Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Ngữ vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc im lặng như tờ.

Trần Duyên Tri nhìn chằm chằm người trên bục giảng.

Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Thược Thanh tái xanh, con ngươi co lại, cơ thể run rẩy, cử động cứng nhắc, đó là biểu hiện tiêu chuẩn của nỗi sợ hãi khi bị lật tẩy.

Kẻ vốn giỏi cãi bướng giờ lại đứng cứng người trên bục, nghẹn họng nhìn Từ Ngữ, không nói được lời nào.

Trần Duyên Tri không khỏi nhíu mày.

Weibo?

Weibo của Vương Thược Thanh sao? Cô ta đã viết gì?

Cô ta khó khăn mở miệng: “Cậu nói gì—”

Từ Ngữ nhìn vẻ mặt rõ ràng là đang chột dạ của cô ta, tâm trạng bực bội ghét bỏ dường như được giải tỏa, cô ấy khẽ cười giễu: “Sao? Muốn tôi nói ra trước mặt mọi người sao?”

“Cậu đã nói gì, chính cậu cũng không biết ư? Đang diễn kịch với tôi đấy à?”

Mặt Vương Thược Thanh tái mét. Cô ta hoàn toàn câm lặng, không nói được một lời.

Trần Duyên Tri nheo mắt lại.

Lúc này, ủy viên kỷ luật của lớp, một nam sinh Trần Duyên Tri không quen lắm bước lên bục giảng.

Cậu ấy vỗ vai Từ Ngữ, tiện tay tách hai người ra, giọng điệu mang ý trấn an: “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, có chuyện gì thì sau này nói riêng đi.”

Lê Vũ Liên khẽ nói: “Ủy viên kỷ luật lại bắt đầu làm người hòa giải rồi.”

Trần Duyên Tri nhìn về phía bục giảng, nam sinh lên tiếng: “Mọi người nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi đi! Đừng đứng ngây ra đó nữa!”

Những người trong lớp đang dừng lại hóng chuyện cũng bắt đầu hoạt động trở lại, rất nhanh, lớp học lại tràn ngập tiếng kéo bàn ghế ồn ào.

Trần Duyên Tri đứng giữa đám đông, nhìn lên bục giảng. Vương Thược Thanh ngày thường luôn dương dương tự đắc, dường như không có gì có thể đánh bại được cô ta, lúc này đã cúi thấp cái cổ kiêu ngạo, sắc mặt có thể nói là tái nhợt như tờ giấy trắng.

Trần Duyên Tri cau mày, có hơi không hiểu.

Rốt cuộc Vương Thược Thanh đã viết gì không thể công khai trên Weibo, mà sau khi bị vạch trần lại sợ hãi đến thế?

Chẳng bao lâu sau, mối nghi hoặc của Trần Duyên Tri đã được giải đáp.

Tiết một tự học buổi tối vừa tan, Trần Duyên Tri đang ngồi tại chỗ đã bị Chu Hoan Dần và Lê Vũ Liên kéo ra ngoài.

Chu Hoan Dần đưa điện thoại cho Trần Duyên Tri xem, trên màn hình hiện rõ giao diện Weibo: “Này, tin nóng đây, tài khoản của Vương Thược Thanh mà tôi vừa chạy sang lớp bên cạnh hỏi được.”

“Buồn cười thật, chút chuyện vặt này của cậu ta mà đã truyền sang các lớp khác nhanh thế.”

Trần Duyên Tri nhận lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị trang chủ Weibo của một tài khoản tên “saraoooi”, ảnh đại diện là một cô gái hotgirl mạng mà Trần Duyên Tri không biết: “Đây là Weibo của Vương Thược Thanh à?”

“Đúng vậy. Vừa lên lớp tự học tối là cậu ta đã lén xóa sạch những bài đăng chửi người khác. Nhưng vô ích thôi, trong lớp đã có người chụp màn hình đăng vào nhóm lớp rồi.”

Trần Duyên Tri mở nhóm lớp, tin nhắn liên tục được cập nhật, đều là chế giễu và chửi bới hành vi của Vương Thược Thanh. Trần Duyên Tri nhìn vài cái, bỗng lên tiếng: “Hóa ra lớp chúng ta có nhiều người mang điện thoại đến trường như vậy.”

Lê Vũ Liên nghển cổ nhìn: “Đúng vậy, lớp chúng ta vốn có nhiều học sinh ngoại trú mà. Nhưng nhiều người chỉ mang chứ không chơi, khi nào có tin hot thế này mới phá lệ dùng thôi.”

Khóe miệng Chu Hoan Dần giật giật: “Không phải, đó là trọng tâm sao? Trần Duyên Tri, cậu xem ảnh chụp màn hình Weibo của cậu ta đi!”

Ngón tay Trần Duyên Tri lướt qua: “Đang xem đây, ai bảo mọi người nói nhiều quá.”

Cuối cùng cũng tìm được ảnh chụp màn hình được đăng trong nhóm lúc đầu, Trần Duyên Tri mở ra, nội dung đầu tiên đã khiến mí mắt cô giật giật: “Đây… là đang chửi tôi à?”

Lê Vũ Liên: “Đúng vậy. Nhưng cậu đừng lo, cậu ta không chỉ chửi cậu, mà còn chửi nhiều người trong lớp nữa.”

Trần Duyên Tri: “Tôi có nên thấy vui không?”

Chu Hoan Dần: “Thật đấy, nếu cậu ta chỉ chửi mỗi cậu thì đã không bị mọi người mắng thậm tệ thế này, cũng không đến nỗi khiến bản thân rơi vào tình cảnh khó xử cả trong lẫn ngoài như vậy.”

Trần Duyên Tri lướt xuống dưới, cô ngạc nhiên phát hiện, Vương Thược Thanh đã nói xấu gần một nửa số cán bộ lớp, trong đó có cả ủy viên thể dục Chương Nhất Minh và lớp phó Từ Ngữ, còn có cả ủy viên sinh hoạt Lê Vũ Liên.

Trần Duyên Tri không hiểu: “Không phải, Vũ Liên trêu chọc gì cậu ta chứ? Hai người các cậu còn chưa từng nói chuyện mà?”

Lê Vũ Liên bối rối: “Ai biết được, có thể vì cậu ta có mâu thuẫn với cậu, nên cũng kéo theo không thích bạn của cậu? Ghét ai ghét cả đường đi ấy?”

Chu Hoan Dần chỉ vào màn hình: “Cậu vẫn chưa thấy chuyện quá đáng hơn đâu. Cậu ta còn chửi cả những người ở ký túc xá của các cậu, Lương Thương Anh, Triệu Hiểu Kim, Kha Ngọc Sam, không chừa một ai.”

Trần Duyên Tri vừa xem, vừa dần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Bình thường cậu ta đâu có thái độ này với Triệu Hiểu Kim và Lương Thương Anh, tôi còn tưởng quan hệ của họ khá tốt chứ?”

Chu Hoan Dần không cho là đúng, cười giễu: “Cậu còn nhớ cậu ta nói gì trên bục giảng không? Cậu ta nói cậu ta hiểu những cô gái ngồi cạnh mình, nói quan hệ của họ tốt, chắc chắn sẽ không tố cáo cậu ta, kết quả trên Weibo lại chê bai người ta học kém mà còn luôn tìm cậu ta nói chuyện, hỏi này hỏi kia, khiến cậu ta cảm thấy rất buồn cười, rất cạn lời.”

“Lúc đọc được tôi sốc lắm luôn đó, người gì mà hai mặt thế chứ?”

Trần Duyên Tri: “Trong miệng cậu ta không có lấy một câu thật lòng nhỉ.”

“Cậu khỏi phải nói, cậu ta thực sự là trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu khác.” Lê Vũ Liên tấm tắc lấy làm lạ: “Về mặt đạo đức giả, cậu ta có thể xếp hạng nhất trong số những người tôi gặp từ lúc lớn lên đến giờ.”

“Cậu ta cũng giỏi đóng kịch quá rồi đó! Một trong những nữ sinh bị cậu ta chửi là bạn tôi, bạn tôi nói bình thường thật sự không nhìn ra cậu ta là người như vậy.”

Ngón tay Trần Duyên Tri dừng lại. Ảnh chụp màn hình dài đã cuộn đến cuối, chính là bài đăng Weibo mới nhất của Vương Thược Thanh, ngày đăng là một ngày trước khi công bố kết quả thi tháng lần thứ hai:

[Nhanh đến học kỳ II lớp 11 đi! Lúc đó tôi sẽ có thể quay lại lớp cũ của mình, có trời mới biết tôi thực sự không muốn ở lại lớp này thêm một giây nào nữa, cảm thấy lớp này thật khiến người ta buồn nôn.]

Chu Hoan Dần hất cằm: “Chính là câu này khiến nhóm lớp chúng ta giận sôi.”

Trần Duyên Tri mở nhóm chat, tin nhắn lướt rất nhanh, cô chỉ nhìn được vài dòng:

[Rốt cuộc trong lớp chúng ta có ai chưa bị cậu ta chửi không?]

[Tôi nghĩ là không đâu.]

[Coi thường lớp chúng ta như vậy thì cuốn xéo về lớp Sáng Tạo đi! (nhe răng)(nhe răng)]

[Buồn cười thật, người ta muốn quay lại lắm rồi, dù phải lăn cũng rất sẵn lòng đấy, chỉ là thành tích quá kém nên lớp Sáng Tạo không thèm.]

[Còn không lấy nổi hạng nhất lớp, cậu ta lấy đâu ra tự tin nói mình có thể quay lại lớp Sáng Tạo thế?]

[Đệt, năm nay chỉ trông chờ xem trò cười của con nhỏ này thôi ha ha ha!]

[Cậu ta quá đáng quá, bình thường Lâm Lâm đối xử với cậu ta tốt như vậy, sau lưng cậu ta lại nói người ta như thế!]

[Thế nên mới nói cậu ta đê tiện mà.]

Lê Vũ Liên cũng ghé sát lại, cùng xem với Trần Duyên Tri: “Nhìn tình hình này, sau này chắc không ai trong lớp chúng ta muốn làm bạn với cậu ta nữa đâu nhỉ? Dù sao trong mắt cậu ta, chúng ta cũng chỉ là một đám ‘học sinh tầm thường’ khiến người ta buồn nôn thôi.”

“Này, Duyên Tri, mấy người trong ký túc xá của cậu có mang điện thoại không? Nếu mang thì thú vị rồi.”

Trần Duyên Tri: “Lương Thương Anh có mang, hai người kia thì không.”

“Sau này ký túc xá của các cậu chắc chắn sẽ ngày càng rối loạn ngột ngạt đấy nhỉ? Thật sự là, thứ thói hư tật xấu gì cũng đều tụ tập ở A201 của các cậu rồi.”

Trần Duyên Tri: “Đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi.”

Cô nhìn trang chủ Weibo của tài khoản Vương Thược Thanh hiển thị trên điện thoại, đột nhiên lên tiếng: “Tôi rất tò mò, tài khoản của Vương Thược Thanh là tình cờ bị người trong lớp chúng ta phát hiện sao?”

Lê Vũ Liên: “Không phải đâu, là người của lớp Sáng Tạo đến nói với người lớp chúng ta đó, vì lớp chúng ta có người có bạn ở lớp Sáng Tạo mà, sau đó, một hôm kia, bạn của cô ấy nhắc đến, kết quả là người trong lớp chúng ta về tìm, thì phát hiện ra.”

Chu Hoan Dần: “Vương Thược Thanh đã cài đặt không cho đẩy bài đến bạn bè trong danh bạ, cũng đóng chức năng đề xuất cùng thành phố, ngoài một vài người bạn thân thì không ai biết Weibo của cậu ta cả. Không biết tại sao tài khoản này lại bị người ta đào ra.”

“Coi như cậu ta xui xẻo vậy.”

Chu Hoan Dần nhìn Trần Duyên Tri: “Duyên Tri, cậu có từng nghĩ đến việc đổi ký túc xá không? Phòng ký túc của chúng tôi còn một giường trống, cậu có thể đi nói với cô giáo, để cô ấy chuyển cậu sang ký túc của chúng tôi.”

Trần Duyên Tri tắt điện thoại đưa lại cho Chu Hoan Dần, nghe vậy thì sững sờ: “Chuyện này…”

Trần Duyên Tri chợt nhớ ra cuộc trò chuyện trước đó với Hứa Lâm Trạc. Thật ra, cô đã từng nghĩ đến cách đổi ký túc xá này, nhưng lúc đó cô cảm thấy thời cơ chưa đến, nếu vội vàng đề xuất thì kết quả chỉ có thể là bị cô Mã Hồng Mai từ chối.

Nhưng hiện giờ, Vương Thược Thanh trở thành con chuột qua đường ai cũng muốn đánh, lúc này nếu đề xuất đổi ký túc xá, cũng coi như cô đã có đủ lý do.

Lê Vũ Liên cũng rất vui vẻ: “Đúng rồi Duyên Tri, cậu đến đây, ba người chúng ta sẽ ở cùng một ký túc xá! Tốt biết bao!”

Trần Duyên Tri suy nghĩ một lát, gật đầu: “Được. Tôi sẽ chuẩn bị một chút, ngày mai đi nói với cô.”

Lê Vũ Liên giơ tay lên hoan hô một tiếng, tuy không nhảy lên như cô ấy, nhưng trên mặt Chu Hoan Dần cũng không giấu được nụ cười.

“Duyên Tri, cậu định nói với cô thế nào?”

Trần Duyên Tri trầm ngâm: “Cô Mã Hồng Mai là người nóng tính, bình thường mới nói vài câu đã nôn nóng muốn ngắt lời cậu để hỏi, nếu trực tiếp đi tìm cô ấy để nói thẳng chuyện này, rất có thể tôi còn chưa nói xong đã bị cô ấy hỏi liên tục cắt đứt mạch nói rồi.”

“Cách tốt nhất là viết thành một bức thư dài, rồi đưa tận tay cho cô ấy, đứng bên cạnh đợi cô ấy đọc xong.”

“Cô ấy là kiểu phụ nữ Trung Quốc truyền thống điển hình. Từ những hành vi cô ấy phê phán hàng ngày, có thể thấy tư tưởng của cô ấy, cứng nhắc, bảo thủ, khá khép kín, chiều sâu và rộng của tư tưởng có hạn. Nhưng tương ứng với đó, cô ấy cũng thoải mái hay nói, giàu lòng đồng cảm và yêu thương, những người như vậy thích mềm không thích cứng, hơn nữa thường có thói quen đặt mình ở vị trí đạo đức cao.”

“Vì vậy, nếu muốn cô ấy đồng ý với yêu cầu của tôi, tốt nhất là khi viết nên bỏ qua một số mâu thuẫn, làm mờ một số chi tiết, tô đẹp bản thân thành một nạn nhân hoàn hảo, sau đó dùng giọng điệu khiêm tốn chu đáo để viết. Đặt mình ở vị trí yếu thế, tạo ra cảm giác ‘tôi rất đáng thương, luôn bị bắt nạt’.”

Trần Duyên Tri suy nghĩ xong, nhìn về phía Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần, lại thấy hai người đang nhìn cô với ánh mắt ngây ngẩn.

“Có chuyện gì sao?”

Lê Vũ Liên lắc đầu lia lịa: “Không! Không có gì! Tôi thấy cậu phân tích rất đúng, làm vậy chắc chắn sẽ được!”

Chu Hoan Dần: “Tôi cũng thấy vậy, cô chủ nhiệm sẽ thích kiểu này.”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Ừm, vậy thử xem sao.”

Mặc dù hành động này không tránh khỏi hơi thừa nước đục thả câu một chút, nhưng nếu đối tượng là Vương Thược Thanh, Trần Duyên Tri hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.

Ngày hôm sau, vừa mới bắt đầu tự học buổi tối, nhân lúc ủy viên phương tiện nghe nhìn đang cho mọi người xem tạp chí tin tức, Trần Duyên Tri lặng lẽ rời khỏi lớp học qua cửa sau, mang theo một lá thư đã viết sẵn, gõ cửa văn phòng.

Trong văn phòng chỉ có một mình Mã Hồng Mai. Nghe tiếng động, cô ấy ngẩng đầu lên, thấy Trần Duyên Tri, bèn ngẩng mặt cười nói: “Duyên Tri, sao thế? Em có chuyện gì tìm cô à?”

Thiên thời địa lợi nhân hòa. Trần Duyên Tri bước lên phía trước, nghiêm túc trao lá thư cho Mã Hồng Mai.

Bên ngoài cửa sổ, trời dần tối, lác đác vài học sinh đi trên đường trong trường, một vệt đỏ còn sót lại trên chân trời. Trần Duyên Tri đứng bên cửa sổ, thỉnh thoảng liếc nhìn Mã Hồng Mai bên bàn làm việc. Theo ánh mắt di chuyển xuống, vẻ mặt của Mã Hồng Mai dần dần trở nên nghiêm trọng.

Cho đến khi đọc xong lá thư, Mã Hồng Mai mới đặt tờ giấy xuống, gọi Trần Duyên Tri lại.

Nụ cười trên mặt cô ấy đã biến mất, lông mày hơi nhíu lại, giống như một người mẹ vất vả quá độ, trong lòng đầy lo lắng: “Duyên Tri à, cô đã đọc xong hết rồi, chuyện của hai em và tình hình đại khái, cô đều đã hiểu rồi.”

“Em nói em muốn đổi ký túc xá phải không? Đổi sang… A202?” Mã Hồng Mai lật lại tờ giấy để xác nhận, rồi ngẩng đầu lên: “Hiện tại em đang ở phòng ký túc xá nào?”

Trần Duyên Tri trả lời: “A201 ạ.”

Mã Hồng Mai gật đầu, giọng điệu hòa hoãn: “Nếu các bạn ở A202 đều đồng ý thì bên cô không có vấn đề gì.”

“Chỉ là để xử lý mâu thuẫn này giữa hai em… có lẽ cũng hơi phiền phức.” Mã Hồng Mai thở dài một tiếng: “Cô đã xem hết rồi, em luôn nhường nhịn và bao dung với em ấy, em làm rất tốt. Những ngày qua, cũng thật là vất vả cho em rồi.”

Lông mày Trần Duyên Tri khẽ động, trong lòng nảy ra một ý nghĩ, cô vừa suy nghĩ vừa trả lời, tốc độ nói không tránh khỏi chậm lại một chút: “Không, không sao đâu thưa cô.”

Mã Hồng Mai: “Em yên tâm, sau này cô sẽ tìm em ấy nói chuyện. Em ấy cứ thế này, luôn nói xấu sau lưng bạn bè, cũng không có lợi cho tương lai của em ấy, dù gì cô cũng phải nói chuyện nghiêm túc với em ấy mới được.”

Trần Duyên Tri vẫn luôn lễ phép đáp lại, hơi nghiêng người lắng nghe Mã Hồng Mai nói chuyện, cho đến lúc này, mới chủ động lên tiếng, giọng điệu dịu dàng nói:

“Thưa cô, em hy vọng cô đừng trách bạn ấy quá. Thật ra em có thể hiểu được cảm giác của bạn ấy, em biết có lẽ bạn ấy vừa mới từ lớp Sáng Tạo xuống, môi trường xung quanh đột nhiên thay đổi, trong chốc lát chưa thích nghi được.”

“Trong ký túc xá, bạn ấy cũng thường nói rằng những người bạn cũ của bạn ấy tốt thế nào, có lẽ là vì chưa kết bạn được với ai tốt ở lớp chúng em, rồi thành tích lại sa sút, tâm trạng không tốt nên mới như thế với em. Hơn nữa những chuyện đó đều là chuyện nhỏ, em đã không trách bạn ấy từ lâu rồi.”

Trong ánh mắt Mã Hồng Mai nhìn Trần Duyên Tri dần dần lộ ra vẻ tán thưởng, cô ấy nói với giọng điệu nghiêm túc:

“Duyên Tri, em thật sự là một cô bé có tấm lòng rất lương thiện!”

— Sau khi Trần Duyên Tri trở lại lớp học, cô chia sẻ cuộc trò chuyện với Mã Hồng Mai cho Chu Hoan Dần và Lê Vũ Liên, cuối cùng kết thúc bằng câu: “Cô ấy đã nói với tôi như vậy đó.”

Hai người không thể nhịn được nữa, đồng thời phá lên một tràng cười vang trời dậy đất.

“Hahahahahahaha!!! Lương thiện cái cóc khô! Lương thiện!” Chu Hoan Dần cười lớn: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người liên hệ được từ này với Trần Duyên Tri đấy! Đậu xanh hahahahaha!!!”

