “… Được, cảm ơn cậu.”

Cuối cùng cũng đợi đến giờ trưa, từ tối qua đến lúc xem phim vừa rồi Trần Duyên Tri vẫn luôn ở trong trạng thái bất an, bây giờ cuối cùng cũng có thể đến phòng giữ đồ thất lạc để tìm đồ cô đã làm mất.

Khi Trần Duyên Tri đến phòng giữ đồ thất lạc thì mặt trời đã lên cao, thời điểm ánh nắng gay gắt nhất trong ngày, vào mùa đông bị ánh nắng như vậy chiếu lên người lâu, sẽ cảm thấy ấm áp đến hơi ngứa ngáy.

Trần Duyên Tri đẩy cửa vào phòng, sau bàn có một bạn nam ngồi trực, đang chơi điện thoại.

Điện thoại không hoàn toàn bị cấm trong trường, thực tế trường Trung học Đông Giang không quản lý điện thoại nghiêm ngặt lắm, tuy có nhiều quy định nhưng khi áp dụng vào thực tế quản lý lại có rất nhiều kẽ hở.

Nhưng, lấy ra chơi một cách to gan như vậy trong hoàn cảnh này…

Có lẽ là vì đang trong giai đoạn sắp nghỉ lễ đây mà.

Khi Trần Duyên Tri đi đến, bạn nam đã để điện thoại xuống, đứng dậy: “Xin chào.”

Trần Duyên Tri đi thẳng vào vấn đề: “Xin chào. Hôm qua khi thi tôi đã làm mất một cái cặp màu đen, bên trong có một quyển sách ngoại khóa bìa trắng, xin hỏi ở đây có nhận được đồ thất lạc nào tương tự không?”

Bạn nam chỉ suy nghĩ vài giây, lập tức nhớ ra: “Cái đó hình như là được mang đến đây chiều hôm qua… Ồ! Đúng rồi, hình như có một cái cặp như vậy!”

Bạn nam đi đến tủ cuối cùng, sau khi lục lọi một hồi đã lấy một cái cặp màu đen quen thuộc ra.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cái cặp đó, đáy lòng của Trần Duyên Tri bỗng thả lỏng.

— Đã tìm thấy rồi. Không bị mất.

Bạn nam cầm cặp đi đến trước mặt Trần Duyên Tri, móc kim loại đeo ở đuôi cặp rơi trên bàn gỗ, phát ra tiếng kêu trầm đục giòn tan: “Bạn học, phiền cậu ghi thông tin cá nhân vào sổ, sau đó có thể lấy đồ về nhé.”

Trần Duyên Tri nhận lấy cặp ngay lập tức, kéo khóa cặp ra.

Trong ngăn kẹp, quyển sách bìa trắng mới tinh nằm ở giữa, dáng vẻ yên bình thanh thản, như thể trải qua những thăng trầm thế này lại khiến nó càng thêm sâu sắc hơn.

Trần Duyên Tri gật đầu, đôi mắt ngước lên như đá thủy tinh núi lửa, tỏa ra ánh sáng lấp lánh: “Được.”

Trong sổ đăng ký đồ thất lạc, cần điền vật phẩm lấy về, lớp và thông tin liên lạc của người lấy đồ, Trần Duyên Tri không mất nhiều thời gian đã điền xong và cầm cặp đi, mà bạn nam đứng sau bàn cũng lấy điện thoại ra, tiếp tục xem video ngắn.

Cho đến giờ trưa đổi ca, bạn nam mới đón một vị khách mà cậu ta không bao giờ ngờ tới.

Cậu ta vốn thấy thời gian cũng gần đến rồi, vừa định cất điện thoại ra ngoài lấy đồ ăn, kết quả ở cửa bỗng có người đẩy cửa đi vào.

Một bàn tay thon dài nắm lấy tay nắm cửa, với những tĩnh mạch màu xanh hơi nổi lên, chạy ngang dọc thật đẹp đẽ, tiếp theo, đập vào mắt là đôi môi mỏng và đuôi mắt hơi cong lên của người mới tới, theo ánh mắt di chuyển, hàng mi dài quét xuống đổ bóng đen dày đặc.

Bạn nam nhìn thấy là Hứa Lâm Trạc thì trước tiên là “Ơ” một tiếng: “Lâm Trạc, sao cậu lại đến đây? Hôm nay đâu phải đến lượt cậu trực?”

Hứa Lâm Trạc đưa tay đóng cửa văn phòng lại, cậu hơi nhếch môi, trông có vẻ đang vô cùng vui vẻ: “Đến xem cậu có lén làm biếng không.”

“Này! Tôi đâu có lén làm biếng, tôi đang quang minh chính đại trốn việc đấy!”

“Cậu trốn việc mà còn lý luận nữa.”

“Không có cách nào khác, trực ở đây thật sự quá chán.” Bạn nam thấy Hứa Lâm Trạc chậm rãi bước về phía này, mở cuốn sổ đăng ký đặt trên bàn ra: “Tôi nói với cậu… này, cậu nhìn gì vậy? Cuốn sổ này có gì hay đâu.”

“Cả ngày chẳng có mấy người đến lấy đồ, nhiều thứ chất đống trong tủ không ai nhận đến mốc meo cả! Theo tôi, chi bằng bỏ luôn cái phòng giữ đồ thất lạc này đi, cảm giác cũng chẳng giúp được ai cả.”

Những ngón tay thon dài đang lật trang sách bỗng dừng lại.

Hứa Lâm Trạc chăm chú nhìn dòng chữ đơn giản trên sổ đăng ký. Người viết có vẻ hơi gấp gáp, nhưng dù nét bút hơi run, nét cuối còn nguệch ngoạc, vẫn có thể thấy được vẻ thanh tú mà rõ ràng từ nét chữ.

Nét chữ đó giống như những cành non mảnh mai, đáng lẽ có thể leo lên giàn leo đã được dựng sẵn, tránh khỏi nỗi vất vả phải phấn đấu, nhưng vẫn chọn dựa vào chính mình, nâng đỡ một bông hoa kiêu hãnh căng đầy.

Hứa Lâm Trạc nhìn rất lâu, rồi chợt bật cười.

Cậu mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Một sự vật tồn tại trên đời, chắc chắn có lý do của nó.”

“Nói không chừng trong lúc cậu không biết, cậu đã giúp được một việc lớn, chỉ là cậu chưa nhận ra thôi.”

Bạn nam gãi đầu, rõ ràng không hiểu gì lắm nhưng cũng không để tâm: “Ồ ồ, vậy cũng đúng. À phải rồi, hôm nay hiếm lắm mới có người đến lấy đồ, cuối cùng cũng không phải ngồi cả buổi sáng vô ích!”

“Cậu có muốn đoán xem cậu ấy lấy gì không?”

Hứa Lâm Trạc cười cười: “Cậu tưởng tôi ngốc à? Tôi không biết tự xem sao?”

Bạn nam “Ơ” một tiếng: “Cậu đừng xem mà, chán thật!”

Hứa Lâm Trạc đã tìm được câu trả lời mình muốn, bèn từ từ đứng thẳng dậy: “Vừa rồi đã xem rồi.”

“Này, cái cặp sách đen bình thường mà cậu mang đến hôm qua, hôm nay đã có người đến nhận về rồi, những thứ tôi nhặt được thì toàn mốc meo hết! Sao đồ cậu mang đến lại được người ta nhận về nhanh thế?”

Hôm qua Hứa Lâm Trạc mang cái cặp sách đen đó đến tìm bạn nam trực ban, nhờ cậu ta đăng ký đồ thất lạc, trước khi đi còn dặn dù thế nào cũng phải nhớ yêu cầu người ta điền vào bảng đăng ký, để tránh người khác lấy nhầm.

Lúc đó bạn nam liên mồm đồng ý, còn hơi tò mò, nên mở túi ra nhìn một cái, nhớ được cuốn sách bìa trắng đó.

Hứa Lâm Trạc đáp: “May mắn hơn chút thôi.”

Bề ngoài Hứa Lâm Trạc vẫn đang nghe bạn nam lải nhải, nhưng thực ra tâm trí đã sớm bay xa đến đâu rồi. Dường như cậu đang suy nghĩ điều gì đó, đầu ngón tay lướt trên trang giấy trắng của sổ đăng ký, dừng lại ở một cái tên cụ thể.

Trần Duyên Tri.

Dòng cuối cùng ghi lớp và thông tin liên lạc được viết gần như bay lên, có thể thấy chủ nhân của nét chữ thật sự có hơi gấp gáp, thậm chí còn thấy được đôi chút sốt ruột.

Bạn nam phụ trách trực ban vẫn đang liến thoắng nói gì đó:

“— Bạn nữ đó cũng khá may mắn, lần nào tôi đánh mất đồ cũng không tìm thấy đâu, đừng nói đến việc được người ta nhặt được mang đến đây, vậy mà cậu ấy còn gặp được người chủ động mang đến tận nơi, này, đúng là may mắn thật.”

Hứa Lâm Trạc thầm ừm một tiếng trong lòng: Đúng vậy. Đúng là chủ động mang đến tận nơi thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK