Đầu tháng 12, học sinh lớp 11 bước vào kỳ thi thứ hai của học kỳ này.
Tối hôm hoàn thành bài thi thử, sau khi so đáp án, Trần Duyên Tri vẫn chưa thể thả lỏng. Cô hơi nhíu mày. Khác với ngày thường, cô đã làm lại nhiều lần các bài toán ứng dụng, liên tục đối chiếu cách giải và tư duy.
Vài ngày sau, kết quả được công bố. Trần Duyên Tri cầm xấp bài thi đến tìm Hứa Lâm Trạc.
“Lần này cậu thi thế nào?”
Trần Duyên Tri rũ mắt: “Vẫn đứng nhất lớp.”
Hứa Lâm Trạc nhận thấy điều gì đó lạ thường: “Vậy sao trông cậu có vẻ chán nản thế?”
Trần Duyên Tri mím môi, im lặng một lúc lâu: “… Xếp hạng toàn khối của tôi giảm rồi.”
Hứa Lâm Trạc hiểu ra, cậu ngồi thẳng dậy, nhận lấy xấp bài từ tay Trần Duyên Tri, hỏi: “Giảm bao nhiêu hạng?”
“… Hơn hai mươi hạng.”
Hứa Lâm Trạc thầm tính toán. Cậu nhớ lần trước Duyên Tri đứng khoảng hạng 230, lần này giảm hơn hai mươi hạng, chắc là rơi vào khoảng 250, vừa chạm mức của lớp Sáng Tạo.
Giọng Hứa Lâm Trạc chậm lại, pha lẫn chút hài hước: “Chỉ hơn hai mươi hạng thôi sao? Tôi còn tưởng nhiều lắm, đây chẳng phải là một dao động xếp hạng rất bình thường sao.”
“Cậu mới vào nhóm điểm này, thứ hạng chưa ổn định. Kỳ thi sau chắc chắn sẽ khác.”
Trần Duyên Tri gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Cô ngồi yên lặng, Hứa Lâm Trạc nhìn cô, giọng dịu dàng hơn: “Vậy tại sao vẫn không vui?”
Trần Duyên Tri ngước lên nhìn cậu: “Tôi… khi dò đáp án Toán, tôi xem đi xem lại nhiều lần mới có thể làm được hai câu ứng dụng cuối cùng.”
Hứa Lâm Trạc cầm lên bài thi Toán, suy nghĩ: “…Ừm, đề lần này có phần ứng dụng khá linh hoạt.”
Trần Duyên Tri nói tiếp: “Lúc ở trong phòng thi cũng vậy. Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng thật ra mình chưa học kỹ về đạo hàm. Khi giáo viên ra đề không theo dạng quen thuộc, tôi lại lúng túng.”
“… Hứa Lâm Trạc, tôi có chút thất vọng vì lần này tôi nhận ra nhược điểm của mình. Tôi đã nghĩ mình đã khác với trước kia, nhưng giờ mới nhận ra mình học chưa đủ sâu, khi gặp bài linh hoạt vẫn không thể bình tĩnh đối phó.”
Hứa Lâm Trạc nhìn cô: “Đã nhận ra điểm yếu thì cứ giải quyết nó thôi.”
Trần Duyên Tri gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”
“Tôi suy nghĩ rất lâu, tại sao mình không giải được những bài linh hoạt. Tôi đã xem lại cách giải và tư duy từng bước rồi tự hỏi mình — Tại sao tôi không nghĩ đến điểm bắt đầu này? Tại sao tôi lại mắc kẹt ở bước này? Tại sao tôi không biết dùng phương pháp này?”
“Lúc đó, tôi bắt đầu tự trách và tự hỏi bản thân. Phải chăng tôi làm quá ít bài? Nhưng thời gian hàng ngày của tôi đã kín rồi. Học sinh trung học phải lên lớp, làm bài tập của trường, có thời gian sinh hoạt cố định, dù có cố gắng cũng không thể làm hết mọi dạng bài được.”
“Những người không thấu hiểu học sinh cấp ba thì nghĩ chỉ cần làm bài không ngừng là đủ, không cần quan tâm đến điều gì khác. Họ nghĩ chỉ cần làm đủ nhiều thì thành tích sẽ tốt lên.”
“Nhưng sự thật có phải vậy không? Thực ra, làm bài quá dễ hoặc quá khó đều không cần thiết; sau khi làm bài phải xem lại cách giải, không ghi lại lỗi và bổ sung thì cũng vô ích; làm một dạng bài mà không kịp thời tổng kết, lần sau gặp lại dạng tương tự vẫn sẽ sai.”
“Không ai là thần đồng nhớ mãi mọi thứ; thực tế là hầu hết mọi người sẽ quên nếu không ôn lại những gì đã học sau một, hai lần, còn lỗi sai phải lặp lại vài lần mới nhớ kỹ. Cái gọi là luyện đề không ngừng, ngay từ đầu đã là một lựa chọn không tốt.”
“Phương pháp thực sự hiệu quả là chọn lọc kỹ lưỡng, tìm ra điểm chung từ ít dạng bài nhất, học cách giải toàn diện nhất. Việc ghi lại lỗi sau khi làm bài là cần thiết, nhưng không nên tốn quá nhiều thời gian vào đó. Sổ ghi lỗi nên càng ngày càng mỏng dần, lỗi sai tích lũy cần phải nắm vững dần, chứ không nên chất thành đống.”
Trần Duyên Tri bắt đầu tính toán cẩn thận: “Để xem, chọn vài cuốn sách bài tập, kết hợp với luyện một bài nhiều cách giải, thử tập một thời gian xem sao…”
Cô quay đầu lại, vừa hay bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Hứa Lâm Trạc, cậu không hề rời mắt khỏi cô.
Người này vốn dĩ đã ưa nhìn. Vậy nên khi nhìn ai đó một cách dịu dàng thì sức hút quả thật không thể xem thường.
Trần Duyên Tri quay mặt đi: “… Cậu nhìn tôi làm gì?”
Hứa Lâm Trạc cười: “Quả nhiên là Thanh Chi. Tôi còn định an ủi cậu, nhưng lại quá tự tin rồi.”
Cậu nhớ rõ cô của một năm trước, khi lần đầu gặp mặt, cô ngoảnh lại với đôi mắt ngấn lệ chực trào. Khi ấy Trần Duyên Tri trông vô cùng bối rối, im lặng không nói một lời.
Nhưng giờ đây, người ngồi trước mặt cậu đã khác. Dù có chút thoáng buồn, Thanh Chi vẫn có thể tự mình giải quyết, nhanh chóng tìm ra hướng đi, đôi mắt cô vẫn luôn sáng rỡ, thẳng thắn mà kiên định.
Giọng Hứa Lâm Trạc trầm lại, cười khẽ: “Tôi tin cậu sẽ sớm đến cạnh tôi.”
Trần Duyên Tri bị cách nói của cậu làm cho nhịp tim rối loạn. Cô cố ý không nhìn cậu nữa, mắt chỉ tập trung vào bài toán: “… Ừ.”
Thường thì nói đến đây, hai người sẽ quay về việc riêng.
Trần Duyên Tri liếc nhìn Hứa Lâm Trạc qua khóe mắt, thấy cậu vẫn chưa quay đi mà vẫn nhìn mình. Đột nhiên cậu nói:
“Thanh Chi, chuyện cậu dự định lên lớp Nguyên Bồi, cậu đã kể cho ai chưa?”
Trần Duyên Tri không nghĩ ngợi: “Chưa.”
“Tại sao?”
Nói rằng mình sẽ vào lớp Nguyên Bồi ở trường Đông Giang chẳng khác gì công khai với mọi người rằng “Tôi sẽ đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.” Nguyên nhân đơn giản là vì trường Đông Giang mỗi năm đều có học sinh vào Thanh Hoa, Bắc Đại, và số lượng vẫn không ngừng tăng.
Chỉ riêng việc vào lớp Thanh Bắc đã gần như là bước đầu vào những trường đại học hàng đầu Trung Quốc.
Điều này đồng nghĩa với việc vào được lớp Nguyên Bồi rất khó. Ở đó là nơi tập trung của những học sinh giỏi nhất trong thành phố, với những thiên tài và người tự giác chăm chỉ từ nhỏ. Dù là tài năng hay nỗ lực, học sinh ở lớp Nguyên Bồi đều hiếm có.
Trải qua thời gian dài ở trường Đông Giang, mọi người đều quen với hệ thống phân cấp lớp học nơi đây. Vì việc vượt qua cấp lớp là vô cùng khó khăn, nên với nhiều người, lớp Sáng Tạo đã là đỉnh cao mà họ có thể đạt được.
Còn lớp Nguyên Bồi là điều nhiều học sinh ở Đông Giang thậm chí không dám nghĩ tới. Việc nói rằng mình sẽ vào lớp Nguyên Bồi dễ khiến 99% người khác cho rằng đó là sự kiêu ngạo.
Nhưng với Trần Duyên Tri, lý do cô không nói chẳng hề phức tạp: “Chuyện thật sự quan trọng thì không cần nói với bất kỳ ai.”
Hứa Lâm Trạc ngỡ ngàng một chút, rồi bất chợt hỏi:
“Còn tôi thì sao?”
Trần Duyên Tri ngừng bút, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hứa Lâm Trạc với vẻ rất nghiêm túc:
“Cậu là ngoại lệ.”
Hứa Lâm Trạc để tay lên bàn, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Trần Duyên Tri dần trở nên sâu lắng. Cậu khẽ mở lời: “Thanh…”
Trần Duyên Tri quay lại, buông lời nhẹ nhàng:
“Vả lại cậu vốn đã biết rồi.”
Sóng ngầm mãnh liệt ban nãy phút chốc tan biến theo câu nói đó.
Trần Duyên Tri nhấn tay lên ngực để làm dịu nhịp tim, rồi nghe thấy tiếng thở dài của Hứa Lâm Trạc, như vừa không hài lòng vừa khẽ bật cười: “Nghe được vài lời tốt đẹp từ cậu thật khó quá.”
Trần Duyên Tri không đáp lại, tay vẫn miệt mài làm bài nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.
Thời gian cứ thế trôi qua, có lẽ vì bản thân đã nhìn thấy hy vọng nên bao nỗ lực dù nhọc nhằn cũng hóa ngọt ngào.
Trần Duyên Tri gạt hết mọi suy nghĩ, tập trung ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ quan trọng nhất.
Nếu kỳ thi cuối kỳ này đạt thành tích tốt hơn trước…
Thì lớp này, cô chắc chắn sẽ vào.
—-
Chẳng mấy chốc đã đến lúc đổi chỗ ngồi.
Từ khi Mã Hồng Mai làm giáo viên chủ nhiệm, việc sắp xếp chỗ ngồi của lớp 11A25 dần được giao cho ban cán sự lớp. Họ lập danh sách theo yêu cầu của giáo viên rồi nộp lại cho giáo viên. Người chịu trách nhiệm chính hiện tại là lớp phó Từ Ngữ.
Do đó nhiều bạn đã tìm đến Từ Ngữ để yêu cầu chỗ ngồi, và sự điều chỉnh ngày càng ít thay đổi. Các nhóm nhỏ cũng cơ bản được cố định.
Hiện tại ai cũng hài lòng với vị trí của mình. Nếu có bất mãn, họ có thể trao đổi với lớp phó Từ Ngữ.
Khi Từ Ngữ công bố sơ đồ chỗ ngồi, mọi người bắt đầu kéo bàn ghế chất đầy sách vở di chuyển sang chỗ khác. Một số đẩy thùng sách của mình, số khác ôm hộp bút và các túi đựng đồ đi qua đi lại.
Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần được chuyển lên ngồi phía trước Trần Duyên Tri.
“Duyên Tri! Chúng tôi tới đây rồi!”
Giữa sự ồn ào náo nhiệt của lớp học, giọng Lê Vũ Liên vui tươi như tiếng kêu của động vật biển giữa làn sóng, rất không chân thật.
Trần Duyên Tri vừa sắp xếp xong bàn, quay đầu lại thấy Lê Vũ Liên đang đẩy bàn đi tới, chồng sách cao cao suýt đổ. Cô liền bước tới giúp đỡ: “Sách của cậu sao mà nhiều thế?”
Lê Vũ Liên than thở: “Đừng nhắc nữa, đầu năm tôi mua bao nhiêu sách bổ trợ! Nhưng rốt cuộc cũng chẳng động đến bao nhiêu.”
Khi bàn ghế đã xong, nhìn vào sơ đồ, Lê Vũ Liên vui mừng: “Cuối cùng lại ngồi cùng cậu nữa! Thích chỗ ngồi này quá!”
Trần Duyên Tri: “Đừng đứng không nữa, qua giúp Hoan Dần đi.”
Lê Vũ Liên: “Ờ, ờ, tới liền!”
Trần Duyên Tri đang giúp Chu Hoan Dần sắp xếp bàn ghế, ánh mắt vô tình lướt qua thấy Vương Thược Thanh đi lên bục giảng.
Từ Ngữ là một nữ sinh cao ráo, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt cứng rắn, khiến người khác khó mà đến gần. Cũng chính nhờ tính cách này cô mới có thể đảm nhiệm vị trí lớp phó. Lúc này đây, Từ Ngữ đang đứng trên bục giảng, bên cạnh có một hai bạn khác tới chỉnh sửa sơ đồ chỗ ngồi.
Từ Ngữ nhìn thấy Vương Thược Thanh, động tác dừng lại. Trần Duyên Tri tinh ý nhận ra chút phản cảm trong phản ứng của cô ấy.
Dường như Từ Ngữ không có thiện cảm với Vương Thược Thanh là mấy.
Con ngươi của Vương Thược Thanh hơi co lại, giọng nói gấp gáp, hai tay không ngừng cử động như đang cố giải thích điều gì đó. Thế nhưng nàng lớp phó thậm chí không buồn nhìn vào mắt cô ta, chỉ mấp máy môi đáp lại một cách lạnh lùng.
Xung quanh, tiếng kéo lê bàn ghế rít lên trên sàn nhà, tạo thành những âm thanh chói tai giữa đám đông huyên náo. Trong cảnh hỗn loạn ấy, Trần Duyên Tri thấy Vương Thược Thanh mở to mắt, chân mày giãn ra, đôi môi nhếch lên nụ cười mà cô từng quen thuộc — một chút giễu cợt pha lẫn vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Trần Duyên Tri khựng lại một chút rồi nhìn thấy Từ Ngữ bất ngờ quay lại, hướng về phía Vương Thược Thanh với giọng cao vút như một lưỡi dao sắc, lập tức xé toạc sự hỗn loạn của lớp học: “Cậu nghĩ cậu được yêu thích lắm sao? Có không biết bao nhiêu người trong lớp này đã phản ánh cậu với giáo viên rồi!”
Toàn bộ lớp học lập tức im phăng phắc.
Mọi người đều dừng động tác, hướng ánh mắt về phía hai người trên bục giảng.
Vương Thược Thanh cứng đờ một lát, nhưng vẫn gắng gượng cười: “Lớp phó, cậu nổi nóng với tôi làm gì? Tôi chỉ là đang nói cho rõ thôi. Tôi với bạn mình thường trò chuyện nhiều, nhưng trong giờ học thì có mấy khi nói đâu, tại sao lại phải tách chúng tôi ra chứ—”
Từ Ngữ cười khẩy: “Cậu nói không nói thì là không nói à? Vậy những người ngồi xung quanh cậu lẽ nào đều ghét cậu đến mức phải bịa chuyện để tố cáo cậu hay sao?”
Vương Thược Thanh cười lạnh: “Cũng có thể chứ. Tôi biết những người xung quanh mình, họ không bao giờ phản ánh về tôi đâu. Những người ngồi xa chắc chắn không bị ảnh hưởng, thế chẳng phải họ đang ghen tị với tôi sao?”
Có vẻ như Từ Ngữ không thể kìm nén thêm nữa.
Trần Duyên Tri nhìn thấy đôi mắt Từ Ngữ thoáng ánh lên vẻ lạnh lùng và chán ghét: “Cuối cùng là ai ghen tị với ai đây?”
“Vương Thược Thanh, cậu thật sự nghĩ rằng những thứ cậu đăng lên Weibo sẽ không bao giờ bị phát hiện sao?”