Khi Trần Duyên Tri thức dậy vào sáng hôm sau, cô phát hiện Hạt nhân nóng chảy có một tin nhắn mới.
Cô còn buồn ngủ nhưng vẫn ngồi dậy, sau đó ấn vào xem.
[Liên] đã thu hồi một tin nhắn.
Trần Duyên Tri nhìn màn hình di động: ?
Trần Duyên Tri không biết đối phương có đang online hay không, nhưng cô thật sự có chút hoang mang, vì thế đã thử thăm dò mà gửi một câu [Làm sao vậy].
Cô cho rằng còn quá sớm, [Liên] có thể còn chưa thức dậy, nhưng không nghĩ tới rất nhanh đã có tin nhắn trả lời.
Liên: [Không có việc gì.]
Liên: [Tối hôm qua không cẩn thận gửi nhầm thôi.]
Trần Duyên Tri rời giường đi đến nhà vệ sinh. Cô nhìn tin nhắn mà không hoài nghi một chút nào.
Thanh Chi: [Ồ.]
Trần Duyên Tri trả lời tin nhắn xong thì buông di động, rửa mặt rồi ăn sáng như thường lệ, sau đó đi học.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, trước tiết tự học buổi tối, Ngô Danh Húc đi vào, mắt nhìn thẳng rồi mở máy chiếu đa phương tiện lên.
Vốn dĩ Trần Duyên Tri cũng chưa chú ý tới thầy ấy, cho đến khi Lê Vũ Liên lay lay cánh tay cô, sau đó căng thẳng mà nói: “Duyên Tri! Sắp đổi chỗ ngồi rồi!”
Trần Duyên Tri kinh ngạc một chút: “Hôm nay sao?”
Lê Vũ Liên: “Tôi đoán chắc là vậy. Gia Hân nói với tôi hôm qua cậu ấy đi hỏi bài thầy ấy vào tiết tự học buổi tối thì thấy thầy ấy đang sắp xếp lại chỗ ngồi!”
Trần Duyên Tri: “Vậy à.”
Thật ra cô cũng không có cảm giác gì đối với việc đổi chỗ ngồi.
Trần Duyên Tri ít bạn bè, cũng sẽ không chủ động đi kết bạn với những người ngồi trước ngồi sau cô. Đối với cô, hầu hết mọi người trong lớp đều như nhau.
… Chỉ cần không gây ồn cho người bên cạnh là được.
Máy chiếu chớp nháy hai lần, một sơ đồ chỗ ngồi mới hiện ra trước mắt mọi người. Vị trí chỗ ngồi thay đổi đáng kể, khiến không ít người thốt lên kinh ngạc.
Ngô Danh Húc cầm con chuột rồi nói: “Mọi người tranh thủ thời gian, nhanh chóng chuyển chỗ xong, đừng để ảnh hưởng đến tiết tự học buổi tối!”
Lê Vũ Liên vui mừng nói: “Duyên Tri! Chúng ta vẫn ngồi cùng bàn! Hơn nữa chúng ta còn ngồi ở hàng đầu của tổ thứ 4!”
Tiếng người ồn ào, Trần Duyên Tri nhìn vào màn chiếu mà bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Ở vị trí thứ 2 tính từ dưới lên của tổ thứ 1 là hai cái tên được viết song song mà cô quen thuộc nhất.
—— Tôn Lạc và Khương Chí Nhứ.
Trần Duyên Tri đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Khương Chí Nhứ, lại phát hiện Khương Chí Nhứ cũng đúng lúc đang nhìn cô.
Xuyên qua sự hỗn loạn do di chuyển bàn ghế và dòng người xô đẩy, Trần Duyên Tri nhìn thấy Khương Chí Nhứ đang hơi cười cười với cô, đó là vẻ tươi cười có chút bất đắc dĩ, mang theo một chút xin lỗi.
Nhưng duy nhất lại không có tiếc nuối.
—-
Kết thúc một ngày bận rộn và học tập, buổi tối về đến nhà, Trần Duyên Tri nằm trên giường rồi nhìn lên trần nhà, cảm giác mỏi mệt trong đầu trộn lẫn với sự đau nhức của vai và cơ bắp cánh tay đều dâng lên.
Trần Duyên Tri không nhịn được vươn tay ra đè lại thái dương đang nhảy dựng, sau đó nhắm mắt lại.
Trong tâm trí cô hiện lên câu hỏi mà cô đã hỏi khi cùng Khương Chí Nhứ đi trên đường về sau giờ tự học buổi tối.
Cô hỏi là —— “Tiểu Nhứ, vì sao thầy giáo lại không tách cậu và Tôn Lạc ra?”
Khi đó Khương Chí Nhứ đã rũ mắt rồi khẽ thở dài một tiếng.
“Bởi vì tôi không đi tìm thầy ấy.”
Bầu không khí yên tĩnh một giây.
Trần Duyên Tri không hiểu.
“Vì sao?”
Rõ ràng cô ấy đã nói, Tôn Lạc đã ảnh hưởng tới cô ấy.
Khương Chí Nhứ nâng mắt nhìn qua, trong đôi mắt kia vẫn ẩn chứa vẻ dịu dàng trong vắt như khi cô mới gặp cô ấy. Cô ấy thấp giọng nói: “Lúc trước tôi thực sự đã muốn tách ra khỏi cậu ấy.”
“Nhưng sau khi có kết quả thi giữa kỳ, nhiều thứ đã thay đổi. Tôi nhận ra mình không thể đạt được thứ hạng top đầu lớp nữa, tôi cảm thấy rất thất vọng, rất bất lực. Sự chênh lệch càng rõ ràng hơn khi tôi nhìn thấy xếp hạng của cậu ấy, làm tôi khó có thể kiềm chế được những cảm xúc tiêu cực vô tận trong lòng mình.”
“Ngày hôm đó, vừa về đến chân tòa ký túc xá, tôi đã bắt đầu không kìm được nước mắt. Tôi liên tục kéo khẩu trang để che mắt, cố gắng giấu đi vẻ thảm hại của mình trước mặt những người đi ngang qua.”
“Tôi không dám đi vào ký túc xá, tôi sợ mọi người phát hiện ra tôi khác thường rồi sau đó lại tới an ủi tôi, khi đó tôi sẽ khóc càng nhiều hơn. Vì vậy tôi đã tránh ở chỗ rẽ cầu thang, vốn dĩ là đã nghĩ rằng, chờ đến khi mình khóc xong thì sẽ ổn thôi.”
“Nhưng mà lúc ấy Tôn Lạc đi ngang qua, cậu ấy chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy tôi.”
“Tiểu Tri, cậu biết không, có đôi khi con người thật sự rất mâu thuẫn. Tôi nói không muốn bị an ủi, nhưng khi nhìn thấy những người mà mình quen biết đi ngang qua từ xa mà hoàn toàn không hề chú ý tới mình thì tôi lại cảm thấy buồn. Khi Tôn Lạc đi tới chỗ tôi, tôi thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.”
“Sau đó cậu ấy ôm tôi rồi an ủi tôi thật lâu. Tôi vẫn nhớ rõ ngày đó, khi tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại được thì ký túc xá đã sớm tắt đèn, chỉ có cô ấy ngồi cùng tôi ở bậc thang cầu thang trong bóng tối.”
“Khi đó, tôi nhìn ra ngoài từ cửa sổ cầu thang, tôi đã nghĩ, có lẽ tôi sẽ rất khó quên một bầu trời đêm vừa đen tối mà lại xanh thẳm như vậy.”
Khương Chí Nhứ nói xong thì vươn tay kéo tay Trần Duyên Tri lại, nhìn cô rồi khẩn thiết nói:
“Tiểu Tri à, Tôn Lạc đã dành cho tôi tấm lòng chân thành của một người bạn. Nếu cậu ấy đối xử với tôi bằng sự chân thành, tôi không thể phụ lòng cậu ấy được.”
Trần Duyên Tri nhìn vào đôi mắt của cô ấy. Dưới ánh đèn đường, đôi mắt sáng ngời mà trong veo thuần khiết của Khương Chí Nhứ đang lóe sáng; mà đôi mắt của Trần Duyên Tri lại tối đen như hạt châu, chỉ có một tia sáng đang chìm xuống ở dưới đáy mắt.
Trần Duyên Tri lắc đầu: “Nhưng rõ ràng là cậu rất coi trọng thành tích của mình, cậu biết rõ như vậy là sai, mà vẫn định để cảm xúc chi phối và tiếp tục như thế sao?”
Khương Chí Nhứ vội kêu lên: “Tiểu Tri, không phải như vậy.”
“Tôn Lạc cũng không nghĩ như vậy. Cậu ấy nói cậu ấy không có cách nào tập trung mà làm việc này. Cậu ấy không có hứng thú đối với việc học, nhưng cậu ấy thật sự không muốn từ bỏ, cậu ấy cũng muốn trở nên tốt hơn! Cậu ấy nói, hy vọng tôi có thể trở thành người kéo cậu ấy đi lên, hy vọng trở thành người bạn ngồi cùng bàn khiến tôi kiêu ngạo.”
“Tôi cảm thấy nếu cậu ấy đã nghĩ như vậy thì vì sao tôi lại không thể giúp đỡ cậu ấy? Có lẽ cậu ấy cũng có thể trở nên tốt hơn một chút.”
Khi đó Trần Duyên Tri đã ngắt lời Khương Chí Nhứ, nói: “Nhưng mà Chí Nhứ à, Tôn Lạc là người đứng ở vị trí thứ nhất tính từ dưới lên đấy.”
Theo quan điểm của Trần Duyên Tri, cô cảm thấy một người nào đó có kết quả thi giống như Tôn Lạc thì chỉ có thể là đã không học một chút nào trong mấy tháng trời mà thôi… Hơn nữa Trần Duyên Tri đã quan sát Tôn Lạc không ít lần.
Cô cảm thấy Tôn Lạc sẽ không dễ dàng mà thay đổi như vậy.
Làm người có thể vĩ đại, có thể tốt bụng, nhưng không thể mù quáng.
Khương Chí Nhứ nghe hiểu lời Trần Duyên Tri nói. Cô ấy hiểu, tuy rằng Trần Duyên Tri không nói thẳng ra miệng, nhưng trong mỗi một câu mà cô nói đều ẩn chứa hàm nghĩa không tán thành.
Khương Chí Nhứ chậm rãi nói: “Nhưng mà Tiểu Tri à, nếu tôi nói chuyện này với thầy giáo thì Tôn Lạc sẽ thế nào đây?”
“Ở trong mắt thầy giáo, Tôn Lạc chính là một học sinh hư. Hầu hết mọi người trong lớp đều đã có bạn thân và bạn ngồi cùng bàn cố định, chỉ có một bạn nữ, chính là Tào Linh Tê, là ngồi một mình.”
“Nếu tôi nói với thầy giáo, thì thầy ấy nhất định sẽ chuyển tôi đến ngồi cùng Tào Linh Tê, còn Tôn Lạc sẽ bị phân riêng một bộ bàn ghế, sau đó dần dần trở thành một hòn đảo cô độc trong lớp.”
“Nếu tôi làm như vậy thì cậu ấy sẽ buồn biết bao? Cậu ấy không giống Tào Linh Tê, Tào Linh Tê tự nguyện ngồi một mình, nhưng Tôn Lạc là bị bắt buộc, khi đó người xung quanh sẽ nhìn cậu ấy thế nào?”
“Tiểu Tri à, chuyện này rất không công bằng. Tôn Lạc muốn trở lên tốt hơn, nhưng chủ nhiệm lớp lại cố chấp bất công như thế, mang theo thành kiến mà nhìn cậu ấy. Cho dù trong lòng Tôn Lạc muốn thay đổi, nhưng mà thầy ấy làm như vậy thì cậu ấy sẽ thay đổi thế nào được? Có khả năng vốn dĩ muốn trở thành người tốt, nhưng bởi vì mất đi cơ hội mà tinh thần sa sút một lần nữa.”
“Tôi muốn giúp cậu ấy.”
Trần Duyên Tri: “Nhưng cậu có thể giúp cậu ấy được bao nhiêu? Cậu thật sự cảm thấy cậu có thể kéo người khác ra khỏi vũng bùn sao? Sao cậu có thể chắc chắn sẽ không bởi vậy mà vướng sâu vào trong vũng lầy? Thậm chí hiện tại cậu còn đang ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Khương Chí Nhứ dừng bước, cô ấy nhìn Trần Duyên Tri rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Tri à, cậu vẫn không thể hiểu cách làm của tôi.”
“Tôi chỉ cảm thấy tôi không làm được chuyện máu lạnh như vậy, nghĩ đến cảnh tượng mà Tôn Lạc có khả năng gặp phải cùng với việc cậu ấy đã từng đối xử tốt với tôi, tôi lại…”
Trần Duyên Tri khẽ cười, bao nhiêu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cuối cùng không kiềm chế được nữa, cô tự chê cười mà lại hài hước, nói:
“Thật không khéo, tôi chính là người máu lạnh như vậy.”
Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Khương Chí Nhứ ngơ ngác nhìn Trần Duyên Tri, sau một lúc lâu mới cúi đầu: “… Tôi không có ý như vậy.”
Cô ấy im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói một câu “Thôi, quên đi.”
Cho đến khi họ chia tay nhau dưới ánh đèn ở góc đường, cả hai không nói thêm lời nào nữa.
Hồi ức kết thúc, Trần Duyên Tri nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, từ từ đưa tay lên che mắt mình.
… Rốt cuộc vẫn không kìm nén được tính khí của mình.
Đây là lần đầu tiên cô nổi giận với Khương Chí Nhứ. Cô đã từng cho rằng, với tính cách của cô và Khương Chí Nhứ thì hai người sẽ vẫn luôn bình thản mà ở chung, sẽ vẫn luôn hiểu nhau như vậy.
Thậm chí Trần Duyên Tri còn không nghĩ ra được vì sao bọn họ lại cãi nhau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ không cùng ý kiến dẫn đến im lặng, thế nhưng lại vì Tôn Lạc.
Trần Duyên Tri biết, cho dù thế nào thì đó là lựa chọn của Khương Chí Nhứ, cũng là tự do của cô ấy.
Nhưng Trần Duyên Tri không thể nào hiểu được loại tình cảm như vậy. Cô tìm tòi nghiên cứu nội tâm của mình, phát hiện đó là một loại tâm trạng hận sắt không thành thép.
Trong tiềm thức của cô cảm thấy những gì mà Khương Chí Nhứ làm cho Tôn Lạc vô cùng có khả năng là nước chảy về biển Đông, nhưng dường như Khương Chí Nhứ đã quyết tâm đi theo con đường mà mình đã chọn, vì thế nên Trần Duyên Tri cảm thấy không đáng.
… Hoặc cũng có thể, cô đang hoảng sợ.
Cô sợ rằng người bạn thân nhất mà cô có được cho tới nay sẽ bị người khác cướp mất.
—-
Chuyện này dường như chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ. Ngày hôm sau khi gặp mặt, hai người dường như đều không có việc gì mà chào hỏi đối phương, sau đó nói chuyện với nhau, buổi tối cũng vẫn cùng qua lại, cùng nhau đi về sau buổi tự học.
Nhưng Trần Duyên Tri biết, có thứ gì đó đã thay đổi.
Cô đã tỏ rõ thái độ của mình —— rằng cô không thích Tôn Lạc.
Từ đó về sau, Khương Chí Nhứ không còn chủ động nhắc tới chuyện của Tôn Lạc nữa. Dường như sự tồn tại của Tôn Lạc đã trở thành nỗi đau thầm kín không thể nói ra giữa hai người. Cả hai người đều không dám chạm vào cái gai kia, cũng không có cách nào nhổ nó hoàn toàn, vì thế dứt khoát không nhắc đến.
Thời gian trôi đi từng ngày, cách kỳ thi cuối kỳ còn chưa đến một tháng, Trần Duyên Tri tạm thời gác lại thú vui quan sát mọi người và sự vật xung quanh mình. Mỗi ngày cô đều ngồi trước bàn học, tranh thủ thời gian giữa các tiết học để học từ đơn, sử dụng thời gian tự học buổi tối để học Toán.
Cô đã học rất khó khăn. Với kinh nghiệm học tập bao năm đã khiến cô không thể không thừa nhận, gốc rễ mà cô thiếu nhất chính là tư duy logic Toán học.
Cô có thể xem hiểu hầu hết đáp án của những bài tập bình thường, cho dù có bài nào không hiểu thì sau khi được người khác giảng qua, cô cũng gần như hiểu được.
Nhưng cô chính là không có cách nào suy nghĩ theo logic đáp án.
Mỗi lần nghe phân tích một bài toán khó, cô đều có thể cảm nhận được rõ ràng, tuy rằng hiện tại cô nghe hiểu, nhưng nếu cho cô một bài tập tương tự để làm, hoặc lần sau gặp lại một bài toán gần giống, cô vẫn không thể làm được.
Tư duy logic Toán học giống như khả năng đọc viết và ngôn ngữ Văn học, đều là thứ khó có thể học cấp tốc được. Đọc viết Ngữ văn cần kiên trì đọc quanh năm suốt tháng, mà tư duy Toán học thì phải làm một lượng lớn bài tập, còn phải tiến hành tổng kết sau khi hoàn thành.
Đây là phương pháp học tập của học sinh giỏi mà rất nhiều học sinh bình thường đã tra được ở trên mạng. Nhưng cho dù phương pháp hữu hiệu nhất bày ra ở trước mặt bọn họ, chỉ cần bọn họ thật sự thử làm thì sẽ nhận ra rằng nó rất khó thực hiện.
Ví dụ như Trần Duyên Tri bây giờ, có thể một tối cô chỉ làm và sửa được bốn, năm bài toán, chưa đầy một trang sách bài tập. Với tốc độ này, có thể cô thậm chí không hoàn thành nổi bài tập mà thầy cô giao trong ngày, chứ đừng nói đến việc học sâu hơn và ôn tập nội dung trước đó.
Nhưng nếu cô muốn nâng cao tốc độ làm bài thì chỉ có thể không ngừng dành thời gian để nghiên cứu, ôn tập và làm bài tập. Nhưng mà vấn đề lại nảy sinh, cô làm bài rất chậm. Hơn nữa nếu bớt thời gian đi đọc sách thì thời gian làm bài của cô lại sẽ giảm bớt, cuối cùng có khả năng đến lượng bài tập luyện tập mà cô đặt ra cho mình cũng không hoàn thành được.
Đây dường như là một cái vòng luẩn quẩn không có điểm cuối.
Giữa tháng 12, gió đã thổi đến các thành phố ven biển phía Nam, nhiệt độ đã bắt đầu trở nên lạnh thấu xương, Trần Duyên Tri cũng nghe thấy bạn học bên cạnh đang nói ngày mai sẽ hạ nhiệt độ xuống rất thấp.
Tiết tự học buổi tối đã diễn ra được một nửa, Trần Duyên Tri nhìn dấu vết màu đỏ tràn ngập trang giấy mà tâm trạng có chút buồn bực. Cô nhìn chằm chằm sách luyện tập thật lâu, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng học.
Cô đứng dựa vào ban công tầng ba, nhìn phòng học ở tòa nhà Giữa từ xa, muốn giảm bớt cảm xúc chán ghét học tập ở trong lòng.
Ánh đèn ấy không chói mắt, những ô cửa sổ sắp hàng, tỏa ra ánh sáng bền bỉ trong đêm đen.
Hành lang tiết tự học buổi tối yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng bước chân của học sinh đi ngang qua hỏi chuyện và tiếng thì thầm của học sinh đang giảng đề ở ban công bên cạnh.
Trần Duyên Tri nhìn ánh đèn kia, cô chỉ có thể cho chính mình một chút thời gian thả lỏng mà thôi. Qua một phút, cô phải trở lại phòng học, tiếp tục làm bài tập cùng bài luyện tập mà cô chưa hoàn thành.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô phát hiện bản thân đã mất đi tư cách nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Cô đã từng rất thích nhìn bầu trời. Khi còn rất nhỏ, cô đã có thể nhìn mây trên trời và phân biệt được đó là mây tích hay là mây tầng.
Nhưng hiện tại cô còn không có cách nào cho chính mình nhiều hơn một phút đi ngắm nhìn bầu trời đêm này, bởi vì cô sợ hãi bản thân sẽ lãng phí thời gian một cách vô ích. Cho dù ban đêm an bình yên tĩnh nhưng trong lòng cô lại tràn đầy nôn nóng bất an.
Việc trưởng thành tự nó giống như một sự bóc lột. Cô bị tước đoạt lòng can đảm tiến về phía trước không chút do dự, thay vào đó là thường xuyên phải tính toán lợi ích đạt được và rủi ro phải gánh chịu. Cô bị tước đoạt tư cách ngây thơ, cô khó có thể đối xử thuần khiết với một người hay một việc nào nữa, bởi vì dường như hiện thực luôn sẵn sàng tát cho cô một cái đau điếng.
Cô đã bị tước đoạt quyền được dừng bước. Nhìn nay nhớ xưa, cô phát hiện bản thân đã không còn có thể như hồi nhỏ, dành cả ngày ngồi ở trước TV xem bộ phim truyền hình mà mình yêu thích, sau đó cất tiếng cười to, hoặc là khóc nức nở.
Không phải cô không thể làm như vậy, mà là cô không có cách nào có được tâm trạng như vậy nữa.
Tâm trạng vô ưu vô lo, không cần quan tâm bất kỳ một chuyện gì như vậy.
Nếu chỉ dừng lại nghỉ ngơi đã cảm thấy tội lỗi, vậy làm sao có thể tìm được một khoảnh khắc yên tĩnh để thở?
Trần Duyên Tri chợt nhận ra, có lẽ chính vùng ánh sáng này mới là vĩnh cửu. Mỗi người trong số họ rồi sẽ tan biến, nhưng những người trong những ô cửa sổ này sẽ không ngừng thay đổi, người cũ đi rồi người mới lại đến, nhìn từ góc độ này, dường như ánh sáng rực rỡ này sẽ không bao giờ tắt.
Trần Duyên Tri để mặc những suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập tâm trí, tạm thời để đầu óc trống rỗng.
Một phút trôi qua nhanh chóng, cô cúi mắt nhìn đồng hồ đeo tay, và cũng chính lúc cúi đầu này, tầm nhìn của cô thoáng qua hai bóng người, cô nhìn thấy những người khiến cô bất ngờ.
Tưởng Hân Vũ cùng Thục Cẩm Trạch.
Hai người sóng vai đứng ở hành lang tầng hai bên cạnh. Tưởng Hân Vũ mặc áo khoác đồng phục, tay áo to rộng của áo khoác che khuất một nửa bàn tay. Không biết Thục Cẩm Trạch đã nói gì khiến cô ấy nâng tay lên che môi lại, cười đến đôi mắt cong cong.
“—— Trần Duyên Tri?”
Trần Duyên Tri bỗng nhiên tỉnh lại, cô quay đầu lại. Một nam sinh có chút quen mắt đứng sau lưng cô, đang nhìn cô.
Trần Duyên Tri: “? Cậu là?”
Nam sinh cụp mắt xuống, không mặc áo khoác đồng phục mà đang mặc một chiếc áo hoodie đen, nhìn qua có chút lười nhác, ánh mắt đang nhìn cô: “Hứa Lâm Trạc không nói với em về tôi sao?”
Trần Duyên Tri: “À, thật ra…” Cô không thực sự thân với Hứa Lâm Trạc.
“Thôi thôi, đã biết cậu ta là người như thế mà.” Nam sinh xua xua tay rồi tự giới thiệu: “Tôi là Trương Cảnh của câu lạc bộ MBTI, lớn hơn em một tuổi, lúc ấy cũng ở trong phòng học.”
Trương Cảnh đưa cho cô một tấm bưu thiếp: “Tôi tới thông báo, câu lạc bộ sắp tổ chức hoạt động đầu tiên rồi, nhớ đến đúng giờ nhé, có quà cho thành viên mới đấy.”
“Buổi chiều thứ sáu, em có rảnh không?”
Trần Duyên Tri suy nghĩ: “Chắc là có rảnh.”
Cô vừa nhận lấy tấm bưu thiếp vừa thuận miệng hỏi một câu: “Nhiều người đi không ạ?”
Trương Cảnh lười nhác nói: “Không nhiều lắm, học sinh mới thì chỉ có hai người là em và Hứa Lâm Trạc.”
Trần Duyên Tri bỗng nhiên ngẩng đầu: “???”
Vậy cuối cùng thật sự chỉ tuyển được có hai người thôi sao?!