Lê Vũ Liên cúi người thật thấp, cười đến mức vai run lên: “Không được rồi không được rồi, tôi không cười nổi nữa, tôi hahahahaha!!!”

Trần Duyên Tri: “… Các cậu có cần phải phản ứng thái quá như vậy không.”

Đợi đến khi hai người cuối cùng cũng cười đủ, Chu Hoan Dần lau nước mắt chảy ra ở khóe mắt vì cười, cố ý trêu chọc Trần Duyên Tri:

“Giỏi lắm Trần Duyên Tri, cậu mà cũng biết nói chuyện kiểu này, tôi thật sự không ngờ tới đấy!”

Trần Duyên Tri như có điều suy nghĩ: “Các cậu khoan hãy nói, đôi khi để bản thân giả vờ trông có vẻ lương thiện dịu dàng, cũng khá hữu dụng đấy.”

“Vốn dĩ là vậy.” Chu Hoan Dần giễu cợt: “Mọi người đều thích người lương thiện dịu dàng vô hại.”

Lê Vũ Liên cảm thấy kỳ lạ: “Có phải vậy không? Tôi không để ý lắm.”

Chu Hoan Dần: “Bởi vì kiểu tính cách này vốn có tính vị tha, khi tiếp xúc sẽ khiến người khác cảm thấy thoải mái. Ngược lại, những người lạnh lùng, thực tế cũng thường là những người theo chủ nghĩa vị kỷ. Mọi người sẽ thích những thứ có thể mang lại giá trị cảm xúc và lợi ích cho bản thân hơn.”

Lê Vũ Liên lại không đồng tình: “Nói như vậy cũng không phải lắm đâu? Tôi thấy những người có tính cách dịu dàng chính là báu vật đó, khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân. Ai cũng sẽ thích những người có tính cách tốt như vậy chứ?”

Chu Hoan Dần: “Vì vậy mới nói là vị tha. Cậu không để ý sao? Những gì cậu miêu tả đều là cảm nhận của cậu.”

Lê Vũ Liên: “Tuy nói vậy, nhưng cậu không thấy tính cách này rất đáng quý hả…”

Hai người đang cãi nhau, Trần Duyên Tri bỗng nhiên cầm chiếc điện thoại kiểu cũ đứng dậy: “Tôi ra ngoài hành lang một lát.”

“Ơ? Duyên Tri cậu đi đâu vậy?”

Trần Duyên Tri: “Gọi điện cho một người bạn.”

Cuối cùng cô cũng thoát khỏi bể khổ, phải nhanh chóng báo cho Hứa Lâm Trạc tin tốt này mới được.

Trần Duyên Tri vừa ra khỏi cửa lớp học, còn chưa đi xa đã bị một giọng nữ gọi lại: “Trần Duyên Tri!”

Trần Duyên Tri dừng bước chân, cô quay đầu lại nhìn người đó, hơi ngạc nhiên: “Lớp phó? Tìm tôi à?”

Từ Ngữ khẽ gật đầu một cái: “Là cô chủ nhiệm tìm cậu. Cậu mau đến văn phòng một chút đi.”

Lông mày Trần Duyên Tri giật một cái, bị cô cố gắng kìm lại.

Cô gật đầu với Từ Ngữ: “Được, tôi sẽ đến ngay.”

Mã Hồng Mai tìm cô?

Là vì chuyện gì? Chẳng lẽ là vì chuyện đổi ký túc xá vừa rồi sao?

Nhưng không phải họ vừa mới nói chuyện xong rồi ư? Chẳng lẽ cô Mã Hồng Mai lại đổi ý, không muốn cho cô đổi ký túc xá nữa?

Ở ngoài cửa, Trần Duyên Tri còn nhíu mày, vừa đẩy cửa vào, lông mày đã giãn ra.

“Thưa cô, cô tìm em ạ?”

Mã Hồng Mai vẫn ngồi tại bàn làm việc của mình, cô ấy vẫy Trần Duyên Tri lại gần, cho đến khi Trần Duyên Tri đứng yên trước bàn của cô ấy, cô ấy mới hắng giọng nói: “Duyên Tri à, cô vừa mới nói chuyện với mẹ em qua điện thoại rồi.”

Bàn tay Trần Duyên Tri đặt sau lưng cứng đờ.

Cô nhìn Mã Hồng Mai, nụ cười nhạt đi, như thể đang xác nhận lại, lặp lại: “Mẹ em ạ?”

Mã Hồng Mai gật đầu: “Đúng vậy, mẹ em.”

“Trong tình huống này, bọn cô là giáo viên chủ nhiệm bắt buộc phải thông báo cho phụ huynh biết. Vì vậy cô đã liên lạc với mẹ em, có vẻ như bà ấy đang đi làm, rất bận, nhưng vẫn nghe rất kỹ những gì cô nói.”

“Cô đã nói với bà ấy về tình hình hiện tại của em. Sau đó bà ấy nói, bảo cô không cần cho em đổi ký túc xá nữa, bà ấy sẽ làm thủ tục cho em ở ngoại trú.”

Khi nghe đến đây, Trần Duyên Tri không khỏi mở to mắt, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.

Mã Hồng Mai cười hiền từ: “Mẹ em vẫn rất quan tâm đến em đấy, đã hỏi cô rất nhiều câu hỏi. Tuy nhiên cô nói với bà ấy, vẫn phải hỏi ý kiến em trước, nên cô mới bảo lớp phó gọi em qua đây. Cô muốn hỏi em nghĩ sao? Là vẫn muốn đổi ký túc xá, hay theo lời mẹ em nói, cho em chuyển sang ở ngoại trú?”

Lúc này Trần Duyên Tri có hơi hoang mang.

Cô siết chặt nắm tay, cảm giác móng tay găm vào thịt rõ ràng, nói cho cô biết tất cả không phải là ảo tưởng mà là thực tế.

Cho dù là trước đây ngày nào cũng bị Vương Thược Thanh nhắm vào châm chọc mỉa mai với ý đồ xấu, cho dù đổi ký túc xá vẫn phải đối mặt với ba người bạn cùng phòng mới ngoài Chu Hoan Dần và Lê Vũ Liên, Trần Duyên Tri cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc chuyển sang ở ngoại trú. Trong tiềm thức, cô cảm thấy điều này là không thể.

Chính mẹ cô đã ép buộc cô quay lại ở trong ký túc xá của trường, hơn nữa, cô hoàn toàn không nghĩ rằng mẹ sẽ hiểu cô vì những gì cô trải qua. Trước đây, thậm chí Trần Duyên Tri còn tưởng tượng, nếu cô tự nói những điều này với Hoàng Diệp, bảo bà ấy cho phép cô về nhà ở, Hoàng Diệp cũng sẽ chỉ từ chối, rồi khiển trách cô không thể hòa thuận với bạn học, vẫn là không thể tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học.

Nhưng dù vậy, dù vậy, cô vẫn không hiểu tại sao Hoàng Diệp lại chủ động đề xuất cho cô chuyển sang ở ngoại trú.

Rõ ràng ban đầu chính bà ấy nói không muốn lãng phí thời gian vào việc đi lại, chính bà ấy nói đi đi về về hàng ngày không có ý nghĩa gì, chính bà ấy bỏ qua cảm xúc của cô, kiên quyết bắt cô quay lại ở ký túc xá trường, vì chuyện này họ đã cãi nhau không chỉ một lần.

Điều gì đã thay đổi Hoàng Diệp, Trần Duyên Tri không biết. Cho dù có nảy ra một vài ý nghĩ trong lúc mơ hồ, cô cũng không dám nghĩ sâu.

Nhưng, một vùng đất hoang tàn khô cằn trong đáy lòng bị phá vỡ, từ trong khe nứt, một dòng suối trong lành ngọt ngào bắt đầu chậm rãi trào ra, những góc cạnh của mảnh đất khô nứt ban đầu cũng dần được làm mềm đi.

—-

Khi tiết học tự học buổi tối thứ hai kết thúc, Hứa Lâm Trạc nhận được cuộc gọi của Trần Duyên Tri.

Trần Duyên Tri nói với người trong điện thoại một câu, giọng điệu nghiêm túc: “Hứa Lâm Trạc, tôi đã nói chuyện của tôi và Vương Thược Thanh với cô giáo rồi, cô giáo đã đồng ý cho tôi đổi ký túc xá.”

Giọng cười của Hứa Lâm Trạc bên kia điện thoại trong veo: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng có thể loại bỏ cậu ta ra khỏi cuộc sống của cậu rồi.”

Gió đêm se lạnh, Trần Duyên Tri kéo cổ áo len cuộn lên, để nó dựng thẳng, che kín sống mũi, giọng nói truyền vào micro cũng vì thế mà trở nên ấp úng, giống như một loài động vật nhỏ mềm mại: “Sao tôi lại cảm thấy cậu không hề ngạc nhiên chút nào vậy?”

Hứa Lâm Trạc: “Tôi tin rằng cái thiện sẽ chiến thắng cái ác.”

Trần Duyên Tri bị cậu chọc cười: “Phụt hahahahaha!”

Giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia nhẹ nhàng dễ nghe, nương theo gió lọt vào tai Hứa Lâm Trạc: “Gì mà cái thiện với cái ác chứ, Hứa Lâm Trạc, sao cậu lại mắc bệnh tuổi dậy thì thế?”

Hứa Lâm Trạc cũng cười theo, nếu lúc này có ai đứng bên cạnh cậu, chắc chắn sẽ phải cảm thán về sự dịu dàng trong đôi mắt đó: “Nếu thực sự là vậy, thì cũng là do ảnh hưởng từ cậu.”

“Thôi đừng đổ lỗi nữa.”

Trên ban công hành lang sau giờ tự học buổi tối, người qua kẻ lại, đêm tối mờ mịt, ánh trăng trong trẻo. Hình ảnh Hứa Lâm Trạc dựa vào lan can vừa cười vừa nói chuyện điện thoại với ai đó lọt vào tầm mắt hai người không xa.

Trịnh Nghiệp Thần kéo kéo áo khoác của Hồ Dư Chu, chỉ về phía Hứa Lâm Trạc: “Này, Lâm Trạc lại đang nói chuyện điện thoại với người khác kìa.”

Hồ Dư Chu ngậm kẹo mút, nhướng mắt nhìn về phía đó một cái, rồi nhìn Trịnh Nghiệp Thần với vẻ mặt khó hiểu: “Chỉ là dạo này thường xuyên gọi điện thoại thôi mà, có gì đâu?”

Trịnh Nghiệp Thần cười nói: “Mà, nói với cậu cũng không sao. Mấy ngày trước cậu ấy đột nhiên đến tìm tôi, hỏi tôi ở bên lớp Sáng Tạo có quen ai thạo thông tin không, cậu ấy muốn nhờ tôi giúp hỏi chút chuyện.”

Hồ Dư Chu trở nên hứng thú: “Chuyện gì?”

Trịnh Nghiệp Thần: “Cái này thì tôi không biết, tôi đã gửi WeChat cho cậu ấy, không biết cậu ấy hỏi gì.”

Hồ Dư Chu: “Cậu có được lợi gì không?”

Trịnh Nghiệp Thần giơ ngón tay lên, vẻ mặt bình chân như vại: “Này, tuy tôi không biết cậu ấy hỏi gì, nhưng tôi đoán, có lẽ cậu ấy thích một nữ sinh nào đó ở lớp Sáng Tạo đấy! Cậu ấy tìm người hỏi thông tin, thật ra là hỏi thông tin liên lạc của nữ sinh đó!”

Hồ Dư Chu đột nhiên nhớ lại cảnh tình cờ gặp Hứa Lâm Trạc trên đường trước đây.

Hứa Lâm Trạc mặc áo phông trắng đứng cùng một cô gái, cánh tay hai người chạm vào nhau, đứng rất gần.

Dáng người cô gái nhìn từ phía sau rất thanh mảnh yểu điệu, mái tóc dài buông xuống vai, làn da lộ ra bên ngoài trắng nõn, như được cả đống tuyết bao lấy.

“Ha.”

Hồ Dư Chu cong đôi môi đỏ lên, cô ấy có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp duyên dáng, khi cười lên hết sức rung động lòng người.

Hồ Dư Chu nói với giọng điệu đầy thú vị: “Nếu cậu ấy yêu đương thật, thực sự rất tò mò. Tò mò một người như cậu ấy, sẽ thích một nữ sinh như thế nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK