Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Duyên Tri nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại nhìn.

Hồ Dư Chu chào hỏi xong, rất tự nhiên bước đến ngồi bên cạnh Trịnh Nghiệp Thần.

Giọng Diêu Thụy vọng lại từ xa: “Ơ, sao hai người lại cùng đến một lúc vậy?”

Trịnh Nghiệp Thần cười nói: “Dư Chu và Lâm Trạc ở cùng khu, chắc là cùng đi taxi đến.”

Hồ Dư Chu đáp: “Cũng gần như vậy.”

Hồ Dư Chu kéo chiếc ghế trước mặt, nhẹ nhàng ngồi xuống. Không hiểu sao, cô ấy không chọn ngồi cạnh Trần Duyên Tri mà lại ngồi bên cạnh Trịnh Nghiệp Thần.

Trần Duyên Tri lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bát đũa trước mặt, tim đập hơi nhanh.

Chiếc ghế trống gần Hứa Lâm Trạc nhất là ở bên phải cô.

Sát bên cô.

Mọi người trong phòng vui vẻ cười đùa, sự xuất hiện của Hồ Dư Chu dường như khiến không khí càng thêm sôi nổi, vì thế, không ai để ý việc cô ấy chọn chỗ ngồi có phần không hợp lý.

Ngay khi Trần Duyên Tri cố nén nhịp tim đang đập nhanh và cúi đầu xuống, mùi hương thanh nhã của gỗ xanh theo gió nhẹ từ bước chân người đó, dần dần lan tỏa bao quanh.

Trần Duyên Tri không hề động đậy, mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc bàn xoay thủy tinh trước mặt, nhưng thực tế khóe mắt đều rơi trên người Hứa Lâm Trạc — Hôm nay cậu mặc trang phục thường ngày, áo màu xanh nhạt và quần jean, khí chất thanh tao sạch sẽ, những ngón tay thon dài đặt trên mép bàn.

Khoảng cách giữa các ghế không xa không gần, vừa phải.

Hứa Lâm Trạc ngồi xuống sát bên cô.

Ánh đèn từ trần phòng xoay tròn rơi xuống, bóng của cậu khẽ lay động, lướt qua mu bàn tay Trần Duyên Tri, như cái vuốt ve dịu dàng giữa những người yêu nhau.

Trần Duyên Tri cố tỏ ra bình tĩnh, ngay lúc đó, bên trái vang lên một giọng nói khác: “Duyên Tri.”

Bành Lăng Trạch rót trà, đưa tách trà của cô qua: “Cẩn thận kẻo bỏng.”

Trần Duyên Tri không kịp nhìn Hứa Lâm Trạc nữa, vội vàng quay đầu lại, tách trà đã ở trước mắt, Trần Duyên Tri vội đưa tay đón lấy: “Cảm ơn, Bành—”

Bành Lăng Trạch mỉm cười, giọng dịu dàng trầm thấp: “Cứ gọi là Lăng Trạch đi.”

Trần Duyên Tri hơi sững sờ, đôi mắt đen như mực của Bành Lăng Trạch nhìn cô, ngay cả khi đối diện với ánh mắt chăm chú của cô, cậu ấy vẫn tự nhiên cười: “Tôi cũng gọi cậu là Duyên Tri rồi, phải không?”

Trần Duyên Tri ngập ngừng một lúc, khóe mắt từ từ liếc sang bên kia, vừa quan sát phản ứng của Hứa Lâm Trạc, miệng vừa ấp úng đáp: “… Ừm, được.”

Trần Duyên Tri quay mặt đi, trong tầm mắt, Hứa Lâm Trạc cúi đầu ngồi đó, chống một tay, ngón tay khẽ gõ nhịp trên bàn.

Cậu không nhìn điện thoại cũng không nói chuyện, không biết là đang thất thần hay đang suy nghĩ điều gì, vừa rồi có nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Bành Lăng Trạch không.

Tưởng rằng chuyện chỗ ngồi sẽ cứ thế qua đi, Trần Duyên Tri không ngờ, người đầu tiên nhắc đến là Trịnh Nghiệp Thần, trông cậu ta có vẻ là người suy nghĩ đơn giản, nhưng lại nhạy cảm phát hiện ra sự mất tự nhiên của chỗ ngồi, nên kéo tay áo Dư Chu, nói với giọng hơi trầm nhưng mọi người đều nghe thấy: “Dư Chu, hay là cậu đổi chỗ với Lâm Trạc đi, để Duyên Tri ngồi cùng cậu—”

Nhưng Hồ Dư Chu không để tâm, ngược lại cô ấy lại nắm lấy tay áo cậu ta, mỉm cười nhìn cậu ta: “Nhưng tôi muốn ngồi cùng cậu mà.”

Trịnh Nghiệp Thần hoàn toàn sững người, cậu ta không ngờ Hồ Dư Chu lại nói như vậy: “Dư Chu—”

Mắt Diêu Thụy chợt sáng lên, như phát hiện ra một lục địa mới, chỉ tay về phía hai người: “Này này này, hai người có chuyện gì vậy?!”

Trịnh Nghiệp Thần liên tục xua tay: “Không có gì…”

Nhưng Hồ Dư Chu lười nói nhiều với người khác, cô ấy thẳng thừng nắm cổ áo Trịnh Nghiệp Thần, hơi ngẩng đầu, không khách sáo in một nụ hôn lên đường xương hàm của cậu ta.

Rồi cô ấy nhìn về phía mọi người đang ngồi trên bàn với vẻ mặt ngơ ngác, nở nụ cười quyến rũ động lòng người:

“Đúng như các cậu đang nghĩ đấy.”

Trịnh Nghiệp Thần ngẩn ngơ đứng tại chỗ, tai đã đỏ bừng lên.

Trịnh Nghiệp Thần bên này hệt như cô dâu nhỏ che má bị Hồ Dư Chu hôn, mà Diêu Thụy bên cạnh đã nhảy dựng lên cao ba thước, hét lên “Ôi trời”: “Chuyện gì vậy?! Chuyện gì vậy?!!”

Khổng Trăn Di cũng bị cảnh này làm chấn động: “Trời ơi, hai người là—”

Trần Duyên Tri cũng mở to mắt ngạc nhiên nhìn hai người.

Tuy cô sớm đã nhận ra mối quan hệ giữa Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần rất tốt, nhưng mối quan hệ này, cô cũng không dám nghĩ tới.

Vẻ mặt của Trịnh Nghiệp Thần từ hoang mang lúng túng ban đầu chuyển sang xấu hổ, cậu ta quay đầu nhìn Hồ Dư Chu, hàng mi cụp xuống khẽ run, đôi mắt ướt át nhìn Hồ Dư Chu, giọng nghe có vẻ khó xử và khó hiểu: “Dư Chu…”

“Không phải cậu nói, tạm thời đừng nói cho mọi người biết sao?”

Hồ Dư Chu mím môi cười, ánh mắt hiếm khi dịu dàng, cô ấy đưa tay vuốt ve má cậu ta: “Ừm, tôi có nói.”

“Nhưng bây giờ không muốn giấu nữa.”

Cô ấy không kiềm chế lực tay, Trịnh Nghiệp Thần bị cô ấy vuốt ve đến mức phải nhắm nửa mắt lại, con mắt còn lại vẫn nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Hồ Dư Chu đưa tay nắm lấy tay Trịnh Nghiệp Thần, cười nhìn mọi người có mặt: “Chính thức giới thiệu một chút, bạn trai của tôi, Trịnh Nghiệp Thần.”

Nửa sau của bữa ăn, từ lúc gọi món, món ăn được đưa lên bàn cho đến khi ăn xong, mấy người Diêu Thụy bên kia đều bàn tán xung quanh chuyện tình cảm của Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần.

Còn Trần Duyên Tri, cô cũng có phần đứng ngồi không yên.

“Cậu không với tới à?” Bành Lăng Trạch tinh ý nhận ra cô đang cân nhắc món ăn đặt ở giữa bàn, bèn hơi nghiêng người về phía trước, không khí giữa hai người trở nên ấm áp, cậu ấy hạ giọng hỏi: “Để tôi gắp cho cậu nhé?”

Bành Lăng Trạch đã cố hạ thấp giọng, nhưng Trần Duyên Tri vẫn cảm thấy như có gai đâm vào lưng.

Trần Duyên Tri khẽ đáp lại cậu ấy, rất lịch sự nhưng cũng rất kiên quyết: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi tự làm được.”

Nhưng Bành Lăng Trạch lại hiểu lầm ý của cô, mỉm cười với cô: “Duyên Tri, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Không cần khách sáo với tôi.”

Trần Duyên Tri: “…” Cô không phải đang khách sáo mà!

Trần Duyên Tri nghĩ Hứa Lâm Trạc chắc chắn có thể nghe thấy họ nói chuyện.

Hơn nữa, cô luôn cảm thấy các hành động của Bành Lăng Trạch từ lúc vào nhà hàng đến giờ ăn cơm đều có chút kỳ lạ, nhưng cô không nói ra được là tại sao.

Trần Duyên Tri lặng lẽ ăn cơm, vẫn có chút lo sợ.

Lát nữa cô phải giải thích với Hứa Lâm Trạc thế nào đây… Không đúng không đúng, có gì phải giải thích chứ? Họ mới quen nhau ngày đầu tiên mà, chỉ là Bành Lăng Trạch này đặc biệt chủ động, không biết đang nghĩ gì.

Người ta nói chuyện với cô, cô đâu thể tỏ thái độ lạnh nhạt được!

Còn Hứa Lâm Trạc, tại sao không chủ động nói chuyện với cô chứ?

Trần Duyên Tri lén liếc nhìn Hứa Lâm Trạc đang ngồi im lặng ăn cơm bên cạnh, nghe thấy tiếng cười bàn tán bên kia vọng lại, cậu thậm chí còn khẽ nhếch môi.

Trần Duyên Tri càng thêm rối loạn, cô phát hiện ra mình không thể hiểu được Hứa Lâm Trạc đang nghĩ gì, nên định chú tâm ăn cơm, không nghĩ nữa.

Trần Duyên Tri vừa mới nhai được mấy miếng không suy nghĩ gì khác, cả người bỗng nhiên cứng đờ.

Cảm giác ấm áp truyền đến từ chân, là cảm giác da thịt chạm nhau, cách một lớp chai mỏng trên lòng bàn tay người đó.

Cô lập tức quay đầu nhìn Hứa Lâm Trạc, nhưng lại như bị điện giật rút ánh mắt lại.

Bành Lăng Trạch chú ý thấy sự bất thường của cô, nhìn về phía này: “Sao vậy? Món ăn cay quá à?”

Trần Duyên Tri nắm đũa đảo gà cay trong bát, có lẽ do động tác của cô quá cứng nhắc, bị Bành Lăng Trạch hiểu lầm điều gì đó.

Cô mím môi, vừa định ngẩng đầu lên trả lời Bành Lăng Trạch, dưới khăn trải bàn, bàn tay rộng lớn của người nào đó lại đặt lên đầu gối cô, nắm chặt, như một lời cảnh báo đe dọa im lặng.

Trần Duyên Tri ngập ngừng một lúc, vành tai đã cảm thấy như có lửa đang cháy: “… Không, tôi không sao.”

Bàn tay dừng lại ở một vị trí lịch sự và không quá đáng, không khiến Trần Duyên Tri sinh lòng phản cảm, nhưng vị trí vừa có thể tấn công vừa có thể lui về này, khiến cô càng thêm lo lắng và nơm nớp lo sợ không biết Hứa Lâm Trạc sẽ có hành động gì tiếp theo.

Đang nghĩ đến đây, bàn tay kia như cũng theo suy nghĩ của cô mà động đậy, từ từ trượt đến chỗ da nối liền giữa đầu gối và đùi.

Trần Duyên Tri cắn môi, cô lấy hết can đảm đặt đũa xuống, đưa tay xuống dưới khăn trải bàn, mạnh mẽ đè lên bàn tay đang làm loạn kia.

Trong tầm mắt, kẻ gây chuyện bị cô bắt quả tang vẫn đạo mạo đường hoàng, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng vẫn mỉm cười nhẹ, ngang nhiên ngồi yên trên ghế, tư thế thong thả, tay kia vừa hay cầm tách trà lên, nhấp một ngụm trà nhỏ.

Khi Trần Duyên Tri liếc mắt lén nhìn, dưới khăn trải bàn, bàn tay cô đang đè lên khéo léo lật ngược lại, nắm lấy năm ngón tay thon của cô trong tay, từ từ siết chặt.

Hai người mang tâm tư khác nhau, dưới ánh đèn rực rỡ, biểu hiện xa cách khách sáo, thậm chí không có ý trò chuyện; dưới lớp khăn trải bàn đỏ sẫm, ngón tay lại đan xen, mười ngón tay đan chặt.

Trần Duyên Tri đếm nhịp tim của mình, không biết đã trôi qua bao lâu, có phục vụ gõ cửa đi vào phòng riêng để bưng món, cuối cùng Hứa Lâm Trạc mới buông tay cô ra, lại trở về vẻ ngoài bình thường như trước.

Trần Duyên Tri thầm thở phào nhẹ nhõm, mà bên kia bàn ăn, Khổng Trăn Di “Ơ” một tiếng: “Đây là rượu trái cây hay giấm trái cây thế? Diêu Thụy, cậu đã đủ tuổi chưa?”

Diêu Thụy: “Chai này là giấm, chai này là rượu, mọi người đừng nhầm lẫn nhé, người chưa đủ tuổi không được uống rượu! Người đủ tuổi có thể uống, độ cồn rất thấp thôi, chỉ là đồ uống trái cây có chút cồn mà thôi.”

“Dù là rượu trái cây hay giấm trái cây, đều là đặc sản của quán này cả, mọi người chơi game rồi hãy uống nhé!”

Diêu Thụy là người đầu tiên đề xuất chơi game, còn bảo Trịnh Nghiệp Thần làm cho đèn tối đi một chút, bị Khổng Trăn Di đang cầm kem nền chỉ trích: “Diêu Thụy cậu muốn chơi thì cứ chơi, tắt đèn làm gì? Tôi không trang điểm lại được!”

Diêu Thụy: “Tạo không khí kinh dị một chút chứ! Không phải chơi board game kinh dị trinh thám sao?”

Hồ Dư Chu: “Thật sao? Sao tôi không nghe nói vậy?”

Bạch Dục Hoa: “Là cậu muốn chơi thôi chứ gì Diêu Thụy?”

Khổng Trăn Di hét to nhất: “Diêu Thụy cậu có phải đầu cá không vậy! Uyển Nghi không chơi được kinh dị cậu lại quên à?”

Diêu Thụy kêu một tiếng thảm thiết: “Tôi lại quên mất rồi!!!”

Cả đám cười lăn lộn đến đau cả bụng, Bạch Dục Hoa đứng dậy đầu tiên lục lọi trong đống boardgame mà cậu ta mang đến, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Mấy cái này của cậu hầu như toàn kinh dị không à? Cảm giác như kiểu cố tình ấy?”

Ngu Uyển Nghi cũng phụ họa: “Cố tình nhắm vào tôi phải không?”

Diêu Thụy: “Trời đất chứng giám! Đây là gia tài của tôi, tôi thích chơi kinh dị một chút không được sao!”

Trịnh Nghiệp Thần đứng bên cửa bấm đi bấm lại, đèn trong phòng cũng đổi qua vài kiểu ánh sáng khác nhau, Hồ Dư Chu thấy cậu ta đứng đó do dự không quyết định được, bèn đứng dậy đi qua chọn cùng.

Trần Duyên Tri ngồi ở chỗ nhìn qua, bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo của Bành Lăng Trạch: “Bọn họ lúc nào cũng ồn ào thế, cậu đừng ngạc nhiên.”

“Rõ ràng bình thường trông còn khá bình thường, vừa đi chơi là như mấy đứa mẫu giáo đi dã ngoại vậy.”

Trần Duyên Tri mỉm cười: “Tôi thấy khá thú vị.”

Bành Lăng Trạch thấy cô cười, cũng nheo mắt: “Cậu muốn chơi gì? À đúng rồi, cậu có chơi được kinh dị không?”

Trần Duyên Tri: “Tôi…” Nói thật ra, cô rất thích.

Cuối cùng Trần Duyên Tri vẫn quyết định kiềm chế một chút, nên nói một cách ba phải: “Tôi chơi gì cũng được, các cậu chọn cái các cậu muốn chơi là được—”

“Duyên Tri.”

Giọng nói trong trẻo ôn hòa vang lên bên tai, Trần Duyên Tri sững người.

Sau khi ổn định lại tinh thần, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là — khoảnh khắc bị gọi tên có lẽ mình phản ứng quá rõ ràng rồi, chắc Bành Lăng Trạch đã nhìn ra điều gì đó.

Nhưng Trần Duyên Tri cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Trần Duyên Tri hơi bất ngờ quay đầu nhìn về phía Hứa Lâm Trạc, phát hiện không biết từ lúc nào cậu đã lấy chai rượu từ trên bàn, đang nhìn Trần Duyên Tri.

Trong ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cậu như đám mây hỗn độn, sâu thẳm vô cùng đồng thời lại có một tia sáng nhạt, môi khẽ mấp máy: “Cậu muốn uống rượu hay giấm?”

Trần Duyên Tri liếc nhìn chai rượu trong tay cậu, thầm thở phào một hơi, thì ra là vì cái này: “Tôi muốn giấm thôi.”

Hứa Lâm Trạc gật đầu, như một người phục vụ ngoan ngoãn và cung kính: “Giấm phải không? Được.”

Ừm, khoan đã?

Giấm?

Trần Duyên Tri vội ngẩng đầu nhìn Hứa Lâm Trạc, nhưng cậu đã quay đi nhìn về phía Bành Lăng Trạch: “Lăng Trạch, cậu thì sao?”

Bành Lăng Trạch mỉm cười: “Lớp trưởng, tôi cũng giấm thôi là được rồi.”

Hứa Lâm Trạc gật đầu, khẽ xoay cổ tay rồi đưa hai ly giấm cho hai người, môi khẽ cười: “Thấy các cậu nói chuyện mãi, nên nghĩ hay là uống gì đó. Không ngờ các cậu đều chọn giấm.”

Bành Lăng Trạch cười nói: “Tối nay tôi không muốn động đến rượu, cảm thấy giấm trái cây là được rồi.”

Hứa Lâm Trạc khẽ gật đầu: “Cũng đúng, có người thích ăn giấm(*) lắm.”

(*)Cũng có nghĩa là ghen.

Trần Duyên Tri đang nhấp từng ngụm giấm trái cây, nghe vậy suýt phun ra ngoài!

Cô nàng nắm chặt ly, thầm nghĩ: Bây giờ ai mới là người đang điên cuồng ăn giấm thế chứ!!!

Ẩn ý trong ánh mắt Bành Lăng Trạch trở nên sâu xa hơn: “Hôm nay lớp trưởng không nói gì nhiều, có chuyện gì không vui sao?”

Hứa Lâm Trạc mím môi, khẽ cười: “Cũng có thể.”

Bành Lăng Trạch nhướn mày: “Ồ? Chuyện gì có thể khiến lớp trưởng phiền lòng vậy?”

Hứa Lâm Trạc dường như không muốn nói nhiều, chỉ đáp: “Sẽ luôn có thôi.”

Bên kia, Diêu Thụy cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng xoáy đau khổ!

Cậu ta đau đớn nói: “Các cậu! Hay là chúng ta chơi trò sự thật hay thử thách đi! Ở đây thực sự không có gì phù hợp cho 9 người chơi nữa!”

Người đầu tiên lên tiếng tán thành là Ngu Uyển Nghi: “Oa, tôi thấy được đấy! Lâu rồi không chơi trò này với mọi người!”

Khổng Trăn Di có vẻ muốn từ chối, nhưng vì lời của Ngu Uyển Nghi nên không lên tiếng, coi như đồng ý.

Bạch Dục Hoa không có vấn đề gì: “Tôi thế nào cũng được, nhưng có thể nhanh lên không? Chán chết đi được.”

“Vậy nếu không ai phản đối thì chơi cái này nhé!”

Diêu Thụy tổ chức mọi người ngồi gần lại, rồi bắt đầu giới thiệu luật chơi: “Chúng ta sẽ rút thẻ số ngẫu nhiên, sau đó lần lượt chọn sự thật hoặc thử thách theo số thứ tự, rồi chọn một lá bài từ bộ bài sự thật và thử thách riêng, nếu là sự thật, phải trả lời thành thật câu hỏi trên thẻ; nếu là thử thách, phải hoàn thành nhiệm vụ trên thẻ mới tính là qua màn.”

Trịnh Nghiệp Thần: “Ok ok, rút đi.”

Diêu Thụy lớn tiếng: “Mọi người đã rút xong chưa? Vậy tôi lắc số nhé?”

“—Số 1! Rút được số 1! Ai là số 1?”

Bạch Dục Hoa giơ thẻ trong tay: “Tôi là số 1.”

“Mới đầu tiên đã lên ngay một nhân vật quan trọng rồi!” Diêu Thụy cười hì hì nhìn cậu ấy, mặt đầy ranh mãnh: “A Hoa, cậu chọn gì?”

Bạch Dục Hoa nhìn Diêu Thụy với vẻ cảnh giác: “Sự thật.”

Diêu Thụy lộ vẻ tiếc nuối: “Được rồi, vậy cậu rút đi.”

Khổng Trăn Di đứng bên cạnh bật cười: “Không phải chứ Diêu Thụy, cậu đặt những gì trong phần thử thách vậy? Không phải là những hình phạt quá đáng đấy chứ?”

Diêu Thụy nhướn mày: “Chẳng phải phải quá đáng mới vui sao? Qua loa tùy tiện thì có gì thú vị.”

Bạch Dục Hoa đã rút xong thẻ đưa cho Diêu Thụy, không biết rút phải câu hỏi gì mà mặt cậu ta như ăn phải phân vậy, khiến Trịnh Nghiệp Thần ngồi bên cạnh tò mò: “Câu hỏi gì vậy?”

Diêu Thụy nhìn mặt thẻ, đọc từng chữ: “Hiện tại có người mình thích không?”

“Ha ha ha ha ha trời ơi! Quá đỉnh rồi!”

Mặt Bạch Dục Hoa nhăn nhó, lạnh lùng mở miệng: “Không có.”

Vẻ mặt Ngu Uyển Nghi ngồi bên cạnh dần trở nên cứng đờ.

Trịnh Nghiệp Thần vẫn luôn đẩy thuyền cũng trợn tròn mắt: “Hả?”

Khổng Trăn Di cũng đầy bất ngờ, cô ấy liếc nhìn Ngu Uyển Nghi: “Không có sao? Tôi cứ tưởng cậu có chứ?”

Mặt Bạch Dục Hoa đầy vẻ khó hiểu: “Tôi nói tôi có khi nào?”

Diêu Thụy: “Cậu chưa nói, nhưng cả lớp đều đồn vậy mà!”

Bạch Dục Hoa: “Đồn cái gì?”

“Về tôi và Uyển Nghi ấy à?”

Bầu không khí trên bàn ăn im lặng một giây, Diêu Thụy nhìn sắc mặt mọi người xung quanh: “… Đúng vậy.”

Bạch Dục Hoa hơi nhíu mày: “Đó không phải là tin đồn mà người trong lớp tự bịa ra sao? Các cậu thật sự tưởng thật đấy à?”

Khổng Trăn Di liên tục nhìn về phía Ngu Uyển Nghi, cô ấy tập trung tinh thần, cười nói: “Chỉ đùa thôi mà, làm sao bọn tôi lại tin thật được chứ!”

Diêu Thụy cũng giải vây: “Đúng đúng, chỉ là cậu chưa bao giờ giải thích, nên có thể có người hiểu lầm thôi, nhưng cậu nói với bọn tôi như vậy thì chắc chắn bọn tôi sẽ không nghĩ vậy nữa!”

Bạch Dục Hoa khịt mũi một tiếng, nói: “Tôi chỉ là chẳng buồn giải thích thôi, thanh giả tự thanh, không lẽ họ nói như vậy thì tôi và Uyển Nghi phải cắt đứt quan hệ sao? Tôi kết bạn bình thường mà bị bóp méo, vốn không phải lỗi của tôi, là họ tự tưởng tượng.”

Hồ Dư Chu tiếp lời: “Đúng vậy, kết bạn thế nào là việc của mình, không liên quan đến người khác.”

Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên, nhưng lại thấy cũng trong dự liệu. Lời giải thích của Bạch Dục Hoa rất phù hợp với tính cách của cậu ấy, cậu ấy vốn là người làm theo ý mình, đối mặt với tin đồn thị phi cũng chỉ khinh thường, không để tâm.

Nhưng Ngu Uyển Nghi nghĩ sao đây?

Như có định mệnh sắp đặt, Diêu Thụy rút được số thứ hai là số 6.

Giọng Ngu Uyển Nghi rất ngọt ngào: “Là tôi.”

Diêu Thụy: “Được được, Uyển Nghi cậu chọn gì?”

“Tôi chọn sự thật.”

Ngu Uyển Nghi nhìn thẻ mình rút rồi đưa cho Diêu Thụy.

Diêu Thụy lật mặt thẻ: “Lần rung động gần đây nhất là khi nào?”

Khổng Trăn Di: “Diêu Thụy cậu đặt toàn câu hỏi quỷ quái gì vậy?”

Diêu Thụy: “Tôi hóng hớt mà, có phải các cậu mới biết hôm nay đâu!”

Cả phòng cười ồ lên, Ngu Uyển Nghi đợi tiếng cười đùa của mọi người dịu xuống mới cong mắt mở miệng nói: “Lần gần đây à, chắc là chuyện trước học kỳ I năm lớp 11 rồi.”

Ngu Uyển Nghi nói những lời này với nụ cười rất ngọt ngào: “Tôi đã lâu rồi không rung động.”

Ánh mắt Trần Duyên Tri nhẹ nhàng rơi trên người Ngu Uyển Nghi, hôm nay cô ấy chắc chắn là cô gái ăn mặc lộng lẫy nhất, trông cô ấy xinh đẹp tinh tế, nụ cười hoàn hảo không tì vết nở rộ trên gương mặt.

Sau khi Bạch Dục Hoa công khai làm rõ tin đồn giữa hai người, Ngu Uyển Nghi cũng không chịu thua, thẳng thừng bày tỏ hiện tại mình cũng không có người thích.

Đúng là người giữ thể diện.

Trần Duyên Tri dời ánh mắt đi, Bành Lăng Trạch nhìn về phía Ngu Uyển Nghi cách mình một chỗ ngồi, đột nhiên lên tiếng, giọng rất khẽ: “Là vậy sao?”

Ngu Uyển Nghi nhìn cậu ấy, khẽ nghiêng đầu: “Nếu không phải vậy thì còn thế nào nữa?”

Bành Lăng Trạch thu hồi ánh mắt, cậu ấy nhìn về phía bộ bài, đôi mắt ôn nhuận như ngọc chứa đầy ý cười: “Câu hỏi của Diêu Thụy đặt ra khá có tính dò xét bí mật, hy vọng tôi không rút phải những câu như vậy.”

Trịnh Nghiệp Thần thẳng thắn phân tích tại chỗ: “Ý của Lăng Trạch là cậu ấy có bí mật.”

Diêu Thụy đứng dậy rút thăm: “Đệt, nhất định phải rút trúng Bành Lăng Trạch!”

Trần Duyên Tri bị họ chọc cười, chưa kịp ngẩng đầu đã nghe tiếng hét của Diêu Thụy: “3! Ai là số 3!”

Bành Lăng Trạch hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy đã đến lượt tôi rồi à?”

Diêu Thụy vung tay reo hò, hét lớn đầy phấn khích: “Tôi biết ngay hôm nay vận của tôi đang lên mà!”

Trịnh Nghiệp Thần cũng vỗ vai cậu ta: “Cậu lát nữa nhớ đi mua vé số nhé.”

Bành Lăng Trạch cười cười không để ý: “Tôi chọn sự thật vậy.”

Diêu Thụy không hài lòng: “Chậc, nếu mọi người đều không chọn thử thách thì có phải là rất nhàm chán không?”

Hồ Dư Chu cười nói: “Đến lượt cậu rút thì cậu chọn không phải là được sao?”

Diêu Thụy: “Nhìn các cậu rút mới thú vị hơn.”

Khổng Trăn Di: “Sao lại bảo nhìn bọn tôi rút mới thú vị? Cậu để những lá bài quái quỷ gì trong đó vậy?”

Bành Lăng Trạch liếc nhìn lá bài rồi mỉm cười.

Diêu Thụy lật nội dung lá bài: “Trong những người có mặt ở đây, có ai mà cậu thích không?”

Vừa nói dứt lời, chính Diêu Thụy cũng hơi ngớ người: “Trời, chơi lớn thế này?”

Bạch Dục Hoa: “Có gì đâu, để tôi trả lời giúp Lăng Trạch nhé, chắc chắn là không có—”

Bành Lăng Trạch cười, không chút do dự trả lời: “Có.”

Không khí im lặng hoàn toàn trong một hai giây, sau đó tiếng nổ đầu tiên vang lên, là đến từ cổ họng của Diêu Thụy: “Đệt! Thật đấy à Bành Lăng Trạch?!”

Bành Lăng Trạch: “Đương nhiên là thật rồi, tôi sẽ không vi phạm luật chơi đâu.”

Bạch Dục Hoa cũng trợn tròn mắt nhìn Bành Lăng Trạch: “Sao tôi lại hoàn toàn không biết—”

Trịnh Nghiệp Thần cũng sốc: “Chuyện này quá bùng nổ rồi! Chuyện từ khi nào vậy?!”

Mấy nam sinh hỏi dồn dập và la hét ầm ĩ, cuối cùng Hồ Dư Chu phải đứng ra duy trì trật tự: “Ngồi xuống hết đi, chỉ được hỏi một câu thôi. Mau rút bài tiếp đi.”

Câu nói gây sốc của Bành Lăng Trạch đã khiến bầu không khí của trò chơi hoàn toàn sôi động hẳn lên, sau đó liên tiếp có nhiều người rút phải thử thách, cũng khai thác được không ít sự thật, mọi người chơi đều trở nên phấn khích, trò chơi cứ thế tiếp tục hết vòng này đến vòng khác.

Trần Duyên Tri cũng bị rút trúng, may mắn là câu hỏi trên lá bài cô rút được rất bình thường, không liên quan đến tình cảm, hai ba lần liên tiếp đều qua được một cách suôn sẻ.

Nhưng những người khác thì khổ rồi, ví dụ như Nguy Uyển Nghi rút phải thử thách, phải ra ngoài tìm một cặp đôi rồi xin WeChat của cô gái trước mặt mọi người, suýt bị tưởng nhầm là đồng tính nữ; ví dụ như Diêu Thụy rút phải nhảy khiêu vũ với cô gái ngồi bên cạnh, Khổng Trăn Di cũng rất xui xẻo phải nhảy với cậu ta trong phòng trong vòng một phút, mọi người cười nghiêng ngả; lại ví dụ như Bạch Dục Hoa rút phải ăn chung một que bánh quy với Bành Lăng Trạch, khoảnh khắc này còn được Hồ Dư Chu chụp lại để lưu làm kỷ niệm.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dần sâu, trăng tròn treo trên rừng cây, ánh sáng chiếu rọi một hồ nước xanh biếc; bên trong cửa sổ, đèn sáng rực rỡ, tiếng cười nói lan tỏa trong bầu không khí.

Khổng Trăn Di rút trúng cùng một lá bài lần thứ ba, tức giận ném lá bài vào người Diêu Thụy: “Cậu xáo bài quá ẩu rồi, tôi lại rút trúng lá này!”

Diêu Thụy: “Hay là thêm vài lá bài mới nhé?”

Bành Lăng Trạch đứng dậy, lựa chọn trong những lá bài chưa được cho vào bộ bài, đột nhiên, như thể nhìn thấy thứ gì đó thú vị, cậu ấy mỉm cười, cầm lên một lá: “Thêm lá này nhé? Cảm giác sẽ rất thú vị đấy.”

“Mặt bài gì để tôi xem nào…” Trịnh Nghiệp Thần nhận lấy lá bài nhìn, mắt trợn tròn: “Cái… cái này này này, lá này có hơi quá mạnh không?”

Bạch Dục Hoa liếc nhìn, đọc thẳng ra: “Người rút được lá bài này phải hôn một người nào đó trong phòng thông qua một vật cách giữa, người được hôn sẽ do bốc thăm quyết định… Hả???”

“Cái gì thế này!”

“Phía dưới còn nữa.” Khổng Trăn Di tiếp tục đọc: “Hoặc là uống một nửa chai đồ uống gần mình nhất trên bàn!”

“Hình như chúng ta chỉ gọi rượu trái cây và giấm trái cây thôi nhỉ?”

“Uống nửa chai nào cũng khá khó chịu đấy.”

Nhưng Diêu Thụy lại như thể đang chơi rất hăng, đứng dậy la lớn: “Thêm vào thêm vào!”

Khổng Trăn Di: “Cậu có nghe nội dung lá bài chưa mà cứ thêm thêm thêm thế?”

Diêu Thụy: “Có sao đâu, đâu phải bắt buộc, không muốn hôn thì uống nửa chai là được rồi!”

Bạch Dục Hoa hứng thú nhìn Bành Lăng Trạch, như thể đang vạch trần ngụy trang của cậu ấy: “Lăng Trạch, cậu thêm lá bài này, có ý đồ gì vậy?”

Bành Lăng Trạch không chịu thua phản đòn: “Cậu nói ít thôi, lát nữa lại rút trúng phải hôn nhau với Diêu Thụy đấy.”

“Ôi đệt, lời nguyền độc ác quá! Phản lại!”

“Ai muốn hôn tên này chứ, tôi phụt phụt phụt!”

Hồ Dư Chu không nể nang chút nào cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Bầu không khí rất sôi động, mọi người đùa giỡn, cười đùa thoải mái với nhau.

Trần Duyên Tri nhìn lá bài này được thêm vào bộ bài, dường như mọi người đã quen với kiểu trò chơi này, không cảm thấy có gì, cô chỉ có thể thầm cầu nguyện bản thân sẽ không rút trúng lá bài đó.

Diêu Thụy vỗ bàn: “Người tiếp theo! Số 2! Ai là số 2!”

“Là tôi.”

Trần Duyên Tri khẽ giật mình, ánh mắt chuyển đi, rơi vào góc mặt nghiêng của Hứa Lâm Trạc vừa phát ra tiếng nói bên cạnh.

Hứa Lâm Trạc không nhìn về phía Trần Duyên Tri, cậu nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng nói: “Tôi chọn thử thách.”

Diêu Thụy: “Nào nào nào rút đi!”

Hứa Lâm Trạc nhìn những lá bài còn lại trong bộ bài, động tác rút rất chậm, mãi mới lấy ra được một lá.

Vẫn là Diêu Thụy lật bài, cậu ta vừa lật mặt bài lên, người đã ngớ ra.

“Trời ơi, Hứa Lâm Trạc vận may của cậu kiểu gì vậy?!”

Diêu Thụy đưa mặt bài ra, chính là lá bài mới mà Bành Lăng Trạch vừa thêm vào.

Bạch Dục Hoa cũng bất ngờ: “Đây không phải là lá bài mà thằng Bành Lăng Trạch vừa thêm vào sao?”

Hồ Dư Chu cười bò ra đất: “Hôm nay có phải cậu đang bị sao Thủy nghịch hành không thế Hứa Lâm Trạc?”

Giọng to của Diêu Thụy át hết tất cả những tiếng ồn ào: “Khoan đã khoan đã! Lâm Trạc, cậu rút một số đã, rút xong rồi mới chọn làm nhiệm vụ nào!”

Bạch Dục Hoa thổi gió: “Xem trước đối tượng hôn có thể chấp nhận được không, phải chứ? Diêu Thụy cách kéo thù hận(*) của cậu cũng khá ghê gớm đấy!”

(*)Cụm từ trong game chỉ hành động thu hút quái vật, ngoài hiện thực, mang ý hành vi khiến người khác phẫn nộ, thấy xúc phạm, dùng được khi trêu chọc.

Hứa Lâm Trạc đến bên cạnh Diêu Thụy, khi rút số cũng rất chậm, nếu không phải mỗi lá bài đều được lật úp xuống, người ta sẽ nghĩ rằng cậu đang chậm rãi chọn con số mình muốn.

Nghe vậy, Hứa Lâm Trạc cười: “Dù sao tôi chắc chắn không thể chấp nhận Diêu Thụy được.”

Mọi người đều cười ồ lên, Diêu Thụy làm vẻ mặt bị tổn thương nặng nề: “Lớp trưởng! Tại sao vậy!?”

Khổng Trăn Di cười đến nỗi vai run lên: “Đừng thật sự rút trúng Diêu Thụy, như vậy thì buồn cười lắm!”

Cuối cùng Hứa Lâm Trạc cũng chọn được lá bài, đưa cho Diêu Thụy, Diêu Thụy nhìn một cái rồi hô to: “Số 5! Ai là số 5?”

Trần Duyên Tri hoàn toàn sững sờ.

Ánh mắt mọi người dò xét lẫn nhau, Trần Duyên Tri một lần nữa xác nhận số trên lá bài trong tay mình, chậm rãi giơ tay lên: “… Là tôi.”

Không biết có phải là ảo giác của Trần Duyên Tri không, cô cảm thấy bầu không khí có một khoảnh khắc ngượng ngùng, Hứa Lâm Trạc đã trở về chỗ ngồi xuống, nghe thấy người được rút trúng cũng không có vẻ ngạc nhiên, khẽ cười: “Việc này có vẻ hơi rắc rối rồi.”

Trần Duyên Tri, Trần Duyên Tri không hiểu tại sao cậu vẫn có thể cười được!

Trần Duyên Tri ngồi ở chỗ của mình, bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng Diêu Thụy lại như thiếu một sợi dây thần kinh vậy, mở miệng hét lớn: “Hứa Lâm Trạc uống đi! Uống đi!”

Trịnh Nghiệp Thần cũng nói: “Chết rồi, nửa chai đấy! Uống vào chắc mất nửa cái mạng luôn!”

Có vẻ như họ đều mặc định rằng Hứa Lâm Trạc sẽ không chọn nhiệm vụ hôn.

Trần Duyên Tri ngơ ngác nhìn mọi người, bên cạnh, Hứa Lâm Trạc lại khẽ cười, từ tốn nói: “Có lẽ tôi không thể uống cái này.”

Hồ Dư Chu: “Đúng rồi, cậu ấy vừa uống hai ly rượu trái cây, sau đó nói hơi khó chịu.”

Diêu Thụy ngớ người: “Hả? Nhưng bọn tôi uống đều không sao mà?”

“Có lẽ lớp trưởng hơi dị ứng với một số thành phần trong đó.”

Ngu Uyển Nghi lộ vẻ quan tâm: “Thảo nào, lớp trưởng cứ im lặng từ nãy đến giờ.”

Khổng Trăn Di thì đưa tay huých Diêu Thụy: “Này, hay là bỏ qua đi, cái này không thể uống mà.”

Nhưng Diêu Thụy không đồng ý: “Không được, chơi game làm gì có ngoại lệ? Tôi còn phải nhảy với tiểu thư Khổng đây này, còn bị đạp hơn chục cái, chân tôi đến giờ vẫn đau đấy!”

Khổng Trăn Di chau mày: “Diêu Thụy cậu nói gì? Nói lại xem!”

“Sao lại nói ‘Còn phải nhảy với tôi’ chứ? Cậu ghét tôi lắm hả?”

“Tôi đâu có nói thế!”

Mọi người xung quanh lại bắt đầu cười, Khổng Trăn Di đuổi theo Diêu Thụy đánh, Diêu Thụy chỉ có thể rụt cổ chịu đòn, còn phát ra tiếng kêu thảm thiết kiểu “Ui da ui da”.

Sau khi Khổng Trăn Di ngừng tay, tiếng cười đùa mới nhỏ đi một chút. Lúc này, Hứa Lâm Trạc đột nhiên lên tiếng, giọng từ tốn nhẹ nhàng: “Diêu Thụy nói đúng, vẫn phải theo luật chơi, đừng đặc cách tha cho tôi.”

Hứa Lâm Trạc quay đầu nhìn Trần Duyên Tri, Trần Duyên Tri nhận ra ánh mắt của đối phương, cũng từ từ chuyển tầm nhìn qua, dừng lại ở vị trí mắt của Hứa Lâm Trạc.

Từ khi vào nhà hàng này đến giờ, từ lúc hoàng hôn chưa xuống đến khi trăng sao giăng đầy.

Qua thời gian dài như vậy, hai người ngồi bên cạnh nhau, mới thực sự nhìn nhau một cách nghiêm túc.

Môi Trần Duyên Tri hơi run rẩy không kiểm soát được, biên độ rất nhỏ, chỉ có Hứa Lâm Trạc mới nhìn ra cô đang rất căng thẳng.

Khi Hứa Lâm Trạc cụp mắt nhìn người khác luôn rất dịu dàng, nếp gấp mí mắt trở nên nông hơn, nhưng bóng đổ xuống giữa đôi mày lại sâu thẳm.

Cô không biết có phải do ánh sáng quá tối không, Trần Duyên Tri lần đầu tiên cảm thấy, trong mắt cậu cuộn sóng dữ dội, gần như muốn nhấn chìm cô.

Hứa Lâm Trạc nói: “Xin lỗi, thất lễ rồi.”

Cậu đối diện với Trần Duyên Tri, đưa tay ra, lòng bàn tay dừng lại cách môi cô vài phân, với tư thế che nửa mặt dưới của cô, rất lịch sự và kiềm chế, chỉ có đầu ngón tay hơi chạm vào gò má của cô.

Trần Duyên Tri ngơ ngác nhìn cậu, Hứa Lâm Trạc lại khẽ nói: “Duyên Tri, nhắm mắt lại.”

“Cậu nhìn tôi, tôi sẽ cảm thấy áp lực lớn lắm.”

Trần Duyên Tri vội vàng nhắm mắt lại, nhưng lông mi vẫn run rẩy, như cánh bướm bị hoảng sợ.

Khoảng cách gần hơn, Trần Duyên Tri ngửi thấy mùi hương từ người Hứa Lâm Trạc.

Không còn thuần khiết trong lành như mùi hương gỗ xanh thường ngày, mà là pha lẫn một chút mùi rượu trái cây ngọt ngào đậm đặc, chua và nồng nàn, quấn quýt với mùi hương vốn có trên người Hứa Lâm Trạc.

Trần Duyên Tri mơ hồ nghĩ đến lời Hồ Dư Chu vừa nói.

Hứa Lâm Trạc đã uống hai ly rượu trái cây.

Cậu say rồi sao?

Ánh sáng trong phòng hơi tối, đèn màu nhấp nháy mờ ảo, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi nhân gian.

Dưới ánh mắt của mọi người, Hứa Lâm Trạc nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của Trần Duyên Tri, thu lại những gợn sóng trong đáy mắt.

Cậu hơi cúi người xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng và ấm áp, đặt lên mu bàn tay đang che trước môi cô gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK