Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu hỏi của Trần Duyên Tri vừa thốt ra, nhóm người đang tụ tập im lặng một lúc, rồi lập tức tản ra.

Tân Đào “ha ha” hai tiếng: “Chúng tôi có nói gì đâu!”

Trịnh Nghiệp Thần: “Chúng tôi đang nói, đang nói về kỳ thi liên trường! Đúng rồi!”

Lời Trịnh Nghiệp Thần vừa nói ra miệng đã muốn rút lại, ánh mắt sắc lẹm của mấy người Hồ Dư Chu với Tân Đào ào ào bay đến: Cậu đúng là đụng đâu vỡ đấy!

Ánh mắt Trần Duyên Tri lướt qua biểu cảm của mọi người, rồi bỗng mỉm cười: “Kỳ thi liên trường à.”

“Hơi căng thẳng nhỉ, đây là kỳ thi lớn cuối cùng trước kỳ thi thử lần thứ hai phải không?”

Cô vừa dứt lời, biểu cảm của mọi người đều thoáng có một chút thay đổi, trong đó người gấp gáp nhất không ai khác ngoài Trịnh Nghiệp Thần tưởng mình đã nói sai, cậu ta vội vàng lên tiếng: “Duyên Tri cậu đừng căng thẳng! Chỉ là kỳ thi thôi mà! Năm nay chúng ta đã thi bao nhiêu lần rồi, kỳ thi liên trường này có là gì đâu?”

Tân Đào tiếp lời: “Đúng đúng, cậu đừng nghĩ nhiều quá, thi tốt hay tệ đều không quan trọng, có phải kỳ thi đại học đâu.”

Hồ Dư Chu: “Dù sao tôi thấy cố gắng hết sức là được rồi, đừng có áp lực quá.”

Mọi người mồm năm miệng mười thi nhau an ủi, hơi vụng về và lộ liễu, nhưng Trần Duyên Tri không vạch trần, ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp.

Trần Duyên Tri nhìn mọi người chăm chú, mắt dần cong lên, tràn đầy ý cười: “Ừm, tôi hiểu mà.”

Chuông vào lớp vang lên, mọi người trở về chỗ ngồi của mình, Trần Duyên Tri tưởng vở kịch vô lý này đến đây là kết thúc, nhưng sau giờ học, chỗ ngồi của cô lại đón thêm một vị khách mới.

Trần Duyên Tri ngạc nhiên nhìn Ngu Uyển Nghi cầm sách và vở bài tập ngồi vào chỗ của Hồ Dư Chu, có vẻ như để ý thấy ánh mắt của Trần Duyên Tri, Ngu Uyển Nghi ngẩng đầu lên, khác với nụ cười ngọt ngào thường ngày, cô ấy trông có vẻ nghiêm túc hiếm thấy, mở miệng với giọng làm việc: “Dư Chu bảo tôi đến, nói lần này phần trắc nghiệm Lịch sử cậu bị sai hơi nhiều, bảo tôi dạy cậu.”

Sự hoang mang trong mắt Trần Duyên Tri dần tan biến, cô bỗng cười với Ngu Uyển Nghi, Ngu Uyển Nghi nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, hơi bất ngờ: “Cậu, cậu cười gì vậy?”

Trần Duyên Tri vẫn cười: “Ừm, phiền cậu rồi, cô Ngu.”

Ngu Uyển Nghi nhìn cô, tai hơi ửng đỏ: “…”

Ngu Uyển Nghi nhìn cô chằm chằm: “Đừng gọi lung tung! Trần Duyên Tri, lát nữa tôi giảng bài, cậu phải nghe cho kỹ đấy nhé!”

Trần Duyên Tri: “Ừm, hiểu rồi, cô Ngu.”

Ngu Uyển Nghi quay đầu đi, động tác lật đề thi có hơi mạnh tay, Trần Duyên Tri nhìn thế lại càng buồn cười, nhưng vì sợ cô ấy nhạy cảm, vẫn cố gắng kìm nén lại.

Cô gái này miệng cứng nhưng lòng mềm.

Tiếng giảng bài và tiếng ma sát của giấy bút vang lên suốt từ sáng sớm đến chiều tối. Giữa xuân, hoa chuông vẫn rực rỡ như trước, hoàng hôn tráng lệ mang đi chút hơi ấm cuối cùng trên vạt áo đồng phục, sắc xanh sâu thẳm xoay vần cùng ánh trăng dệt nên màn đêm mênh mông, những vì sao trong tầng mây dần tan ra.

Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc cùng tan học tiết tự học buổi tối, khi đi ngang qua cầu thang lầu hai thì bị thu hút bởi tiếng hát hợp xướng vang vọng.

Cửa lớp phát ra tiếng hát đã bị đám đông vây kín, thậm chí còn có người trắng trợn lôi điện thoại ra giơ cao quay phim.

Sau khi đến gần, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc ở vòng ngoài đám đông, chính là Diêu Thụy và Bạch Dục Hoa.

Diêu Thụy tinh mắt nhanh chóng phát hiện ra hai người, cậu ta cười nói: “Lớp trưởng, Duyên Tri, các cậu cũng đến à?”

Trần Duyên Tri tò mò hỏi: “Lớp họ đang làm gì vậy?”

Diêu Thụy: “Có người trong lớp bọn họ sinh nhật, nên cả lớp ở lại năm phút để nghe người đó hát một bài, rồi mọi người trong lớp hò hét hát theo, biến thành hợp xướng lớn luôn!”

Trần Duyên Tri sững người, đúng lúc những người đang chắn trước mặt tránh ra, cô nhìn thấy cảnh tượng trong lớp học.

Có vẻ như đã cố tình tắt đèn, phòng học tối đen chỉ còn ánh sáng màu từ màn hình đa phương tiện, trên bục giảng là một nam sinh đang cầm micro hát bài《Trời cao biển rộng》, những bạn học ngồi trên ghế đều giơ tay lên thật cao, lắc lư hát theo nhịp điệu của khúc ca:

“Tha thứ cho tôi đời này ngang ngược, phóng túng, yêu tự do.

Nhưng cũng sợ có một ngày nào sẽ vấp ngã.

Ai cũng có thể vứt bỏ lý tưởng.

E rằng một ngày chỉ còn lại người và tôi.”

Bài hát kết thúc, một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên cả trong và ngoài lớp học, có người hò hét, có người cười không ngậm được miệng, có người hưng phấn nhìn bạn bè.

Nhạc hết, mọi người giải tán, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc cũng rời đi cùng với đám đông. Vừa tan học buổi tối, trên con đường trong trường, người đông như mắc cửi, học sinh đang bàn tán đủ thứ trên trời dưới đất, trên mặt vừa có vẻ mệt mỏi vừa có sự thư thái vì sắp được nghỉ ngơi, những âm thanh rải rác trong đám đông vụn vặt ầm ĩ, dệt nên sự ồn ào sôi nổi.

Hai người sánh vai đi bên nhau, khi thì bước vào bóng mờ dưới tàng cây, khi thì rơi vào ánh sáng của đèn đường.

Hứa Lâm Trạc: “Gần đây Dư Chu có nói gì với cậu không?”

Trần Duyên Tri: “Hả?”

Hứa Lâm Trạc: “Cậu ấy nói, sắp đến kỳ thi liên trường rồi, bảo tôi chú ý đến tình trạng của cậu nhiều hơn.”

Trần Duyên Tri bật cười: “Ra là vậy.”

Tiếng người vây quanh, nhưng màn đêm vẫn tĩnh lặng. Hứa Lâm Trạc rủ mắt nhìn cô: “Họ rất lo lắng cho cậu.”

Trần Duyên Tri: “Ừm, tôi biết.”

Cô quay đầu nhìn Hứa Lâm Trạc, đáy mắt dâng lên một tia sáng khó hiểu: “Vậy còn cậu thì sao? Hứa Lâm Trạc.”

“Cậu không lo cho tôi sao?”

Hứa Lâm Trạc cười nói: “Đây thực sự là một câu hỏi nguy hiểm, tôi nên trả lời thế nào đây?”

Trần Duyên Tri: “Dĩ nhiên là nói thật rồi.”

Hứa Lâm Trạc cân nhắc, nụ cười trên mặt không thay đổi: “Nói thật à… Nói thật là, tôi vừa lo lắng, vừa không lo lắng.”

Trần Duyên Tri bị gợi lên chút hứng thú: “Ồ? Nói nghe thử xem.”

Nhưng Hứa Lâm Trạc chỉ cười cười, không nói tiếp, ngược lại còn đưa ra điều kiện: “Tôi muốn nắm tay cậu.”

Trần Duyên Tri trừng mắt nhìn cậu, ngó ra xung quanh, rồi đưa tay nắm lấy tay áo cậu, hạ thấp giọng nói, không rõ là do do dự hay bực bội: “Ở đây toàn người là người!”

Hứa Lâm Trạc không hề lay động, nhưng vẫn phối hợp hơi cúi đầu xuống, ý cười trong ánh mắt càng sâu hơn, cậu từ tốn mở lời, mang theo cảm giác quyến rũ: “Không sao đâu. Con đường này có rất nhiều cặp đôi, họ cũng đều nắm tay nhau cả, người khác sẽ không chú ý đến chúng ta đâu.”

“…” Trần Duyên Tri vẫn nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau mới dời mắt đi, nhìn quanh một lượt, rồi lén lút đưa tay ra, nắm lấy đầu ngón tay cậu.

Trong gió đêm xuân mát mẻ, nhiệt độ làn da chạm vào nhau trên đầu ngón tay vẫn có cảm giác nóng bỏng quá đỗi.

Trần Duyên Tri vừa nhìn xung quanh xem có ai nhìn qua không, vừa lí nhí nói:

“Vậy được chưa?”

Dưới góc nhìn của Hứa Lâm Trạc, Trần Duyên Tri giống như một chú chuột hamster đang ăn vụng, căng thẳng quan sát hồi lâu, mới dám cắn một miếng nhỏ.

Hứa Lâm Trạc vốn thẳng thắn: “Thanh Chi, cậu dễ thương quá.”

Trần Duyên Tri mở to mắt: “Cậu… cậu còn nói nữa không! Không nói thì thôi!”

Đáy mắt Hứa Lâm Trạc tràn ngập ý cười: “Được rồi được rồi, tôi nói.”

“Tôi không lo cậu sẽ căng thẳng, là vì cậu rất thoải mái nói về những chủ đề này, không có xu hướng né tránh, điều đó cho thấy cậu không bận tâm về kết quả hai kỳ thi trước, có lẽ cậu đã có ý nghĩ hoặc kế hoạch khác.” Đáy mắt Hứa Lâm Trạc đen như mực, nhưng lại lấp lánh tia sáng nhỏ, giọng cậu nhẹ nhàng, âm điệu dịu dàng: “Nhưng đồng thời tôi cũng rất lo lắng, tôi lo cậu không định nói cho tôi biết.”

Trần Duyên Tri ngẩn người: “Tôi…”

Hứa Lâm Trạc đợi rất lâu mà không nghe được câu trả lời: “Hửm?”

“… Đúng là tôi hơi áp lực một chút.” Trần Duyên Tri cụp mắt xuống: “Giai đoạn nước rút, thành tích kỳ thi lớn lại không có tiến bộ, ngược lại còn có dấu hiệu tụt lùi, chắc chắn tôi cũng sẽ lo lắng.”

“Nhưng tôi lại cảm thấy, đây cũng là điều tất nhiên. Bởi vì thành tích của tôi đã đạt đến một điểm nút, phá vỡ giới hạn để tiếp tục phát triển không phải là chuyện dễ dàng. Tôi hiểu rõ tình trạng và tình hình học tập của mình, tôi vừa đang chịu áp lực, vừa đang chờ đợi thời cơ.”

“Thời gian qua, tôi đã nghĩ rất nhiều lần, hay là từ bỏ luôn đi.”

Trần Duyên Tri từ từ thổ lộ những suy nghĩ đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay: “… Từ bỏ cũng chẳng sao cả. Thành tích và thứ hạng hiện tại của tôi, theo tình hình tuyển sinh của trường năm ngoái, chắc chắn có thể vào được Thanh Bắc, nhưng chưa chắc đã chọn được ngành mình muốn nhất.”

“Có lẽ, trong lớp này, tôi là người có điểm xuất phát thấp nhất. Chỉ có tôi mới biết, tôi đã đi một chặng đường dài thế nào để đến được vị trí này. Tôi học hành không hề nhẹ nhàng, mỗi lần đối mặt với những bài toán khó không thể vượt qua và những lần giải bài làm đi làm lại nhiều lần vẫn không hiểu, tôi đều nghĩ, hay là đi đến đây thôi, cần gì phải ép buộc bản thân như vậy, rõ ràng tôi đã rất giỏi rồi mà.”

“Hứa Lâm Trạc, thực ra tôi luôn cảm thấy cuộc đời con người có quá nhiều khoảnh khắc phải thỏa hiệp. Ví dụ như tôi, tôi luôn thỏa hiệp với ham muốn của mình, thỏa hiệp với sự lười biếng của mình, thỏa hiệp với sự bất lực của mình. Khoảnh khắc tôi bắt đầu leo lên ngọn núi cao này, tôi không bao giờ có thể quên được, bởi vì ngày hôm đó cuối cùng tôi cũng nhận ra, tôi không thể tiếp tục thỏa hiệp nữa. Nơi xa xôi tôi muốn đến, con người tôi muốn trở thành, chỉ có điều này, tôi không thể thỏa hiệp.”

Và rồi, đi đến tận cùng vũ trụ, lại thấy được tấm lòng rực sáng màu bình minh.

Hai người rời khỏi đường lớn, những người đi về phía cổng trường thưa thớt rải rác khắp các con đường trong trường, đèn đường nhiều hơn, lấp lánh trong đêm đen, vầng sáng lan tỏa rơi xuống đất với trung tâm rực sáng, như thể cả con đường được khảm đầy những vầng thái dương.

Bước chân của Hứa Lâm Trạc dừng lại.

Trần Duyên Tri cũng chậm rãi dừng bước, cô không ngẩng đầu lên: “Mọi người lo lắng cho tôi, tôi đều biết, tôi rất biết ơn vì được người khác quan tâm và nhớ đến như vậy. Nhưng tôi vẫn phải làm họ thất vọng rồi.”

“Tôi sẽ không thả lỏng, cũng không nghĩ rằng thi tốt hay thi tệ đều được, chỉ cần cố gắng hết sức là đủ.” Trần Duyên Tri quay người nhìn về phía Hứa Lâm Trạc, trong đêm đen, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười, đôi mắt như sao, trầm lặng huy hoàng, nhưng cũng rực rỡ ánh sáng: “Tôi sẽ giữ chặt sợi dây này, cho đến giây phút cuối cùng.”

“Bởi vì từ khi bước lên con đường này, tôi đã nói với bản thân, mày phải chiến thắng.”

“Ngoài điều đó ra, không gì có thể an ủi tôi được, chỉ có chiến thắng mới có thể.”

Hứa Lâm Trạc nhẹ giọng nói: “Vậy cậu có cần tôi không?”

Trần Duyên Tri tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”

Ánh trăng trong vắt, hào quang bao quanh hai người đang đứng đối diện với nhau nơi góc phố, đọng lại thành tuyết trên vai cậu, thanh nhã mà dịu dàng.

Cậu nhìn Trần Duyên Tri chăm chú, lặp lại một lần nữa: “Vậy cậu có cần tôi không?”

Sự bối rối trong mắt Trần Duyên Tri dần dần tan biến.

Dường như có chút ngạc nhiên vì sao cậu lại hỏi như vậy, cô gái cười: “Làm sao có thể không cần chứ?”

“Hứa Lâm Trạc, tất nhiên là tôi cần cậu.”

Đáy mắt Hứa Lâm Trạc lấp lánh: “Chỉ nói suông thôi, tôi không thể tin được.”

Trần Duyên Tri nhíu mày: “Đừng có được voi đòi tiên…”

Mắt Hứa Lâm Trạc tràn đầy ý cười, cậu nói với giọng trầm thấp: “Không phải được voi đòi tiên, mà là cầu xin.”

“Tôi muốn cậu bước tới đây, rồi ôm tôi một cái. Được không?”

Hứa Lâm Trạc cười nói: “Sau đó tôi sẽ tin lời cậu nói.”

Trần Duyên Tri đứng yên tại chỗ đối đầu với cậu, nhưng dù nhìn thế nào, cô cũng giống như một con mồi đang xù lông dựng đứng, còn cậu là một thợ săn đang mỉm cười một cách dịu dàng và kiên nhẫn.

Một lần nữa, Trần Duyên Tri bại trận dưới ánh nhìn của Hứa Lâm Trạc.

Cô đưa tay ôm lấy người trước mặt, trong khoảnh khắc tiến lại gần, mùi hương gỗ xanh dịu dàng làm choáng ngợp cả giác quan của cô, xua đi tất cả những do dự ban đầu.

Cô ôm chặt lấy Hứa Lâm Trạc, giọng nói như viên kẹo đã ngậm lâu, từ từ tan chảy trong gió:

“Hứa Lâm Trạc, những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, tôi đã can đảm hơn bất cứ lúc nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK