Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Duyên Tri đã chuyển hết đồ đạc sang lớp mới. Trong quá trình này, cô không tránh khỏi gặp vài bạn học đã quay lại lớp.

Có lần cô vừa dọn xong đồ dưới bàn đứng lên, ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của một nữ sinh đang nhìn cô.

Dường như nữ sinh đó vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, khi phát hiện cô nhìn lại thì lập tức quay đi, rất tự nhiên mà quay lên phía trước lớp, gọi: “Doanh Doanh, đi ăn cơm không?”

Nữ sinh được gọi chạy đến, hai người nắm tay nhau ra ngoài.

Trần Duyên Tri có thể cảm nhận được ẩn ý trong ánh mắt của hầu hết mọi người, cô không để tâm đến cái nhìn đó, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.

Gần đến giờ ăn, lớp học vốn còn vài người nay lại trống vắng. Cuối cùng Trần Duyên Tri cũng dọn xong đồ đạc, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, suy nghĩ một lát rồi bước lên bục giảng, ánh mắt dừng lại ở bảng sơ đồ chỗ ngồi dán ở giữa bục.

Cô nhanh chóng nhìn thấy vài cái tên quen thuộc trên sơ đồ.

La Giản Đinh, Lý Thi Yên, Lục Bình, chỗ ngồi của ba người đều cách cô một khoảng.

Chỗ ngồi của Lâm Thiên Thiên thì khá gần cô… rõ ràng điều này không phải chuyện tốt.

Ánh mắt Trần Duyên Tri trượt xuống, dừng lại.

Tạ Cẩn Hoa.

Cô ấy ngồi một mình.

Có vẻ là do chính cô ấy xin.

Trần Duyên Tri đã dọn dẹp xong bàn học của mình, liếc qua sơ đồ chỗ ngồi một chút rồi đi xuống căng tin.

Khi cô quay lại thì đã gần đến giờ tự học buổi tối, trong lớp có hơn một nửa số người. Có lẽ vì là ngày đầu nhập học, khá nhiều người đang trò chuyện ngoài hành lang, ngay cả không khí trong lớp cũng rất náo nhiệt.

Từ cửa lớp đến chỗ ngồi của mình, chỉ khoảng chục mét ngắn ngủi, nhưng Trần Duyên Tri cảm thấy những người cô đi qua đều liếc nhìn cô.

Trần Duyên Tri ngồi xuống chỗ của mình, khi vừa ngước mắt lên, vừa lúc nữ sinh ngồi gần đó quay đầu đi.

Không nghe thấy tiếng bàn tán, song Trần Duyên Tri đã đoán được có lẽ những người này đang đánh giá cô.

Tò mò.

Nhưng những ánh nhìn này đều bình thường. Việc một người mới xuất hiện thêm trong lớp bị người khác quan sát một thời gian là chuyện rất hiển nhiên.

Trần Duyên Tri mở sách ra, cảm giác ngồi đọc sách ở một nơi hoàn toàn khác lạ vẫn rất kỳ diệu, trong chốc lát, cô không thể tập trung vào nội dung sách, cho đến khi chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra.

Trần Duyên Tri khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt đập ngay vào Tưởng Hân Vũ đang đứng cạnh ghế với cặp sách trên lưng, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng.

Một trường Trung học Đông Giang, không nhỏ không lớn, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Duyên Tri gặp Tưởng Hân Vũ kể từ sau khi chia lớp hồi lớp 10.

Cô ấy vẫn để mái tóc ngắn ngang vai, kẹp tóc đã đổi thành màu đen giản dị, không còn sặc sỡ như trước nữa. Đôi mắt hạnh tròn trịa và khóe môi hơi cong lên, khiến người ta nhìn qua cảm thấy cô gái này rất dễ thương, nhưng Trần Duyên Tri đã biết, người trước mắt không chỉ đơn giản là dễ thương.

“… Trần Duyên Tri?”

Tưởng Hân Vũ chỉ ngỡ ngàng trong giây lát, rồi lộ vẻ vui mừng, cô ấy đặt cặp xuống rồi ngồi vào ghế, đôi mắt tròn nhìn Trần Duyên Tri tràn đầy ý cười:

“Thật sự là cậu! Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Tưởng Hân Vũ, chúng ta đã từng cùng lớp hồi lớp 10!”

Trần Duyên Tri gật đầu theo bản năng: “Nhớ.”

Tưởng Hân Vũ cười híp mắt nhìn cô: “Trùng hợp quá! Cậu cũng vào lớp Sáng Tạo rồi, chúng ta còn ngồi cùng bàn nữa! Bây giờ thành tích của cậu chắc tiến bộ nhiều lắm phải không?”

“Đúng vậy, quả thật đã tiến bộ khá nhiều so với trước.”

Tưởng Hân Vũ nháy mắt tinh nghịch: “Cậu vẫn như trước, ít nói lắm luôn. Tôi thường nói nhiều, hy vọng cậu đừng để ý nhé, tôi nhất định sẽ không nói chuyện trong giờ học đâu!”

“Tóm lại, rất vui được gặp cậu! Tôi nói cho cậu biết, trong lớp này tôi không có bạn cùng lớp cũ nào cả, Duyên Tri là người đầu tiên đấy!”

Trần Duyên Tri nhíu mày.

Không có bạn cùng lớp cũ nào ư?

Trần Duyên Tri nhìn theo hướng cô đã thấy trên sơ đồ chỗ ngồi lúc trước.

Ở góc cửa sổ, Tạ Cẩn Hoa ngồi ở chỗ của mình, mái tóc đen mềm mại, cô ấy đang đeo tai nghe đọc sách, lộ ra nửa khuôn mặt, vẻ mặt bình thản không thể đoán được cảm xúc.

… Tưởng Hân Vũ nhớ cả cô, nhưng lại không nhớ Tạ Cẩn Hoa sao?

Trần Duyên Tri thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tưởng Hân Vũ, suy nghĩ sâu xa hơn, khóe miệng lại hơi cong lên, lộ ra một nụ cười hòa nhã: “Ừm, tôi cũng vậy.”

Tưởng Hân Vũ không thay đổi nhiều. Ít nhất, theo những gì Trần Duyên Tri thấy hiện tại thì không nhiều.

Trần Duyên Tri liếc nhìn động tác của Tưởng Hân Vũ, cả buổi tự học tối chỉ có lúc nghỉ giải lao, Tưởng Hân Vũ mới nói với cô vài câu, phần lớn là về chuyện học tập, Trần Duyên Tri cũng thuận theo đáp lại, hai người có qua có lại, nhìn qua có vẻ như trò chuyện khá hòa hợp.

Trong lúc đó có người đến tìm Tưởng Hân Vũ nói gì đó, Tưởng Hân Vũ bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Duyên Tri cũng ra ngoài lấy nước, rồi bỗng dừng bước trước cửa sau lớp học.

Một cô gái tóc ngắn vừa qua mang tai đứng ở cửa, xung quanh cô ta là một vòng người đông đúc, Trần Duyên Tri dùng mắt ước chừng có khoảng bảy tám người, một nhóm nữ sinh cười nói ồn ào không ngớt ở cửa, dường như đang bàn tán chuyện gì đó.

Vừa hay chặn mất cửa sau.

Trần Duyên Tri đứng một lúc, cũng không thấy nhóm người đó phát hiện ra mình, bèn lịch sự vỗ nhẹ vào nữ sinh gần mình nhất: “Bạn ơi, xin lỗi cho tôi đi qua một chút.”

Nữ sinh đang cười quay đầu lại, thấy Trần Duyên Tri thì hơi nhướn mày: “Ồ ồ.”

Nữ sinh vỗ vỗ những người khác, cất cao giọng: “Các cậu chắn đường người ta ra vào rồi! Mau tránh ra đi chứ!”

Tuy nói vậy, nhưng cả đám người đứng ở cửa chẳng ai có ý định nhúc nhích, chỉ có người dựa vào khung cửa miễn cưỡng động đậy một chút, nhường ra một khoảng vừa đủ cho người đi qua, trông có vẻ vẫn muốn tiếp tục tán gẫu ở chỗ không thích hợp này.

Trần Duyên Tri nhìn đám người nhường ra một khe hở nhỏ, rồi tiếp tục đứng yên tại chỗ như mọc rễ, đã ngầm hiểu, nhưng cô không nói gì, im lặng cầm cốc nước ra cửa sau.

Ngay khi cô bước qua cửa, Trần Duyên Tri nghe thấy một giọng nữ hạ thấp: “Thiên Thiên, cậu nhìn kìa.”

Trần Duyên Tri nghe rất rõ ràng, ngón tay cầm cốc nước khẽ động đậy.

Tiếng nói chuyện ồn ào ban nãy bỗng im bặt.

Có người lên tiếng: “Không phải chứ, thật đấy hả?”

Một giọng nữ đột nhiên vang lên, xen lẫn tiếng cười khúc khích, theo gió lọt vào tai Trần Duyên Tri:

“— Cậu muốn chết à, nói to thế, để người ta nghe thấy thì sao?”

Trần Duyên Tri thầm nghĩ, đúng là người chỉ cần nghe giọng là có thể nhận ra ngay.

Lâm Thiên Thiên.

“Này, có phải người vừa rồi không?”

“Đúng vậy.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Những lời nói nửa thật nửa đùa dù đã được vặn nhỏ tiếng nhưng vẫn có vẻ không kiêng nể gì, tất cả đều lọt vào tai Trần Duyên Tri.

Trần Duyên Tri bước nhanh về phía đầu kia của hành lang.

Khi đi lấy nước xong quay về chỗ ngồi thì chuông reo, ánh mắt Trần Duyên Tri quét về phía chéo trước mặt, nữ sinh ngồi ở chỗ đó có diện mạo không đẹp lắm, nhưng khi cười trông rất tùy tiện bất cẩn, là kiểu người nhìn qua đã thấy cực kỳ hướng ngoại, rất khó dây vào.

Không hổ danh là bạn của Vương Thược Thanh, cho người ta cảm giác gần như giống hệt nhau.

Trần Duyên Tri thu hồi ánh mắt, gạt bỏ những chuyện linh tinh này ra khỏi đầu, bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay.

—-

Buổi sáng, ánh sáng trong vắt lấp lánh giữa những tán cây.

Là người mới chuyển đến, Trần Duyên Tri được ủy viên vệ sinh phân công lau bảng. So với việc dọn dẹp khu vực chung, trực nhật lau bảng được coi là công việc nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng khá phiền phức, vì sau mỗi tiết học có bảng viết mới, cô đều phải lên lau sạch trong giờ ra chơi.

Công việc này lại càng trở nên phiền phức hơn khi có người cố tình phá rối.

Hôm nay từ lúc Trần Duyên Tri đến lớp, khăn lau bảng đã không cánh mà bay. Cô tìm quanh bục giảng một lượt, thật sự không thấy đâu, mới đi hỏi ủy viên vệ sinh: “Tôi không tìm thấy khăn lau bảng, lớp mình vốn không có sao?”

Ủy viên vệ sinh thấy rất lạ: “Có chứ, tôi nhớ hôm qua vẫn còn đó, hay cậu đi hỏi bạn phụ trách lau bảng hôm qua xem, xem cậu ấy để ở đâu.”

Trần Duyên Tri đi tìm nữ sinh phụ trách lau bảng hôm qua theo tên trên bảng phân công.

Đối phương nhìn cô một cái, ném cho một cái nhìn hờ hững, vẻ mặt nửa cười nửa không: “Khăn lau bảng mất rồi á? Sao có thể, tôi để trên bục giảng mà, cậu tìm kỹ lại xem?”

Trần Duyên Tri nhìn chằm chằm cô ta ba giây, cho đến khi nụ cười trên mặt cô gái kia tắt hẳn, mới chậm rãi dời ánh mắt đi: “… Vậy à, tôi hiểu rồi.”

Xem ra đây cũng là người trong nhóm nhỏ của Lâm Thiên Thiên.

Trần Duyên Tri quay đầu bỏ đi, khi cô rời khỏi lớp qua cửa trước suýt va chạm với một nữ sinh đang đi vào, may mà cô kịp dừng bước.

Nữ sinh ở cửa để một mái tóc ngang vai, buộc đuôi ngựa thấp, tóc mái hình chữ bát che đi gò má, để lộ khuôn mặt trắng trẻo đường nét thanh tú, khi ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt sinh động, lấp lánh như lưu ly.

Cô ấy trước tiên sững người, rồi mỉm cười với Trần Duyên Tri, thái độ rất nhẹ nhàng thân thiện: “Không sao, cậu đi trước đi.”

“… Cảm ơn.”

Trần Duyên Tri rời khỏi lớp học, khóe mắt thoáng thấy đuôi tóc của nữ sinh vừa đi qua.

“Thi Yên, cậu đi đâu vậy, cô giáo Ngữ văn vừa tìm cậu đấy!”

Cô gái vừa nói chuyện với Trần Duyên Tri cười đáp: “Tôi không biết, tôi qua ngay đây.”

Lý Thi Yên.

Nghe danh đã lâu. Cho đến hôm nay, Trần Duyên Tri mới nói chuyện với cô ấy.

Sau bảy ngày ở lớp Sáng Tạo, Trần Duyên Tri đã có hiểu biết qua về tình hình chung trong lớp.

Nói chung, lớp học được chia thành ba nhóm người, trong đó một nhóm là nhóm nhỏ của Lâm Thiên Thiên và những người dựa dẫm vào nhóm nhỏ của họ. Hầu như thành tích của những người này đều ở mức trung bình thấp trong lớp, nhưng cũng không quá kém, phần lớn vừa đúng ở vị trí trung bình. Hầu hết đều là những người tính cách hướng ngoại mang chút kiêu ngạo, thường la hét om sòm trong lớp, cười đùa công khai.

Nhóm thứ hai là nhóm nhỏ do La Giản Đinh đứng đầu.

Lần đầu tiên Trần Duyên Tri có tiếp xúc với La Giản Đinh là vì tiết Thể dục. Lần đó cô đi cùng Tưởng Hân Vũ, trên đường có một nhóm người đi ngược lại.

Khi sắp đi qua, một trong những cô gái gọi cô ấy lại: “Tưởng Hân Vũ.”

Trần Duyên Tri vốn đang cúi đầu nhìn đường, nghe thấy tiếng gọi, liếc mắt nhận thấy cơ bắp cánh tay của Tưởng Hân Vũ cứng lại.

Cô ngước mắt nhìn, người gọi là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, bình thường có lẽ là kiểu người ta thường gọi là khuôn mặt bánh bèo yếu đuối.

Thấy cả hai người đều nhìn qua, cô ta liếc Trần Duyên Tri một cái, rồi chỉ nhìn Tưởng Hân Vũ, khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Hân Vũ à, cậu lại đây một chút.”

Lúc đó Tưởng Hân Vũ quay đầu nhìn Trần Duyên Tri, vẻ mặt bình thường: “Duyên Tri, cậu về lớp trước đi, không cần đợi tôi đâu.”

Trần Duyên Tri nhìn cô ấy: “Được.”

Nghiêm túc mà nói, Trần Duyên Tri và La Giản Đinh chưa từng nói chuyện với nhau.

La Giản Đinh có thể coi là một cô gái xinh đẹp, mặc dù đường nét thanh tú hơi nhạt nhòa, nhưng với làn da trời phú, khiến người ta dễ dàng chú ý đến cô ấy giữa đám đông.

Rõ ràng là khuôn mặt trông không có vẻ gì hung dữ, nhưng khi đối diện với ánh mắt của La Giản Đinh, Trần Duyên Tri lại luôn cảm thấy rất khó chịu.

Giống như cảm giác bị một loài rắn lạnh lẽo nào đó phun nọc quấn quanh.

Nhóm nhỏ của La Giản Đinh có số lượng ít hơn nhóm của Lâm Thiên Thiên, so ra thì trong lớp không hoạt động sôi nổi bằng, nhưng những người này hầu như đều nắm giữ các chức vụ ban cán sự trong lớp. Ví dụ như ủy viên vệ sinh mà Trần Duyên Tri từng tiếp xúc, chính là người trong nhóm nhỏ của La Giản Đinh.

Ban cán sự có thể lợi dụng chức vụ để làm nhiều việc, ví dụ ủy viên vệ sinh có thể cố tình chuyển đổi người đi làm những việc dơ bẩn vất vả như quét nhà vệ sinh hay đổ rác.

Nhưng từ những tiếp xúc hàng ngày, Trần Duyên Tri cảm thấy một nửa số người có thái độ khá bình thường với cô, cho thấy nhóm của La Giản Đinh và nhóm của Lâm Thiên Thiên có lẽ không có liên hệ với nhau, ít nhất thì hiện tại cô chưa bị bạn bè của La Giản Đinh cố tình gây khó dễ.

Trong lớp, nhóm của La Giản Đinh nằm ở khoảng mức trung bình đến trên trung bình, không phải xuất sắc, phần lớn dao động quanh thứ hạng hai mươi trong lớp.

Nhóm cuối cùng còn lại, chính là những học sinh giỏi vừa học tốt vừa hòa đồng như Lục Bình, Lý Thi Yên.

Những người này không nhiều, chỉ vài người. Họ ngồi ổn định ở vị trí hàng đầu của lớp Sáng Tạo, hầu như không tham gia vào những tin đồn và tranh chấp thường ngày, ngoại trừ Lý Thi Yên, những người này đều có tính cách hướng nội, chỉ quan tâm đến thành tích học tập, thậm chí còn tỏ ra hơi thờ ơ trước những chuyện lớn xảy ra trong lớp.

Những người còn lại là những cá nhân riêng lẻ rải rác.

Ví dụ như Tạ Cẩn Hoa.

Trần Duyên Tri đã ở lớp này một thời gian, nhưng cô vẫn chưa tìm được cơ hội để nói chuyện với Tạ Cẩn Hoa.

Thu lại toàn bộ suy nghĩ, Trần Duyên Tri đi dọc theo hành lang bên ngoài lớp học, tình cờ gặp Lâm Thiên Thiên.

Cô không cho Lâm Thiên Thiên một ánh mắt dư thừa nào, đi thẳng qua.

Lâm Thiên Thiên và cô bạn thân thì lại liếc nhìn về phía Trần Duyên Tri, cho đến khi Trần Duyên Tri đi qua họ, hai người mới nhìn nhau cười, một vẻ mặt thích thú xem trò vui.

“Thiên Thiên.” Cô bạn thân dùng khuỷu tay huých Lâm Thiên Thiên một cái, giọng điệu kỳ lạ: “Cậu nói không phải cậu ta định đi đến căng tin mua lại một cái khăn lau đấy chứ?”

Lâm Thiên Thiên cong khóe môi: “Ai mà biết được? Tôi thấy cậu ta lấy giấy ăn dấp nước rồi lau cũng được mà.”

“Ha ha ha ha ha cậu thật là xấu xa quá thể! Như vậy sẽ phải lau đến lúc cả bảng dính đầy mảnh giấy vụn đấy? Hơn nữa giấy ăn nhỏ như thế, đi đi lại lại lấy nước lau, phải lau bao lâu chứ?”

Nụ cười trên khóe môi Lâm Thiên Thiên sâu hơn: “Vậy cũng không liên quan đến tôi, cậu ta phụ trách lau bảng, dù là tình huống gì xảy ra cũng nên lau sạch bảng chứ?”

“Ơ, cậu ta cũng có thể đi mượn khăn lau của lớp Sáng Tạo Vật lý bên cạnh mà?” Bạn thân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Duyên Tri, lại mở miệng hỏi, giọng tò mò: “Thiên Thiên, cậu có bảo bạn trai cậu—”

Lâm Thiên Thiên nhe răng cười nói: “Mỗi tiết tan học đều đi mượn một lần à? Buổi sáng phải học đủ năm tiết đấy, tôi thì không có bộ mặt dày như vậy đâu.”

“Tất nhiên, muốn làm thì phải làm cho trót, tôi cũng đã nói với Lưu Hiên rồi, nếu cậu ta đến mượn thì từ chối, không cho mượn.”

Bạn thân giơ ngón cái lên: “Cậu thật là không để lọt một con kiến.”

Ngoài mặt Lâm Thiên Thiên mỉm cười, nhưng trong lòng đã tràn trề đắc ý, ánh mắt cô ta nhẹ nhàng rơi xuống bóng lưng của Trần Duyên Tri ở cuối hành lang, cho đến khi người đó dừng lại ở một nơi mà cô ta không ngờ tới.

Nụ cười trên khóe môi Lâm Thiên Thiên khựng lại.

Vẻ mặt của bạn thân cũng trở nên kỳ lạ, trong đó còn có một chút kinh ngạc: “Tôi, Thiên Thiên, không phải cô gái đó định—”

Một tầng chỉ có ba lớp học và hai văn phòng, tầng mà Trần Duyên Tri đang học vừa hay có lớp Sáng Tạo Lịch sử, lớp Sáng Tạo Vật lý và lớp Nguyên Bồi, tầng trên là hai lớp Sáng Tạo Vật lý khác và phòng học trống để dành cho lớp luân phiên.

Nơi Trần Duyên Tri dừng lại, chính là trước cửa lớp Nguyên Bồi.

Hứa Lâm Trạc vừa mới sao chép xong tài liệu bài giảng trên bục giảng, chuẩn bị đi xuống. Khác với bầu không khí hơi trầm lắng của lớp Sáng Tạo Lịch sử, trong lớp Nguyên Bồi ồn ào, nói chuyện om sòm như chợ vỡ, có người làm đủ thứ việc.

Hứa Lâm Trạc vừa định rút USB ra, bỗng nhiên bị bạn bên cạnh vỗ vai.

Giọng cậu bạn hưng phấn, dường như đã thấy điều gì thú vị: “Lâm Trạc, này! Cậu mau nhìn ra cửa đi.”

Hứa Lâm Trạc nắm lấy USB màu đen, lông mi dài ngước lên, lơ đãng nhìn qua một cái, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Cô gái đứng bên cửa đẹp như tranh vẽ, dù mặc đồng phục mùa đông dễ khiến người ta trông có vẻ nặng nề to ra, nhưng nhìn vẫn thanh mảnh nhẹ nhàng. Cô yên lặng đứng ở đó, gió tuyết phương Nam đã lượn lờ bên ngoài cửa sổ từ lâu, bị ánh sáng nhẹ nhàng kín đáo sưởi cho tan chảy, hòa tan thành một dòng suối trong vắt dưới đáy mắt cô.

Ban đầu Trần Duyên Tri không muốn đến, nhưng khi đi ngang qua cửa sổ của lớp Nguyên Bồi, cô vô tình liếc nhìn, lại thấy Hứa Lâm Trạc vừa hay đang ở trên bục giảng.

Chàng trai có thân hình cao ráo hơi cúi người xuống, con chuột điều khiển nền tảng đa phương tiện, ánh sáng xanh nhạt từ màn hình phản chiếu theo đường cằm của cậu rơi xuống yết hầu. Cậu hiếm khi đeo kính, lông mi rủ xuống phủ một lớp hào quang phản chiếu.

Gọng kính màu bạc càng làm nổi bật vẻ điềm tĩnh kiềm chế trong khí chất của người đó, lúc này cậu đang tập trung làm việc, càng thu hút sự chú ý.

Bước chân của cô không tự chủ được chậm lại, cho đến khi dừng hẳn.

Khi nhận ra mình đang làm gì, Trần Duyên Tri đã đứng trước cửa lớp Nguyên Bồi, đưa tay gõ cửa mở của họ.

Trong lớp vẫn rất ồn ào, gần như có thể bỏ qua không nghe thấy tiếng gõ cửa của Trần Duyên Tri.

Vừa rồi Trần Duyên Tri còn đứng bên cửa sổ nhìn Hứa Lâm Trạc chăm chú, lúc này đối phương đang ở trên bục giảng cách cô không đầy bốn mét, cô lại do dự một lúc mới ngước mắt lên.

Một bóng râm phủ xuống trước mắt, Trần Duyên Tri vừa ngẩng đầu đã nhìn vào một đôi mắt dịu dàng, khiến cô chợt ngẩn người.

Người vốn đang đứng trên bục giảng không biết đã đi xuống từ lúc nào, đến trước mặt cô.

Trong làn gió lạnh buốt ẩn chứa một chút hương xuân bất chợt, là mùi hương gỗ thanh mát vô cùng quen thuộc đối với cô.

Hứa Lâm Trạc lên tiếng trước: “Xin chào, cậu tìm ai à?”

Trần Duyên Tri ngơ ngác nhìn cậu, vẻ mặt đối phương bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có ý cười không ngừng lấp lánh.

Trần Duyên Tri hé môi, không hiểu sao lại bị nhìn đến nỗi nóng ran cả người: “… Xin chào.”

“Xin hỏi lớp các cậu có thừa khăn lau bảng không? Tôi muốn mượn một cái, có lẽ đến chiều mới trả được.”

Nghe thấy thế, Hứa Lâm Trạc hơi lộ vẻ ngạc nhiên: “Cậu… Lớp các cậu không có khăn lau bảng sao?”

Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc, khẽ lắc đầu: “… Không tìm thấy, có lẽ bị mất rồi.”

“Có có có!” Đột nhiên sau lưng Hứa Lâm Trạc xuất hiện thêm một người, chính là nam sinh đứng cùng Hứa Lâm Trạc vừa rồi, cậu ta cười hì hì nhìn Trần Duyên Tri: “Lớp chúng tôi có hai cái đấy! Các cậu cầm một cái đi dùng là được!”

Trần Duyên Tri vội vàng nói: “Cảm ơn.”

Hứa Lâm Trạc liếc nhìn cái đầu thò ra của cậu bạn, đưa một tay ấn cậu ta trở lại, nụ cười trên mặt không hề thay đổi: “Hàn Hiển, không phải cậu muốn sao chép tài liệu sao? Sắp vào học rồi, phía sau còn có người đang xếp hàng đợi đấy.”

Hàn Hiển: “Đúng rồi, tôi mượn USB của cậu một chút nhé!”

Nam sinh được gọi là Hàn Hiển xoay người đi, Hứa Lâm Trạc quay đầu lại nhìn Trần Duyên Tri, có lẽ vì tư thế quay lưng về phía lớp học, cũng vì cuối cùng xung quanh cũng không còn ai nữa, dường như cậu thu lại một phần ngụy trang, biểu cảm bỗng chốc trở nên dịu dàng, giọng nói cũng trầm xuống.

“Đợi ở đây một chút, tôi đi lấy cho cậu.”

Khoảng cách giữa hai người thực ra xa hơn một số thời điểm bình thường nhiều, nhưng, có lẽ là vì tiếng ồn ào xung quanh tương phản với tâm trạng không thể nói cho ai biết lúc này, cô cảm thấy tim mình khẽ run, cảm giác còn bối rối hơn cả khi người này tiếp cận cô mọi khi.

“… Ừm.”

Không xa Trần Duyên Tri, cũng ở hành lang, Lâm Thiên Thiên và bạn thân chứng kiến toàn bộ quá trình, kể cả biểu cảm dịu dàng của Hứa Lâm Trạc khi nhìn người khác.

Bạn thân trợn mắt há mồm: “… Không ngờ cậu ta còn to gan thế, dám đi mượn khăn lau bảng của lớp Nguyên Bồi.”

Mối quan hệ của Lâm Thiên Thiên trong lớp Sáng Tạo không tệ, nhưng chưa tốt đến mức lan rộng đến cả lớp Nguyên Bồi. Ở lớp Nguyên Bồi, Lâm Thiên Thiên cũng chỉ có một người bạn cùng lớp hồi nhỏ, quan hệ tạm được, có thể nói chuyện được vài câu mà thôi.

“… Nói này, Thiên Thiên, lần trước cậu cũng đi tìm Hứa Lâm Trạc phải không? Chính là lần hỏi chuyện của Bạch Dục Hoa giúp Thược Thanh ấy?”

Bạn thân sinh lòng tò mò: “Hứa Lâm Trạc cậu ấy cười với ai cũng như vậy sao? Nói thật, thi thoảng nhìn thấy cậu ấy, tôi đều thấy người này trông rất khó tiếp cận, kết quả khi cười lên lại có cảm giác hơi cuốn đấy…”

Lâm Thiên Thiên khịt mũi một tiếng, nghe đầy vẻ tức giận.

Lời nói của bạn thân đột ngột dừng lại, còn hơi ngẩn người: “… Thiên Thiên?”

Bị lời nói của bạn thân gợi nhớ đến trải nghiệm từng nói chuyện với Hứa Lâm Trạc lần trước, ký ức ùa về, làm cảm giác chênh lệch lúc này càng thêm trầm trọng. Cảm giác chênh lệch ấy thúc đẩy cơn giận dữ, đốt lên một ngọn lửa tăm tối, gần như thiêu đốt toàn bộ con người Lâm Thiên Thiên.

Lâm Thiên Thiên kìm nén sự xáo động dữ dội trong lòng, bàn tay to lớn mang tên ghen tị móc ra một tiếng cười giễu vang dội từ trong đống cảm xúc sôi sục khó hiểu đó.

“— Con trai đều như vậy cả, cậu còn chưa thấy đủ à? Bọn họ đều chỉ xum xoe với với đám nữ sinh xinh đẹp. Tôi còn tưởng Hứa Lâm Trạc cao quý lắm, kết quả cũng chẳng khác gì mấy thằng con trai khác, cũng tầm thường như nhau.”

Còn cả Trần Duyên Tri này nữa.

Lần trước cũng vì tình cờ nói đến chuyện xấu của cô, lỡ miệng nói nhiều vài câu, tình cờ bị Hứa Lâm Trạc nghe được, nên Hứa Lâm Trạc mới lạnh nhạt với cô ta.

Dù là Thược Thanh hay chính cô ta, chỉ cần gặp phải cô gái này thì cũng chẳng có chuyện gì tốt lành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK