Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra so sánh với rất nhiều câu lạc bộ tổ chức hoạt động chào đón người mới vào tháng 10 và tháng 11 thì hoạt động bất ngờ chào đón người mới này của CLB MBTI quả thật có vẻ hơi muộn.

Buổi chiều thứ sáu, nhờ chương trình học kết thúc sớm cùng với trường học để lại thời gian hoạt động cho các học sinh trong câu lạc bộ nên Trần Duyên Tri đến trước cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ rất đúng giờ.

Mùa đông đã gần kề, những nhóm học sinh đi trên đường đều đã mặc áo khoác và quần áo lót lông. Trần Duyên Tri cũng không ngoại lệ, cô đang mặc một chiếc áo lông vũ hình kén màu trắng bên ngoài áo khoác đồng phục.

Trương Cảnh vẫn mặc chiếc hoodie màu đen kia, cậu ấy vừa nhìn thấy cô đã lên tiếng: “Ồ, tới rồi sao, chỉ thiếu mỗi em thôi.”

Trần Duyên Tri vươn tay đẩy cửa rồi thuận miệng hỏi: “Mọi người đều tới rồi sao?”

“Ừ, lớp 11 chúng tôi tới đầu tiên.”

Cửa vừa mở ra, những dải băng rôn rực rỡ treo quanh phòng sinh hoạt và dòng chữ “Hoạt động chào đón thành viên mới của CLB MBTI” được viết trên bảng đen hiện ra trước mắt. Mấy nam sinh đang vây quanh chiếc bàn dài ở giữa, trên bàn bày bánh kem cùng với một ít đồ uống và đồ ăn vặt.

Trần Duyên Tri vừa nhìn đã thấy ngay Hứa Lâm Trạc.

Cậu mặc một chiếc áo lông màu xanh Klein (*), sợi len ôm sát làn da của cậu, từ gáy xuống đến sống lưng là một đường cong mượt mà, hơi uốn cong khi gặp phải những đường nét cơ bắp.

(*)“Màu xanh Klein” là một màu xanh sâu đặc biệt được phát triển bởi nghệ sĩ Pháp Yves Klein. Đây là một màu xanh dương rất đậm, sâu và rực rỡ.

Hứa Lâm Trạc đang quay nghiêng về phía Trần Duyên Tri, có người đang trò chuyện với cậu. Hứa Lâm Trạc nhìn người đối diện, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt nhòa và có phần hờ hững.

Khi Trần Duyên Tri đi tới, Hứa Lâm Trạc cũng nhìn thấy cô.

Bước chân của Trần Duyên Tri chậm lại trong thoáng chốc, khi cô vừa định nói điều gì thì phó chủ nhiệm câu lạc bộ đã đi về phía cô, vẻ mặt hưng phấn vui vẻ: “Hạt giống duy nhất của chúng ta – Duyên Tri – đã tới rồi!! Mau tới đây ngồi, mau tới đây ngồi!”

Trần Duyên Tri bị phó chủ nhiệm câu lạc bộ “bắt cóc” đến bên cạnh Hứa Lâm Trạc, rồi được sắp xếp ngồi vào chiếc ghế bên trái cậu. Trong cả quá trình, Hứa Lâm Trạc đều cười tủm tỉm mà nhìn bọn họ. Cho đến khi Trần Duyên Tri ngồi xuống, cậu mới mỉm cười nói với phó chủ nhiệm câu lạc bộ: “Trần Côi Minh, nếu cô ấy là hạt giống duy nhất, vậy tôi là cái gì? Tôi cũng là một thành viên của CLB MBTI mà.”

Trên gương mặt xinh đẹp của phó chủ nhiệm câu lạc bộ — hay còn gọi là Trần Côi Minh kia lộ ra một tia khinh thường: “Một kẻ trong Hội học sinh thì có liên quan gì đến CLB MBTI của chúng tôi?”

Vốn dĩ, chủ nhiệm câu lạc bộ đang cắm nến, kết quả là nghe đến đây thì đột nhiên ngừng việc lại, sau đó đứng ở một bên, không chừa lại chút mặt mũi nào cho người khác mà bật cười ha hả.

Hứa Lâm Trạc vẫn điềm nhiên trong tiếng cười ồn ào: “Thật là nhẫn tâm, phó chủ nhiệm câu lạc bộ ạ.”

Trần Côi Minh đảo mắt một cách thái quá, sau đó quay đầu nói với Trần Duyên Tri vẫn còn đang ngơ ngác ở bên cạnh: “Duyên Tri, em nên cẩn thận với người này một chút, trong bụng cậu ta đầy ý nghĩ xấu. Em đừng bị vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa.”

Hứa Lâm Trạc: “Làm gì thế hả, ngay trước mặt tôi đã bắt đầu nói xấu tôi rồi à?”

Trương Cảnh cũng nhập cuộc, cả nhóm ồn ào cãi vã cười đùa. Trần Duyên Tri ngồi giữa vòng vây của họ. Cô vừa mới đi vào từ trong gió lạnh bên ngoài, đôi tay đặt trên đầu gối còn hơi lạnh, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy thân thể bắt đầu ấm áp lên.

Chủ nhiệm câu lạc bộ khụ hai tiếng lấy giọng: “Như vậy, hiện tại mọi người đều đã đến đông đủ, tôi tự giới thiệu trước một chút…”

Hứa Lâm Trạc: “Tôi biết anh tên gì.”

Chủ nhiệm câu lạc bộ trừng mắt nhìn cậu một cái: “Cậu biết nhưng người khác không biết! Cậu câm miệng lại cho tôi!”

Trần Côi Minh ở bên cạnh cười đến run rẩy, còn Hứa Lâm Trạc thì cười rồi đưa ra một động tác “ok”.

Chủ nhiệm câu lạc bộ: “Tôi tên Thang Vũ, là chủ nhiệm hiện tại của CLB MBTI.”

Dựa theo lời giới thiệu của chủ nhiệm câu lạc bộ, Trần Duyên Tri nhanh chóng biết được mặt mũi và tên tuổi của các thành viên trong CLB MBTI.

Chủ nhiệm câu lạc bộ Thang Vũ có vóc dáng cao lớn, trông rất khỏe mạnh, nhìn qua là loại rất thích thể dục vận động. Phó chủ nhiệm câu lạc bộ Trần Côi Minh lại hoàn toàn trái ngược. Thân hình cậu ấy tương đối mảnh khảnh so với các nam sinh khác, vẻ ngoài mang nét đẹp trung tính. Một khuôn mặt góc cạnh không đủ mà nhu hòa thì có thừa, cộng thêm làn da trắng trẻo, khiến Trần Duyên Tri không khỏi nghĩ tới cụm từ “mỹ nam tuýp 0” (*) này.

(*) Đây là một thuật ngữ trong cộng đồng LGBT để chỉ những người đàn ông có vẻ đẹp nữ tính hoặc mềm mại.

Khụ khụ khụ, cô đang nghĩ lung tung cái gì vậy, thật không lịch sự.

Trần Duyên Tri lẳng lặng đè lại những liên tưởng lộn xộn trong lòng.

Hai nam sinh khác, một người là người ngày đó cũng mặt trong phòng học, chẳng qua là dựa vào người Hứa Lâm Trạc rồi ngủ là Trương Cảnh, cũng là người tới thông báo cho cô; người còn lại tên Phó Tự, là người đã đọc sách khi đang ngồi ở quầy tuyển thành viên cho câu lạc bộ, Trần Duyên Tri còn nhớ rõ cậu ấy đã từng nói qua cậu ấy là ENTP.

Trần Côi Minh: “Hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị quà cho hai thành viên mới, trong đó có một phần là quà gia nhập CLB MBTI, còn một phần khác thì phải đợi lát nữa chiến thắng trong trò chơi mới có thể đạt được.”

Trần Duyên Tri: “Tôi đấu với Hứa Lâm Trạc sao?”

Nghe thấy tên mình, Hứa Lâm Trạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trần Duyên Tri. Khi không cười, đôi mắt của cậu nhìn qua cực kỳ tĩnh lặng, giống như một khối ngọc đen trầm lặng, mang theo thâm ý không thể đoán được.

Thang Vũ: “Không, hai người các cậu sẽ đấu với chúng tôi.”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Sao tôi thấy có vẻ không công bằng lắm nhỉ, các anh có tới bốn người.”

Trần Côi Minh đột nhiên quay đầu: “Từ từ, tôi đột nhiên nhớ ra hình như Hứa Lâm Trạc biết đáp án của trò chơi.”

Thang Vũ: “Không sao, bắt cậu ta không thể chỉ nói đáp án suông, còn phải đưa ra phân tích cụ thể thì mới được.”

Trần Côi Minh: “Không được, tôi thấy vẫn nên trực tiếp hủy bỏ tư cách tham gia trò chơi của cậu ta đi.”

Phó Tự: “Tán thành.”

Hứa Lâm Trạc ôm trán, vẻ mặt buồn cười: “Tôi có thể nói đôi lời được không?”

Sau một hồi thảo luận ồn ào, Thang Vũ cũng bị thuyết phục, cậu ấy khoát tay: “Thôi được rồi, Hứa Lâm Trạc, cậu chỉ được đứng ngoài quan sát thôi nhé.”

Thế là Hứa Lâm Trạc bị tước đoạt tư cách dự thi.

Nhưng dường như bản nhân cậu cũng không có gì bất mãn, cậu mỉm cười trêu ghẹo Trần Duyên Tri: “Hạt giống duy nhất ơi, trông cậy vào cậu đấy. Cậu nhất định phải giành được toàn bộ giải thưởng của đám lão làng kia nhé.”

Bị kẹp giữa một đám đàn ông, bên trái bên phải đều là nam giới, Trần Duyên Tri chỉ có thể thận trọng đáp: “… Tôi sẽ cố gắng.”

Phó Tự thao tác máy tính ở bên cạnh, còn Thang Vũ thì nói: “Ý tưởng ban đầu của CLB MBTI chúng ta là để truyền bá MBTI và các tri thức liên quan đến tâm lý học. Mục đích là để các bạn học sinh có thể tận dụng lý thuyết MBTI để hiểu bản thân, từ đó giải đáp những thắc mắc về bản thân và giúp xây dựng mục tiêu tương lai.”

“Như mọi người đều biết, lý thuyết MBTI được cụ thể hóa thành một bài kiểm tra tính cách nổi tiếng, đó là bài kiểm tra mười sáu loại tính cách MBTI”

“Những năm gần đây, MBTI đã được đại chúng hóa, do đó nó ngày càng được phổ biến rộng rãi, được đông đảo mọi người biết đến và trở thành một công cụ giao tiếp và giải trí.”

“Nhưng rất nhiều người lại không biết, lý thuyết mười sáu loại nhân cách MBTI không phải là nguồn gốc chính thống trong ngành tâm lý học. Nó là một mô hình lý luận do nhà văn Mỹ Myers và mẹ bà cùng xây dựng.”

“Thực ra, nền tảng khoa học đích thực mà cặp mẹ con này dựa vào để xây dựng mô hình của họ chính là học thuyết của nhà tâm lý học Thụy Sĩ Carl Jung. Đó là lý thuyết về tám chức năng tâm lý, còn được gọi là Tám chức năng nhận thức Jung.”

Động tác của Phó Tự ngừng lại, sau đó chuyển màn hình máy tính qua, để nó đối diện với Trần Duyên Tri.

Trên màn hình là tám chữ mẫu mà Trần Duyên Tri rất quen thuộc, theo thứ tự là SE, SI, NE, NI, TI, TE, FI, FE. Phía sau các chữ cái là một khung dài, mà ở cuối khung đều là các con số.

Thang Vũ: “Trò chơi đầu tiên của chúng ta hôm nay chính là — phân tích loại tính cách MBTI của bốn người chúng tôi thông qua bốn biểu đồ kết quả kiểm tra tám chức năng của Jung.”

Trương Cảnh thuận miệng nói: “Đối với người hiểu biết mà nói thì cái này rất đơn giản.”

Trần Côi Minh: “Cũng chưa chắc. Trong này không chỉ có các loại hình cổ điển, mà còn có cả những tính cách không điển hình.”

Phó Tự đẩy đẩy mắt kính rồi hơi mỉm cười nhìn Trần Duyên Tri: “Có thể bắt đầu xem rồi đấy.”

Trần Duyên Tri di chuyển con chuột qua lại giữa biểu đồ số liệu của bốn người.

Hứa Lâm Trạc ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn Trần Duyên Tri.

Góc cạnh trên gương mặt cô gái đầy tinh xảo, khi tập trung thì sẽ không chia một chút ánh mắt nào cho người khác, đường cong từ sống mũi đến môi mang theo một cảm giác lạnh lùng, lông mi rất dài.

Khoảng vài phút sau thì Trần Duyên Tri nâng mắt lên: “Tôi xem xong rồi.”

Cô di chuyển con chuột đến biểu đồ đầu tiên: “Tôi muốn hỏi một chút, biểu đồ này là kết quả của ai?”

Trương Cảnh: “Là của tôi.”

Trần Duyên Tri nhẹ nhàng bấm con chuột một chút: “NI của anh rất cao, chỉ xếp sau TI, dựa theo sắp xếp lần lượt xuống dưới thì rất giống INTJ thích để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Trần Côi Minh: “Vì sao nói là rất giống, có lẽ cậu ta chính là như vậy thì sao?”

Trần Duyên Tri nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Anh ấy không phải.”

“Tuy rằng, NI cao là đặc điểm của nhóm INTJ, nhưng nhìn kỹ, anh sẽ phát hiện TE của anh ấy rất thấp.”

“Trong tám chức năng, TE là một chức năng khó diễn đạt nhất. Về mặt học thuật, nó đại diện cho khả năng xây dựng cấu trúc, đơn giản hóa vấn đề phức tạp và chuyển đổi ý tưởng thành dữ liệu cụ thể. Nghe có vẻ khá trừu tượng, phải không? Nhưng tôi nghĩ nếu muốn hiểu nó, cách tốt nhất là quan sát những đặc điểm mà nó mang lại cho những người có TE là chức năng chủ đạo thứ nhất hoặc thứ hai.”

“Ví dụ như INTJ và ENTJ.”

Ánh mắt của Hứa Lâm Trạc khẽ lóe lên, nhưng vẫn không nói lời nào.

“ENTJ, với TE là chức năng chủ đạo, được xem là kiểu tính cách gần với nhà lãnh đạo nhất. Chức năng thứ hai NI chủ đạo về trực giác và chức năng thứ ba SE quyết định sự đột phá, hơn nữa có TE bẩm sinh, khiến cho loại người này trông vô cùng mạnh mẽ và có mục tiêu rõ ràng.”

“INTJ, với TE làm chức năng thứ hai, được coi là cố vấn trong nhóm. Đặc điểm FE thấp khiến họ ít bị ràng buộc bởi cảm xúc cá nhân và đạo đức thông thường khi xử lý những chuyện quan trọng. INTJ thích lập kế hoạch, thường là những người theo chủ nghĩa hiệu quả và lý trí, cũng là do ảnh hưởng của TE.”

“Tuy rằng SE thấp rất phù hợp với đặc điểm đặc biệt của INTJ — nhưng…” Trần Duyên Tri nhìn thoáng qua chỉ số chức năng FE của Trương Cảnh: “Đối với INTJ mà nói, anh vẫn là có vẻ … dạt dào tình cảm quá mức.”

Bản thân là một INTJ, Trần Duyên Tri có giá trị FE thấp hơn nhiều so với Trương Cảnh, đó cũng là lý do cô nhận ra ngay cậu ấy không phải INTJ.

Trần Côi Minh bỗng bật cười ha hả : “Cứu mạng, Trương Cảnh, cậu là đồ lười biếng đầy máu lạnh vô tình mà cũng có một ngày bị nói là dạt dào tình cảm quá mức!”

Trương Cảnh vươn cánh tay dài ra tóm lấy Trần Côi Minh rồi kẹp cổ cậu ấy lại.

Thang Vũ: “Cho nên đáp án của em là?”

Trần Duyên Tri: “Tôi cảm thấy anh ấy càng giống INTP hơn.”

Phó Tự cười nói: “Trả lời đúng.”

Trương Cảnh bày ra vẻ “tiếc nuối”: “Thành viên mới lợi hại như vậy, xem ra kế hoạch muốn lợi dụng việc công để mưu lợi cho cá nhân của người nào đó phải ngâm nước nóng rồi.”

“Khụ!” Trần Côi Minh huých cậu ta một cái: “Đừng bịa đặt bôi nhọ tôi!”

MBTI của ba thành viên còn lại, Trần Duyên Tri cũng đều vô cùng thuận lợi mà đoán ra được.

Thang Vũ là người cuối cùng: “Oa, xem ra câu lạc bộ của chúng ta đã có người kế nghiệp rồi.”

Ánh mắt Trần Côi Minh nhìn Trần Duyên Tri giống như đang nhìn một đứa cháu trai vàng được sinh ra từ một gia tộc ba đời đơn truyền, vừa có thể kế thừa gia nghiệp còn có thể thuận tiện phát triển nó rực rỡ.

Trần Duyên Tri: “…” Mỗi ngày đều sẽ bị liên tưởng kỳ quái của mình làm cho chấn động.

Khi mọi người đi lấy quà tặng thì chỉ còn lại Hứa Lâm Trạc và Trần Duyên Tri ngồi lại bên bàn.

Vốn dĩ Trần Duyên Tri đang xem bọn họ chuẩn bị thứ gì, kết quả Hứa Lâm Trạc lại đột nhiên mở lời: “Dường như cậu có nghiên cứu về ENTJ?”

Trần Duyên Tri quay đầu lại nhìn cậu, do dự một chút rồi nói dối: “Tôi có người bạn là ENTJ.”

Hứa Lâm Trạc: “Ra vậy. Nhưng cậu vẫn rất giỏi đấy, cậu thường xuyên xem loại sách này sao?”

Trần Duyên Tri: “Thỉnh thoảng khi có chút hoang mang về bản thân, tôi sẽ dành thời gian đọc lại. Nhưng phần lớn tôi vẫn quen tìm hiểu và thảo luận với bạn bè hơn.”

Hứa Lâm Trạc đột nhiên hỏi: “Bạn cậu là ENTJ sao?”

Trần Duyên Tri vừa định trả lời thì bỗng nhiên nghĩ đến Hứa Lâm Trạc chính là ENTJ.

Cô lập tức nhận ra mình có thể đã vô tình xúc phạm Hứa Lâm Trạc. Cô nhìn thẳng vào mắt cậu: “Xin lỗi, tôi vừa vô ý áp đặt định kiến của mình lên cậu.”

Hứa Lâm Trạc lắc đầu, trên môi thấp thoáng nụ cười nhẹ nhàng như gió trăng: “Không sao.”

— Bởi vì người đó đúng là cậu.

Sau đó, cả nhóm lại chơi mấy trò chơi, không khí vẫn luôn rất tốt, và Trần Duyên Tri cũng gần như thắng hết các phần thưởng.

Nhưng cô không thực sự quan tâm đến những thứ đó, thậm chí cuối cùng còn chia cho các tiền bối trong câu lạc bộ.

—-

Những áng mây màu cam đỏ rơi xuống nhân gian làm nổi bật ánh chiều hoàng hôn cùng bầu trời xanh thẳm khiến mọi người muốn trầm mê trong đó.

Sau khi Trần Duyên Tri đi rồi, Trần Côi Minh liền nghênh ngang mà đi tới bên cạnh Hứa Lâm Trạc.

Giờ phút này, Hứa Lâm Trạc đang nhìn quà tặng thuộc về thành viên mới trên tay — huy hiệu gia nhập CLB MBTI.

Trần Côi Minh: “Ồ, cô ấy thật sự cho cậu, hào phóng thật.”

Trương Cảnh lười nhác mà ngước mắt lên: “Không phải cậu ta cũng cho thành viên mới cái của chính mình sao?”

Trần Côi Minh không trả lời Trương Cảnh mà tự nói với chính mình: “Nhưng mà nói thật, cô ấy thật sự rất am hiểu phân tích tám chiều của Jung. Tôi nhớ cậu chính là ENTJ đúng không? Lúc đó cậu có cảm giác như bị người ta mổ xẻ trước đám đông không?”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười, không chút khách khí nói: “Không cần lặp lại điều này với tôi, cảm ơn anh.”

Bởi vì mỗi một lời mà người đó nhẹ giọng nói lúc ấy, cậu vẫn còn nhớ như in.

Hứa Lâm Trạc cũng từng nghe được những đánh giá gần như y hệt ở chỗ [Thanh Chi].

Cậu cũng thật chậm tiêu, mãi đến giờ mới nhận ra, hai người này thực ra giống nhau đến vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK