Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường về, hai người nắm chặt tay nhau.

Hôm nay Hứa Lâm Trạc không đi xe đạp, hai người về nhà bằng những tuyến xe buýt khác nhau, trạm dừng cũng khác nhau.

Hứa Lâm Trạc định đưa Trần Duyên Tri đến trạm dừng của cô, đợi cô lên xe rồi mới đi.

Trên đường đến trạm dừng, ánh đèn vàng nhạt, gió mát thổi nhẹ, bóng cây rung rinh, hai người nắm tay đan chặt ngón tay vào nhau, giấu trong tay áo đồng phục quá dài.

Như một bí mật cuối cùng, kín đáo không nói ra nhưng lại lộ rõ mồn một trước khi mùa hè nồng nàn gõ cửa.

Trần Duyên Tri bỗng ngẩng đầu nhìn Hứa Lâm Trạc, bóng đêm làm cho đường quai hàm của cậu càng thêm rõ nét nổi bật, ranh giới đen và trắng tạo nên cảm giác mâu thuẫn giữa dịu dàng và lạnh lùng, sợi tóc mềm mại che đi hàng mi hơi cụp xuống của cậu.

Trần Duyên Tri cứ nhìn chăm chú, rất nhanh đã bị bắt quả tang. Hứa Lâm Trạc nhận ra ánh mắt của cô, ngón tay trong tay áo siết chặt hơn, tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng: “Nhìn lâu vậy à?”

Trần Duyên Tri phản bác theo phản xạ: “Tôi mới vừa nhìn thôi, chưa đến một phút…”

Nhận ra mình vừa nói gì, Trần Duyên Tri đột nhiên im bặt, tiếng cười của Hứa Lâm Trạc càng không dừng lại được.

Trần Duyên Tri trừng mắt nhìn người đang che miệng cười kia, một câu mắng đã đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Không biết nghĩ đến điều gì thú vị, ánh mắt Trần Duyên Tri thay đổi vài lần, rồi cô đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có vẻ như có ý đồ gì đó: “Hứa Lâm Trạc, chúng ta chơi một trò chơi nhé?”

Hứa Lâm Trạc nhướn mày, như muốn chiều theo ý cô, cậu dịu giọng: “Được thôi, trò gì vậy?”

Trần Duyên Tri: “Một trò gọi là ‘Tất nhiên rồi’, cậu biết trò này không?”

Hứa Lâm Trạc: “Hình như tôi biết, có phải là mỗi người lần lượt hỏi đối phương một câu hỏi, đối phương phải trả lời ‘Tất nhiên rồi’, cho đến khi có người không trả lời được hoặc không muốn trả lời? Có phải trò đó không?”

Trần Duyên Tri liếc nhìn cậu, híp mắt cười: “Đúng rồi, chính là trò đó.”

“Nhưng chỉ chơi không thôi thì không thú vị, chúng ta đặt cược một chút nhé?”

Hứa Lâm Trạc cười nói: “Thanh Chi, bỏ cờ bạc đi.”

Trần Duyên Tri: “Cậu cược không?”

Hứa Lâm Trạc lập tức đổi giọng: “Tất nhiên rồi, tôi nghe theo cậu hết.”

Trần Duyên Tri hài lòng: “Vậy tốt, thế đặt cược là, người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng.”

Nụ cười của Hứa Lâm Trạc sâu hơn: “Nghe có vẻ thú vị đấy.”

Trần Duyên Tri hừ cười: “Còn chưa biết ai thắng đâu nhé.”

“Vậy tôi đi trước nhé?”

Hứa Lâm Trạc cười rất đẹp: “Ừm, cậu trước đi.”

“Ồ, tôi trước à.” Trần Duyên Tri mỉm cười nhẹ: “Vậy tôi hỏi đây.”

“Có phải vừa rồi có một kẻ đáng ghét cứ cười mãi không?”

Hứa Lâm Trạc: “…”

Trần Duyên Tri chăm chú nhìn biểu cảm của Hứa Lâm Trạc, sau một hồi gió giục mây vần, biểu cảm trên mặt cậu chuyển từ buồn cười sang bất đắc dĩ, cuối cùng cậu mở miệng: “… Tất nhiên rồi.”

“Bây giờ đến lượt tôi phải không?”

Trần Duyên Tri: “Ừm, cậu nói đi.”

Khóe môi Hứa Lâm Trạc cong lên, giọng trầm xuống, đôi mắt lấp lánh như sao: “Nói thật đi, có phải mỗi đêm cậu đều nhớ tôi đến mức không ngủ được không?”

Trần Duyên Tri mở to mắt: “…”

Vành tai ửng hồng, Trần Duyên Tri nghiến răng một lúc mới trả lời: “Tất nhiên rồi.”

Hứa Lâm Trạc nhận được câu trả lời như ý, cười khẽ vài tiếng rồi lùi khuôn mặt đang áp sát về.

Trần Duyên Tri không cam lòng yếu thế, động não nảy ra một ý nghĩ lệch lạc, chưa nói ra miệng, bản thân đã tự cong môi cười: “Cục cưng à, tôi thật sự rất nhớ cậu… Nhưng bạn trai tôi đã phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi, nên tối nay chúng ta chia tay nhé?”

Nụ cười trên mặt Hứa Lâm Trạc chưa kịp tắt đã cứng đờ: “…”

Trần Duyên Tri nhịn cười chăm chú nhìn Hứa Lâm Trạc, cậu che trán, mãi sau đó giọng nói mới truyền ra từ ống tay áo: “… Tất nhiên rồi.”

Trần Duyên Tri không nhịn được, bật cười ha hả.

Hứa Lâm Trạc nắm tay kéo người đang khom lưng cười đến đôi vai run lên lảo đảo kia dậy, nụ cười trở nên khó đoán: “Đến lượt tôi.”

Một bàn tay áp lên mặt Trần Duyên Tri, lòng bàn tay ấm áp, hơi nóng, chỉ hơi dùng sức đã khiến cô phải ngẩng đầu, nhìn lên theo hướng đó, ánh mắt rơi vào đáy mắt của người đang cúi xuống nhìn cô.

Giọng Hứa Lâm Trạc dịu dàng, như cơn gió đêm buổi cuối xuân:

“Vậy cậu có từng nghĩ đến việc chia tay với anh ta, rồi đàng hoàng hẹn hò với tôi không?”

“Dù sao cậu cũng đã nói kỹ thuật hôn của tôi rất tốt mà.” Hứa Lâm Trạc áp mặt lại gần hơn, mùi hương càng thêm nồng nàn, cậu khẽ mỉm cười, quyến rũ lòng người: “Chắc chắn cậu cũng muốn bỏ anh ta để ở bên tôi, đúng không?”

Cằm Trần Duyên Tri bị giữ chặt, cuối cùng vẫn phải tự nuốt trái đắng do chính mình gây ra, khi người kia ghé sát lại nói chuyện, tai cô đã sớm đỏ bừng nhưng vẫn không muốn nhận thua.

Vì vậy cô trừng mắt nhìn Hứa Lâm Trạc, nghiến răng từng chữ một: “Tất. Nhiên. Rồi.”

Hứa Lâm Trạc nhận được câu trả lời như ý, cậu vừa buông tay, Trần Duyên Tri đã lao người về phía trước, mặt đối diện với chàng trai cao ráo thanh nhã như ngọn trúc kia, lớn tiếng nói không chút khách sáo: “Cậu nói xem Hứa Lâm Trạc có phải là tên lưu manh không biết xấu hổ nhất thế giới không?”

Lần này Hứa Lâm Trạc lại trả lời nhanh hơn cả những lần trước, thậm chí còn mang theo nụ cười: “Tất nhiên rồi.”

Trần Duyên Tri: “…” Ơ aaaa cô đã tính sai rồi! Đáng lẽ không nên hỏi như vậy! Tên này bị mắng còn thấy sướng!!!

Trần Duyên Tri vừa âm thầm nghiến răng vừa vắt óc nghĩ câu hỏi mới, tuy nhiên, trên con đường không xa đã vọng tới tiếng động cơ xe quen thuộc, đang dần tiến đến trạm xe buýt này.

Trần Duyên Tri tỉnh táo lại từ trạng thái chơi trò chơi quá nhập tâm, nhìn về phía cuối đường, chiếc xe đang chạy về phía này chính là xe buýt số 301 mà cô cần đi.

Cô vội vàng bước đến bên đường, giơ tay vẫy một cái, ra hiệu dừng lại.

Trong một khoảnh khắc, một bàn tay phía sau kéo cánh tay cô lại, Trần Duyên Tri không đề phòng, bị Hứa Lâm Trạc kéo trở lại, cô hơi ngẩn ngơ nhìn Hứa Lâm Trạc, cất tiếng theo bản năng: “Sao thế—”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô: “Thanh Chi, trò chơi vẫn chưa kết thúc.”

“Bây giờ đến lượt tôi rồi.”

Trần Duyên Tri: “Cái gì…”

“Có thể không đi không?”

Trần Duyên Tri mở to mắt, hoàn toàn sửng sốt, trong khi đó, Hứa Lâm Trạc cụp mắt nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng trong suốt.

Cậu lặp lại: “Đừng đi.”

“Hãy cứ ở lại bên cạnh tôi nhé.”

Xe buýt càng lúc càng gần trạm, Trần Duyên Tri cũng đã phản ứng lại, nhưng câu trả lời vốn hiển nhiên lúc này lại khó mà thốt ra khỏi đầu lưỡi, nhịp tim cũng đột nhiên rối loạn, trở thành một mớ bòng bong.

“— Cậu thế này, cậu thế này.” Trần Duyên Tri trở nên lúng túng, nói đến cuối cùng, cô gần như hét lên vì xấu hổ: “Cậu làm vậy tôi biết trả lời thế nào!”

Hứa Lâm Trạc cười híp mắt kéo cô gái đang nổi giận vào lòng, xoa đầu dỗ dành.

Cậu nói khẽ: “Cũng có thể không trả lời tôi.”

“Nhưng như vậy, coi như cậu thua rồi.”

“Thanh Chi phải giữ lời hứa, đáp ứng một yêu cầu của tôi.”

Trần Duyên Tri được vuốt lông, dần dần từ bỏ việc giãy giụa, nằm bẹp như con cá chết trong vòng tay Hứa Lâm Trạc.

Cô nói lí nhí : “Nói trước, nếu quá đáng thì tôi sẽ không đồng ý đâu.”

Hứa Lâm Trạc cười rạng rỡ, cậu cúi đầu, nụ hôn rơi xuống trên cổ cô gái, dịu dàng như một giọt mưa xuân rơi trên đầu lá:

“Làm gì có chuyện đó, cậu biết mà, tôi là người biết chừng mực nhất đấy.”

Trần Duyên Tri cười ha ha, như vậy mới là lạ đấy.

Đúng lúc đó, trong bầu không khí yên tĩnh đột nhiên vang đến một tiếng cười, rồi tiếng trêu đùa của tài xế xe buýt vọng ra từ trong chiếc xe trước mặt hai người:

“Này cậu học sinh, cháu còn định ôm bao lâu nữa? Mau để bạn gái cháu lên xe đi!”

Trong chớp mắt, bầu không khí lãng mạn đã tan thành mây khói.

Trần Duyên Tri lập tức đẩy Hứa Lâm Trạc ra, khuôn mặt vốn bình thản bỗng ửng đỏ, cô kìm nén sự xấu hổ và ngượng ngùng trong lòng, vội vàng nói với tài xế: “Chú ơi cháu lên ngay đây!”

Sau đó cô quay đầu lại, lần này thật sự trừng mắt với Hứa Lâm Trạc.

Hứa Lâm Trạc bị đẩy ra rồi bị trừng mắt cũng không giận, chỉ cười vuốt lại mái tóc rối của cô gái, sau đó nhìn Trần Duyên Tri xoay người lên xe buýt, còn mình đứng ở nơi gần cửa xe nhất của trạm dừng, ngẩng đầu nhìn cô gái quẹt thẻ.

Trần Duyên Tri quay người lại, trông về phía Hứa Lâm Trạc đang ngẩng đầu nhìn cô dưới trạm, hơi sững sờ trước ánh mắt chăm chú của đối phương.

Vào khoảnh khắc cô quay người, hai ánh mắt giao nhau, Hứa Lâm Trạc bỗng cong mắt cười.

Ánh sáng mờ ảo của đèn đường nơi trần gian dần xé toạc bóng đêm. Theo đường cong khi cậu ngước đầu lên, cô thấy cả dải ngân hà đang chảy vào đôi mắt cậu.

Giọng Hứa Lâm Trạc dịu dàng: “Chúc ngủ ngon, đi đường bình an.”

Trần Duyên Tri nắm chặt tay vịn, chú tài xế phía sau lén lút quan sát tất cả, mặc dù rất ngượng ngùng trước mặt người khác, nhưng cô gái cũng khẽ đáp:

“… Chúc ngủ ngon. Cậu cũng vậy.”

—-

Cuối tháng 4, cái se lạnh của miền Nam dần biến mất, thay vào đó là không khí ngày càng oi bức, ánh mặt trời như liếm từng ngọn lửa, dường như mùa hè sôi sục sắp đến.

“Trần Duyên Tri!”

Cô gái đang ngồi trước bàn học nghe tiếng gọi lập tức ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như tuyết, mái tóc đen buộc đuôi ngựa thấp, theo động tác của cô gái mà trượt khỏi xương bả vai mỏng manh.

Trần Duyên Tri vừa mới ngẩng đầu, Tân Đào đối diện đã lao tới ôm chặt lấy cổ cô.

Trần Duyên Tri suýt thì không thở nổi, lực tay của Tân Đào cực kỳ khỏe, thể hiện rõ sự phấn khích và vẻ khó kiềm chế trong lòng, Trần Duyên Tri cảm thấy hơi buồn cười: “Làm gì vậy? Chuyện gì thế—”

“Duyên Tri, cậu đứng thứ ba trong kỳ thi liên trường đấy!!!”

Trần Duyên Tri sững sờ, Tân Đào nói xong bèn buông tay ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô.

Trần Duyên Tri cũng nhìn thấy Hồ Dư Chu đang vội vàng chạy đến phía sau Tân Đào, vẻ mặt Hồ Dư Chu vừa bất đắc dĩ lại pha lẫn chút không hài lòng: “Vẫn không chạy qua được cô nàng này.”

Trần Duyên Tri vẫn chưa hoàn hồn, lúc này mới ngập ngừng lên tiếng: “Hạng ba kỳ thi liên trường? Trường chúng ta à?”

Hồ Dư Chu đứng bên cạnh Tân Đào, gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười: “Không chỉ là trường chúng ta đâu, mà là xếp hạng toàn thành phố đấy.”

Tân Đào không nhịn được hét lớn: “Hạng ba Lịch sử toàn thành phố! Trần Duyên Tri, cậu siêu đỉnh!”

Hồ Dư Chu cười thầm: “Đúng đúng, trước đó Tân Đào còn rất lo cho cậu đấy, sợ cậu thi không tốt sẽ buồn.”

Tân Đảo: “Gì cơ? Nói như thể có mình tôi ấy, rõ ràng cậu cũng thế mà!”

Hai người lại lời qua tiếng lại mà cãi nhau, rồi lại cùng quay mũi nhọn chỉ vào Trần Duyên Tri: “Duyên Tri, sao cậu không hề phấn khích chút nào vậy!”

Trần Duyên Tri cười: “Tôi rất phấn khích mà.”

Tân Đào: “Đây có phải gọi là phấn khích đâu hả? Nếu tôi đứng hạng ba toàn thành phố môn Vật lý, tôi sẽ vui đến nỗi bế Lâm Tùng Minh chạy quanh sân vận động mười vòng đấy!”

Lâm Tùng Minh ngồi sau im lặng làm bài, bỗng ngẩng đầu lên, biểu cảm “Tôi đâu có trêu chọc cậu”: “… Thôi không cần đâu”. 

Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần bật cười một tràng dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK