Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc tiếp tục chơi cầu lông thêm một lúc nữa, đến khoảng thời gian phải về trường, cả hai cùng bước ra khỏi sân cầu lông.

Ánh nắng lúc này vừa phải, rực rỡ và vàng óng. Trần Duyên Tri đi sau Hứa Lâm Trạc vài bước, mái tóc đen của cậu lấp lánh những mảng sáng mỏng, bóng cây phủ lên vai cậu, những đốm sáng chuyển động trên tấm lưng thẳng tắp, khiến người ta hoa mắt.

Trần Duyên Tri nhìn chăm chú, lúc này Hứa Lâm Trạc quay đầu lại, nhìn cô với vẻ buồn cười: “Cậu đang theo dõi à? Sao lúc nào cũng đi sau tôi vậy.”

Trần Duyên Tri sững người, mỉm cười: “Đâu có… Ơ, khoan đã.”

Trần Duyên Tri dừng bước, không xa có một tiệm bánh mì, mặt tiền màu xanh đậm, yên tĩnh đứng giữa một vùng ánh sáng loang lổ.

Cô chỉ vào tiệm đó, nhìn Hứa Lâm Trạc: “Hứa Lâm Trạc, chúng ta mua ít bánh mì nhé, ngày mai ăn sáng.”

Hứa Lâm Trạc gật đầu: “Đi thôi.”

Khi Trần Duyên Tri bước vào cửa thì vừa lúc có người đẩy cửa đi ra, người đó rất cao, Trần Duyên Tri chỉ thấy phù hiệu trường trên ngực cậu ta, cô không nhìn thấy mặt người đó, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc. Đến khi cô chống cửa bước vào cửa hàng rồi quay đầu nhìn lại, người đó vừa khuất sau góc phố, Trần Duyên Tri chỉ thấy được nửa gò má.

Nhưng dù vậy, Trần Duyên Tri vẫn nhận ra đó là đồng phục của trường Trung học Đông Giang.

Cánh cửa từ từ đóng lại, chuông gió trên cửa lắc lư, âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Hứa Lâm Trạc nhận ra ánh mắt của Trần Duyên Tri: “Sao vậy?”

Trần Duyên Tri thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói không có gì: “Tôi thấy đồng phục trường mình, cảm thấy rất lạ.”

Hứa Lâm Trạc: “Đúng vậy, nơi này cách trường khá xa. Có lẽ là học sinh sống ở khu vực này.”

Trần Duyên Tri không nghĩ ngợi thêm về chuyện đó nữa, cô chọn một đống bánh mì và bánh quy. Hứa Lâm Trạc nhìn động tác chọn lựa thuần thục của cô, bỗng lên tiếng: “Cậu thường xuyên đến tiệm này à?”

Trần Duyên Tri bê đồ đến quầy thu ngân thanh toán, trong lúc thanh toán ngước lên nhìn Hứa Lâm Trạc: “Không thường xuyên. Tôi rất thích tiệm này, nhưng vì nó xa nhà và trường nên tôi hiếm khi đến.”

Hứa Lâm Trạc: “Ra vậy.”

Hai người bước ra khỏi tiệm bánh, trên đường còn trò chuyện nhiều, từ cuộc sống học tập ở trường đến kế hoạch cho kỳ nghỉ hè, một mạch đi đến ga tàu điện ngầm.

Khi trở lại lớp học còn một lúc nữa mới đến giờ tự học buổi tối, Trần Duyên Tri vừa ngồi xuống không lâu thì Lạc Nghê cũng đến. Trần Duyên Tri tinh mắt nhìn thấy chiếc bánh kem trong tay cô bạn, có chút ngạc nhiên: “Cậu gọi đồ ăn à? Hiếm thấy thật.”

Lạc Nghê đặt bánh kem lên bàn, mỉm cười: “Không phải, là bạn tôi mang đến cho tôi.”

Lạc Nghê cũng nhìn thấy túi bánh mì bên cạnh chỗ ngồi của Trần Duyên Tri, nhướng mày: “Ồ, cậu cũng đến tiệm đó à? Duyên Tri, chiều nay cậu ra ngoài không phải là đi dạo phố ở đó chứ?”

Trần Duyên Tri vừa mở túi bánh mì vừa nói: “Không phải, tôi đi đánh bóng ở đó.”

Lạc Nghê dường như không ngờ Trần Duyên Tri lại chủ động vận động, miệng hơi há ra: “Cậu đi đánh bóng á, Duyên Tri, khi nào cậu trở nên năng động thế?”

Trần Duyên Tri liếc xéo cô bạn: “Lạc Nghê, cậu biết nói chuyện không đấy?”

Lạc Nghê: “Ha ha ha tôi không ngờ mà, bình thường cậu là người không thích vận động mà.”

Mặt trời lặn dần về phía Tây, người người dần dần từ ký túc xá và nhà ăn đổ về khu dạy học. Chẳng mấy chốc đã đến giờ tự học buổi tối, Trần Duyên Tri tập trung làm bài tập theo kế hoạch học tập đã đặt ra cho hôm nay, cô đang làm bài đọc hiểu Tiếng Anh thì bất ngờ bị một tiếng hét lớn ở cửa phá vỡ dòng suy nghĩ.

Trương Cơ Linh đứng ở cửa, hét vào lớp học: “Xin lỗi đã làm phiền mọi người, các bạn đã đăng ký học bổng hỗ trợ học sinh nghèo và trợ cấp thấp của trường bây giờ ra hành lang.”

Lời vừa dứt, lớp học trước tiên im lặng một lúc, sau đó tiếng xào xạc vang lên, từ các góc khác nhau lần lượt có người đứng dậy, đi ra ngoài lớp học.

Trần Duyên Tri sửng sốt, rồi cô nhìn thấy Triệu Hiểu Kim cũng đứng lên, lúc này trên mặt cô ấy không có biểu cảm gì, ánh đèn rọi xuống đỉnh đầu, che phủ một mảng bóng tối lên trán cô ấy.

Khoảng năm sáu người đi ra ngoài, sau khi mọi người đã ra hết, trong lớp học bắt đầu có tiếng thì thầm.

Trần Duyên Tri vừa định đeo tai nghe vào thì bên cạnh bàn xuất hiện một mẩu giấy, cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Lương Thương Anh ngồi ở góc đối diện truyền tới, trên mẩu giấy có viết tên của Trần Duyên Tri và Lạc Nghê.

Trần Duyên Tri không hiểu ra sao ngẩng đầu nhìn qua, Lương Thương Anh ra hiệu, ý bảo cô và Lạc Nghê cùng xem.

Trần Duyên Tri đưa mẩu giấy cho Lạc Nghê, khi Lạc Nghê mở ra, cô cũng ghé sát lại, nhìn thấy nội dung trên mẩu giấy:

“Trương Cơ Linh làm vậy ngượng quá… Sao cậu ta không vào gọi từng người một? Chuyện này vốn rất nhạy cảm, cậu ta còn gọi người ra trước mặt cả lớp.”

Trần Duyên Tri xem xong, ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Lạc Nghê, Lạc Nghê cầm bút trả lời xong, truyền mẩu giấy trở lại.

Trần Duyên Tri không hiểu rõ về gia đình của Triệu Hiểu Kim, cô viết một mẩu giấy đẩy qua: “Gia đình Hiểu Kim rất khó khăn sao?”

Lạc Nghê trả lời: “Tôi nghe cậu ấy nói kỳ nghỉ nào cũng đi làm ở xưởng điện tử. Nhà cậu ấy ở khu Phong Hồ, ba cậu ấy bị mất việc, vẫn đang thất nghiệp, công việc của mẹ cậu ấy hình như rất vất vả. Tôi chỉ biết nhiêu đó, cảm giác tình hình kinh tế gia đình cậu ấy thực sự không tốt.”

Trần Duyên Tri lật sang mặt sau, phía sau mẩu giấy còn có chữ: “Thương Anh nói với tôi là dịp nghỉ lễ 1/5 muốn cả phòng đi chơi cùng nhau, nhưng tôi cảm thấy Hiểu Kim có thể… ý là, chuyện này khá phiền phức. Tôi có thể mời cậu ấy, nhưng tôi nghĩ cậu ấy thực ra là người rất tự trọng, có thể sẽ không chấp nhận.”

Triệu Hiểu Kim đúng như Lạc Nghê nói, là một người rất tự trọng, Trần Duyên Tri trước đây cũng từng cảm nhận được điều này. Ví dụ như việc mua sắm một số vật dụng công cộng trong ký túc xá, Triệu Hiểu Kim luôn là người góp tiền nhanh nhất.

Lần trước cô ấy mượn Lương Thương Anh một quyển vở bài tập, chưa đầy nửa ngày, cô ấy đã tranh thủ lúc tan học chiều ra ngoài trường mua một quyển trả lại cho Lương Thương Anh.

Trần Duyên Tri cũng hiểu được suy nghĩ của Lạc Nghê. Thực ra cô luôn cảm thấy, những người có hoàn cảnh kinh tế chênh lệch quá lớn không thể làm bạn tốt được, bất kể là người có điều kiện tốt hơn phải cố gắng thích nghi, hay người có điều kiện kém hơn phải gượng ép bản thân, đều sẽ khiến một bên nảy sinh những cảm xúc tiêu cực nhất định, những cảm xúc này sẽ trở thành mìn nổ chậm cho mối quan hệ này, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai sẽ vô tình kích hoạt.

Nhưng đạo lý là đạo lý, Trần Duyên Tri hiểu rằng trong nhiều trường hợp, đa số mọi người sẽ không lý trí đến mức lạnh lùng như cô.

Nhiều người tin rằng họ có thể vượt qua khó khăn và chung sống hòa thuận đến cuối cùng, họ luôn hy vọng, cho rằng hai trái tim gắn bó chặt chẽ có thể thay đổi khoảng cách thực tế.

Trần Duyên Tri suy nghĩ một lúc, cầm bút trả lời: “Hay là… các cậu chọn những hoạt động không cần tốn nhiều tiền?”

“Ví dụ như cả bọn đến nhà một người chơi, người đó tiếp đãi mọi người ở nhà mình, như vậy chi phí ăn uống cũng không cần chia rõ ràng. Sau đó chơi mấy trò board game gì đó, nói là nhà sẵn có từ trước.”

Lạc Nghê viết nhanh như gió, Trần Duyên Tri nhận lại, thấy trên đó viết chữ to:
“Ý kiến hay đấy!!”

Trần Duyên Tri cũng mới nhận ra, hóa ra tháng 4 đã âm thầm trôi qua. Sắp đến tháng 5 rồi, kỳ nghỉ lễ 1/5 có ba ngày, kỳ nghỉ dài như vậy chắc chắn phải về nhà, nhưng Trần Duyên Tri vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì ở nhà.

… Về nhà.

Trần Duyên Tri bất giác nhớ đến buổi họp phụ huynh mới diễn ra gần đây, người tham dự họp phụ huynh của cô là Hoàng Diệp.

Nhiều bạn học trong lớp nắm tay ba mẹ nói chuyện, như thể có vô vàn chuyện thú vị để kể. Còn Trần Duyên Tri đứng một bên, vẫn ít nói như thường lệ, đối với mẹ cô, cô vẫn như mọi khi không có ý muốn trò chuyện.

Tất cả mọi người trong lớp đều theo lời dặn của giáo viên, đặt bảng điểm úp xuống mặt bàn. Trần Duyên Tri đứng bên cửa sổ, cô nhìn thấy biểu cảm của Hoàng Diệp rõ ràng thả lỏng và dịu đi sau khi nhận được bảng điểm, trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

Cô đã đoán trước được Hoàng Diệp sẽ có phản ứng như vậy, cô không ngạc nhiên. Nếu nói có điều gì cô không ngờ tới, thì đó là những lời Hoàng Diệp nói với cô sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc.

“Tri Tri à, ba con… nhờ mẹ thay mặt ba xin lỗi con.”

Trần Duyên Tri sững người, cô nhìn người mẹ trước mặt giờ đây đã thấp hơn cô vài phân, gió nhẹ thổi qua, cô nhìn thấy cằm mẹ đã bắt đầu chảy xệ.

Trần Duyên Tri nhìn Hoàng Diệp, cô chợt nhận ra, mình và mẹ thường gặp nhau vào lúc chiều tối, nếu không phải trong chiếc xe tối mờ, thì cũng là trong ngôi nhà ánh sáng lờ mờ, đến nỗi giờ đây đứng dưới ánh nắng rực rỡ cô mới chợt nhận ra, không biết từ khi nào, đuôi mắt của Hoàng Diệp đã có thêm vài nếp nhăn không rõ ràng.

Hoàng Diệp nhìn Trần Duyên Tri: “Lúc đó ba con tâm trạng không tốt, công ty bên đó gặp chút rắc rối, thêm vào đó con cãi lại ba, nên ba con mới không kiềm chế được cảm xúc. Sau đó ba con cũng rất hối hận, thấy con tiến bộ lần này, ba con vui mừng hơn ai hết.”

“Ba nhờ mẹ nói với con, đừng để tâm đến những lời nói giận dữ của ba. Hãy học tập thật tốt, thiếu gì cứ nói với ba mẹ.”

Trần Duyên Tri im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Vâng.”

Cô và ba mẹ dường như luôn lặp đi lặp lại cùng một việc, thất vọng, cãi vã, xin lỗi, hòa giải. Họ dường như không thể ngăn chặn sự xuất hiện của mâu thuẫn, cũng không thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, lúc nào cũng đỏ mặt tía tai, cuối cùng lại hối hận vô cùng.

Sự phức tạp như vậy. Sự bất lực như vậy. Sự… ràng buộc như vậy.

—-

Tối hôm đó khi Trần Duyên Tri trở về ký túc xá, quả nhiên trong phòng đang bàn về chuyện đi chơi dịp nghỉ lễ 1/5.

Kha Ngọc Sam tỏ vẻ rất tiếc: “Tôi phải về quê dịp 1/5… Mẹ tôi bảo bắt buộc phải về, tôi cũng không có cách nào.”

Lương Thương Anh kêu lên: “Sao lại thế, thiếu một người thì phòng chúng ta không đủ rồi!”

Lạc Nghê đề xuất phương án đã bàn bạc với Trần Duyên Tri tối qua, lập tức được cả phòng đồng ý.

Lương Thương Anh: “Vậy chúng ta đến nhà ai chơi? Nhà tôi không được đâu, nhà tôi quá đông người, không có chỗ cho các cậu ngủ.”

Lạc Nghê chủ động giơ tay: “Đến nhà tôi đi.”

Mọi người đều nhìn qua, Lạc Nghê cười nói: “Nhà tôi khá rộng, hơn nữa ba mẹ tôi có lẽ cũng không về dịp 1/5, chỉ có người giúp việc và em trai tôi ở nhà thôi.”

Triệu Hiểu Kim: “Nghê Nghê, cậu còn có em trai à? Sao chưa bao giờ nghe cậu nói?”

Lạc Nghê: “Em trai tôi kém tôi 10 tuổi, bây giờ nó còn nhỏ lắm, đang học lớp mẫu giáo.”

Lương Thương Anh: “Em trai tôi đã lên cấp hai rồi, suốt ngày ở trong phòng chơi game, tôi cảm thấy nếu cứ thế này thì tương lai nó chỉ có thể đi giao hàng thôi.”

Cả nhóm trong ký túc xá đã định ra thời gian địa điểm, sáng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ 1/5 sẽ đến nhà Lạc Nghê, sau đó ngủ lại một đêm, sáng hôm sau đi dạo một chút rồi ai về nhà nấy.

Triệu Hiểu Kim liên tục xác nhận lại lịch trình với Lạc Nghê: “Các cậu còn đi chơi ở đâu nữa không? Chỉ ở nhà cậu thôi à? Còn ăn uống thì sao?”

Lạc Nghê trả lời từng câu: “Chúng ta không đi chơi ở đâu cả, chỉ ở nhà tôi thôi. Nhà tôi có nhiều thứ hay ho lắm, có phòng chiếu phim và phòng game, chúng ta có thể xem phim chơi board game. Ăn uống thì ở nhà luôn, người giúp việc nhà tôi nấu ăn ngon lắm!”

Kha Ngọc Sam kêu lên: “Nghê Nghê, nhà cậu là biệt thự à? Còn có phòng game và phòng chiếu phim nữa, nghe có vẻ giàu quá!”

Lạc Nghê cười xua tay: “Chỉ là nhà hơi rộng một chút, có nhiều phòng thôi.”

Lương Thương Anh tò mò hỏi: “Cậu sống ở khu nào vậy?”

Lạc Nghê nói tên khu nhà, Lương Thương Anh lập tức nói to lên: “Giá nhà ở đó đắt lắm! Ba mẹ tôi trước đây có đi xem nhà ở đó, định mua nhưng cuối cùng thôi. Hầu hết đều là biệt thự riêng có vườn!”

Lạc Nghê cười: “Ha ha ha, vậy khi nào cậu đến chơi nhà tôi, cứ tự nhiên dạo vườn nhà tôi nhé!”

Mọi người trò chuyện đến tận khi đèn tắt mới vội vàng đi rửa mặt. Khi Trần Duyên Tri nằm xuống giường vẫn còn nghe thấy tiếng cười đùa của Lương Thương Anh và Triệu Hiểu Kim. Ai cũng có vẻ đang rất háo hức chờ đợi kỳ nghỉ sắp tới.

Trong lòng Trần Duyên Tri cũng dâng lên một cảm giác phấn khích. Từ khi lên cấp ba, cô chưa từng đến chơi nhà bạn bè, nên buổi tụ tập này đối với cô cũng rất đáng quý.

Theo thói quen, cô học thuộc xong từ vựng, đáng lẽ phải tắt MP3 đi ngủ, nhưng không hiểu sao Trần Duyên Tri lại mở điện thoại, vào hộp tin nhắn và bắt đầu lướt xem lại những tin nhắn cũ.

Trong hộp tin nhắn, ngoài số 10086 ra thì toàn bộ đều là tin nhắn từ cùng một số điện thoại.

Ánh sáng trắng lấp lánh trong đôi mắt Trần Duyên Tri, theo ngón tay lướt xuống, cô chợt nhận ra, hóa ra mình đã nhắn tin với Hứa Lâm Trạc nhiều đến vậy.

Trong những tin nhắn này, họ vừa nói về những chuyện vặt vãnh, vừa hẹn nhau đi đâu đó. Gần như mỗi tin nhắn đều chứa đựng một kỷ niệm khó quên.

Ngón tay Trần Duyên Tri bỗng dừng lại.

… Kỳ nghỉ 1/5, Hứa Lâm Trạc sẽ làm gì nhỉ?

Trần Duyên Tri nghĩ, hiếm có kỳ nghỉ như vậy, có lẽ cậu cũng sẽ đi chơi với bạn bè, tham gia các buổi tụ tập khác nhau. Cô biết Hứa Lâm Trạc rất được yêu thích, dù là ở câu lạc bộ hay trong lớp, cậu đều có rất nhiều bạn bè.

Điểm khác biệt giữa Hứa Lâm Trạc và cô thể hiện ở chỗ này, cậu giỏi giao tiếp, còn cô tương đối ngại tiếp xúc với người khác.

Kỳ nghỉ 1/5… dù là nghỉ nhưng cũng không thể lơ là.

Sau khi chơi với Lạc Nghê và các bạn xong, thì ở nhà làm bài tập thôi.

Trần Duyên Tri chạm vào bàn phím nhưng không ấn xuống, cô cụp mắt xuống suy nghĩ điều gì đó.

Như thể có linh cảm vậy, hoặc có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, màn hình điện thoại của Trần Duyên Tri bỗng sáng lên, cô ngẩng đầu, một tin nhắn mới đã nằm trong hộp thư.

Trần Duyên Tri ngẩn người, nhưng chưa đầy một giây sau, cô đã mở tin nhắn đó ra.

[Kỳ nghỉ 1/5, cậu có kế hoạch gì không?]

Trần Duyên Tri nằm nghiêng trên giường, ngay khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, cô nghe thấy tiếng tim đập từ dưới gối ở tai phải — rất mạnh, và rất rõ ràng, thình thịch, thình thịch.

