Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là phiên bản cuối cùng rồi phải không?”

Bạn học trong phòng phát thanh nhận lấy USB mà La Giản Đinh đưa tới, thuận miệng hỏi một câu. La Giản Đinh khẽ cong môi cười: “Đúng vậy, nhạc nền có hơi khác so với phiên bản trước, nhưng nhìn chung vẫn giống nhau.”

Bạn học ngáp dài một cái, cắm USB vào máy chủ, không nhịn được than phiền: “Tiết mục của lớp Sáng Tạo Lịch sử các cậu lần này, từ đầu đến giờ, sửa đổi quá nhiều lần rồi.”

Bên ngoài phòng phát thanh là ngay phía trên cánh gà sân khấu, ánh sáng hắt qua cửa kính mờ ảo, La Giản Đinh ngước mặt lên cười, nụ cười càng lúc càng sâu, giọng điệu lại nhu mì khiêm tốn: “Làm phiền các cậu rồi, thật sự xin lỗi.”

Khi La Giản Đinh trở lại hậu trường, cô ta vẫn còn ngân nga giai điệu trong cổ họng, bước chân nhẹ nhàng, như thể có điều gì đó tốt đẹp sắp xảy đến với cô ta.

Cho đến khi trông thấy Triệu Khả và Lưu Lương chạy chậm về phía mình, cô ta mới dừng bước.

Triệu Khả mặc bộ trang phục biểu diễn dày cộm, chạy đến thở hổn hển, La Giản Đinh nhìn dáng vẻ thở không ra hơi của cô ta, nhạy bén nhận ra điều gì đó, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là hơi nhíu mày: “Triệu Khả, sao cậu chạy nhanh thế—”

“Không ổn rồi, Giản Đinh ơi!” Triệu Khả mặt đầy lo lắng: “Trần Duyên Tri vừa nãy! Cậu ta nói là ra ngoài đi vệ sinh, nhưng đã lâu rồi mà chưa quay lại.”

“Lúc đó tôi cảm thấy có gì đó không đúng nên nhắn tin gọi điện cho cậu ta, cậu ta nghe máy, rồi nói là đau bụng, có lẽ là bị viêm dạ dày cấp tính, đã xin phép thầy chủ nhiệm về nhà rồi, chắc là không đến kịp nữa!”

“Bây giờ phải làm sao đây? Phải nhanh chóng tìm người thay thế vai diễn của cậu ta mới được!!!”

Một sợi dây trong đầu La Giản Đinh nhanh chóng đứt phựt.

Triệu Khả nói liền một mạch, suýt thì không thở nổi, kết quả vừa ngẩng lên đã thấy biểu cảm của La Giản Đinh, lập tức im bặt: “… Giản Đinh?”

Sắc mặt La Giản Đinh lạnh lùng, cô ta nghiến răng nói từng chữ một:

“Mẹ kiếp, con nhỏ này dám đùa với tôi.”

Triệu Khả ngẩn người, nhận ra cô ta đang nói về Trần Duyên Tri, tuy do dự nhưng vẫn thầm thì lên tiếng: “Chắc là cậu ta không khỏe thật, tôi nghe giọng cậu ta trong điện thoại rất yếu ớt…”

La Giản Đinh cười lạnh: “Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, tôi vừa hoàn thành việc thay thế xong thì tự dưng cậu ta lại không khỏe? Cái không khỏe này của cậu ta cũng đến đúng lúc thật đấy nhỉ!”

“Nhưng nếu cậu ta giả vờ, vậy chẳng lẽ ngay từ đầu cậu ta đã định bỏ bom chúng ta sao? Tính toán này có hơi tinh vi quá rồi…”

La Giản Đinh nhếch khóe môi, ánh mắt u tối: “Chưa chắc đâu.”

“Cũng có thể trong chúng ta xuất hiện kẻ phản bội đấy chứ?”

Triệu Khả sững lại, Lưu Lương bên cạnh cô ta thốt lên: “Đúng nhỉ! Quả thật có khả năng đó! Biết đâu có người lén lút kể kế hoạch của chúng ta cho Trần Duyên Tri đấy!”

“Chết tiệt, ai mà nhân từ thiện lương thế chứ, thật không hiểu nổi!”

Sau cơn tức giận, La Giản Đinh đã dần bình tĩnh lại, lúc này Triệu Khả đột nhiên đề xuất: “Phải rồi, không phải Thi Yên cũng không có nhiệm vụ biểu diễn sao? Tôi hỏi xem cậu ấy có thể giúp một tay, đóng vai này không.”

La Giản Đinh không đồng ý cũng chẳng phản đối, nhưng trong ánh mắt lộ ra một tia khinh thường.

Triệu Khả đã gọi điện cho Lý Thi Yên: “A lô a lô? Thi Yên phải không? Bây giờ cậu đang ở trường à?”

“Ừ ừ, tôi nói cho cậu nghe, là thế này—”

“… Được! Vậy tôi gửi kịch bản cho cậu trước nhé!”

Sau khi Triệu Khả gửi kịch bản đi, chưa đầy hai phút, Lý Thi Yên đã trả lời tin nhắn.

Triệu Khả nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, hơi ngẩn người không ngờ tới:

“… Thi Yên từ chối rồi.”

“Đó không phải là điều hiển nhiên sao?” La Giản Đinh cười lạnh: “Tôi đã đoán được cậu ta sẽ không giúp đỡ rồi, cậu ta không thể nào đồng ý vai diễn kiểu này được.”

Mặt Lưu Lương đầy vẻ ngơ ngác: “Tại sao vậy…?” Cô ta vẫn luôn nghĩ mối quan hệ giữa La Giản Đinh và Lý Thi Yên rất tốt mà?

Vào lúc quan trọng thế này, đóng giúp một vai đơn giản để cứu nguy cũng không chịu sao?

“Nếu vai cần thay thế là tiểu thư, có khi cậu ta còn đến. Quản gia sao? Lại còn là kiểu bị tôi tát tai nữa chứ? Cậu ta mà nhận thì mặt trời mọc đằng Tây.”

“Nhưng cậu ấy đâu phải Trần Duyên Tri, chắc chắn cậu sẽ không đánh cậu ấy thật mà—”

“Cậu ta cũng sẽ không đồng ý đâu, không khác gì cả.”

La Giản Đinh bực bội vuốt tóc, trong mắt bùng lên tia lửa, cô ta cố nén cơn kích động, hít sâu để bình tĩnh lại: “… Triệu Khả, cậu xem dưới khán đài một chút, bây giờ lớp mình có bao nhiêu người đến rồi? Túm đại một đứa không nổi bật nào đó bảo nó diễn đi.”

Còn 50 phút nữa mới chính thức bắt đầu buổi diễn, thời điểm này phần lớn những người đã tới đều là những người có nhiệm vụ biểu diễn hoặc công việc câu lạc bộ, khán giả từ lớp đến lại càng lác đác không có mấy.

Triệu Khả nhìn qua nhìn lại, dường như ánh mắt đã khóa chặt vào một mục tiêu thích hợp, cô ta quay đầu nhìn La Giản Đinh: “Giản Đinh, chúng ta cùng đi nói nhé, tôi sợ tôi không thuyết phục được cậu ta.”

La Giản Đinh quay đầu nhìn cô: “Ai? Cậu nhắm ai vậy?”

Triệu Khả: “Tôi thấy Tạ Cẩn Hoa rồi.”

“Chiều cao của cậu ta tạm được, hơn nữa tôi nhớ cậu ta không tham gia câu lạc bộ nào cả. Quan trọng nhất là, ở lớp mình cậu ta chỉ là một người vô hình, chọn cậu ta là thích hợp nhất.”

—-

Trên con đường nhỏ bên ngoài hội trường, ghế dài hơi lạnh, hai cô gái ngồi cạnh nhau, một người tóc ngắn mặc đồng phục trường, trông có vẻ nhỏ nhắn dễ thương; một người tóc dài đen thẳng mặc váy đồng phục màu đen trắng, trông lạnh lùng như ánh trăng.

Hai người đang thì thầm trò chuyện.

Trần Duyên Tri: “Về kế hoạch này, hẳn là La Giản Đinh không nói cho nhiều người đâu, dù sao nếu không giữ bí mật tốt thì kế hoạch chắc chắn sẽ đổ bể. Cậu chạy đến nói những điều này cho tôi, thật sự không sợ bị lộ sao?”

Tưởng Hân Vũ cười cười: “Đừng coi thường tôi chứ, chắc chắn tôi đã chừa lại đường lui rồi.”

“Tôi đã tìm được kẻ chết thay thích hợp.”

Trần Duyên Tri nghe xong kế hoạch của Tưởng Hân Vũ, gật đầu, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn một chút: “Thì ra là vậy. Nhưng cậu nắm chắc được bao nhiêu phần? Nhỡ La Giản Đinh không tin là người đó tiết lộ thì sao?”

Tưởng Hân Vũ lắc đầu, rất chắc chắn: “Cậu ta sẽ tin thôi.”

“Bởi vì La Giản Đinh chưa bao giờ thật sự tin tưởng bất kỳ ai cả.”

“Đây là ưu điểm của cậu ta, nhưng cũng có thể trở thành khuyết điểm.”

—-

“Bảo tôi thay thế vai diễn của Trần Duyên Tri ư?”

Tạ Cẩn Hoa lặp lại lời của Triệu Khả với giọng điệu bình thản, Triệu Khả lại lôi dáng vẻ tội nghiệp mà cô ta đã dùng để thuyết phục Trần Duyên Tri trước đó ra, nhìn cô ấy với vẻ đáng thương: “Đúng đúng, cậu ấy nói là đột nhiên không khỏe, bây giờ không có ai có thể diễn vai này nữa.”

“Nhưng chúng ta sắp lên sân khấu rồi, nhạc nền và kịch bản đều đã được xác nhận từ lâu, không thể bỏ tình tiết này đi được, chỉ có thể tìm người mới.”

“Cẩn Hoa, xin cậu đấy, cậu cũng không muốn cuối cùng tiết mục của lớp mình lại trở thành trò cười đâu phải không?”

Ngoài mặt Triệu Khả có vẻ tươi cười, giống hệt như lúc khuyên Trần Duyên Tri, nhưng thực tế trong lòng còn căng thẳng và bất an hơn cả khi đối mặt với Trần Duyên Tri.

Ánh mắt của Tạ Cẩn Hoa có sức ép lớn hơn Trần Duyên Tri rất nhiều.

Sự im lặng của Trần Duyên Tri thật ra chỉ là bình thản mà thôi, cô thực sự không để lộ cảm xúc, trông có vẻ yên lặng không một gợn sóng, thậm chí người không quen biết sẽ lầm tưởng rằng cô rất ngoan ngoãn, không giỏi ăn nói.

Còn khi Tạ Cẩn Hoa không nói, toàn thân cô ấy đều lạnh lẽo, như một ngọn núi băng đã đóng băng từ lâu. Ánh mắt cô ấy nhìn sắc bén thẳng thắn như một con dao mổ bén nhọn, dường như chỉ cần liếc nhẹ qua một cái là đã có thể mổ xẻ sạch sẽ những ý đồ xấu xa trong lòng người khác.

Tim Triệu Khả càng lúc càng treo cao trong sự im lặng của Tạ Cẩn Hoa, cho đến khi Tạ Cẩn Hoa lên tiếng: “Đưa kịch bản cho tôi xem.”

Mắt Triệu Khả sáng lên, tưởng rằng Tạ Cẩn Hoa đã mềm lòng, bèn vội vàng đưa kịch bản sang.

Tâm trạng của La Giản Đinh vẫn rất tệ, cô ta ghét cảm giác mọi việc thoát khỏi tầm kiểm soát, cho nên lúc này chỉ đứng bên cạnh không lên tiếng, vẫn luôn là Triệu Khả thương lượng với Tạ Cẩn Hoa.

Cô ta vừa mới dập tắt ngọn lửa trong lòng, lại nghe thấy giọng nói của Tạ Cẩn Hoa, bình tĩnh không chút cảm xúc: “Tôi đã xem kịch bản rồi.”

“Tôi không diễn. Tôi kiến nghị các cậu xóa vai diễn này luôn đi, vì dù có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cốt truyện chính.”

“Vốn dĩ vai diễn này là thừa thãi.”

Khi Tạ Cẩn Hoa nói câu cuối cùng, mi mắt lười biếng nhấc lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của La Giản Đinh đang nhìn cô ấy, dường như câu nói đó là nói cho La Giản Đinh nghe vậy.

Kịch bản chính là do La Giản Đinh viết. Cô ta vốn ghét bị người khác cãi lại, lúc này Tạ Cẩn Hoa lại nói vai diễn trong đó là thừa thãi ở ngay trước mặt cô ta, giống như đang điên cuồng vung xẻng trên dây thần kinh vốn đã mỏng manh của cô ta vậy.

Ánh mắt của La Giản Đinh rất u ám, nhưng Tạ Cẩn Hoa lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt lạnh nhạt, không hề dao động.

“Ha.” La Giản Đinh cười nhẹ một tiếng, tiến lại gần thêm vài bước, cô ta cười nhìn Tạ Cẩn Hoa, môi mấp máy: “Cẩn Hoa à, vai diễn nào trong kịch bản này cũng vô cùng quan trọng, tôi không hiểu tại sao cậu lại nói vậy, có lẽ cậu đọc nhanh quá rồi? Không hiểu rõ à? Tuy vai quản gia không có nhiều thoại, nhưng các phân cảnh đều rất quan trọng.”

Ngoài mặt La Giản Đinh đang cười, nhưng trong mắt lại toát ra một chút lạnh lẽo khó nhận ra:

“Chúng tôi sẽ không xóa, cũng không thể xóa vai quản gia này được.”

“Tùy cậu.” Giọng điệu Tạ Cẩn Hoa bình thản không chút dao động, dường như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này: “Tôi chỉ đưa ra một đề xuất, có chấp nhận hay không là việc của các cậu.”

La Giản Đinh nhìn chằm chằm cô ấy: “Vậy câu trả lời của cậu vẫn là ‘Không’ sao?”

Tạ Cẩn Hoa: “Đúng vậy, tôi không diễn, các cậu tìm người khác đi.”

Khi hai người đang giẳng co, thời gian cũng trôi qua từng giây từng phút, loa phát thanh đã vang lên không biết bao nhiêu lần, thúc giục các đội biểu diễn có tiết mục chuẩn bị mau chóng đến hậu trường. Những chỗ ngồi vốn còn trống cũng bắt đầu lác đác có người đến ngồi.

Lớp bên cạnh tình cờ là lớp Sáng Tạo Vật lý, chỗ ngồi liền kề với lớp họ, lúc này đã có khá nhiều người đến ngồi, có vài người rảnh rỗi còn liên tục nhìn sang bên này, dường như rất tò mò về hành vi đứng cạnh ghế mà không ngồi xuống của họ.

Ngọn lửa bị đè nén trong lòng La Giản Đinh bắt đầu bùng lên từng chút một, đúng lúc này, Tạ Cẩn Hoa đứng dậy, tay cầm sách, dường như định rời đi.

La Giản Đinh không suy nghĩ nhiều, tiến lên phía trước, nắm chặt cánh tay cô ấy.

Lực nắm trên cánh tay mạnh đến kinh ngạc, tới mức truyền đến một chút đau đớn. Tạ Cẩn Hoa hơi nhíu mày, quay đầu nhìn La Giản Đinh đang nắm chặt cô ấy không buông: “Cậu làm gì vậy?”

La Giản Đinh vẫn mỉm cười, giọng nói dịu dàng, nhưng ánh mắt lại khiến người ta lạnh sống lưng:

“Tạ Cẩn Hoa, cậu không cần phải như vậy chứ? Nhìn nỗ lực của tất cả chúng tôi bị lãng phí vô ích, cậu thấy vui lắm sao? Đây là tiết mục do người trong lớp chúng ta chuẩn bị, cậu cũng là một phần của tập thể lớp, cậu hoàn toàn không có chút ý thức nào về danh dự lớp à? Đối với cậu, chỉ là giúp một chút thôi, có khó đến thế không?”

Tạ Cẩn Hoa bị người ta kéo mạnh không cho đi, đối phương còn nổi giận mắng cô ấy một trận.

Cô ấy vốn không phải là người mát tính, lúc này cuối cùng cũng bị La Giản Đinh trước mặt chọc giận.

Tạ Cẩn Hoa bất ngờ cười lên, cô ấy lạnh lùng nhìn La Giản Đinh, không vội vàng giật tay ra, ngược lại mở miệng với giọng điệu châm biếm:

“Tôi không cần phải như vậy? La Giản Đinh, rốt cuộc là tôi không cần hay cậu không cần?”

Nụ cười trên mặt La Giản Đinh nhạt đi đôi chút: “Cậu nói gì vậy?”

“Không hiểu à? Vậy tôi sẽ nói theo cách đơn giản hơn.” Tạ Cẩn Hoa nhìn chằm chằm cô ta: “Bây giờ cậu đang la hét gì với tôi đây? Tôi từ chối cậu, nên cậu tức giận? Cậu có biết không, dáng vẻ mất bình tĩnh của cậu thật sự rất khó coi.”

“Không phải cậu nghĩ rằng ai trong lớp này cũng phải nghe lời cậu chứ? Hoành hành ngang ngược trong lớp lâu ngày, thật sự coi mình là hàng hiếm à?”

Sắc mặt La Giản Đinh đã hoàn toàn cứng đờ, cô ta đảo mắt, liếc thấy những người xung quanh bắt đầu nhìn về phía này, lập tức cảnh cáo với giọng lạnh lẽo: “Tạ Cẩn Hoa! Cậu câm miệng cho tôi—”

Tạ Cẩn Hoa hoàn toàn không sợ hãi, ánh mắt nhìn lại lạnh lẽo, còn pha lẫn sự mỉa mai rõ ràng:

“Người nên câm miệng là cậu, La Giản Đinh.”

“Không tát được Trần Duyên Tri trước mặt mọi người trên sân khấu, cậu rất bực bội phải không? Tức đến nỗi phổi sắp nổ tung rồi phải không?”

Trong đầu La Giản Đinh kêu lên một tiếng ầm vang dội.

“Sao mọi thứ không suôn sẻ như cậu tưởng tượng vậy? Cậu tự cho mình là người có thủ đoạn từ rất lâu rồi nhỉ, hôm nay cuối cùng cũng thất bại thảm hại một lần, cảm giác thế nào?”

Càng lúc càng nhiều người bị cuộc giằng co ở đây thu hút, La Giản Đinh cuối cùng không chịu nổi nữa, giọng cô ta the thé: “Cậu câm miệng! Câm miệng!!!”

“— Tặng cậu một câu, làm nhiều chuyện bẩn thỉu, sớm muộn gì cũng có ngày lật thuyền trong mương.” Ánh sáng phản chiếu từ gọng kính như lưỡi dao sắc, cắt ngang đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô gái, lạnh lẽo và sắc bén.

Tạ Cẩn Hoa đẩy kính, cười lạnh: “Tôi lười quan tâm cậu làm người kiểu gì. Nhưng cậu đến gây sự với tôi, thì hãy chuẩn bị tinh thần đi, tôi không dễ bắt nạt như đám yếu đuối kia đâu.”

Tạ Cẩn Hoa vung tay gạt cánh tay La Giản Đinh đang nắm lấy mình, sải bước rời đi.

Xung quanh có một số người lén nhìn về phía này, có nhiều người không nghe rõ tiếng nói, nhìn quanh quất hoặc trò chuyện với bạn bè…

Mà La Giản Đinh cảm thấy lửa giận giống như biến thành dòng máu chảy ngược, theo lời nói của Tạ Cẩn Hoa, dâng lên đến đỉnh đầu, thật lâu không nguôi ngoai.

Giọng Triệu Khả nghe có vẻ gấp gáp: “Giản Đinh, bây giờ tìm người cũng không kịp nữa, thứ tự tiết mục của chúng ta được xếp ở rất sớm, chúng ta nói thẳng với mọi người, xem có thể thay đổi cốt truyện một chút, lược sơ qua đoạn này được không—”

La Giản Đinh nắm chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Cô ta thở ra một hơi, che giấu vẻ mặt bất thường: “Về hậu trường.”

Hội trường như một thùng dầu khổng lồ đang sôi sùng sục, chỉ cần một tia lửa là có thể bùng cháy. Không xa hội trường là nhà thi đấu, cỏ cây mọc um tùm, yên bình và tĩnh lặng.

Lúc này Trần Duyên Tri đang ngồi trên bậc thang, cô ôm lấy chân, điện thoại áp vào tai, vạt váy dài rơi xuống chỗ nối giữa cỏ dại và thềm đá, không khí mang theo hơi lạnh của buổi chạng vạng đầu xuân.

Trần Duyên Tri đang nói chuyện điện thoại với Hề Bắc, nụ cười trên gương mặt cô gái sáng ngời, như ánh sáng nhàn nhạt của đom đóm tỏa ra trong đêm xuân.

“… Tớ đã nói như vậy đó. Sau đó, tớ còn gửi cho cậu ta rất nhiều tin nhắn ‘Xin lỗi’, ‘Xin lỗi đã gây phiền phức cho các cậu’. Đôi khi tớ cũng phải cảm thán, tớ thật sự là một người rất lịch sự đấy.”

“Ha ha ha ha ha ha ha!!!” Bên kia Sở Hề Bắc bật ra tiếng cười vang trời: “Trần Duyên Tri, tớ có thể cười cái câu này của cậu cả năm!”

“Ha, chẳng lẽ không phải sao?”

“Cậu tự thấy thế nào? Nói chuyện cũng phải sờ mặt mình một chút chứ, Thanh Thanh.”

“Nhưng cậu thích nghe tớ nói những điều này mà, nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, nghe cậu kể chuyện phản kích bọn họ, đúng là sướng điên luôn đó!”

Đầu dây bên Sở Hề Bắc truyền đến mấy tiếng gảy đàn, cùng với giọng nói lười biếng của người nọ, mang cảm giác như đá mài trong khói thuốc: “Dù sao tớ cũng chẳng lo cậu bị người ta bắt nạt. Trừ khi là bạo lực, chứ không thì con người cậu vừa tinh ranh vừa nhanh nhẹn, thật sự rất khó đối phó.”

Trần Duyên Tri tạm coi đây là lời khen dành cho mình.

Tai cô rất thính: “Cậu đang tập đàn à? Gần đây có chuẩn bị biểu diễn gì không?”

Sở Hề Bắc cười nói: “Không giấu được cậu gì cả. Vẫn là thời gian cũ địa điểm cũ, ban nhạc chúng tớ chuẩn bị biểu diễn thêm một lần nữa, lần này sẽ chơi một số bài hát mới.”

Trần Duyên Tri suy nghĩ một lúc: “Mùng 1 tháng 5, và là nơi tớ đã đến xem biểu diễn lần trước phải không?”

Sở Hề Bắc: “Đúng vậy. Cậu muốn đến không? Đến đi đến đi, những bài hát lần này cũng cực kỳ hay!”

Trần Duyên Tri cười: “Đến chứ. Nếu lúc đó không có việc gì khác, chắc chắn tớ sẽ đến.”

Giọng Sở Hề Bắc trở nên khó chịu: “Lần này cái tên đó không đi cùng cậu đấy chứ?”

Trần Duyên Tri trêu chọc: “Cái tên đó là ai, người ta có tên đàng hoàng, là Hứa Lâm Trạc.”

Sở Hề Bắc: “Được rồi, có hơi khó nhớ chút đấy.”

“Có lẽ cậu ấy sẽ không đến đâu.” Trần Duyên Tri nói: “Cậu ấy có nói với tớ, dịp mùng 1 tháng 5 này sẽ đi ngoại thành với gia đình để dự đám cưới họ hàng.”

Giọng điệu của Sở Hề Bắc lập tức trở nên vui vẻ: “Ồ! Thật đáng tiếc!”

Trần Duyên Tri: “Giọng cậu nghe chẳng có vẻ gì là đang tiếc nuối cả.”

“Bắc Bắc, cậu không thích cậu ấy đến vậy sao?”

Sở Hề Bắc nhớ lại lần gặp mặt trước, nghĩ tới mà rùng mình, nói: “Thật ra bây giờ đã đỡ hơn rồi, chỉ là không muốn gặp cậu ta thôi, chủ yếu vì lần trước cậu vào bệnh viện, tớ hơi bị ánh mắt kia của cậu ta dọa.”

Trần Duyên Tri chậm rãi hỏi: “Ánh mắt? Ánh mắt gì?”

“Chính là ánh mắt khi cậu ta mở cửa bước vào nhìn qua, thật sự là lạnh lùng hết sức, trước đó tớ luôn nghĩ cậu ta là kiểu người khiêm nhường, không bao giờ tỏ thái độ với ai. Kết quả hôm đó cậu ta thẳng tay phá vỡ ấn tượng thường ngày của tớ về cậu ta.”

“Mà cậu khỏi phải nói, người luôn tỏ ra hòa nhã đột nhiên nổi giận thật sự kinh khủng hơn người bình thường. Lúc đó tớ sợ đến nỗi đứng dậy đi ra ngoài luôn.”

Trần Duyên Tri “À” một tiếng, tiếc nuối nói: “Hóa ra lúc đó cậu bị dọa sợ à? Tớ còn tưởng cậu thật sự ra ngoài gọi bác sĩ cho tớ chứ? Tớ còn đang nghĩ sao cậu đi lâu thế không quay lại.”

Sở Hề Bắc nói được một nửa thì nuốt ngược trở lại: “Đại ca, đó có phải là trọng tâm không?!”

Trần Duyên Tri không nhịn được cười: “Chỉ là cậu hiểu lầm cậu ấy quá sâu thôi. Đúng là tính cách cậu ấy ôn hòa, nhưng đó chẳng qua là cách cậu ấy được giáo dục thường ngày. Thật ra cậu ấy làm việc rất quyết đoán, có thể dùng cụm sấm rền gió táp để miêu tả.”

“Nhưng hôm đó đúng là cậu ấy đã nổi giận, cũng là một mặt tớ chưa từng thấy.”

Sở Hề Bắc ở đầu bên kia im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Chính từ ngày hôm ấy, tớ bắt đầu thuyết phục bản thân chấp nhận tên đó. Bởi vì cậu ta trông có vẻ thật sự rất quan tâm đến cậu.”

“Nếu sự tồn tại của cậu ta khiến cậu hạnh phúc hơn thật.” Sở Hề Bắc lầm bầm trong miệng: “… Thì tớ sẽ nhường Thanh Thanh cho cậu ta một chút vậy.”

Trần Duyên Tri cụp mắt, ở góc khuất không ai nhìn thấy, ánh mắt cô tràn đầy dịu dàng.

“Cậu thật là.”

Sở Hề Bắc: “À phải rồi, cậu có muốn nghe thử bài hát chúng tớ chuẩn bị biểu diễn lần này trước không? Dù không phải là bài hát tự sáng tác, nhưng chúng tớ đều cảm thấy mấy bài này hết sức phù hợp với phong cách của chúng tớ! Hơn nữa còn thật sự rất hay đấy!”

Trần Duyên Tri cười ói: “Được thôi.”

Tiếng gảy đàn guitar nhẹ nhàng và giọng nữ trầm hơi khàn vang lên bên tai, Trần Duyên Tri nhìn gốc cây không xa, gió gột qua đêm xuân, trong thoáng chốc như rửa sạch cả tâm hồn.

“Nếu có thể, tôi hy vọng có thể viết lại thế giới.

Không phải nói một chuyện vĩ đại như loại bỏ chiến tranh.

Nhưng cũng có một chút mong đợi tựa vậy.”

Trần Duyên Tri tưởng tượng ra giai điệu bài hát khi thêm vào tiếng trống và tiếng bass, chắc hẳn sẽ là một bài hát rất khoan khoái mà có chút e thẹn.

Nhưng chắc chắn là loại tràn đầy hy vọng.

Cách đó không xa vang lên tiếng động nhỏ vụn đến từ những ngọn cỏ cong xuống, Trần Duyên Tri ngồi trên bậc thang, quay lưng về phía lối đi, rất chăm chú lắng nghe bài hát, không để ý đến sự bất thường này.

“Sự sống nảy mầm từ mặt đất cứng rắn.

Vượt qua ngọn núi kia.

Như thể có ánh sáng chói lòa.

Đó là bình minh chiếu sáng hết thảy những cô đơn của bạn.”

Giọng hát của Sở Hề Bắc dần nhỏ đi, khi gần kết thúc, vai Trần Duyên Tri đột nhiên bị người vừa đến vỗ nhẹ.

Trần Duyên Tri ngẩn người một lúc, sau đó mới nhận ra người này có thể là ai.

Cô ngẩng đầu lên, Hứa Lâm Trạc mặc cả bộ trang phục biểu diễn hoàn chỉnh, trông có vẻ như vừa kết thúc tiết mục chạy đến, trang phục lộng lẫy gấp nhiều lần ngày thường đã phác lên vẻ quý phái vốn tiềm ẩn trên thân thể, hòa quyện với cảm giác thanh mát đậm nét của bản thân cậu, tựa như một chiếc lá bạc hà độc đáo đặt trên miếng bánh brownie, vừa có vẻ non nớt, lại không thiếu sự quyến rũ trưởng thành.

Bóng cậu che khuất ánh trăng trên đầu Trần Duyên Tri, nhưng ánh mắt cậu nhìn còn dịu dàng và trầm lắng hơn cả ánh trăng.

Cậu liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, khẽ cười nói bằng giọng thì thầm: “Thanh Chi, đợi lâu rồi?”

Trần Duyên Tri khựng lại, những tâm sự thiếu nữ ấp ủ trong lòng bắt đầu giãy giụa, cô không thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu với cậu.

Tiếng hát bên kia điện thoại đã dừng lại, giọng nói đầy ý cười của Sở Hề Bắc vang lên: “Thế nào? Cũng không tệ phải không?”

Trần Duyên Tri mím môi cười: “Ừm, thật sự rất hay, không ngờ kỹ năng hát của cậu lại tiến bộ nhiều như vậy, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp, cần phải lau mắt mà đối đãi(*).”

(*) Trích trong Tam Quốc Chí.

“He he, kỹ năng hát của tớ vẫn dở như xưa, chỉ là bài hát hay, dễ hát thôi.”

“Chủ đề của bài hát này là gì vậy, cô đơn à?”

“Đúng vậy. Cô đơn, với lại vừa hay cũng kể về câu chuyện một người cô đơn gặp được ba người khác, rồi từ đó không còn cô đơn nữa. Hu hu, tớ thật sự siêu thích bài hát này!”

“Tớ cũng thích.”

“Cô đơn thật sự là chủ đề tớ rất thích.” Trần Duyên Tri cầm điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc này cô nói chuyện, nhưng tâm trạng lại đang bay múa trong không gian: “Khi nhân vật chính cảm thấy cô đơn, thường là dấu hiệu của một cuộc gặp gỡ, một câu chuyện mới bắt đầu. Cô đơn là bởi vì sắp được sống một cách sôi nổi.”

“Một khi nghĩ như vậy, cô đơn sẽ chẳng còn đáng sợ chút nào.”

Bên cạnh Trần Duyên Tri, có một người ăn mặc lộng lẫy ngồi xuống. Dường như người đó cũng nghe thấy lời cô nói, bật ra một tiếng cười.

Tâm trạng Trần Duyên Tri càng thêm rối loạn, vội vàng nói vài câu cuối cùng với Sở Hề Bắc xong, cô cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Hứa Lâm Trạc: “Tiết mục của lớp cậu biểu diễn xong nhanh vậy à?”

Hứa Lâm Trạc chống cằm cười với cô: “Ừm, đều kết thúc rồi.”

“Có vẻ cậu hoàn toàn chưa mở phát trực tiếp buổi diễn của trường nhỉ? Ngồi đây gọi điện thoại lâu như vậy sao?”

Trần Duyên Tri: “Đúng vậy, tôi quên mất còn có thể xem trực tiếp.” Dù sao trước đây đều là xem tại chỗ mà.

Nhìn kỹ, người này thật sự rất hợp với trang phục hoàng tử. Những đường vân vàng lộng lẫy được trang trí một cách ngay ngắn trên vải lụa trắng, được cắt may ôm sát người tôn lên vóc dáng cao thẳng tắp cùng với cảm giác mạnh mẽ của thiếu niên, rõ ràng tóc đã được chăm chút, khóe mắt hướng lên đầy vẻ rạng rỡ, khi nhìn chăm chú vào người khác lại dịu dàng ấm áp như gió xuân.

Trần Duyên Tri thật lòng nói: “Cậu thực sự rất hợp với vai diễn và cách ăn mặc này.”

Cô phải cảm ơn ủy viên văn nghệ của lớp Nguyên Bồi một lần nữa! Thật là một siêu phẩm!

Hứa Lâm Trạc: “Thật không vậy, sao tôi cảm thấy mình hoàn toàn không hợp với vai diễn này chút nào thế?”

Trần Duyên Tri cũng chống cằm nghiêng đầu nhìn cậu: “Không hợp chỗ nào?”

“Ừm… có lẽ là vai diễn này và tôi chẳng giống nhau chút nào? Theo thiết lập, cậu ta là một công tử bột không cầu tiến, suốt ngày mải mê trong các buổi vũ hội và tiếp khách.” Hứa Lâm Trạc suy nghĩ: “Còn rất giỏi uống rượu và khiêu vũ nữa.”

Trần Duyên Tri: “Được rồi, vậy thì đúng là chẳng giống cậu chút nào.”

Hứa Lâm Trạc bất đắc dĩ: “Trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với khiêu vũ, phải học mới được.”

Trần Duyên Tri lại thích thú khi thấy cậu chịu khuất phục, vừa nghe vừa cười thành tiếng.

Hứa Lâm Trạc nhìn cô: “Nhắc đến chuyện này, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu đóng vai gì?”

“Hơn nữa, có phải tiết mục của các cậu đã xảy ra vấn đề gì không? Lúc đó tôi xem lớp các cậu biểu diễn, cảm thấy nhịp độ hơi lộn xộn. Tôi cứ tìm cậu mãi, kết quả là cậu không xuất hiện lần nào cả.”

Trần Duyên Tri cười cười, bắt đầu úp mở: “Tôi à, cậu xem trang phục tôi mặc giống vai gì?”

Trần Duyên Tri mặc một chiếc váy vải bông đen trắng đã giặt đến hơi cũ, trên người không có phụ kiện thừa thãi, trang điểm nhạt nhòa gần như không có. Chân váy của chiếc váy rất phồng, cô vốn có khung xương mảnh khảnh, càng làm nổi bật vẻ gầy yếu trong trẻo của cô, hai chân thẳng tắp thon dài lộ ra dưới làn váy như nụ hoa.

Hứa Lâm Trạc quan sát một lúc, chợt nở nụ cười: “Rất giống Lọ Lem.”

Trần Duyên Tri cố tình nói: “Còn khổ hơn cả Lọ Lem. Ít nhất Lọ Lem còn có thân phận quý tộc, tôi chỉ là một người hầu, còn bị tiểu thư đánh mắng nữa.”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô, một lúc không nói gì, vừa mở miệng đã là lời gây sốc: “Họ đánh cậu à?”

Trần Duyên Tri sững sờ: “Cái gì?”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh: “Tôi đang nghĩ, tiết mục đã chuẩn bị sẵn không thể đột nhiên đổi người, chỉ có thể là cậu chủ động rời khỏi đội. Nhưng Thanh Chi, cậu không phải là người vô trách nhiệm như vậy.”

“Vì vậy tôi đoán, là người trong lớp cậu đã gây khó dễ cho cậu.”

Trần Duyên Tri khôi phục tinh thần từ cơn sửng sốt, thở dài cười nhẹ: “… Hứa Lâm Trạc, cậu thật sự rất nhạy bén.”

Nụ cười trên mặt Hứa Lâm Trạc nhạt đi: “Vậy là thật sao?”

Trần Duyên Tri cân nhắc lời nói: “Ừm. Họ thay đổi vở kịch vào phút chót, định mượn kịch bản để đánh tôi khi lên sân khấu.”

“Tôi nhìn ra được, nên giả vờ không khỏe chạy mất. Hứa Lâm Trạc, cậu có nghĩ làm vậy không tốt không?”

Hứa Lâm Trạc: “Không. Chính họ đã đẩy cậu vào tình thế bất nghĩa trước.”

“Vậy thì tốt rồi.” Trần Duyên Tri chống cằm, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lúc nãy tôi có hơi buồn, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với bạn thân, thì thấy cũng chẳng có gì. Hơn nữa họ cũng phải trả giá cho sự ích kỷ và mánh khóe của mình rồi. Còn người khác nói gì về tôi, kệ họ đi.”

Lúc này Hứa Lâm Trạc mới dần thu lại những suy nghĩ đang dự tính trong đầu, ánh mắt hướng về phía Trần Duyên Tri: “… Thanh Chi.”

Trần Duyên Tri quay mặt nhìn cậu: “Sao—”

Bóng người trước mắt lướt qua, Hứa Lâm Trạc đứng dậy, bước đến trước mặt Trần Duyên Tri đứng yên, rồi hơi cúi người. Cậu vắt chéo một tay sau lưng, một tay đưa ra trước mặt cô, men theo bàn tay sạch sẽ đó, Trần Duyên Tri nhìn lên trên, rơi vào đôi mắt đầy ánh sao.

Trần Duyên Tri liên tưởng đến điều gì đó, nhưng cô không dám chắc chắn, nên chỉ có thể đỏ tai trừng mắt nhìn Hứa Lâm Trạc trước mặt: “Cậu đang làm gì vậy—”

Hứa Lâm Trạc đã cong mắt cười từ lâu:

“Không nhìn ra sao? Hoàng tử muốn mời Lọ Lem khiêu vũ.”

Trần Duyên Tri: “Nhưng tôi đâu phải Lọ Lem—”

Hứa Lâm Trạc mím môi cười: “Công chúa điện hạ?”

Đáy lòng Trần Duyên Tri bị tiếng gọi này tàn phá dữ dội, gần như sắp biến thành một đống đổ nát.

Trăng sáng rực rỡ, cô gái ngồi trên thềm đá, ánh trăng tuôn chảy như nước, vành tai cô đỏ bừng, lí nhí nói như thể cuối cùng cũng đã xiêu lòng: “… Nhưng tôi không biết khiêu vũ.”

Hứa Lâm Trạc nắm lấy tay cô: “Không sao, tôi dạy cậu.”

Cây cối xung quanh im lặng mọc lên như rừng, không khí tràn ngập sương mù ẩm ướt, hoa chuông vàng rơi đầy đất tựa như ánh dương tàn lụi. Lúc này đang là đêm trăng nhưng ánh sáng rơi trên vai hai người lại chẳng khác gì băng tuyết.

Trần Duyên Tri đặt tay lên vai Hứa Lâm Trạc, cô cẩn thận di chuyển bước chân, rồi giẫm lên mũi giày Hứa Lâm Trạc lần thứ mười.

Trần Duyên Tri cảm thấy thất bại: “… Xin lỗi.”

Tiếng cười của Hứa Lâm Trạc rất nhẹ, gần sát bên tai: “Thanh Chi, cậu phải chú ý đi theo hướng của tôi. Như thế này, một trước một sau, một trước một sau…”

“Nhưng nếu lại giẫm lên chân cậu thì sao?”

“Không sao, bạn nhảy mà, giẫm nhiều thì sẽ tiến bộ hơn.”

“Không được, ít nhất lần sau khi đi tới tôi phải — Ôi.”

Hứa Lâm Trạc bật ra hai tiếng cười trong trẻo: “Lại thất bại rồi.”

“… Đáng ghét.”

Trần Duyên Tri lặng lẽ ngước mắt lên, cằm của Hứa Lâm Trạc rất gần, hoặc nói cách khác, lúc này đây, bất cứ nơi nào của cậu cũng đều ở rất gần cô.

Cậu giống như một hoàng tử thật sự, không phải kiểu lăng nhăng đa tình, mà là mỗi cử chỉ đều dịu dàng và cao quý, rõ ràng có thể xoay tròn không ngừng ở những nơi lộng lẫy nguy nga, nhưng lại chọn nắm tay cô nhảy một điệu dưới những tán cây trong ánh trăng.

Nếu có ai đó nhìn thấy họ từ xa, sẽ là một cảnh tượng thế nào nhỉ?

Dường như nhịp tim cũng đang dần rối loạn theo từng bước nhảy.

Đúng vào thời khắc ấm áp tươi sáng của ngày xuân, lẽ ra phải có mùi thơm ngào ngạt của những đóa hoa, nhưng lúc này đây, hương cỏ cây và hơi sương lạnh giá đã hóa thành một lời nguyền bí ẩn nào đó, phủ kín khứu giác của cô.

Xoay tròn từng vòng, cô mơ màng cảm thấy như mình sắp bị hương thơm này bao trùm.

Nếu như vậy—

Thì trên người cô, cũng sẽ lưu lại mùi hương của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK