Có lẽ hơn một nửa thời gian của tháng 7, Trần Duyên Tri đã một mình lặng lẽ ngồi trong thư viện.
Vào 8 giờ sáng mỗi ngày, cô bước chân vào phòng đọc, và đúng 7 giờ mỗi tối cô rời đi. Dù không còn có Hứa Lâm Trạc bên cạnh, sự thiếu vắng ấy không làm cô cảm thấy đơn độc. Họ vẫn thường xuyên trao đổi thư từ, những dòng tin nhắn vẫn đầy ắp như những khi hai người ở bên nhau, tựa như họ chưa từng phải xa cách.
Hứa Lâm Trạc mỗi ngày đều gửi cho Trần Duyên Tri những bức ảnh ở trại hè và chia sẻ về những tiết học thú vị, thỉnh thoảng lại kể khổ đôi chút về những thứ như đồ ăn giao tận nơi ở Bắc Kinh không ngon, hay việc các trung tâm thương mại đóng cửa quá sớm.
Về phần mình, Trần Duyên Tri cũng đều đặn ghi lại số lượng bài tập và tài liệu đã đọc trong ngày vào khung tin nhắn gửi cho Hứa Lâm Trạc. Có những câu hỏi cô không làm được, cô cũng không ngần ngại hỏi cậu, và không quên chia sẻ một vài cảnh đẹp mà cô chụp được.
Nhưng mỗi khi đêm về, khó mà tránh khỏi những xúc cảm khó tả trong lòng. Trần Duyên Tri thường bước ra khỏi thư viện, một mình đứng dưới ánh trăng phủ kín cả quảng trường, và cô không thể không dừng lại mà ngước nhìn, trong lòng dường như đang nghĩ về điều gì xa xăm.
Tuy nhiên, cô không bao giờ thừa nhận rằng đó là nỗi nhớ nhung dành cho ai đó…
—-
Trại hè cuối cùng cũng chào đón ngày cuối tuần đầu tiên kể từ khi khai mạc, ai cũng bận rộn hẹn nhau đi thăm thú những danh lam thắng cảnh của Bắc Kinh.
“Trạc, hôm nay cậu định đi đâu chơi vậy?”
Hứa Lâm Trạc mỉm cười đáp: “Tôi và các bạn cùng phòng định đến Ung Hòa Cung.”
“Ồ — Ung Hòa Cung đông lắm đó! Các cậu đã đặt chỗ chưa?”
“Đặt rồi.”
“Chỗ đó có gì thú vị không? Tụi tôi chưa tìm hiểu qua.”
“Chỉ là một ngôi chùa thôi mà.” Bạn cùng phòng của Hứa Lâm Trạc bước tới, khoác tay qua vai cậu cười nói: “Cậu ta nghe nói ở đó có chiếc vòng cầu nguyện rất linh nghiệm, định cầu cho một người bạn của mình.”
Ung Hòa Cung ở Bắc Kinh, trước đây vốn là vương phủ, nổi tiếng không chỉ bởi khói hương tỏa ngát mà còn bởi những chuỗi vòng tay linh thiêng ở khu pháp bảo. Mọi người thường đến đây để cầu một chiếc vòng may mắn: thạch anh xanh lá tượng trưng cho học hành đỗ đạt, thạch anh xanh biển cầu mong sức khỏe, và thạch anh hồng lại mang đến sự viên mãn trong tình duyên. Mỗi người cầu nguyện cho một điều ước riêng, và họ chọn vòng theo những màu sắc và ý nghĩa khác nhau.
“Vậy Lâm Trạc, cậu định cầu cho bạn cậu điều gì?”
Hứa Lâm Trạc khẽ hạ đôi hàng mi dài, mỉm cười: “Học hành. Cô ấy bây giờ có lẽ chỉ mong muốn nhất là cải thiện thành tích.”
“Vậy cậu có định mua không? Nhiều người xếp hàng lắm, cậu định giúp bạn mình mà không cầu cho chính mình sao?”
Hứa Lâm Trạc: “Tôi cũng có điều ước cho riêng mình.”
Vào cuối tháng 7, cái nóng của mùa hè đã lên đến đỉnh điểm. Mặt đường nhựa dường như muốn tan chảy dưới ánh mặt trời gay gắt. Đi qua những hàng cây rợp bóng, tiếng ve râm ran đến nhức nhối.
Trong một ngày hè như thế, Trần Duyên Tri nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.
Lúc này, cô đang ngồi trong xe trên đường ra sân bay, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên: “Cậu sẽ đến Xuân Thân vào học kỳ tới sao?”
Ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của một cô gái vang lên. Nghe có vẻ người bên kia vừa mới thức dậy, giọng nói còn chút lười nhác và khàn khàn: “Ừ, bọn tớ học Nghệ thuật, từ lớp 11 trở đi sẽ phải chuyển sang học ở khu chính của thành phố Xuân Thân.”
Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, Trần Duyên Tri tỏ ra vô cùng phấn khởi: “Tớ cảm giác từ khi lên cấp ba, tớ đã lâu lắm rồi không gặp cậu. Khi nào cậu đến Xuân Thân? Để tớ ra đón.”
Sở Hề Bắc cười nhẹ trong điện thoại: “Được thôi, hy vọng cậu không thất hứa đấy.”
“Thật ra, tớ vừa nghĩ, hình như năm nay là năm thứ 13 chúng ta quen nhau rồi.”
Những ký ức về lần đầu gặp Sở Hề Bắc hiện về trong đầu Trần Duyên Tri, khi đó cả hai mới chỉ 4 tuổi, vẫn còn học mẫu giáo.
Tình bạn này bắt đầu đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Lúc nhỏ, Trần Duyên Tri không ăn được nấm mèo, nhưng bữa trưa ở trường mẫu giáo lại thi thoảng có món này. Và hôm đó, Sở Hề Bắc ngồi ngay bên cạnh cô.
Để không phải ăn nấm mèo, Trần Duyên Tri nghiêm túc nói với Sở Hề Bắc: “Đây là nấm mèo, ăn vào sẽ đẹp da lắm đấy. Tớ không muốn đẹp đâu, nên cậu ăn giúp tớ nhé!”
Sở Hề Bắc khi đó ngây thơ đáng yêu, dễ tin người: “Thật sao! Cảm ơn cậu nhé!”
Trần Duyên Tri mỉm cười: “Không có gì!”
Mỗi lần nhớ lại câu chuyện này, Trần Duyên Tri lại cười không dứt, còn nếu Sở Hề Bắc có mặt, cậu ấy sẽ đảo mắt chán chường.
Rồi, có lẽ là nhờ duyên phận, hai người lại vào chung một trường tiểu học và học chung lớp suốt sáu năm liền.
Tình bạn bắt đầu từ những năm tháng đó quá thuần khiết, quá khó để từ bỏ, nhưng đồng thời cũng thật mong manh. Xung quanh Trần Duyên Tri có không ít ví dụ sống động, bạn bè thời thơ ấu rất thân thiết, nhưng rồi theo thời gian, vì chuyển trường, chia lớp hay kết bạn mới mà dần dần xa cách. Họ lạc mất nhau giữa khu rừng thời gian đang lớn lên.
Trần Duyên Tri đã suy ngẫm rất nhiều, cô nhận ra lý do khiến cô và Sở Hề Bắc không lạc mất nhau trong quá trình trưởng thành chính là vì họ thật sự trân trọng và hiểu nhau.
Cả hai lớn lên trong những gia đình khác nhau, có những tính cách khác biệt, nhưng điều kỳ diệu là cả hai lại có những quan điểm sống rất tương đồng và phong cách ứng xử giống nhau. Dù không có nhiều sở thích chung, nhưng cả hai đều yêu thích khám phá sở thích của đối phương, khiến cho họ luôn có những câu chuyện để nói.
Điều quan trọng nhất là, họ đủ trân quý tình bạn này. Đã nhiều lần họ gián đoạn liên lạc, nhưng mỗi khi bận rộn qua đi, họ lại chủ động tìm đến nhau. Họ luôn nhớ về nhau, là người hiểu rõ quá khứ của nhau nhất, và có vô số kỷ niệm đẹp đẽ bên nhau.
Sở Hề Bắc cười khẽ: “Có lẽ vài ngày nữa tớ sẽ đến, khi đó tớ sẽ gọi cho cậu. Nhớ chuẩn bị tiền mời tớ ăn đấy nhé.”
Trần Duyên Tri mỉm cười: “Lúc nào cũng sẵn sàng đón cậu.”
Cúp điện thoại với người bạn thân, sân bay Xuân Thân đã hiện ra ngay trước mắt.
Trần Duyên Tri đứng đợi khá lâu ở cửa ra của sảnh đến, cho đến khi cô thấy bóng dáng của Hứa Lâm Trạc, mặc áo thun trắng, kéo theo vali.
Bước chân của Hứa Lâm Trạc chậm lại khi cậu bước ra, dường như đang tìm kiếm ai đó. Từ phía xa, Trần Duyên Tri đứng sau bức tường kính, ánh mắt chạm ngay vào ánh nhìn của cậu.
Giữa dòng người qua lại tấp nập, Hứa Lâm Trạc dừng chân, rồi khuôn mặt cậu từ từ nở một nụ cười ấm áp, như dòng thủy triều dâng lên, chầm chậm bao trùm bờ cát.
Cậu nhìn thẳng vào cô, rồi khẽ cười, đôi mắt ánh lên niềm vui khó tả.
Bàn tay đang thả lỏng của Trần Duyên Tri bỗng siết chặt lại, cô không thể kiềm chế được nhịp tim đang đập nhanh.
Khi ngước lên, cô thấy Hứa Lâm Trạc đã bước về phía mình.
Hai tuần không gặp, cậu trông không thay đổi nhiều, nhưng Trần Duyên Tri lại cảm thấy dường như có điều gì đó khác biệt nơi cậu.
Đứng trước mặt cô lúc này là một Hứa Lâm Trạc với nụ cười tươi sáng, như đang tỏa sáng rực rỡ: “Cậu đợi lâu chưa?”
Nhìn nụ cười gần gũi ấy, trong đầu Trần Duyên Tri bỗng trống rỗng, những suy nghĩ như bị đứt đoạn. Cô chỉ lắc đầu nhẹ: “… Không, tôi vừa mới tới thôi.”
… Thật kỳ lạ.
Trước đây cậu ấy cũng từng cười như thế này sao?
Trần Duyên Tri quay đầu, sánh bước cùng Hứa Lâm Trạc đi ra khỏi sân bay, đôi tai cô bất giác đỏ lên.
Cô nhận ra mình không thể rời mắt khỏi cậu ấy được.
Cả hai ngồi trên xe, im lặng không nói gì.
Hứa Lâm Trạc vẫn cười, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Trần Duyên Tri.
Trần Duyên Tri ngồi không yên, không biết đặt tay mình ở đâu, cô chỉ có thể nhìn sang cậu một cách đầy khó chịu: “Lâm Trạc, cậu cười gì vậy?”
Hứa Lâm Trạc khẽ mỉm cười: “Tôi không cười cậu đâu. Tôi chỉ cảm thấy vui nên cười thôi.”
Trần Duyên Tri cau mày: “Cậu vui vì điều gì?”
Hứa Lâm Trạc cười nói: “Đã lâu không gặp, giờ gặp lại, tôi thấy vui.”
Nghe câu nói ấy, ngón tay của Trần Duyên Tri siết chặt lại trên đầu gối. Cô vội vàng quay đi, cố che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng của mình: “… Cậu nói linh tinh gì thế, tôi chẳng hiểu.”
Nụ cười trên mặt Hứa Lâm Trạc càng rạng rỡ hơn, nhưng cậu không nói thêm gì. Cậu vẫn lặng lẽ ngắm nhìn cô bạn ngồi bên cạnh, đôi mắt ngập tràn sự trìu mến.
Trần Duyên Tri cảm nhận được ánh mắt của cậu vẫn đặt lên mình, khiến cô không khỏi căng thẳng.
Cô nhủ thầm trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ngay khi vừa thở phào nhẹ nhõm, cô chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hứa Lâm Trạc:
“Thanh Chi, hai tuần rồi không gặp, cậu không nhớ tôi sao?”
Mọi sự cố gắng để bình tĩnh của Trần Duyên Tri hoàn toàn tan biến. Cô nhắm mắt lại một chút, tự trách mình vì mặt cô chắc hẳn đang đỏ lên từng chút.
“… Không nhớ!”
Hứa Lâm Trạc vẫn cười dịu dàng: “Nhưng tôi thì nhớ cậu.”
Cậu nhìn đôi tay đang siết chặt trên vạt váy của cô, ánh mắt trở nên ấm áp hơn, giọng nói cũng dịu dàng: “Tôi chỉ đùa thôi mà. Cậu giận rồi sao?”
Trần Duyên Tri quay mặt đi, gương mặt trắng ngần thoáng ửng hồng, cô trừng mắt nhìn Hứa Lâm Trạc, giọng đầy tức giận:
“Cậu làm tôi giận rồi!”
Hứa Lâm Trạc ngay lập tức dịu giọng: “Đừng giận nữa, nào, xem cái này đi.”
Trần Duyên Tri ngoảnh đầu lại, Hứa Lâm Trạc lấy từ trong balo ra một chiếc túi nhỏ, vừa khi ấy xe rẽ sang hướng khác, ánh sáng mặt trời dần chảy tràn, rồi đổ ấm áp vào tay cô gái.
Cô mở túi, bên trong là một chuỗi hạt thạch anh xanh biếc, gần như trong suốt dưới ánh nắng. Những viên đá tròn trịa, mượt mà, xen kẽ là vài chi tiết bạc nhỏ, đơn giản nhưng tinh tế, mang vẻ đẹp thanh nhã.
“Đây là vòng tay tôi xin ở Ung Hòa Cung, thạch anh xanh giúp việc học hành thuận lợi.”
Trần Duyên Tri thoáng ngẩn người, cảm giác ngượng ngùng và giận dỗi trong lòng lập tức tan biến.
“Cái này là…”
Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Là tặng cậu đấy.”
“Tôi đã định tặng cậu từ đầu rồi.” Cậu khẽ cong môi, nụ cười dịu dàng: “Coi như là quà kỷ niệm nhé.”
Cậu ấy đã đặc biệt xin cho mình sao?
Tai của Trần Duyên Tri lại bắt đầu đỏ lên: “… Cảm ơn cậu.”
Cảm xúc trong lòng cô như muốn trào ra, cô cố gắng tìm một chủ đề để dời đi sự chú ý: “Lâm Trạc, cậu có xin cho mình không?”
Hứa Lâm Trạc gật đầu: “Có chứ, cậu có muốn xem không?”
“Có.”
Hứa Lâm Trạc chìa tay trái ra, cánh tay của cậu thon gọn và rõ ràng những đường cơ bắp, dưới cổ tay là chuỗi vòng tay thạch anh hồng, tôn lên làn da khiến nó có chút đỏ hồng lạ lùng.
Đôi mắt của Trần Duyên Tri sáng lên: “Vòng tay này đẹp quá.”
Hứa Lâm Trạc khẽ cúi đầu nhìn cô, thấy cô cười, cậu cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt ánh lên sự dịu dàng như nước:
“Ừ, đúng là rất đẹp.”