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát. Trần Duyên Tri nhanh chóng nhận ra đó là tiếng từ trái tim cô phát ra.

Nhưng sự tỉnh táo này cũng chẳng có tác dụng gì, Trần Duyên Tri vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đang dần dần tăng nhanh, từng nhịp một.

Trần Duyên Tri gối đầu lên tiếng tim đập của mình, bấm bàn phím trả lời:

[Ngày đầu tiên tôi có hẹn với bạn, sẽ đến nhà cậu ấy chơi. Sao vậy?]

Tin nhắn vừa gửi đi không lâu đã có phản hồi.

[Không có gì. Vậy chiều ngày thứ hai cậu rảnh phải không?]

Trần Duyên Tri nhìn đoạn tin đó, ánh sáng trắng nhấp nháy trong đôi mắt đen của cô.

[Ừm.]

[Vậy, muốn đi xem phim không? Lần trước cậu nói muốn xem một bộ phim ở rạp, tôi thấy ở rạp gần cầu Trực có chiếu lại trong dịp 1/5.]

Trần Duyên Tri hơi mở to mắt.

À, là lần đó.

Đó là chuyện kỳ nghỉ đông rồi. Trần Duyên Tri nghe người khác giới thiệu, xem một bộ phim trên mạng, sau đó viết một đoạn dài 800 chữ cho Hứa Lâm Trạc, giới thiệu bộ phim đó cho cậu.

Hứa Lâm Trạc trả lời cô: [《Little Women》? Để tôi nghĩ xem, hình như tôi chưa xem. Có dịp tôi sẽ xem.]

Trần Duyên Tri: [Tôi nghĩ nếu xem bộ phim này ở rạp chắc chắn sẽ có trải nghiệm tốt hơn.]

Hứa Lâm Trạc: [Hình như đây là phim ra mắt mấy năm trước rồi phải không? Nếu muốn xem ở rạp, chỉ có thể chờ xem có chiếu lại không thôi.]

[Đúng vậy. Chỉ có thể chờ chiếu lại thôi. Tiếc quá, cảm giác không có cơ hội xem được nữa rồi.]

Hứa Lâm Trạc nói: [Không sao, để tôi để ý giúp cậu nhé.]

Lúc đó Trần Duyên Tri đã nói với cậu một câu:

[Hứa Lâm Trạc, nếu có chiếu lại, chúng ta cùng đi xem ở rạp nhé? Tôi thật sự rất muốn cho cậu xem bộ phim này, tôi muốn có thể thảo luận với cậu về tất cả các chi tiết trong phim.]

Bây giờ Trần Duyên Tri mới nhớ ra. Chuyện cô đã quên từ lâu, không ngờ lại có người vẫn luôn nhớ.

… Vốn dĩ định sau khi rời nhà Lạc Nghê sẽ về nhà làm đề Sinh học.

Trần Duyên Tri nghĩ vậy trong đầu, nhưng ngón tay lại gõ ra câu trả lời: [Được.]

Cô nhìn tin nhắn đã gửi đi: “…”

Cô có trả lời quá nhanh không?

Không không không, vốn dĩ là lời cô đã nói mà, dường như trả lời nhanh một chút cũng rất bình thường.

Trần Duyên Tri nhìn tin nhắn đã gửi, đầu óc rối như tơ vò.

Bên kia, Hứa Lâm Trạc nhanh chóng gửi tin nhắn mới:

[Được. Vậy chiều ngày thứ hai lúc 3 giờ, tôi đợi cậu ở quảng trường Hoa Hà nhé.]

Trần Duyên Tri đọc đi đọc lại mười mấy chữ ngắn ngủi này, rồi nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, ôm chặt chăn vào lòng, vùi mặt vào trong.

… Hai người cùng đi xem phim, thật sự, rất giống hẹn hò.

Nhịp tim đập không ngừng bắt đầu rối loạn, giống như suy nghĩ trong đầu, Trần Duyên Tri thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Cô cũng đâu phải lần đầu đi chơi riêng với Hứa Lâm Trạc đâu phải không? Họ đã cùng leo núi Thanh Lĩnh, cùng đi phòng bóng bàn và sân cầu lông, cùng học trong phòng học trống, đều chỉ có hai người họ thôi.

… Lần hẹn hò này cũng vậy thôi, chỉ là, chỉ là bình thường như mọi khi, cùng nhau xem phim mà thôi.

Trần Duyên Tri mang theo suy nghĩ như vậy, dần dần chìm vào giấc ngủ.

—-

Chiều ngày đầu tiên của kỳ nghỉ 1/5, Lạc Nghê vốn định cùng Trần Duyên Tri đi tàu điện ngầm về nhà vì tiện đường, nhưng không ngờ lại bị Trần Duyên Tri từ chối.

Trên đầu Lạc Nghê hiện lên dấu hỏi: “Cậu không về nhà à? Vậy lát nữa cậu định đi đâu?”

Trần Duyên Tri mím môi, trông có vẻ đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội, mới ngập ngừng mở miệng: “… Trung tâm thương mại.”

“Trung tâm thương mại?” Lạc Nghê nhớ lại tuyến tàu điện ngầm: “Cửu Tây Hối phải không? Cậu đến đó làm gì?”

Trần Duyên Tri: “… Mua quần áo.”

Lạc Nghê: “Mua quần áo? Mua quần áo gì?”

Trần Duyên Tri nghẹn lời một lúc lâu, mới thốt ra: “Thì là mua ít quần áo, váy… các thứ.”

Nói dối xong, dường như tiếp tục bịa chuyện cũng dễ dàng hơn, Trần Duyên Tri nói tiếp: “Ngày mai không phải chúng ta cùng đi chơi sao? Tôi nghĩ lại, hình như trong tủ quần áo không còn mấy bộ có thể mặc ra ngoài, nên, nên định lát nữa đến Cửu Tây mua hai bộ.”

Trần Duyên Tri nói xong, ngẩng mắt lên liền đón nhận ánh mắt sắc bén của Lạc Nghê.

Lạc Nghê nheo mắt lại: “Mua quần áo gì chứ, chỉ là đến nhà tôi chơi thôi mà, tôi đoán hai người kia cũng mặc đại thôi? Tôi thì mặc luôn đồ ở nhà, cậu còn định mua váy? Trần Duyên Tri, cậu không bình thường.”

Trần Duyên Tri lo lắng trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh: “À, vậy sao, tôi tưởng các cậu sẽ ăn diện một chút chứ, vậy cũng không sao, dù sao tôi cũng lâu rồi không mua quần áo.”

Lạc Nghê cong môi, mỉm cười rạng rỡ, nhưng lời nói ra lại không khách sáo chút nào: “Nhóc con, cậu còn định giấu tôi à?”

Trần Duyên Tri: “…”

Lạc Nghê: “Trần Duyên Tri, hẹn với ai phải không? Để tôi đoán xem, ngày đầu tiên ở cùng bọn tôi, sáng ngày thứ hai còn đi dạo phố, vậy là hẹn chiều ngày thứ hai? Con trai? Để tôi đoán — không phải là Hứa Lâm Trạc chứ?”

Trên cổ Trần Duyên Tri chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh: “Thôi.”

Lạc Nghê nhìn biểu cảm của Trần Duyên Tri, hài lòng búng tay một cái: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”

Trần Duyên Tri: “…”

Lạc Nghê thân mật khoác tay Trần Duyên Tri, giọng trở nên ngọt ngào: “Cậu này, sao lại giấu tôi chứ, chuẩn bị cho bạn đi hẹn hò là chuyện tôi giỏi nhất mà! Đi đi đi, tôi đi cùng cậu! Để tôi chọn cho cậu, đảm bảo sẽ làm cậu xinh đẹp lộng lẫy, sáng rực cả góc trời!”

Trần Duyên Tri bị kéo đi: “… Không, cũng không cần đến mức đó đâu, không, xin cậu…”

“Ôi.” Lạc Nghê vỗ vai Trần Duyên Tri, cười tươi nhìn cô: “Quan hệ của chúng ta thế này rồi, cậu còn khách sáo gì nữa?”

Trần Duyên Tri: “…” Cô có một cảm giác không lành.

Lạc Nghê và Trần Duyên Tri đi thẳng đến trung tâm thương mại, rồi kéo cô từ tầng 1 lên tầng 4, ghé qua mười tám cửa hàng quần áo.

Khi Trần Duyên Tri mệt lả người trên ghế sofa trong cửa hàng, Lạc Nghê vẫn đầy năng lượng đứng trước quầy thu ngân nói với nhân viên: “Cái này và cái này, làm ơn gói lại giúp tôi, cảm ơn!”

Trần Duyên Tri nhìn những túi mua sắm dưới chân Lạc Nghê, cô run rẩy giơ tay đếm, một, hai, ba… đủ năm cái! Bây giờ lại thêm một cái nữa!

Lạc Nghê hài lòng xách túi mua sắm đi ra cửa hàng cùng Trần Duyên Tri, Trần Duyên Tri nhìn cô ấy chằm chằm nói: “Thật ra cậu đến đây để mua quần áo cho mình phải không? Rồi tiện thể hành hạ tôi một chút?”

Lạc Nghê: “Sao có thể nói là hành hạ chứ! Tôi phối đồ cho cậu không đẹp sao, Tri Tri, tôi rất nghiêm túc giúp cậu chọn quần áo đấy!”

Trần Duyên Tri: “Rất nghiêm túc, rồi tự mình mua tám bộ.” Cô thì thử đi thử lại, chỉ mua được một cái, mà còn là áo rất bình thường.

Lạc Nghê bị chọc nhưng vẫn không đổi sắc mặt: “Không phải là chưa đến cửa hàng đó sao? Đã đến rồi, tôi cứ đi theo thứ tự từ dưới lên thôi, tiện thể xem các cửa hàng mới mở nữa.”

Lạc Nghê khoác tay Trần Duyên Tri nói không ngừng: “Tôi nói cho cậu biết, lát nữa đến cửa hàng đó, chắc chắn sẽ chọn được quần áo cho cậu mặc đi hẹn hò ngày kia! Cửa hàng đó hợp với phong cách của cậu lắm!”

Trần Duyên Tri: “Tôi mà tin cậu thì có mà…”

Lạc Nghê đột nhiên kêu lên: “Đúng rồi đúng rồi, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tình hình giữa cậu và Hứa Lâm Trạc là sao! Nhanh khai thật đi, ngày mai các cậu đi làm gì?”

Trần Duyên Tri: “…”

Trần Duyên Tri nhìn xung quanh: “Còn bao lâu nữa mới đến cửa hàng tiếp theo? Tên là gì? Giá cả thế nào, có đắt không—”

Lạc Nghê: “Đừng có đánh trống lảng.”

Trần Duyên Tri: “…”

Thấy kế hoạch không thành, Trần Duyên Tri đành phải thành thật khai báo: “Là đi xem phim. Tuy nhiên, chúng tôi không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là trước đây tôi có nói muốn xem bộ phim này với cậu ấy, rồi dịp 1/5 này phim đó tình cờ chiếu lại—”

Lạc Nghê gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu hết, cậu không cần giải thích.”

Trần Duyên Tri: “…” Đột nhiên rất muốn chửi thề.

Chưa đầy một phút sau, Trần Duyên Tri và Lạc Nghê đã đến cửa hàng quần áo được cho là rất hợp phong cách của Trần Duyên Tri, những chữ cái tiếng Anh gắn trên biển hiệu, tỏa ra ánh sáng trắng.

Lạc Nghê dường như rất quen thuộc với cửa hàng này, cô ấy đi thẳng vào trong, chọn một chiếc váy dài từ giá treo, đưa cho Trần Duyên Tri đang bước tới: “Nào, thử cái này đi.”

Trần Duyên Tri cầm chiếc váy này, cảm giác chạm vào rất mịn màng, cô nhấc gấu váy lên, cẩn thận quan sát từng chi tiết thiết kế trên thân váy, dần dần mở to mắt.

Chỉ trong vài phút, Trần Duyên Tri và Lạc Nghê đã bước ra khỏi cửa hàng này, tay xách một túi mua sắm mới tinh.

Lạc Nghê ôm Trần Duyên Tri, miệng không ngừng khen ngợi: “Chiếc váy này thực sự rất hợp với cậu! Khi cậu bước ra từ phòng thử đồ, trong đầu tôi lập tức hiện lên vô số từ miêu tả… Ôi, tóm lại là đẹp kinh khủng! Tôi nói cho cậu biết, ngày kia cậu nhất định phải mặc cái này! Nhất định phải mặc!! Xem chúng ta có làm cậu ấy mê mẩn không!”

“Hay là tiện thể đi mua ít mỹ phẩm nhé?”

Trần Duyên Tri đưa tay lên trán: “… A Nghê à, chúng tôi thật sự không như cậu nghĩ đâu. Với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, nếu tôi ăn mặc quá long trọng, ngược lại sẽ rất lúng túng.”

Lạc Nghê nói trúng tim đen: “Vậy cậu còn cố ý chạy ra đây mua quần áo?”

Trần Duyên Tri: “…”

Trần Duyên Tri: “Tôi muốn giải thích, thực sự là tủ quần áo của tôi không còn mấy bộ có thể mặc ra ngoài, tôi nghĩ vẫn cần phải ăn mặc cho tử tế một chút…”

Lạc Nghê: “Được rồi, cứ nói tiếp đi, tôi nghe cậu biện minh.”

Trần Duyên Tri không nhịn được, đưa tay bắt đầu cù Lạc Nghê. Lạc Nghê bị cù cười không ngừng, nhân lúc Trần Duyên Tri không chú ý nhanh chóng thoát khỏi “móng vuốt ma quỷ” của cô ấy.

Lạc Nghê van xin: “Tôi không nói nữa, tôi không nói nữa được chưa? Đi thôi đi thôi, cậu cũng đã mua được quần áo rồi, mau về nhà đi, ngày mai các cậu còn phải đến nhà tôi chơi nữa mà!”

Trần Duyên Tri dừng tay: “Ừm, đi thôi.”

—-

Ngày hôm sau, Trần Duyên Tri đeo cặp sách đứng ở cửa chờ xe của Lạc Nghê đến đón. Chẳng bao lâu sau, một chiếc SUV dừng lại trước mặt cô.

Khi Trần Duyên Tri vừa mở cửa xe, ba người ngồi bên trong đồng thanh hô to:

“Ồ… Chào mừng Duyên Tri!!”

Trần Duyên Tri không nhịn được cười, cúi người ngồi vào trong xe.

Lương Thương Anh nhanh nhẹn ghé vào ghế trước: “Nhanh lên nhanh lên! Người thứ tư cũng đã đón rồi, bác tài, chúng ta xuất phát thôi!”

Bác tài xế cười hiền lành: “Đừng vội, bây giờ chúng ta đi ngay đây!”

Bốn cô gái tụ tập lại với nhau, suốt chặng đường trong xe ríu rít không ngừng, mọi người cười nói vui vẻ, khoảnh khắc này thời gian trôi qua đẹp đẽ đến không thể tin được.

Ban đầu họ dự định mỗi người tự bắt taxi đến nhà Lạc Nghê, nhưng vì xe bên ngoài không thể vào khu dân cư, và nhà Lạc Nghê lại cách cổng khu một quãng, nên Lạc Nghê đề xuất lái xe đến đón họ.

Xe dừng lại trước cửa nhà Lạc Nghê, Trần Duyên Tri bước ra khỏi xe, ngay khi nhìn thấy ngôi nhà của Lạc Nghê, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu cô là — lời nói của Lương Thương Anh vẫn còn khiêm tốn.

Hoàn cảnh gia đình của Lạc Nghê có lẽ còn tốt hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.

Bốn người lần lượt bước vào biệt thự, Lạc Nghê trước tiên dẫn họ đến phòng của mỗi người. Trong phòng giường đã được trải sẵn, trong bình hoa đặt ở đầu giường còn có những bông hoa tươi rực rỡ.

“Tôi không biết các cậu có muốn ngủ một mình không, nếu muốn ngủ một mình thì nhà tôi có đủ phòng, nhưng tôi nghĩ bốn chúng ta ngủ cùng nhau sẽ tốt hơn. Nếu bốn người ngủ cùng nhau, tôi sẽ bảo người giúp việc dọn dẹp căn phòng có giường lớn, các cậu thấy sao?”

Lương Thương Anh: “Ngủ cùng nhau!”

Trần Duyên Tri: “Tôi cũng thấy ngủ cùng nhau tốt hơn.”

Lạc Nghê cười rạng rỡ: “Vậy tôi đi gọi người giúp việc!”

Sau khi cất đồ xong, cả nhóm tham quan phòng của Lạc Nghê.

Triệu Hiểu Kim mắt sáng lấp lánh, đầy vẻ ngưỡng mộ: “Phòng đẹp quá… giống như nơi ở của công chúa vậy!”

Lương Thương Anh nằm lên giường của Lạc Nghê: “Mềm quá! Thoải mái quá!”

“Hay là chúng ta ngủ ở phòng Lạc Nghê đi hu hu!”

Lạc Nghê cười: “Thôi, giường phòng tôi nhỏ lắm, không ngủ được đâu, tôi không muốn ngủ đến nửa đêm lại lăn xuống giường.”

Cả nhóm chơi từ sáng đến tối, nhà Lạc Nghê có phòng chiếu phim, bốn cô gái xem phim xong lại cắm micro hát hò, rồi chơi bài chơi trò chơi, giữa chừng ăn bữa cơm, sau đó lại tiếp tục chơi, chớp mắt đã đến tối.

Lạc Nghê: “Đến lúc đi tắm rồi, nhà tôi có hai phòng tắm có bình nóng lạnh, nhưng một cái bị hỏng chưa sửa. Hay là các cậu dùng phòng tắm trong phòng tôi đi, ai muốn đi trước?”

Triệu Hiểu Kim giơ tay: “Tôi đi trước!”

Lương Thương Anh nhanh chóng nói: “Vậy tôi tiếp theo!”

Trần Duyên Tri thì không quan tâm lắm: “Tôi cuối cùng vậy.”

Lạc Nghê cầm lấy cốc: “Vậy tôi xuống dưới lầu rót ít trà cho các cậu uống nhé.”

“Ấy… uống trà buổi tối sẽ không ngủ được đâu!”

“Lạc Nghê đừng để ý đến cô ấy! Cô ấy không uống thì tôi uống!”

Lương Thương Anh làm bộ định đánh Triệu Hiểu Kim, nhưng bị Triệu Hiểu Kim trơn tuột như con lươn tránh được, không bắt được người, cô ấy đành phải thốt ra vài câu dọa: “Cậu nói nhiều quá, mau đi tắm đi!”

“Lè lè lè, đi ngay đây!”

Trần Duyên Tri nhìn họ đùa giỡn, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười.

Ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, đèn đường rất sáng, nhưng người đi đường rất ít, chỉ có một hai bà cụ hoặc ông cụ dắt chó đi bộ chậm rãi, và vài chiếc xe lẻ tẻ chạy qua.

Lương Thương Anh ngồi ở cuối giường nói chuyện điện thoại với bạn trai, lải nhải kể về những chuyện thú vị xảy ra trong ngày. Trần Duyên Tri xem điện thoại một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.

Lạc Nghê đi lâu quá, gần mười phút rồi mà vẫn chưa quay lại.

Trần Duyên Tri do dự một chút, định xuống lầu xem sao.

Cô định nói với Lương Thương Anh một tiếng, nhưng Lương Thương Anh đang nói chuyện với bạn trai đến đoạn hấp dẫn, cười không ngừng.

Trần Duyên Tri thu hồi ý nghĩ trong đầu, đứng dậy đi dép xuống lầu.

Nhà Lạc Nghê có ba tầng, tầng 4 là sân thượng, bếp ở tầng 1. Người giúp việc đã đưa em trai Lạc Nghê về phòng nghỉ ngơi, lúc này biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có đèn tường và đèn phòng khách sáng.

Trần Duyên Tri đột nhiên cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, cô vừa đi xuống cầu thang vừa suy nghĩ mãi, khi bước vào phòng khách rộng rãi, cô cuối cùng cũng nhận ra đó là gì — một cảm giác trống rỗng.

Cô dường như đột nhiên hiểu được cuộc sống thường ngày của Lạc Nghê — có lẽ cũng giống như vậy, trong biệt thự rộng lớn và yên tĩnh, một mình cô đơn. Những khoảnh khắc náo nhiệt như thế này thật hiếm hoi, đến tối lại càng yên tĩnh đến mức khiến người ta lo lắng, như một vùng biển sâu.

Trần Duyên Tri chậm rãi đi vào bếp, cô nhìn thấy những chiếc cốc Lạc Nghê lấy xuống trên quầy bếp, một cái màu vàng, hai cái màu hồng, và một cái màu trắng là của Lạc Nghê.

Lúc này bốn chiếc cốc đều trống rỗng. Người nói sẽ rót trà vào cuối cùng đã không làm vậy, người dẫn họ xuống đây đã biến mất, không thấy tăm hơi đâu.

Trần Duyên Tri lại tìm khắp các phòng và nhà vệ sinh ở tầng 1, đều không thấy ai, cô thắc mắc trong lòng, bất tri bất giác đã đi đến trước cửa kính lớn của phòng khách.

Nhà Lạc Nghê có một khu vườn rất đẹp. Ban ngày Trần Duyên Tri và mọi người đã đi xem, trong đó trồng rất nhiều hoa hồng, hoa hồng sâm panh nhiều nhất, còn có nhiều loại cây cỏ đủ màu sắc khác.

Ở góc vườn còn có một giàn gỗ cao, trên đó leo đầy hoa tử đằng. Bây giờ là đầu tháng 5, đúng là mùa hoa tử đằng nở rộ, từng chùm hoa màu tím nhạt trong suốt rủ xuống, khi gió thổi còn có một hai cánh hoa rơi lả tả.

Bốn cô gái đứng dưới giàn hoa chụp ảnh tự sướng, cười đùa, vui vẻ biết bao.

Lúc này Trần Duyên Tri đứng trước cửa kính lớn của phòng khách. Từ góc độ này có thể nhìn thấy giàn gỗ trong vườn hoa, cũng có thể thấy những chùm hoa tử đằng rực rỡ trên đó.

Ánh trăng vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng rực rỡ. Trần Duyên Tri nhìn đám hoa tử đằng đẹp đẽ kia, mắt từ từ mở to.

Dưới tán hoa tử đằng đó, có hai người đang đứng.

Cô gái đối diện với cô có mái tóc xoăn dài mềm mại buông xuống vai, mặc bộ đồ ở nhà quen thuộc đã mặc cả ngày trước mặt Trần Duyên Tri, gương mặt xinh đẹp, lúc này đôi mắt thường ngày nhìn người khác sáng ngời và sống động đã nhẹ nhàng nhắm lại.

Trước mặt cô ấy là một chàng trai đang đứng, rất cao, chiều cao của Lạc Nghê đã 1m68, nhưng đứng trước chàng trai đó chỉ đến vai cậu ấy.

Chàng trai đó đang ôm Lạc Nghê.

Ánh trăng trong vắt như nước, xuyên qua tán hoa tử đằng rậm rạp, rực rỡ sắc màu, rơi xuống vai hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Trần Duyên Tri cứ nhìn mãi, có lẽ vì quá sốc nên cô không phản ứng kịp, mắt cũng không thể rời đi.

Cô nhìn hai người trẻ đang ôm nhau tách ra, Lạc Nghê nhìn người đó cười, còn chàng trai hơi nghiêng đầu, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt nghiêng của người ấy.

Trần Duyên Tri lập tức nhận ra người này.

Đới Tư.

Vào giây phút này, những chi tiết trước đây bị cô bỏ qua, những điều có thể gọi là rõ ràng từng chút một, trong đầu Trần Duyên Tri dần hiện ra rõ ràng:

Cách Đới Tư tự nhiên giúp Lạc Nghê sắp xếp sách vở, và Lạc Nghê quay đầu nhìn thấy cậu ta, phản ứng đầu tiên là nở một nụ cười rạng rỡ.

Lạc Nghê nói họ là bạn cùng lớp từ cấp hai, biết rõ thành tích và thứ hạng của Đới Tư, cũng biết cậu ta học lệch môn, nên trước khi phân lớp thành tích không nổi bật lắm.

Lạc Nghê chơi bóng rổ rất đẹp, cô nói là trước đây học từ người khác, mà Đới Tư là nam sinh duy nhất trong lớp vào được đội bóng rổ của trường, trình độ bóng rổ được công nhận là giỏi.

Chiếc bánh trong lời Lạc Nghê nói là do bạn mang đến, đến từ tiệm bánh cách trường rất xa, mà hôm đó Trần Duyên Tri tình cờ gặp một nam sinh cùng trường ở tiệm bánh, lúc này đây, Trần Duyên Tri đột nhiên nhớ ra, chàng trai cao ráo đó trong tay dường như đang cầm một hộp bánh nhỏ.

Từng sự việc, từng chi tiết, bí mật, không ai biết đến, nhưng lại rõ ràng đến vậy, chẳng hề che giấu.

Đúng vậy. Cô lẽ ra phải phát hiện từ lâu rồi.

Trần Duyên Tri đứng rất lâu, cho đến khi Lạc Nghê và Đới Tư nắm tay nhau đi đến cửa, cô nhìn Lạc Nghê buông tay Đới Tư, nhìn cậu ta đi ra khỏi cửa, rồi quay đầu, vẫy tay về phía nơi Lạc Nghê đang đứng.

Trần Duyên Tri qua cửa kính, nhìn về hướng Đới Tư rời đi, tường rào giữa các biệt thự rất thấp, trồng một số bụi cây, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người rất rõ ràng.

Trần Duyên Tri nhìn Đới Tư đi đến trước ngôi nhà cách nhà Lạc Nghê chỉ một khu vườn, rồi tiếng cổng sắt mở vang lên lảnh lót, trong đêm tĩnh mịch nghe rất rõ ràng, như viên đá ném vào giữa hồ, những gợn sóng lan tỏa trong màn đêm.

— Thì ra họ là hàng xóm.

Đến đây, một mạch logic rõ ràng đã hiện ra trước mắt Trần Duyên Tri.

Lạc Nghê nhìn Đới Tư mở cổng sắt trở về nhà, liền xoay người đi vào trong nhà. Cô ấy đóng cửa lại, vừa quay đầu đã thấy Trần Duyên Tri đứng trong phòng khách ánh sáng mờ ảo, cô ấy giật mình, tay đặt lên ngực.

“… Duyên Tri? Sao cậu lại ở đây?”

Trần Duyên Tri đứng trước ghế sofa, tay vẫn cầm điện thoại: “Tôi xuống tìm cậu, cậu đi lâu quá không lên, tôi nghĩ có khi cậu gặp rắc rối gì dưới này.”

Lạc Nghê thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó, Trần Duyên Tri đã nói tiếp: “Thì ra cậu đang hẹn hò bí mật. Xin lỗi, tôi đã lo lắng thừa.”

Lạc Nghê vốn dày mặt như tường thành lúc này mặt đỏ bừng: “Cậu cậu cậu cậu… cậu đã thấy hết rồi?”

Trần Duyên Tri đi về phía cô ấy, nhìn cô ấy chăm chú: “Đúng vậy, thấy hết rồi.”

Lạc Nghê che mặt, phát ra một tiếng kêu: “Á!!!!”

Trần Duyên Tri kéo tay cô ấy ra, lôi cô ấy đến trước mặt mình: “Có gì mà phải trốn, lại đây.”

“Lạc Nghê, cậu có biết không, cậu thật sự rất quá đáng, chuyện như vậy mà cậu lại giấu tôi.”

Lạc Nghê bối rối: “Chuyện gì chứ, cậu đừng nghĩ bậy…”

Trần Duyên Tri: “Ừm ừm, tôi nghĩ bậy, ôm nhau rồi mà còn bảo tôi nghĩ bậy.”

Lạc Nghê: “…”

Trần Duyên Tri với tư thế thẩm vấn, nhìn Lạc Nghê, mặt lộ vẻ dữ tợn: “Nhanh khai hết từ đầu đi, tỉ mỉ kể lại từng chi tiết… Tôi muốn nghe tất cả!”

Trần Duyên Tri còn bổ sung một câu: “Tôi đã kể hết chuyện của tôi và Hứa Lâm Trạc cho cậu nghe rồi đấy!”

Lạc Nghê bất đắc dĩ: “… Được rồi được rồi, này… Thực ra cũng chẳng có gì để nói đâu.”

“… Chúng tôi chỉ là mối quan hệ thanh mai trúc mã thôi. Cậu cũng thấy rồi đấy, cậu ấy sống ngay bên cạnh nhà tôi, tôi quen cậu ấy từ khi 4 tuổi, cho đến tận bây giờ.”

Trần Duyên Tri: “Khoan đã, trước khi cậu bắt đầu kể câu chuyện của mình, tôi muốn hỏi vài câu… Cái bánh mà cậu mang đến lớp mấy ngày trước, là cậu ấy cố ý đi mua cho cậu, đúng không?”

Lạc Nghê: “Đúng.”

Trần Duyên Tri: “Trước đây cậu nói cậu học bóng rổ từ người khác, người đó cũng chính là cậu ấy, đúng không?”

Lạc Nghê: “… Đúng.”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Tôi quả nhiên đã không đoán sai. Vậy, các cậu bắt đầu hẹn hò từ khi nào? Khi Lý Thịnh Tấn tỏ tình với cậu, các cậu không phải đã ở bên nhau rồi chứ?”

Lạc Nghê chậm rãi nói: “Duyên Tri… Thực ra tôi vẫn chưa đồng ý với cậu ấy.”

Bản thân Lạc Nghê cũng không biết, mối quan hệ giữa họ bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy xem Đới Tư như người bạn khác giới thân thiết nhất của mình, như một người anh trai, như một người bạn thân.

Cô ấy còn nhớ khi cô ấy bị bắt nạt lúc tiểu học, Đới Tư sẽ đi đánh nhau với người ta, sau này Lạc Nghê học được một số kỹ năng tự vệ từ cậu ấy, bản thân cô ấy cũng có thể đuổi đánh được không ít nam sinh đến gây sự.

Khi còn học cấp hai, thành tích của cô ấy tốt hơn Đới Tư. Gần lên lớp 9, môn Lịch sử của Đới Tư vẫn rất kém. Lạc Nghê sợ hai người không thể vào cùng một trường cấp ba, nên ngày nào cũng đến nhà cậu ấy để kèm cặp và làm bài tập cùng nhau.

Sau khi lên cấp ba, Lạc Nghê cảm thấy nhà mình quá vắng vẻ nên quyết định ở nội trú. Khi biết điều này, Đới Tư cũng thay đổi đơn xin ở ngoại trú của mình.

Cơ hội về nhà của hai người ít đi, lớp học cũng cách xa nhau. Bên cạnh cuộc sống học đường bận rộn, họ hiếm khi có cơ hội ngồi trò chuyện cùng nhau. Lạc Nghê đã từng cảm thấy mất mát về điều này trong học kỳ đầu tiên của năm lớp 10.

Nhưng cô ấy không ngờ rằng, Đới Tư lại chọn đúng những môn học giống hệt cô ấy trong bảng đăng ký phân ban, chỉ để được học cùng lớp với cô ấy.

Khi biết được điều này, Lạc Nghê ban đầu rất vui mừng, nhưng sau đó lại lo lắng. Cô ấy đã từng kèm Đới Tư hồi cấp hai, nên hiểu rõ hơn ai hết về những môn mà cậu ấy giỏi. Lúc đó Đới Tư thường xuyên đứng nhất môn Vật lý trong khối, cậu ấy là một tài năng bẩm sinh phù hợp với ngành Vật lý.

Vậy mà một Đới Tư như thế, lại vì cô ấy mà chọn ban Lịch sử.

Sau khi định thần lại, Lạc Nghê đã tìm Đới Tư và nói rất nghiêm túc về vấn đề này.

Việc chọn ban phù hợp quan trọng như thế nào đối với một học sinh cấp ba, không cần phải nói cũng biết.

Cô ấy không muốn Đới Tư vì một phút ích kỷ mà ảnh hưởng đến tương lai mười năm thậm chí vài chục năm sau của mình.

Lúc đó Đới Tư rũ mắt nhìn cô ấy, giọng nói bình tĩnh trầm ấm, tấm lưng thẳng tắp như cành thông khẽ cong xuống để lắng nghe cô nói.

Nghe xong lời cô ấy, Đới Tư cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nói không sao, cậu ấy có thể học tốt cả Lịch sử lẫn Vật lý.

Lúc đó Lạc Nghê hơi tức giận: “Đới Tư, cậu có thể nghiêm túc nghe mình nói không? Chuyện này rất quan trọng đối với cậu, cậu không thể vì mình mà quyết định một cách qua loa như vậy—”

Đới Tư không đợi cô nói hết.

Cậu thiếu niên mặc đồng phục, trông có vẻ khó gần, đôi mắt trong sáng đen láy, khi cúi xuống nhìn người khác, hình ảnh của người đó sẽ in trọn vẹn trong đồng tử của cậu.

Khi nói những lời đó, cậu ấy cũng nhìn Lạc Nghê như vậy:

“Nhưng Tiểu Nghê à, tôi thích cậu, chỉ muốn ở bên cậu thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK