Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Duyên Tri đẩy cửa sau bước vào lớp học, vừa ngẩng đầu lên đã ngạc nhiên: “Dư Chu?”

“Sao hôm nay cậu đến sớm vậy?”

Hồ Dư Chu ngồi tại chỗ, thấy cô đi tới, trên mặt nở một nụ cười: “Bị tiếng ồn trong ký túc xá đánh thức, nên đến lớp sớm.”

Trần Duyên Tri chỉ nói “Ra là vậy” rồi không nói gì thêm.

Cô treo cặp sách lên móc bên cạnh bàn học, rồi ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên túi quà trước mặt, không mở ra xem mà rất tự nhiên đưa tay thu dọn đồ đạc.

Trong khoảng thời gian này Hồ Dư Chu cũng không lên tiếng, dường như đang nhìn Trần Duyên Tri, lại như đang ngần người.

Hai người đều im lặng với những suy nghĩ riêng trong lòng.

Trần Duyên Tri bên ngoài bình thản như nước, nhưng thực tế trong lòng có chút bối rối bất an.

Tối qua cô nghe Hứa Lâm Trạc nói đã chuẩn bị một bất ngờ cho cô, nên sáng nay cố tình đến lớp sớm, muốn tranh thủ lúc không có ai để mở ra xem rồi cất ngay đi.

Cô biết thời gian Hồ Dư Chu thường đến lớp, không sớm cũng không muộn.

Trần Duyên Tri quyết định đến sớm hơn bình thường 15 phút, như vậy chắc chắn có thể mở quà xong và cất đi trước khi Hồ Dư Chu đến.

— Dù sao trên bàn học của học sinh lớp 12 chất đầy đề thi và sách bài tập mà xuất hiện quà tặng và bưu thiếp màu sắc sặc sỡ, chắc chắn sẽ rất nổi bật.

Nếu bị Hồ Dư Chu nhìn thấy, không tránh khỏi bị hỏi han, và cô lại phải nói dối.

Trần Duyên Tri đang nghĩ lung tung, cô vừa mới lấy túi quà xuống khỏi bàn thì Hồ Dư Chu vẫn im lặng từ nãy đột nhiên lên tiếng: “Duyên Tri, sao cậu có vẻ không ngạc nhiên chút nào vậy?”

Trần Duyên Tri lập tức đông cứng người, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh vã ra trên trán.

Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn cô ấy: “… Dư Chu, cậu nói gì vậy?”

“Món quà.” Hồ Dư Chu vẫn giữ vẻ mặt như thường ngày, hơi mỉm cười nhìn cô, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại ẩn chứa sự sắc bén: “Cái đó, không phải là quà người khác tặng cho cậu sao?”

“Cậu không định mở ra xem à?”

Trần Duyên Tri cũng không biết Hứa Lâm Trạc tặng cái gì, nếu bên trong có vật gì tiết lộ danh tính thì sẽ rất phiền phức, hơn nữa Dư Chu còn là người thân của Hứa Lâm Trạc! Sự hiểu biết của cô ấy về cậu chắc chắn sâu sắc hơn bạn bè bình thường, Trần Duyên Tri làm sao dám mạo hiểm mở quà trước mặt cô ấy!

Trần Duyên Tri càng bối rối, vẻ mặt lại càng bình tĩnh, cô cười cười chuyển chủ đề, giả vờ thoải mái nói: “Này, Dư Chu, sao tự dưng cậu lại tò mò thế?”

Hồ Dư Chu cũng cười: “Vì là chuyện của bạn cùng bàn thân yêu của tôi mà, đương nhiên phải quan tâm rồi!”

Trần Duyên Tri xoa xoa cánh tay nổi da gà: “Ôi, đừng nói kiểu đó, ghê quá.”

Nhưng Hồ Dư Chu không chịu từ bỏ, cô ấy áp sát lại gần, giọng trầm xuống: “Vậy nói đi, khai thật cho tôi biết! Có phải cậu biết ai tặng nên mới không ngạc nhiên chút nào phải không?”

“Là người theo đuổi à? Hay là các cậu đã ở bên nhau rồi?”

Trần Duyên Tri đổ mồ hôi hột: “Là, là, là người tôi quen… đối phương là con gái mà, là quà sinh nhật tặng bù cho tôi — đúng rồi, là quà sinh nhật! Tóm lại không phải như cậu nghĩ đâu!”

Trần Duyên Tri giơ hai tay đặt trước ngực, ngăn cản Hồ Dư Chu áp sát, nói một cách nhỏ nhẹ ôn hòa: “Đại tiểu thư ơi, nếu tôi yêu đương, làm sao giấu được cậu chứ? Đừng đoán mò nữa.”

Hồ Dư Chu đứng thẳng người, thì thầm một câu: “Cậu tốt nhất là vậy.”

Một cuộc khủng hoảng dường như đã được giải quyết, Trần Duyên Tri lén thở phào nhẹ nhõm, còn Hồ Dư Chu thì nhìn cô nói: “Vậy cậu không mở ra xem à? Cho tôi xem luôn đi.”

Trần Duyên Tri từ chối: “Thôi thôi, để tôi về nhà rồi mở vậy, trên bàn nhiều đồ quá.”

Cuối cùng Hồ Dư Chu cũng rút lui, bắt đầu đọc sách, không còn quấn lấy Trần Duyên Tri về chuyện túi quà nữa.

Nhưng Trần Duyên Tri không biết rằng, lúc này Hồ Dư Chu chẳng đọc được chữ nào, cô ấy hạ mắt xuống, tuy có vẻ đang nhìn sách nhưng thực ra không có chữ nào vào được đầu.

Ngay khi nhìn thấy tấm thiệp đó, Hồ Dư Chu đã nhận ra đó là chữ viết của Hứa Lâm Trạc.

Nhưng chuyện này bắt đầu từ khi nào? Hồ Dư Chu lén nhìn sang người bạn cùng bàn, Trần Duyên Tri có khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, những ngón tay thon dài đang chỉ vào sách.

Cô vừa dọn xong đồ đạc trên bàn, có vẻ như đang chuẩn bị bắt đầu học.

Hồ Dư Chu không hiểu nổi, làm thế nào mà hai người họ có thể phát triển tình cảm ngay dưới mắt cô ấy.

— Đó là 《Tình yêu đến từ nước Nga》đấy! Lại còn viết những câu như thế, chỉ có người ngốc mới nghĩ đó là bạn bè, chắc chắn không phải là người theo đuổi thì cũng là người yêu… hơn nữa người viết lại là Hứa Lâm Trạc!

Ban đầu khi suy nghĩ của Hồ Dư Chu còn rối loạn, cô ấy đã cố gắng chứng minh tấm thiệp đó không phải do Hứa Lâm Trạc viết, mà là của người nào đó có chữ viết giống Hứa Lâm Trạc, có thể là bạn khác của Trần Duyên Tri mà cô ấy không biết.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ấy nhớ ra Hứa Lâm Trạc từng nói mình đã có người thích, hơn nữa người đó còn đang học ở trường Trung học Đông Giang, cô ấy hỏi qua, Hứa Lâm Trạc đã chính miệng nói người đó không ở lớp Nguyên Bồi, mà lúc đó Trần Duyên Tri cũng thực sự chưa vào lớp Nguyên Bồi.

Hơn nữa — Hồ Dư Chu tìm kiếm trong ký ức của mình thời gian gần đây — hình như Hứa Lâm Trạc thời gian này không còn gọi điện thoại ở hành lang nữa?

Bởi vì bạn gái đã cùng lớp với mình, còn cần gì phải gọi điện thoại chứ?

Như vậy thì mọi thứ đều đã được sáng tỏ!

Nghĩ đến đây, Hồ Dư Chu lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng — không đúng, Hứa Lâm Trạc không có thời gian hành động.

Cô ấy là người đầu tiên đến lớp học, lúc đó trong lớp còn chẳng có ai, cửa sổ cũng chưa mở.

Món quà này chỉ có thể là người lớp khác mang đến, không thể là người lớp Nguyên Bồi.

Hồ Dư Chu lại không chắc chắn nữa.

Vì vậy sau khi Trần Duyên Tri đến, Hồ Dư Chu cố tình không lên tiếng, muốn thử phản ứng của Trần Duyên Tri. Mà phản ứng của Trần Duyên Tri lại rất tự nhiên, cho thấy cô hẳn đã biết trước sẽ có quà, đối phương chắc là người quen thân của cô.

Hơn nữa, Trần Duyên Tri đã phủ nhận mối quan hệ với đối phương. Cô nói đây là quà sinh nhật từ người lớp khác, và đối phương là con gái. Nếu là như vậy, thì dường như câu nói đó cũng có thể dịch thành ý nghĩa thể hiện tình bạn.

Hồ Dư Chu nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay, không hiểu sao đột nhiên mỉm cười.

Không sao cả.

Chỉ cần giữa hai người họ thực sự có điều gì mờ ám, sớm muộn cũng sẽ lộ ra thôi, cô ấy chỉ cần há miệng chờ sung là được.

Cuối tháng 9 ở miền Nam vẫn còn oi bức khó chịu, rõ ràng đã là đầu thu nhưng mưa trên trời vẫn chưa chịu rơi, gió cũng không thổi đủ mạnh.

Dưới tòa nhà dạy học, những bông cúc nở rộ màu vàng rực, trước bảng thông báo dán danh sách khen thưởng kỳ thi lớn gần nhất, khiến học sinh dừng chân ngắm nhìn, nhưng rồi lại bị đám đông tụ tập trước tấm bảng đó làm nản lòng không dám đến gần.

Đám người lớp Nguyên Bồi vừa học xong giờ Thể dục trở về, đi ngang qua tấm bảng này, tình cờ thấy cảnh tượng một đám người tụ tập.

Ba người Trịnh Nghiệp Thần, Hồ Dư Chu và Trần Duyên Tri vừa đi đến cầu thang, thấy cảnh tượng này, Trịnh Nghiệp Thần có chút tò mò: “Này, mọi người bên đó đang làm gì vậy? Bảng thông báo lại dán thêm gì à?”

Trần Duyên Tri: “Đi xem không?”

Hồ Dư Chu thì lại hơi lười biếng: “Các cậu đi đi, tôi đứng ngoài này đợi các cậu.”

Trần Duyên Tri đi đến bên cạnh bảng thông báo, trước tấm bảng mỏng có một vòng người lớn, ai cũng đang nghển cổ nhìn.

Trần Duyên Tri thiếu kinh nghiệm, vừa chen lên phía trước thì bị người ta đụng một cái.

Cô không kịp giữ thăng bằng, thân hình nghiêng ngả, không cẩn thận ngã vào lòng người phía sau, gáy đập vào ngực người đó, nóng bỏng và rắn chắc. Mà chàng trai đó phản ứng cũng rất nhanh, đưa tay đỡ lấy vai cô.

Trần Duyên Tri có chút ngượng ngùng, cô vội đứng thẳng dậy, rút ra khỏi lòng người đó: “Xin lỗi tôi không đứng vững! Thật ngại quá…”

Trần Duyên Tri vừa ngẩng đầu lên thì sững người.

Ánh nắng rọi xuyên qua lớp cây xanh rợp bóng, những mảnh bóng râm sâu như mây nơi chân trời, ngang dọc uốn lượn trên hành lang dưới tòa nhà dạy học.

Hứa Lâm Trạc đứng trước mặt cô buông mắt nhìn cô, đôi mắt trong vắt như thủy tinh đen, lấp lánh ánh sáng, áo đồng phục dường như bị thấm mồ hôi, càng thêm dính sát vào cánh tay và thân thể, để lộ dấu vết cơ bắp mảnh mai.

Cậu từ từ buông tay đang nắm vai cô ra, mỉm cười nhẹ với cô, mái tóc đen mềm mại che đi ánh sáng sâu thẳm đang dần dâng lên trong đáy mắt.

Trong thoáng chốc, mây trôi vọng lại, hương hoa lan tỏa.

Hứa Lâm Trạc cong mắt, giọng điệu dịu dàng ôn hòa: “Không sao.”

“Có bị thương không?”

Trần Duyên Tri không dám nhìn cậu, không nhận ra tai mình đã đỏ lên, lắc đầu: “Không sao, không có vấn đề gì đâu.”

Hứa Lâm Trạc cười híp mắt nhìn cô: “Vậy thì tốt.”

Hồ Dư Chu đứng ngoài đám đông, thu hết cảnh tượng này vào mắt, đáy mắt sâu thẳm, đột nhiên bật cười ha một tiếng.

Trịnh Nghiệp Thần vừa xem xong quay lại bên cạnh cô: “? Dư Chu, sao cậu đột nhiên cười gằn thế?”

Hồ Dư Chu: “Tôi vui.”

Trịnh Nghiệp Thần: “Nhưng cậu đang cười gằn mà.”

Hồ Dư Chu: “Đây là dáng vẻ vui của tôi, không được à?”

Trịnh Nghiệp Thần: “???”

Ba người quay về lớp học ngồi xuống, Hồ Dư Chu đang nói chuyện với Trịnh Nghiệp Thần, nói đến chuyện kỳ nghỉ Quốc Khánh: “… Kỳ nghỉ dài như vậy, không biết ở nhà làm gì nữa.”

Trịnh Nghiệp Thần nghe vậy hơi dừng lại, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên: “Vậy hay là, kỳ nghỉ Quốc Khánh chúng ta cùng ra ngoài chơi đi!”

Hồ Dư Chu nhướn mày: “Ra ngoài chơi? Chơi gì?”

Trịnh Nghiệp Thần: “Tụ tập ăn uống đi! Giống như những lần trước mọi người cùng đi chơi ấy, sau đó đánh bài chơi game gì đó, như vậy chắc chắn thú vị hơn ở nhà!”

Hồ Dư Chu như có điều suy nghĩ: “Cũng không phải không được.”

Hồ Dư Chu quay đầu nhìn Trần Duyên Tri: “Duyên Tri, cậu có muốn đi không?”

Trần Duyên Tri không chú ý nghe: “Gì cơ?”

Hồ Dư Chu: “Đi liên hoan, chắc chỉ có mấy đứa mình thôi, dịp Quốc Khánh, cậu có muốn đi không?”

Trần Duyên Tri ngẩn người một chút, rồi cười nói: “Được chứ.”

Trịnh Nghiệp Thần vui vẻ móc điện thoại ra, lén lút mở nhóm chat dưới bàn học: “Vậy coi như đã quyết định! Tôi sẽ hỏi mọi người trong nhóm về thời gian!”

Trần Duyên Tri mỉm cười, quay đầu lại đọc sách, nhưng lại chợt nghĩ đến Hứa Lâm Trạc.

Chắc cậu cũng sẽ đi.

Tan học sẽ nói với cậu vậy.

Trong lòng Trần Duyên Tri xao động, không kìm được ngẩng đầu nhìn bóng lưng Hứa Lâm Trạc, nhưng khi nhìn thấy rõ mặt bàn của cậu thì hơi sững người.

Không biết từ khi nào, chiếc lịch màu đen vàng kia đã được cậu lấy ra, đặt ngay ngắn trên bàn.

Lúc này, khoen kim loại màu vàng cổ đã được ghim ở chính giữa trang giấy lịch màu ố vàng, ánh nắng chiều xiên qua cửa sổ để lại một tia sáng nhạt trên đó, như một vầng trăng tròn màu vàng treo giữa những bụi hoa hồng đen.

Thình thịch, thình thịch.

Tim đột nhiên đập điên cuồng.

Cô vội thu hồi ánh mắt, cố gắng xua tan những ý nghĩ lộn xộn và nhìn vào cuốn sách trong tay, nhưng hình bóng người trong tâm trí đã tan biến, tiếng tim đập bên tai vẫn không ngừng vang lên.

… Cậu đã bày ra.

Có vẻ sẽ có người để ý thấy.

Thực ra trong lớp có hơn một nửa số người đang dùng lịch đếm ngược kỳ thi đại học, có cái to và nặng nề, có cái tinh tế đẹp đẽ với nhiều họa tiết, có cái đơn giản rõ ràng, có cái nhỏ đến mức chỉ bằng tấm thiệp, có cái thực dụng đến mức có thể dùng để đựng đồ làm ống đựng bút.

Nhưng mọi người đều dùng những loại khác nhau.

Không ai dùng cùng một kiểu, kể cả bạn thân.

Trần Duyên Tri linh cảm sẽ sớm có người phát hiện ra và đến hỏi cô, nhưng cô không ngờ lại nhanh đến vậy.

Chiều hôm sau, Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần đi ra ngoài, Trần Duyên Tri một mình ngồi tại chỗ làm bài tập, đột nhiên có một bóng đen phủ xuống trước mặt: “Duyên Tri.”

Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, phát hiện người đến là Hà Tương Ngôn, trong mắt cô gái không ngừng lấp lánh ánh sáng, đang cúi người nói nhỏ với cô: “… Cậu mau nhìn bàn của lớp trưởng đi!”

Tim Trần Duyên Tri đập thót một cái, cô phối hợp nhìn qua, cười hai tiếng: “À, sao vậy?”

Giọng Hà Tương Ngôn không giấu được sự phấn khích: “Cậu và lớp trưởng dùng cùng một kiểu lịch kìa!”

Trần Duyên Tri: “… Ừm, lịch nhiều như vậy, trùng cũng là chuyện bình thường thôi, ha ha ha…”

Hà Tương Ngôn: “Ây da, tôi không nói cái đó!”

Hà Tương Ngôn nắm lấy tay Trần Duyên Tri, hai mắt sáng rực: “Mau nói cho tôi biết, cậu mua lịch ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua kiểu này!”

Nụ cười trên mặt Trần Duyên Tri cứng đờ: “… À, à?”

Hà Tương Ngôn chắp hai tay: “Tôi cũng muốn dùng cùng lịch với cao thủ! Biết đâu nó có thể phù hộ cho thành tích của tôi tăng lên! Có thêm một chút may mắn cũng tốt!”

Trần Duyên Tri: “…”

Hà Tương Ngôn lộ ra dáng vẻ tư duy: “Mà nhìn kỹ thì lịch này cũng khá đẹp, kiểu dáng trang nhã cao quý, màu sắc sang trọng quý phái, để trên bàn trông người ta cũng rất có gu, có khí chất của cao thủ!”

Trần Duyên Tri: “…”

Trần Duyên Tri không biết nên nói gì, thậm chí không biết nên khóc hay nên cười — đây hoàn toàn không phải là hướng nghi ngờ mà!

Trần Duyên Tri bất đắc dĩ nói: “Tôi mua ở nhà sách khu Lâm Lân, cậu có thể đợi đến khi nghỉ thì đi xem còn không, hoặc tìm hình trên Taobao chắc cũng tìm được.”

Hà Tương Ngôn: “Được rồi!”

Trước khi rời đi, Hà Tương Ngôn như thể chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nhìn vào mắt Trần Duyên Tri: “Đúng rồi, Duyên Tri, cậu đến lớp cũng được hai tháng rồi phải không? Có phải cậu vẫn chưa nói chuyện với lớp trưởng lần nào không?”

Tim Trần Duyên Tri lại hơi đập nhanh hơn, cô che giấu phản ứng của mình rất tốt, biểu cảm bình tĩnh tự nhiên, mỉm cười nói: “À, hình như đúng là vậy.”

“Tôi không quen cậu ấy, cũng không có cơ hội nói chuyện.”

Hà Tương Ngôn định nói gì đó, nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn về phía sau Trần Duyên Tri, con ngươi bỗng trợn lên.

Trần Duyên Tri nhìn thấy biểu cảm đột nhiên trở nên ngạc nhiên trên mặt cô ấy, nhanh nhạy nhận ra, cũng quay đầu nhìn lại.

Hứa Lâm Trạc không biết đã đi vào từ cửa sau từ khi nào, lúc này cậu đang đứng chéo phía sau Trần Duyên Tri, nói chuyện với Lâm Tùng Minh ngồi sau cô.

Trần Duyên Tri: “…” Chết cha!

May mắn thay, Hứa Lâm Trạc có vẻ như không chú ý đến cuộc trò chuyện bên này, sau khi nói xong với Lâm Tùng Minh thì bèn quay đầu rời đi.

Hà Tương Ngôn vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn cô: “Lạ thật, rõ ràng cũng không phải đang nói xấu người khác, sao tôi lại cảm thấy chột dạ thế chứ…”

Cô ấy nhìn thấy biểu cảm của Trần Duyên Tri lo lắng gấp mười lần mình, trên đầu xuất hiện một dấu hỏi: “Duyên Tri?”

Trần Duyên Tri mới phản ứng lại, cười khan: “À, à, cậu nói gì?”

Hà Tương Ngôn tưởng cô đang lo lắng, nên tình mẫu tử trỗi dậy, an ủi: “Không sao đâu, chắc lớp trưởng không nghe thấy đâu, mà nghe thấy cũng không sao, cậu nói sự thật mà?”

Trần Duyên Tri: “…”

Hà Tương Ngôn còn bổ thêm một nhát: “Hơn nữa lớp trưởng là người hiền lành như vậy, dù có nghe thấy chắc chắn cũng không so đo với cậu đâu.”

Trần Duyên Tri: “…”

Bên này, Trần Duyên Tri sinh lòng tuyệt vọng, đang suy nghĩ làm sao để xin lỗi người bạn trai là người từ bi độ lượng trong mắt người khác, nhưng thực tế lại hay ghen tuông và nhỏ nhen trước mặt cô.

Bên kia, xung quanh Bạch Dục Hoa và Diêu Thụy có một nhóm bạn thân, Bành Lăng Trạch, Khổng Trăn Di và Ngu Uyển Nghi đều ở đó, mọi người đang thảo luận về buổi tụ họp trong dịp Quốc Khánh.

Diêu Thụy: “Này, hôm qua các cậu có xem tin nhắn trong nhóm không? Trịnh Nghiệp Thần đang hỏi tôi các cậu có đi không, các cậu đều đi phải không?”

Bạch Dục Hoa uể oải ngồi đó, một bên tai nghe Bluetooth móc trên vành tai: “Đi chứ. Dù sao cũng không có việc gì.”

Bành Lăng Trạch: “Tôi vẫn chưa chắc, có thể gia đình có kế hoạch khác.”

Khổng Trăn Di cười nói: “Tôi và Uyển Nghi chắc chắn đều đi, nhưng có những ai đến vậy?”

Diêu Thụy nhìn tin nhắn: “À, bên đó nói còn có Hồ Dư Chu, Hứa Lâm Trạc cũng đến!”

Ngu Uyển Nghi sớm đã đoán Hứa Lâm Trạc cũng sẽ đến, lúc này nụ cười trên mặt trở nên rõ ràng hơn: “À, lớp trưởng cũng đến sao? Tuyệt quá.”

Khổng Trăn Di: “Vậy náo nhiệt đấy, không tệ không tệ.”

Diêu Thụy nhìn điện thoại: “Trịnh Nghiệp Thần nói đã hỏi Tân Đào, nhưng Tân Đào có việc không đến được, cậu ấy đang cố gắng lôi kéo Lâm Tùng Minh, nhưng có vẻ Tùng Minh không muốn để ý đến cậu ấy, thích ở nhà làm bài tập hơn — Ôi trời phục lão Lâm quá rồi, nghỉ lễ mà còn muốn loại bớt mấy người đối thủ chúng ta!”

Khổng Trăn Di cười không kiêng nể gì: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Bạch Dục Hoa cũng cười: “Thôi nào, đó là Lâm Tùng Minh mà?”

Diêu Thụy đột nhiên nhìn thấy gì đó, giọng điệu thay đổi: “Này khoan đã—”

“Trịnh Nghiệp Thần nói bạn mới cũng đến!”

Hai cô gái đang cười đều dừng lại. Bạch Dục Hoa cũng đột nhiên giơ tay kéo tai nghe xuống, hơi không chắc chắn nhìn về phía này, giọng điệu có chút dao động: “Cậu nói ai cũng đến?”

Diêu Thụy: “Bạn mới đó, chính là Trần Duyên Tri!”

Giọng nói của Bành Lăng Trạch vang lên đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nam sinh ôn hòa sâu sắc như công tử quý tộc nhìn qua, chậm rãi cười nói: “Diêu Thụy, cậu nói với Trịnh Nghiệp Thần, tôi cũng đi.”

Ánh mắt Diêu Thụy trở nên trêu chọc, cậu ta giơ tay đẩy Bành Lăng Trạch: “Này, Lăng Trạch cậu sao vậy, vừa nãy không phải còn không chắc sao? Sao vừa nói bạn mới đến cậu đã đi luôn thế?”

“Không phải cậu có ý với bạn mới đấy chứ?”

Khi lời Diêu Thụy vừa dứt, biểu cảm trên mặt mọi người có mặt đều có sự thay đổi khác nhau, Bành Lăng Trạch thì vẫn bình tĩnh không vội vàng, cậu ấy đẩy đẩy cặp kính hơi bị nghiêng do ai đó va phải, khẽ cong môi nói:

“Cậu bịa đặt chuyện của tôi, không bằng bịa đặt Bạch Dục Hoa đi. Cậu ấy đã quen biết với bạn mới từ trước, còn nhiều lần ngồi sau bạn mới trong giờ học tự chọn.”

“Hôm kia tôi còn thấy cậu ấy nói chuyện với bạn mới, họ trông quen thân hơn tôi nhiều.”

Diêu Thụy thích nhất là đổ dầu vào lửa, thấy vậy lập tức chuyển hướng tấn công: “Đúng đó Bạch Dục Hoa, tôi còn chưa tra hỏi cậu nữa! Rốt cuộc cậu và bạn mới đã quen nhau từ khi nào vậy? Cậu ấy vừa đến cậu đã giúp cậu ấy chuyển đồ, quan hệ gì mà đến mức này—”

Khổng Trăn Di vô thức nhìn biểu cảm của Ngu Uyển Nghi, nhưng cô ấy lại rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi mỉm cười, dường như không có gì không vui.

Bạch Dục Hoa đánh cho cậu ta một cái: “Quan hệ gì quan hệ gì? Cậu thấy người ta gặp khó khăn không giúp à?”

Diêu Thụy né tránh: “Ây! Giúp đỡ là chuyện khác, cứ ngồi sau người ta là cậu lại có ý gì?”

“Bạch Dục Hoa, cậu mau khai thật với tôi đi, có phải cậu đang thích thầm người ta không? Trước kia cậu rõ ràng là kiểu cực kỳ công tử, sao đến chỗ bạn mới, lại biến thành thanh niên năm tốt tích cực tiến lên rồi?”

Bạch Dục Hoa hơi dừng lại, sau khi phản ứng lại thì càng lớn tiếng mắng bạn thân: “Diêu Thụy trong đầu cậu toàn những thứ linh tinh gì vậy? Trong mắt cậu ngoài chuyện nam nữ thì không còn gì để bàn tán nữa à? Còn ai là công tử nữa, tốt nhất cậu nên nói rõ cho tôi!”

Diêu Thụy vội vàng nói: “Này này, đây đâu phải tôi nói, đây là nhận định chung của mọi người!”

“Vậy cậu không có ý gì với bạn mới à? Thế cậu quen cậu ấy thế nào?”

Bạch Dục Hoa: “… Em gái tôi quen cậu ấy, hôm đó tôi đi xem em gái biểu diễn, em gái tôi nghe nói cậu ấy cùng trường với tôi, nên giới thiệu cậu ấy cho tôi. Sau đó tình cờ phát hiện chúng tôi có sở thích giống nhau, còn xem cùng một bộ truyện tranh, nên chỉ thêm WeChat thôi, chỉ là bạn bình thường.”

Diêu Thụy thoải mái vòng qua vai cậu ấy: “Ra vậy! Này, vậy cậu và bạn mới có duyên đấy chứ!”

Một nhóm người lại cười đùa trở lại, Bạch Dục Hoa ngồi giữa đám người, suy nghĩ dần dần bay xa.

Thực ra cậu ấy cũng không hiểu, tại sao mình luôn đặc biệt chú ý đến Trần Duyên Tri.

Thấy cô một mình, không kìm được đi đến bên cạnh; thấy cô gặp rắc rối, muốn giúp cô giải quyết.

Cậu ấy luôn cảm nhận được một sự quen thuộc từ cô, cảm giác này, trước đây cậu ấy cũng đã từng cảm nhận được từ một người khác. Sau đó người đó trở thành ác mộng của cậu ấy, và là sự không cam tâm của cậu ấy.

Nhưng dường như Trần Duyên Tri lại khác với người đó.

Người đó, người đó ở tít trên cao, như thể bẩm sinh đã là thần, lại giống như ánh sáng của mặt trời mặt trăng không thể xâm phạm, không thể chiếm đoạt, chưa từng có ai có thể chạm đến gáy người đó.

Còn Trần Duyên Tri giống như dây leo mọc trên mặt đất, trông có vẻ yếu ớt, thấp kém, không chịu nổi một đòn, nhưng trong lúc bị người khác bỏ qua lại nhanh chóng sinh trưởng, dùng hết mọi sức lực hấp thu dưỡng chất, trong lúc không ai hay biết đã đến mức che khuất cả bầu trời.

Bạch Dục Hoa nhớ lại đôi mắt trong veo như nước thu kia.

Đèn chiếu nhiều màu điên cuồng quét qua trong không gian chật hẹp, cô gái đứng giữa sàn nhảy ồn ào, vô số người đằng sau cô vặn vẹo cơ thể vung vẩy cánh tay.

Nhưng cô không hề dao động, chỉ lặng lẽ lắng nghe âm nhạc vang dội, giống như ánh trăng không dính một hạt bụi đêm hôm đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK