Buổi tối, sau khi tiếng chuông vang lên thật lâu, những ngọn đèn trong các phòng học của tòa nhà dạy học lần lượt tắt hết.
“Lâm Trạc! Tôi về trước đây, cậu vẫn chưa về à?”
Hứa Lâm Trạc đeo cặp sách đứng bên cửa, vẫy tay chào bạn: “Tôi sẽ về ngay.”
“Được rồi, vậy chúng tôi đi đây.”
Hứa Lâm Trạc nhìn theo bạn bè đi xa, một lúc nữa sẽ đến giờ tòa nhà dạy học tự động ngắt điện, cậu nhìn đồng hồ rồi đi xuống cầu thang hướng về phía cổng trường.
Đối diện chéo với trường Trung học Đông Giang là một công viên nhỏ, Hứa Lâm Trạc ra khỏi cổng trường bèn dắt xe đạp đi vào công viên.
Trên bầu trời đêm xanh thẳm điểm xuyết vài ngôi sao, trong công viên ít người qua lại, bóng cây um tùm, cỏ cây biêng biếc.
Hứa Lâm Trạc đi được nửa đường thì dừng lại, không xa, trên chiếc ghế dài dưới gốc cây có một cô gái đang ngồi.
Lúc này, cô gái đeo một bên tai nghe Bluetooth, ngồi trên băng ghế gỗ dài, cô đang cầm chiếc điện thoại kiểu cũ, ngón tay lướt nhanh, khuôn mặt trắng ngần được ánh sáng màn hình chiếu sáng nhẹ nhàng.
Trong giây lát, Hứa Lâm Trạc cảm thấy điện thoại trong túi áo khoác rung lên, ánh sáng le lói qua lớp vải.
Âm thanh và ánh sáng đột ngột thu hút sự chú ý của cô gái, khi nhìn thấy Hứa Lâm Trạc, cô thoáng ngẩn người, lập tức đứng dậy, chạy chậm đến bên cạnh cậu.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi còn tưởng cậu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.”
Hứa Lâm Trạc nghe vậy bật cười: “Ở trong trường có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
“Tôi tưởng cậu đột nhiên có chuyện gì đó nên bị giữ lại.”
Trần Duyên Tri đi bên cạnh Hứa Lâm Trạc, hai người sóng vai đi về phía cổng công viên.
Trần Duyên Tri nói: “Hơn nữa ngay cả trong trường học, cũng có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra. Ví dụ như nắp cống bên đường biến mất, không cẩn thận bước hụt rơi xuống, hoặc buổi tối sau khi tắt đèn không nhìn rõ cầu thang trượt chân ngã xuống, à, còn nữa…”
Hứa Lâm Trạc cong khóe miệng: “Nghe như đang nói về một trăm cách chết trong trường học vậy, hơi đáng sợ đấy.”
Trần Duyên Tri nhìn sang, người này miệng nói sợ hãi, nhưng vẫn luôn mỉm cười khe khẽ, rõ ràng là phụ họa theo cô.
Trần Duyên Tri vừa định nói gì đó, người cô đang nhìn chăm chú đã quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt chứa đựng cảm xúc dịu dàng như ánh trăng: “Phải rồi, Thanh Chi đã đọc xong bức thư tình tôi viết chưa?”
Lời Trần Duyên Tri định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
“Đã… đọc rồi.”
Hứa Lâm Trạc quan sát biểu cảm của Trần Duyên Tri trong ba giây: “Vậy à. Có phải không hài lòng không?”
Trần Duyên Tri: “Cũng không hẳn là…”
“Tôi cũng cảm thấy không thực sự hài lòng, lần sau tôi viết lại một bức khác cho cậu nhé?”
Tim Trần Duyên Tri đập loạn nhịp, cô mím môi, quay đầu nhìn sang: “Không phải, tôi khá thí…”
Chữ “thích” vừa ủ trong đầu lưỡi, chưa kịp nói ra, Trần Duyên Tri đã cảm thấy trước mắt mình có một bóng đen lướt qua, trên đầu truyền đến cảm giác lạ lẫm.
Hứa Lâm Trạc vuốt nhẹ tóc cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay và cảm giác chạm nhẹ của ngón tay, lan từ đỉnh đầu đến tận chân tóc. Mùi hương trên người cậu cũng được hơi ấm cơ thể hun nóng, như nước trong được phơi nắng, bốc hơi, lan tỏa trong không khí gần kề chóp mũi cô.
Trần Duyên Tri cứng đờ, nhưng Hứa Lâm Trạc lại rất tự nhiên buông tay xuống, ánh mắt cụp xuống theo hàng mi, dừng lại ở giữa hai lông mày Trần Duyên Tri: “Vừa rồi có chiếc lá rụng trên đó.”
… Thì ra là chiếc lá rụng.
Trần Duyên Tri chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, Hứa Lâm Trạc đã lên tiếng: “Vừa rồi Thanh Chi nói là khá thích phải không?”
Giọng người đó nhuốm ý cười: “Bức thư đó ấy?”
Trần Duyên Tri bất chợt ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt Hứa Lâm Trạc đang nhìn cô cười.
Nhận ra mình bị trêu chọc, mặt Trần Duyên Tri hơi nóng lên, cô quay đầu bước nhanh lên phía trước, ném lại một câu nghe rất mạnh miệng: “Tôi đâu có nói thế!”
Hứa Lâm Trạc từ tốn đi theo: “Vậy là tôi nghe nhầm sao?”
“Chứ sao nữa?”
“Được rồi.” Hứa Lâm Trạc mím môi, không nhịn được cười nói: “Vậy lần sau tôi sẽ cố gắng hơn.”
“…”
“Thanh Chi, đi chậm thôi, tôi sắp không theo kịp cậu rồi.”
Gần đến cổng công viên, ánh đèn neon trên đường chiếu tới, cô gái đi phía trước cũng dừng bước.
Giọng cô trầm xuống, màu sắc trên gò má lan ra, không phân biệt được là do ánh đèn, hay vì một người nào đó.
“… Hứa Lâm Trạc, cậu có biết không, cậu thực sự rất phiền phức.”
—-
Trong lòng Trần Duyên Tri không hề để tâm đến kết quả thi kém và thứ hạng lần này.
Nhưng hình như những người khác trong lớp lại không nghĩ vậy.
Trần Duyên Tri đi vệ sinh xong quay lại lớp, liếc mắt để ý thấy quyển vở bài tập đặt ở góc bàn của mình vẫn chưa được thu đi.
Nhìn quanh một vòng, vở bài tập trên bàn của mọi người đều đã được thu hết, Trần Duyên Tri quay đầu nhìn cô gái ngồi sau lưng, cố gắng xác nhận với cô ấy: “Lâm Lâm, vừa rồi có thu vở bài tập môn Lịch sử không?”
Lâm Lâm trước đây vẫn luôn trả lời cô một cách thân thiện, lúc này thậm chí cũng không ngẩng đầu lên: “À, hình như thế, tôi không để ý.”
“…”
Cán sự môn học phụ trách thu bài tập cũng là bạn của Lâm Thiên Thiên.
Trần Duyên Tri đã sớm nhận ra điểm này, đoán chắc chắn người đó sẽ cố tình không thu vở bài tập của cô, nên sáng nay đã nhờ Lâm Lâm, bảo cô ấy có thể nhắc nhở một chút khi cán sự môn học đến thu bài tập.
Lúc đó giọng điệu của Lâm Lâm khi đồng ý đã rất miễn cưỡng.
Trần Duyên Tri đứng tại chỗ một lúc, không nói gì, cầm vở bài tập của mình đi về phía văn phòng.
Cũng không phải mới như vậy một, hai lần.
Kể từ khi có kết quả kỳ thi tháng đầu tiên, Trần Duyên Tri rõ ràng cảm thấy, phần lớn những người trong lớp trước đây khách sáo, lịch sự với cô, đều đã rút lại thiện chí của họ đối với cô.
Thay vào đó cũng không phải là ác ý, mà là một loại thờ ơ.
Như thể kỳ thi đó, đã đóng dấu tội phạm tử hình lên người cô.
Sau khi đặt vở bài tập của mình lên bàn làm việc của giáo viên, Trần Duyên Tri quay người định bước ra khỏi văn phòng, bỗng một giọng nữ vang lên.
“Trần Duyên Tri.”
Bước chân Trần Duyên Tri khựng lại, quay đầu.
Người gọi cô lúc này đang ôm sách đứng trước một bàn làm việc khác, cô gái vốn thờ ơ với mọi chuyện, không biết từ lúc nào đã quay đầu nhìn Trần Duyên Tri.
Đôi mắt Tạ Cẩn Hoa ẩn sau cặp kính gọng đen, ánh mắt nhìn qua lạnh nhạt: “Cô đã ghi tên cậu rồi. Gạch tên đi rồi hãy về.”
Trần Duyên Tri hơi ngẩn người, cô nhìn chằm chằm Tạ Cẩn Hoa, một lúc sau mới lên tiếng: “… Được.”
Trần Duyên Tri quay lại bàn làm việc của giáo viên Lịch sử, tìm thấy cuốn sổ ghi chép trong đống sách vở, cô mở ra, quả nhiên thấy tên mình được ghi với ghi chú “Chưa nộp” trong ngoặc đơn.
Trần Duyên Tri bình thản gạch tên mình đi. Khi rời đi, cô dừng lại bên cạnh Tạ Cẩn Hoa: “Cẩn Hoa, cảm ơn cậu đã nhắc tôi.”
“Không cần.” Tạ Cẩn Hoa vẫn chưa đi, có vẻ đang đợi ai đó. Cô không ngẩng lên nhìn Duyên Tri: “Tình cờ thấy thôi.”
Người này vẫn giống hồi lớp 10 vậy.
Trần Duyên Tri không để tâm đến thái độ của Tạ Cẩn Hoa. Do tính cách của mình, cô khá hiểu sự thơ ơ của Tạ Cẩn Hoa. Trần Duyên Tri không thấy Tạ Cẩn Hoa vô tình, ngược lại việc một người có tính cách như vậy chủ động lên tiếng và giúp đỡ mình, chứng tỏ cô ấy có thiện chí với Trần Duyên Tri.
So với chuyện đó, xử lý nhóm của Lâm Thiên Thiên mới là vấn đề lớn hơn.
Những chuyện nhỏ nhặt như thế này không đáng kể, nhưng nếu tích tụ nhiều sẽ dần dần làm hao mòn tâm trạng và tinh thần của một người.
Trần Duyên Tri bước ra khỏi văn phòng, đang suy nghĩ điều gì đó, cô không dừng bước, nhưng phía sau bỗng có một bóng người nhanh chóng ập tới, khi Trần Duyên Tri nhận ra thì đã quá muộn, người đó đã đâm sầm vào vai cô.
Từ xương quai xanh đến xương bả vai truyền đến cơn đau nhói. Trần Duyên Tri nhíu mày, đưa tay ôm vai nhìn sang nam sinh vừa đâm vào mình.
“Ôi, xin lỗi bạn nhé, tôi đang vội!” Chàng trai chắp tay lắc lắc trước mặt cô, biên độ nhỏ như đang vặn bóng đèn vậy, rồi bỏ chạy ngay.
Nhưng Trần Duyên Tri không bỏ lỡ nụ cười ranh mãnh trên gương mặt cậu ta trong khoảnh khắc cậu ta chạy đi.
“…”
Cơ bắp ở vai vẫn đau âm ỉ,Trần Duyên Tri đứng lặng lẽ trên hành lang, những học sinh đi ngang qua vui vẻ trò chuyện, mà trong tình huống đó, sương mù trong đầu cô cũng dần tan đi.
Cô đã biết phải xử lý những người này như thế nào rồi.
Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, bước chân lại bắt đầu di chuyển, cô định quay về lớp học.
Cô cần đợi một thời cơ thật tốt, mà trước đó, điều cô phải làm là tạo ra tình huống bị cô lập và nhắm tới, không chủ động phá vỡ nó.
“Này, Trần Duyên Tri!”
Phía sau vang lên tiếng gọi, Trần Duyên Tri quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một nữ sinh đang đi về phía cô với vẻ vênh váo hung hăng, chính là Lâm Thiên Thiên, bên cạnh cô ta là một nam sinh lạ mặt.
Ánh mắt Trần Duyên Tri hơi lay động.
— Điều quan trọng nhất là phải để mọi người đều biết, Lâm Thiên Thiên rất ghét cô.
Trần Duyên Tri lẩm bẩm: “… Đúng là nghĩ đến cái gì thì cái đó tới.”
Cảnh tượng này rơi vào mắt Lâm Thiên Thiên, cô ta thấy cô gái đang ôm cánh tay nhìn mình với vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt như có sự khinh miệt, khiến cơn giận trong lòng cô ta càng bốc cao.
Lâm Thiên Thiên không lên tiếng, nhưng chàng trai cao lớn bên cạnh cô ta đã chỉ thẳng vào mũi Trần Duyên Tri, mắng: “Cậu đúng là cái đồ bám dai như đỉa! Đừng có mà bám lấy tôi nữa! Đã nói bao nhiêu lần rồi, ông đây đã có bạn gái rồi, không thèm nhìn mấy đứa phẳng lì như cậu đâu!”
Giọng nam sinh vang dội, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Hành lang lúc tan học đông đúc, lúc này, không ít học sinh đi qua đều dừng bước, ngạc nhiên nhìn về phía này.
Trần Duyên Tri mỉm cười, trên mặt từ từ hiện lên vẻ khó hiểu.
Cô từ tốn lặp lại từng chữ: “Cậu, nói, tôi bám lấy cậu?”
Các bạn học xung quanh xôn xao bàn tán:
“Kia không phải là Lâm Thiên Thiên và bạn trai Lưu Hiên sao?”
“Ý cậu ta là gì, cô gái này chen vào tình cảm của họ à?”
“Quá đáng thật, lại còn được xem cảnh bắt người thứ ba ngay trong trường chứ.”
Trần Duyên Tri ngẩng mắt lên, trước đó cô đã nghe nói Lâm Thiên Thiên có bạn trai trong đội bóng rổ của trường, học lớp Sáng Tạo Vật lý ở cùng tầng nhưng khác dãy, thành tích học tập chỉ ở mức trung bình khá trong lớp Sáng Tạo.
Lúc này, Lưu Hiên nhìn cô với vẻ mặt khinh miệt chế giễu, những lời khó nghe trút xuống đầu cô như cuồng phong bão táp:
“Con nhỏ này đã làm phiền tôi không biết bao lâu rồi, tôi mẹ nó thực sự chịu hết nổi! Học kỳ trước, mỗi giờ giải lao cậu ta đều chạy đến mang đồ ăn đồ uống, hành động không biết xấu hổ trước mặt tôi, nói là cậu ta thầm thương trộm nhớ tôi đã lâu!”
“Con nhỏ này trông có vẻ cao ngạo, thật ra không biết cậu ta bám tôi ghê cỡ nào đâu, bám đến mức tôi sợ luôn, tôi có bạn gái rồi, cậu ta còn nói mình thích làm người thứ ba!”
“Không biết cậu ta lấy từ đâu ra WeChat của tôi, ngày nào cũng add tôi, không ngừng tự giới thiệu bản thân còn nói yêu tôi đến phát điên, trời ơi, cậu đừng có hạ tiện quá như thế được không?”
“Cũng không soi gương tí nào, xấu như vậy ai thèm nhìn cậu chứ! Tiết kiệm sức lực và tiền bạc để sau khi tốt nghiệp đi phẫu thuật thẩm mỹ đi!”
Người vây quanh càng lúc càng đông, ai nấy đều xì xầm bàn tán, hào hứng xem trò vui.
Một nữ sinh đứng cạnh Trần Duyên Tri lẩm bẩm: “Thế này mà gọi là xấu à? Vậy chẳng phải Lâm Thiên Thiên còn tệ hơn sao?”
Trong lòng Trần Duyên Tri hơi buồn cười, nhưng tình huống hiện tại có vẻ không thích hợp để cười.
Cô xoa xoa vai, vừa xoa dịu cơn đau ở đó, vừa ngẩng mắt nhìn hai người đối diện: “Cậu nói tôi bám cậu, vậy tôi có một câu hỏi.”
“— Cậu biết tôi tên gì không?”
Tiếng ồn xung quanh bỗng lắng xuống, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lưu Hiên.
Lưu Hiên cười lạnh: “Trần Duyên Tri chứ gì, sao? Cậu hỏi câu ngu ngốc này là nghĩ—”
“Ồ?” Trần Duyên Tri từ tốn nói: “Chữ ‘Duyên’ nào, chữ ‘Tri’ nào?”
Không khí trở nên tĩnh lặng.
Vẻ mặt của Lưu Hiên xuất hiện một vết nứt.
Gần đây Lâm Thiên Thiên luôn than phiền với cậu ta, nói có một cô gái trong lớp rất chướng mắt, cô ta rất khó chịu, ngày nào Lưu Hiên cũng nghe cô ta chửi người cũng thấy phiền, nên khi hai ngày trước Lâm Thiên Thiên đề nghị cho cô gái đó một bài học, cậu ta nhanh chóng đồng ý.
Đây cũng không phải lần đầu cậu ta giúp Lâm Thiên Thiên làm những chuyện kiểu như vậy, nhưng làm trước đám đông thế này thì rất hiếm. Ban đầu cậu ta còn tưởng chỉ giúp tán phát tin đồn, ai ngờ hôm nay Lâm Thiên Thiên lại kéo thẳng cậu ta đi tìm Trần Duyên Tri, thế là cậu ta đành phải tuôn ra một tràng những lời thêm mắm dặm muối mà Lâm Thiên Thiên đã chuẩn bị sẵn.
Cậu ta liếc mắt sang một bên nhìn Lâm Thiên Thiên, ánh mắt cầu cứu, nhưng Lâm Thiên Thiên hoàn toàn không dám ngẩng đầu đáp lại ánh mắt của cậu ta, trong lòng âm thầm cáu giận.
Làm sao cô ta có thể mở miệng nói cho cậu ta biết câu trả lời trước mặt mọi người chứ? Thế chẳng phải rõ ràng là họ đang nói dối sao?
Những chuyện này diễn ra chỉ trong ba giây, Lưu Hiên cũng là người nhanh trí, lập tức quay sang mắng lại: “Ai thèm biết tên cậu là chữ nào hả! Nhìn thấy cậu là đã thấy phiền rồi, làm sao có thể nhớ cậu tên gì chứ!”
“Cậu đừng tưởng nói tôi không biết tên cậu là có thể chối tội nhé! Tôi nói cho cậu biết, đừng có mơ!”
Ở đầu hành lang, Bạch Dục Hoa và bạn đi xuống cầu thang, tay cầm sách giáo khoa, có vẻ mới đi xuống từ tầng phòng học. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay cảnh tượng ồn ào này.
Mắt người bạn sáng lên, giọng điệu có vẻ hứng thú: “Trời, họ đang làm gì vậy? Đi nào đi nào! A Hoa, chúng ta đi xem một chút đi!”
Đêm qua Bạch Dục Hoa ngủ không ngon, hơi buồn ngủ: “Hả? Cái gì vậy? Tôi phải về lớp đây.”
“Cậu gấp gáp về lớp làm gì?”
“Ngủ bù.”
“Đừng ngủ nữa! Cậu ngủ ít thôi!” Người bạn kéo Bạch Dục Hoa lại gần đám đông đang vây kín không lọt kẽ hở.
Bạch Dục Hoa vốn đã mệt, bị kéo lại càng bực bội: “Tôi nói này, cậu muốn chết hả—”
Ngay lúc cậu ấy đang nói, nữ sinh đứng một mình giữa đám đông cũng lên tiếng:
“Vậy thì tạm thời không bàn chuyện này. Cậu nói học kỳ trước giờ giải lao nào tôi cũng đến tìm cậu?”
Cô gái đứng trong đám đông, dáng người thướt tha, đôi mày thanh tú và ánh mắt dịu dàng như tranh sơn thủy, nhưng ánh nhìn lại khiến người ta nghĩ đến lưỡi kiếm đã tuốt khỏi vỏ, lạnh lùng và sắc bén: “Học kỳ trước tôi còn chưa đến lớp này, tôi học ở tòa Bắc. Tôi thực sự rất tò mò, làm thế nào tôi có thể đi đi về về giữa hai tòa nhà trong khoảng thời gian một giờ giải lao?”
Trường Trung học Đông Giang có diện tích rộng lớn, ba tòa nhà giảng dạy của khối 11 và khối 10 lại khác nhau, cách nhau khá xa, đi đi về về ít nhất cũng mất mười phút, trong khi giờ giải lao thường chỉ có chưa đầy bảy phút, chưa kể đến khả năng có giáo viên dạy quá giờ.
Bạch Dục Hoa dừng lại, cuối cùng bắt đầu nghiêm túc nhìn vào cô gái ở giữa.
Lưu Hiên bỗng đơ ra: “Tôi… tôi mẹ nó làm sao biết được cậu…”
Trần Duyên Tri có logic rõ ràng, giọng điệu chắc nịch và quyết đoán: “Cậu nói tôi đã thích thầm cậu từ lâu, tôi lại rất tò mò, tôi bắt đầu thích cậu từ lúc nào? Theo tôi biết, cậu và Lâm Thiên Thiên đã ở bên nhau từ cấp hai rồi phải không?”
Lưu Hiên hơi luống cuống. Cậu ta không ngờ Trần Duyên Tri lại bình tĩnh như vậy, trước đó sau khi bị cậu ta mắng chửi, những nữ sinh mà Lâm Thiên Thiên bảo cậu ta đối phó đều khóc lóc thảm thiết, cậu ta đâu có phải đối mặt với tình huống như thế này chứ?
Nhưng cậu ta vẫn mạnh miệng nói: “Thì sao chứ! Cậu nghĩ tôi không biết à? Hồi cấp hai cậu cũng giống như bây giờ, đê tiện không biết xấu hổ!”
Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “Ồ? Không lẽ cậu cũng là học sinh trường Trung học cơ sở Tưởng Thực sao?”
Lưu Hiên như thể nắm được một tia hy vọng, lập tức nói: “Đúng! Hồi đó cậu đã đầy rẫy tiếng xấu rồi, cậu nghĩ có thể lừa được người khác sao?”
Giống như cuối cùng cũng thấy được cá mắc câu, Trần Duyên Tri từ từ nở một nụ cười, gương mặt thanh tú thuần khiết của cô cũng trở nên sinh động.
“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi gạt cậu đấy. Thực ra tôi là học sinh của trường cấp hai Tín Nhã.”
Mặt Lưu Hiên đỏ bừng, cậu ta ngẩng cổ lên gào to: “Cậu nói thế thì là thế sao?! Giờ cậu nói thì có gì đáng tin cơ chứ, chẳng phải cũng chỉ là nói bừa sao?!”
Trần Duyên Tri cười nói: “Thật đáng tiếc, tôi không chỉ là học sinh trường cấp hai Tín Nhã, mà còn là phó chủ tịch Hội học sinh của trường tôi, gần như mỗi lần phát biểu dưới quốc kỳ đều do tôi chủ trì. Học sinh của trường cấp hai Tín Nhã lớp tôi, chắc chắn đều có ấn tượng với tôi.”
Cuối cùng những người đứng xung quanh cũng không im lặng nữa, có người lên tiếng: “Đúng là cậu ấy học Tín Nhã, tôi nhớ cậu ấy.”
Đám đông im lặng quan sát ngay lập tức sôi trào.
“Đệt mịa, là một cú ngoặt à?”
“Không phải chứ, vậy những gì Lưu Hiên nói đều là nói bậy hả? Tất cả đều là bịa ra sao?”
“Thật không đấy, to gan thế, bịa đặt thì cũng phải có đầu óc chứ.”
Tiếng bàn tán ầm ầm đổ dồn về phía Lưu Hiên và Lâm Thiên Thiên đứng đối diện, như thể thật sự có sức nặng ngàn cân.
Trần Duyên Tri nhìn Lưu Hiên, người mang sắc mặt xám xịt đối diện, nhẹ nhàng nói: “Cậu nói tôi đuổi theo cậu để thêm WeChat, nhưng lại không biết tên tôi; nói cả học kỳ trước tôi đã quấn lấy cậu, giờ giải lao nào cũng tìm cậu, nhưng thực tế là trong học kỳ trước tôi ở tòa Bắc còn cậu ở tòa Nam; nói hồi trung học cơ sở tôi đã vô liêm sỉ, nhưng lại không biết tôi đã học ở trường nào.”
Trần Duyên Tri cười: “Cảm thấy không thể giải thích nổi rồi phải không? Hay là để tôi giải thích giúp cậu nhé?”
“Bởi vì những gì cậu nói không có một câu nào là sự thật, rất không may, lời đồn cậu bịa ra lại đến từ cái đầu ngu ngốc, không chỉ ngu ngốc mà còn kiêu ngạo, trước khi lan truyền lời đồn còn không thèm hỏi lại người khác một câu, xem tên cụ thể của người đáng thương bị mình nhắm đến là gì.”
“Mặc dù đây chẳng phải chuyện gì vẻ vang — nhưng ngay cả việc bịa đặt mà cũng chỉ đến mức này, các cậu thật sự tầm thường đến mức khiến tôi vừa phải xuýt xoa vừa thấy buồn cười.”