Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Duyên Tri, em chờ chút.”

Trần Duyên Tri dừng bước chân, điều chỉnh lại tư thế cầm tập bài tập trên tay rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Nho: “Thưa thầy, thầy gọi em ạ?”

Thẩm Nho gật đầu: “Đúng vậy. Lát nữa em vào lớp nói với lớp trưởng, buổi sáng ngày mai lớp chúng ta không tham gia lễ chào cờ, bảo em ấy thông báo cho các bạn trong lớp và cán bộ lớp biết nhé.”

Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên: “Vâng… Nhưng thầy ơi, có chuyện gì vậy ạ, tại sao lớp mình lại không tham gia lễ chào cờ?”

Thầy Thẩm Nho: “À, là thế này, nhà trường tổ chức một buổi họp động viên cho kỳ thi đại học, mời một số cựu học sinh xuất sắc về trường. Còn hơn một tháng nữa là thi đại học rồi, nhà trường cũng mong muốn các em ấy có thể động viên và chia sẻ một số kinh nghiệm ôn thi nước rút cho các em khối 12 năm nay.”

“Ban đầu buổi họp này chỉ dành cho học sinh khối 12, nhưng đến phút chót ban lãnh đạo trường đã thay đổi quyết định, cho phép lớp Nguyên Bồi và lớp Sáng Tạo khối 11 cũng được tham gia.”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Ra là vậy, em hiểu rồi ạ. Vậy em sẽ đi nói với lớp trưởng.”

Thẩm Nho mỉm cười nhìn cô, ôn hòa ấm áp: “Làm phiền em rồi.”

Khi Trần Duyên Tri vào lớp, cô nhìn quanh, nhận ra người mình cần tìm đang ngồi ở chỗ ngồi, bèn đi thẳng đến đó, dừng lại trước bàn của lớp trưởng Lý Tử Viên.

“Lớp trưởng, thầy chủ nhiệm bảo tôi nói với cậu là sáng mai lớp chúng ta không cần tham gia lễ chào cờ nữa, vì…”

Lý Tử Viên đang đọc sách, nghe vậy thì không kiên nhẫn vung tay lên, ngắt lời: “Chuyện này tôi biết rồi.”

Trần Duyên Tri ngừng lại, Lý Tử Viên đã tiếp tục: “Là đi nghe buổi họp động viên phải không? Tôi đã nghe người khác nói rồi, không cần cậu nhắc lại nữa đâu.”

Trần Duyên Tri khẽ nhướn mày: “Được.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”

Lý Tử Viên không đáp lại, Trần Duyên Tri quay lại rời đi, trở về chỗ ngồi của mình.

Trần Duyên Tri đặt quyển sách bài tập và vở ghi lên bàn, vừa mở ra thì trong đầu lại dấy lên nghi hoặc.

Sau sự cố Tạ Cẩn Hoa ngất xỉu trong giờ Thể dục cho đến bây giờ, đã gần một tháng trôi qua kể từ khi cô và Tạ Cẩn Hoa làm La Giản Đinh tức giận vì chuyện biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, nhưng La Giản Đinh vẫn chưa có động thái gì.

Điều này không phù hợp với hình ảnh La Giản Đinh mà Trần Duyên Tri vẽ ra trong lòng lúc đầu.

Trần Duyên Tri từng nghi ngờ liệu có phải vì một lý do nào đó mà La Giản Đinh đã thay đổi cách nhìn về cô không, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi với Lý Tử Viên lại khiến cô phủ nhận điều này.

Với tư cách là lớp trưởng và cũng là một trong những người bạn của La Giản Đinh, nhìn thái độ của Lý Tử Viên đối với cô, có lẽ La Giản Đinh vẫn không ưa cô.

Phải chăng La Giản Đinh đang âm mưu điều gì đó?

Ngay lúc Trần Duyên Tri đang lo lắng, Tưởng Hân Vũ đã mang đến câu trả lời.

“Cậu và Tạ Cẩn Hoa đã làm gì vậy?”

Dòng suy nghĩ của Trần Duyên Tri bị câu hỏi đột ngột của Tưởng Hân Vũ cắt ngang, cô hơi ngạc nhiên nhìn sang: “Tôi và Tạ Cẩn Hoa đã làm gì sao?”

Tưởng Hân Vũ: “Hôm nay La Giản Đinh bỗng nhiên bảo bạn bè của cậu ta đừng chủ động gây rắc rối cho hai người nữa.”

Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “Cậu chắc chứ?”

“Chắc chắn, cậu ta thật sự nói như vậy, tôi không thể nghe nhầm được.”

Trần Duyên Tri thấy lạ: “Nhưng mấy ngày nay tôi và Tạ Cẩn Hoa chẳng làm gì cả.”

“Để tôi nghĩ xem… À, đúng rồi.” Tưởng Hân Vũ nói: “Cậu ta nói là ‘Đừng gây rắc rối cho Tạ Cẩn Hoa nữa’, nhưng có người nói với cậu ta rằng hình như cậu chơi thân với Tạ Cẩn Hoa, nên La Giản Đinh mới sửa lại là cũng đừng gây sự với cậu.”

Trần Duyên Tri: “Tuy cậu ta không còn gây rắc rối cho tôi nữa, nhưng có vẻ tôi vẫn bị nhóm nhỏ của cậu ta tẩy chay.” Chuyển lời thì lạnh nhạt, hỏi chuyện thì cố tình phớt lờ, vẫn còn một số hành vi cố ý xa lánh.

Trần Duyên Tri suy ngẫm: “Nhưng cậu ta đột nhiên nói thế, giống như quyết định sẽ bỏ qua chuyện cũ vậy, cũng khá kỳ lạ.”

Tưởng Hân Vũ: “Tôi cũng thấy thế, hoàn toàn trái ngược với cách làm trước đây của cậu ta, giống như đang sợ hãi và e ngại điều gì đó.”

Lời nói của Tưởng Hân Vũ như một cái chùy, đập vỡ lớp vỏ che đậy sự thật.

Trần Duyên Tri chợt nhớ lại cảnh gặp Tạ Minh Thận ở cầu thang hôm đó với Tạ Cẩn Hoa, ký ức bị lật tung, cô lờ mờ nhớ ra, lúc đó khi cô và Tạ Cẩn Hoa rời đi, hình như đã thấy bóng dáng của La Giản Đinh và Triệu Khả.

Giọng nói của Tưởng Hân Vũ từ xa vọng lại, dần dần trở nên rõ ràng: “Có lẽ cậu nên đi hỏi xem, liệu Tạ Cẩn Hoa có làm gì với họ không?”

Trần Duyên Tri lên tiếng, ánh mắt sáng tỏ: “Không cần hỏi nữa. Tôi nghĩ tôi đã biết nguyên nhân rồi.”

Tưởng Hân Vũ nghi hoặc, cô ấy vừa định hỏi thêm thì giọng nói lớn tiếng của lớp trưởng Lý Tử Viên đã vọng lại từ trên bục giảng: “Xin làm phiền mọi người một chút, lớp chúng ta sẽ không tham gia lễ chào cờ sáng mai nữa nhé, mọi người hãy nhớ cho kỹ đừng ngốc nghếch chạy ra sân chờ đấy!”

Một nam sinh hô to: “Lớp trưởng, tại sao lớp chúng ta không đi chào cờ nữa vậy? Tôi rất muốn chào cờ thì sao?”

Một đám người hóng chuyện trong lớp lập tức cười ồ lên, giữa một tràng tiếng cười, Lý Tử Viên liếc mắt nhìn nam sinh đó: “Muốn chào cờ như vậy thì đi nói với Hiệu trưởng đi, bảo thầy ấy cho cậu phụ trách chào cờ luôn là được!”

“Ha ha ha ha ha ha!”

“Còn đòi cướp công việc của đội cờ đỏ nữa à!”

Lý Tử Viên lại nâng cao giọng, dập tắt tiếng ồn ào: “Ngày mai lớp chúng ta sẽ đi dự buổi họp động viên với cùng khối 12, nhà trường đặc biệt mời các cựu học sinh xuất sắc về chia sẻ kinh nghiệm cho chúng ta, nên mọi người nhớ đến hội trường đúng giờ nhé! Chỗ ngồi của lớp chúng ta là ở hàng thứ 4 từ dưới lên, đừng ngồi nhầm—”

“Cựu học sinh xuất sắc là loại xuất sắc nào? Kiểu top 10 á?”

“Hình như thủ khoa tỉnh năm ngoái là của trường mình phải không?”

“Nhưng hầu như năm nào thủ khoa tỉnh cũng là của trường mình mà.”

“Đúng vậy, chỉ có một, hai năm là không thôi, nhưng năm ngoái người kia cực kỳ giỏi đó, điểm số cách biệt hẳn.”

“Đúng đúng, năm ngoái người đứng thứ hai của trường mình cũng nằm trong top 3 tỉnh, nhưng kết quả bị người thứ nhất bỏ xa mấy con phố, chuyện này tôi vẫn còn nhớ.”

Trần Duyên Tri nghe thấy cô gái ngồi trước mặt hào hứng nói với bạn cùng bàn: “Nghe nói thủ khoa năm ngoái cũng về đấy! Bạn tôi ở cùng một khu với người đó, hôm qua vừa gặp xong!”

“Oa, vậy chắc sẽ đọc diễn văn nhỉ?”

Trần Duyên Tri không quan tâm đến chuyện cựu học sinh xuất sắc gì đó, cô liếc mắt nhìn ra sau, vừa hay thấy Tạ Cẩn Hoa đi qua từ hàng ghế phía sau.

Trần Duyên Tri cất tiếng gọi: “Tạ Cẩn Hoa!”

Giọng Trần Duyên Tri không khác mấy so với bình thường, nhưng phản ứng của Tạ Cẩn Hoa lại hết sức mãnh liệt, cô ấy đột ngột dừng bước nhìn lại, cánh tay suýt va vào kệ sách phía trước.

Trần Duyên Tri: “?”

Sau khi biết được tiền sử bệnh tình của Tạ Cẩn Hoa, Trần Duyên Tri luôn có chút quan tâm tới sức khỏe của cô ấy, lúc này thấy cô ấy có vẻ không ổn, Trần Duyên Tri còn tưởng Tạ Cẩn Hoa lại có chỗ nào không khỏe, bèn vội vàng đứng dậy đến gần: “Cẩn Hoa, cậu không sao chứ?”

Tạ Cẩn Hoa từ từ lấy lại tinh thần, gật đầu với cô: “Tôi không sao.”

“Vậy thì tốt. Đi lại nhớ phải cẩn thận chút.”

“Ừ.”

Trần Duyên Tri bắt đầu nói chuyện khác, mặc dù thấy kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, coi việc Tạ Cẩn Hoa mất tập trung là do cô ấy học tập mệt mỏi.

Tối hôm đó, khi tiết học cuối cùng cũng kết thúc, Trần Duyên Tri chủ động đề nghị đi về cùng Tạ Cẩn Hoa.

Cả hai đều là học sinh ngoại trú, thỉnh thoảng cũng sẽ tan học cùng nhau, nhưng thường thì không gặp nhau vì không sắp xếp được thời gian.

Tạ Cẩn Hoa không từ chối, hai người vừa đi vừa nói chuyện về những đề bài thầy giáo yêu cầu làm trong bài tập hôm nay, bức tường kính của tòa nhà dạy học đối diện phản chiếu bầu trời đêm đen kịt, những ngọn đèn trắng sáng rực, đám đông học sinh tan học đang chen chúc, hai người chậm rãi đi xuống tầng theo dòng người.

“Tôi thấy có câu đạo hàm, đúng là có thể dùng phương pháp giải như thầy nói, nhưng thật sự rất khó nghĩ ra phương pháp đó…” Trần Duyên Tri vừa suy nghĩ vừa nói, nhưng không nghe thấy câu trả lời của Tạ Cẩn Hoa như mong đợi, cô hơi khó hiểu nhìn sang, lại thấy Tạ Cẩn Hoa không biết đã dừng lại từ lúc nào, đang nhìn về hướng bên phải mình.

Trần Duyên Tri nhìn theo tầm mắt cô ấy, phát hiện là bảng thông báo di động ở tầng một.

Trần Duyên Tri tiến lại gần Tạ Cẩn Hoa: “Trường lại dán cái gì mới à?”

Tạ Cẩn Hoa: “Có vẻ là bảng điểm chuẩn đầu vào của tất cả các trường đại học năm ngoái.”

Trần Duyên Tri lập tức hiểu ra, Tạ Cẩn Hoa quay lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Duyên Tri, cậu về trước đi, tôi muốn xem một chút.”

Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên: “À, được.”

Cô định nói với Tạ Cẩn Hoa rằng có thể tìm bảng điểm chuẩn đầu vào của các trường đại học trên tài khoản chính thức của hội đồng thi, cô ấy có thể về nhà xem dần, nhưng Tạ Cẩn Hoa vừa nghe cô đáp lời xong, đã nhanh chóng đi về phía bảng thông báo.

Trần Duyên Tri liếc nhìn Tạ Cẩn Hoa một lần trước khi rời đi, trước bảng thông báo đầy ắp người, Tạ Cẩn hoa đứng ở góc đám đông, đang nhìn chằm chằm vào bảng biểu và con số dán trên đó.

Về đến nhà, Trần Duyên Tri nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, không nhịn được gửi một tin nhắn cho Hứa Lâm Trạc: [Lâm Trạc, làm thủ khoa là cảm giác thế nào nhỉ?]

Trần Duyên Tri ném điện thoại xuống rồi ra bếp rót nước uống. Khi cầm cốc nước quay lại phòng và cầm điện thoại lên, đối phương đã trả lời: [Khó nói lắm, vì tôi chưa làm bao giờ.]

Trần Duyên Tri nhìn câu trả lời đó, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

Trần Duyên Tri: [Cậu chưa từng tưởng tượng sao?]

Hứa Lâm Trạc: [Không dám.]

Trần Duyên Tri: [Nếu cậu còn không dám tưởng tượng, thì chẳng ai trong trường chúng ta dám tưởng tượng nữa.]

Một lúc sau Hứa Lâm Trạc mới trả lời: [Núi cao còn có núi cao hơn, xác suất một phần mấy trăm nghìn, tôi không dám chắc chuyện đó. Nếu cuối cùng không thực hiện được, thì ảo tưởng trước đó sẽ trở thành nỗi đau khó nguôi, nên thà đừng tưởng tượng còn hơn.]

Trần Duyên Tri đọc đi đọc lại đoạn này nhiều lần, rồi mới từ từ gõ chữ: [Tôi nghe nói thủ khoa tỉnh năm ngoái cũng sẽ về.]

Hứa Lâm Trạc: [Ừ, chủ nhiệm lớp tôi đã nói với chúng tôi rồi.]

Trần Duyên Tri: [Tôi nghe người trong lớp bàn tán về anh ấy, nói anh ấy rất giỏi.]

Hứa Lâm Trạc: [Cậu ấy à? Đúng là cậu ấy rất giỏi thật. Có lẽ cậu không biết, thực ra cậu ấy cùng tuổi với chúng ta.]

Trần Duyên Tri thật sự rất ngạc nhiên: [Cùng tuổi với chúng ta ư? Vậy sao cậu ấy thi đại học sớm vậy, chẳng lẽ cậu ấy từng nhảy cấp sao?]

Hứa Lâm Trạc: [Đúng vậy. Cậu ấy đã nhảy cấp hai lần, một lần ở cấp hai, và một lần nữa là năm trước khi vừa nhập học, cậu ấy xin nhảy cấp, lên thẳng lớp 12, rồi thi đại học năm ngoái, đạt thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh.]

Trần Duyên Tri thầm thán phục: “Giỏi quá.” Nhảy cấp mà vẫn đứng đầu tỉnh, chỉ có thể nói là tài năng thiên bẩm. Những người như vậy thật khiến người ta không theo kịp.

“À phải rồi, cậu ấy tốt nghiệp trung học cơ sở ở đâu vậy?”

Hứa Lâm Trạc: “Cậu ấy học ở Tín Nhã.”

Hóa ra còn là đàn anh cùng trường cấp hai! Trần Duyên Tri càng ngạc nhiên hơn: “Sao tôi chưa từng nghe nói về cậu ấy nhỉ?”

Hứa Lâm Trạc: “Có lẽ vì không cùng một khu, cậu ấy ở khu Tây.”

Trần Duyên Tri: “À, vậy đúng là không cùng rồi.” Trần Duyên Tri ở khu Đông.

Nhưng có lẽ cùng khu vực cũng chẳng ích gì, hồi cấp hai cô cũng chẳng quan tâm mấy đến những chuyện này.

“Vậy cậu ấy tên là gì?”

“Lương Doanh.”

—-

Lần tiếp theo Trần Duyên Tri nghe thấy cái tên này là vào ngày hôm sau, cô đã ngồi trên ghế trong hội trường. Thức dậy quá sớm, Trần Duyên Tri bắt đầu buồn ngủ ngay khi vừa ngồi xuống.

Đầu đang gật gù dựa vào ghế, khi nghe thấy cái tên quen thuộc mới chợt tỉnh táo hơn một chút.

“Tiếp theo xin mời bạn Lương Doanh, thủ khoa khối tự nhiên năm ngoái, lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm với mọi người. Xin mời mọi người vỗ tay!”

Tiếng vỗ tay từ dưới khán đài vang dội như sấm, màn sân khấu đỏ rực như lửa. Trần nhà hội trường cao vút như bầu trời không thể nhìn thấu, ánh đèn trắng từ trên cao tỏa xuống, như ánh sáng từ vũ trụ xa xôi trải qua nghìn năm mới đến được đây.

Mọi người xôn xao bàn tán, có người vô tư nói cười, có người tò mò ngước nhìn, cho đến khi một nam sinh cao gầy bước lên sân khấu, đứng trước bó hoa xanh tươi sum suê, chỉnh lại micro đặt sau bó hoa.

Ánh mắt Trần Duyên Tri cũng tập trung vào người tên Lương Doanh đó, ánh sáng trắng chồng chất như tuyết, rơi trên vai cậu ấy.

Dáng người Lương Doanh rất giống Hứa Lâm Trạc, khiến cô cảm thấy cảnh này có vẻ quen thuộc.

Nhưng Trần Duyên Tri không hề động lòng.

Có lẽ rất giống, nhưng người này không phải là Hứa Lâm Trạc.

Khoảng cách quá xa, Trần Duyên Tri không nhìn rõ khuôn mặt Lương Doanh, chỉ biết đó là một nam sinh cao gầy, đeo kính, lưng thẳng tắp, tóc cắt gọn gàng sạch sẽ.

Giọng nói từ micro vang lên trầm ổn mạnh mẽ, trong trẻo, khiến cô liên tưởng đến dòng suối chảy xuống từ đỉnh núi:

“Xin chào các bạn, tôi là Lương Doanh. Rất vui được trở về trường cũ với tư cách là cựu học sinh xuất sắc để chia sẻ kinh nghiệm với mọi người.”

Trần Duyên Tri vốn định chú ý lắng nghe kinh nghiệm và phương pháp học tập mà vị đàn anh tài giỏi này chia sẻ.

Nhưng bên cạnh có một cặp chị em ngồi cùng nhau, giọng nói của họ không to không nhỏ, vừa đủ để cô nghe thấy, khiến cô hơi mất tập trung:

“Trời ơi, cậu có thấy Lương Doanh này đẹp trai không?”

“Cái gì vậy, mặt còn chưa nhìn rõ mà đã bảo đẹp trai?”

“Cậu thì biết gì, tôi vốn chú trọng cảm giác tổng thể mà. Cậu nhìn tỉ lệ đầu vai này, còn có chiều cao này nữa! Cậu ấy cao hơn cô MC kia cả đoạn, chắc chắn phải 1m80 rồi!”

“Thôi đừng mơ mộng nữa, người ta đã lên đại học rồi, cậu mới chỉ là đứa nhóc lớp 11 thôi.”

“Sao thế, mơ mộng có phạm pháp đâu.”

“Này, nói thật nhé, biết đâu người ta đã có bạn gái ở đại học rồi? Vậy thì không nên mơ mộng nữa đâu.”

Trần Duyên Tri rất muốn phớt lờ cuộc trò chuyện vô bổ này, nhưng cô chưa giỏi đến mức có thể kiểm soát âm thanh không lọt vào tai mình, nên chỉ có thể cố gắng chuyển sự chú ý lên người đang đứng trên sân khấu.

Đột nhiên, người vẫn im lặng ngồi bên cạnh đứng dậy. Trần Duyên Tri quay sang nhìn, hơi ngạc nhiên: “Cẩn Hoa, sao vậy?”

Trên mặt Tạ Cẩn Hoa không lộ cảm xúc, nhưng Trần Duyên Tri không hiểu sao cảm nhận được một luồng khí lạnh.

Tạ Cẩn Hoa: “Tôi đi vệ sinh.”

Trần Duyên Tri ngẩn người rồi nhường chỗ: “… À, được.”

Tạ Cẩn Hoa chen qua chân Trần Duyên Tri rời khỏi chỗ ngồi, Trần Duyên Tri quay lại nhìn, cô ấy đã bước nhanh về phía lối vào.

Trần Duyên Tri nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ấy, dừng lại vài giây, đợi đến khi bóng Tạ Cẩn Hoa sắp biến mất sau cánh cửa lối vào, cuối cùng mới đứng dậy đi theo.

Trong hội trường cách một cánh cửa, giọng Lương Doanh vẫn vang lên ổn định rõ ràng, một chút độ trễ và âm điện từ của micro khiến giọng cậu ấy nghe như sóng biển dâng lên khi thủy triều rút, mơ hồ và chậm rãi.

Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào sảnh lớn, lúc này sảnh lớn trống trải không có một ai, bóng người phản chiếu rõ ràng trên nền gạch trắng tinh.

Trần Duyên Tri vừa ra khỏi cửa đã thấy Tạ Cẩn Hoa, lúc này cô ấy đang đứng bên cây cột trụ trước cửa hội trường, bóng lưng không hề nhúc nhích.

Trần Duyên Tri chạy về phía đó, khi gần đến bên cạnh người kia mới lên tiếng gọi: “Tạ Cẩn Hoa—”

Tạ Cẩn Hoa chưa kịp quay đầu lại, Trần Duyên Tri đã nhìn thấy rõ thứ sau cột.

Đó cũng là một bảng thông báo di động, trên đó dán ảnh và đoạn giới thiệu ngắn về 5 cựu học sinh xuất sắc đến chia sẻ kinh nghiệm lần này.

Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên, cô dừng lại bên cạnh Tạ Cẩn Hoa, cũng chính lúc này, cô quay mặt sang, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tạ Cẩn Hoa.

Cô chưa từng thấy biểu cảm như vậy trên mặt Tạ Cẩn Hoa.

Đó có phải là buồn bã không? Có vẻ không phải, một người như Tạ Cẩn Hoa sẽ không rơi vào nỗi buồn thuần túy. Cô ấy sẽ đau khổ, nhưng nỗi đau khổ đó sẽ khiến cô ấy trở nên kiên định hơn, giống như Tạ Cẩn Hoa mà Trần Duyên Tri đang nhìn thấy lúc này.

Ánh mắt cô ấy tập trung đến vậy, vững chắc như đá, nỗi buồn đó chỉ giống như cỏ lá hương bồ mọc dưới hòn đá kia, lay động không đáng kể, thỉnh thoảng khiến cô ấy ngứa ngáy, nhưng không bao giờ có thể lay chuyển ý chí của cô ấy.

Ý chí của cô ấy là gì?

Trần Duyên Tri men theo ánh mắt Tạ Cẩn Hoa nhìn sang, dừng lại ở tấm ảnh của người đầu tiên trên bảng thông báo.

Cuối cùng Trần Duyên Tri cũng nhìn rõ, khuôn mặt của nam sinh tên Lương Doanh đó.

Giống như cô tưởng tượng, một thiếu niên với đường nét gương mặt đoan chính, mặc đồng phục học sinh, đeo kính gọng bạc trên sống mũi, ánh mắt trong trẻo như sương tuyết. Trần Duyên Tri phát hiện ra rằng rất khó để cô chú ý đến khuôn mặt của người này ngay lập tức, ngược lại sẽ dễ bị thu hút bởi ánh mắt của cậu ấy hơn.

Sự thông minh xuất chúng của tuổi trẻ khiến đôi mắt cậu ấy tràn đầy khí thế hăng hái, nhưng nhìn kỹ hơn, khí thế đó chỉ là vẻ bề ngoài, che giấu sự trầm tĩnh kiên định như núi.

Mà Tạ Cẩn Hoa rũ mi mắt, như thể đang nhìn thẳng vào mắt Lương Doanh.

Ánh mắt cô ấy yên tĩnh đến lạ, yên tĩnh đến mức thậm chí còn toát ra một vẻ dịu dàng.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả những chi tiết chôn vùi trong quá khứ bỗng vỡ òa xuyên qua con đê ngăn cách nỗi hoang mang, mọi nghi hoặc đều hóa thành sự thấu hiểu, dữ dội cuộn trào trong lòng Trần Duyên Tri.

Trong hội trường, giọng nói của Lương Doanh vọng lại từ xa, khoảng cách làm cho giọng nói ấy trở nên mơ hồ đến dịu dàng, trong phút chốc xoa dịu cơn sóng cuồn cuộn nổi lên ở nơi này.

Trần Duyên Tri chợt nhớ ra, sau khi quan hệ với Tạ Cẩn Hoa trở nên tốt hơn, cô luôn đi học Thể dục với Tạ Cần Hoa.

Có nhiều con đường đi đến sân vận động, nhưng cô luôn vô thức đi theo Tạ Cẩn Hoa qua hành lang tầng một. Trên con đường đó dán thông tin về trường đại học trúng tuyển và điểm thi đại học của học sinh khóa trước. Bây giờ Trần Duyên Tri mới nhớ ra, lần nào Tạ Cẩn Hoa cũng dừng lại trước bảng áp phích dài dằng dặc đó, nhìn chăm chú vào một chỗ rất lâu, rồi mới quay đầu rời đi cùng cô.

Trần Duyên Tri hé miệng, trong lòng đã hiểu ra chuyện gì đó, nên giọng gọi cô ấy đặc biệt nhẹ nhàng, như sợ làm kinh động điều gì:

“… Cẩn Hoa.”

Tạ Cẩn Hoa thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng: “Sao cậu cũng ra đây?”

Trần Duyên Tri khẽ nói: “Còn cậu thì sao.”

“Không phải cậu đi vệ sinh sao? Tại sao lại đứng ở đây.”

Tạ Cẩn Hoa không trả lời, cô ấy quay đầu lại, nhìn về phía bảng thông báo trước mặt.

“Trần Duyên Tri.” Tạ Cẩn Hoa từ từ mở miệng: “Cậu còn nhớ không? Tôi từng nói với cậu, từ sau khi phẫu thuật đến giờ, tổng cộng tôi đã ngất xỉu ba lần, hai lần đầu đều được người ta phát hiện đưa đi bệnh viện, nhưng thật ra cả hai lần đều không tìm được nguyên nhân, bác sĩ nói cơ thể tôi rất khỏe mạnh, mọi thứ đều bình thường.”

“Lần đầu tiên ngất xỉu, tôi sợ lắm. Tôi tưởng ca phẫu thuật vẫn thất bại, tôi vẫn không thể sống như một người bình thường, tôi sẽ phải liên lụy người khác cả đời.”

“Đến giờ tôi vẫn nhớ, lúc đó tôi mới lớp 6, tôi khóc đến mức tỉnh dậy trên giường bệnh. Giờ nghĩ lại, lúc đó thật sự còn quá nhỏ, tự cho là mình đã trưởng thành, nhưng thật ra gặp phải chút chuyện là sẽ hoảng loạn ngay.”

Lúc đó Tạ Cẩn Hoa còn gầy và nhỏ hơn bây giờ, vừa mới phẫu thuật xong hai năm, dù người nhà họ Tạ đã vung tiền để mua đủ loại thuốc bổ chất lên người cô ấy, cơ thể cô ấy vẫn hồi phục rất chậm. Đúng vào độ tuổi các bạn nữ đang vọt lên về chiều cao, cô ấy lại hầu như không cao thêm chút nào.

Lúc Tạ Cẩn Hoa tỉnh lại, cô ấy đang ở trong bệnh viện, cô ấy vừa trải qua một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy, trong mắt chỉ toàn là nước mắt, cổ họng vẫn còn hơi nghẹn ngào.

Nhưng cô ấy cảm nhận được có người đang nắm tay mình, nắm rất chặt.

Ánh sáng trắng xuyên qua đôi mắt đẫm lệ mờ mịt rơi vào đáy mắt cô, cô không nhìn rõ mặt người đó, nhưng có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay người đó đang nắm lấy tay mình, ấm áp nóng rẫy, như một lò sưởi nhỏ, khiến cô ấy không nhịn được động đậy ngón tay.

Bộ não vừa mới tỉnh dậy chậm chạp vận động.

Tạ Cẩn Hoa nghĩ, đây chắc chắn là một người rất khỏe mạnh.

Không giống tay cô ấy, lúc nào cũng lạnh ngắt.

“Cậu tỉnh rồi!”

Giọng nói lạ lẫm khiến Tạ Cẩn Hoa thoáng ngẩn người, cô ấy đưa tay lau đi màn nước mắt che khuất tầm nhìn, mắt dần dần thích nghi với ánh sáng, cô ấy cũng nhìn rõ khuôn mặt người đó.

Cậu thiếu niên có thân hình hơi gầy, lông mày như mang theo làn gió dịu êm, ánh nhìn chăm chú sạch sẽ như dòng suối nơi khe núi.

Khi phát hiện Tạ Cẩn Hoa đã tỉnh lại, cậu ấy lập tức lớn tiếng gọi bác sĩ đến.

Ba mẹ, hai anh trai của Tạ Cẩn Hoa cùng một đám đông bác sĩ và y tá ào ào tràn vào phòng bệnh, căn phòng rộng rãi bỗng chốc chật ních người. Tạ Cẩn Hoa được đỡ ngồi dậy, giường bệnh được nâng cao, những câu hỏi hoặc gấp gáp hoặc bình tĩnh trút xuống như mưa.

Tạ Cẩn Hoa mở to mắt, cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đôi mắt cô ấy đã bắt đầu vô thức tìm kiếm cậu thiếu niên kia.

Nhưng trước mắt Tạ Cẩn Hoa chỉ còn những bóng người dày đặc đè lên nhau, không còn thấy bóng dáng thiếu niên đâu nữa.

Sau đó kết quả kiểm tra được đưa ra, mọi thứ đều bình thường, ba mẹ Tạ Cẩn Hoa nhìn báo cáo, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đó Tạ Cẩn Hoa ngồi trên giường bệnh, đột nhiên lên tiếng: “Anh cả.”

Tạ Minh Thận nghe thấy quay lại nhìn: “Ừ?”

Tạ Cẩn Hoa: “Khi em tỉnh dậy, nam sinh gọi bác sĩ đến là ai vậy?”

“Thằng bé ấy à.” Tạ Minh Thận nhớ lại: “Sau khi em ngất xỉu ở sân vận động, chính cậu nam sinh đó phát hiện ra em đầu tiên, thằng bé cõng em từ sân trường đến phòng y tế, sau đó bác sĩ phòng y tế mới gọi 120.”

“Thằng bé là bạn cùng lớp của em, thằng bé nói tên là Lương Doanh.”

Đó là lần đầu tiên Tạ Cẩn Hoa biết đến sự tồn tại của Lương Doanh.

Lần gặp đầu tiên đã ầm ĩ rầm rộ và lộn xộn chẳng ra sao như vậy, dường như báo hiệu cho tương lai của cô ấy và Lương Doanh.

Sau khi Tạ Cẩn Hoa xuất viện và trở lại lớp học, cô ấy vừa đeo cặp sách bước vào cửa sau của lớp học, đã đối diện ngay với một nam sinh cao lớn, cô ấy bị cậu ta đụng vào vai, suýt nữa thì đập vào khung cửa.

Tạ Cẩn Hoa lập tức nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cơn đau khi ngã xuống.

Đột nhiên, một bàn tay rắn chắc đã vững vàng nắm lấy cánh tay cô ấy từ phía sau, cơn đau trong dự đoán không xuất hiện.

Tạ Cẩn Hoa ngẩn người, cô ấy được người đó đỡ cánh tay đứng thẳng lên, rồi người đó nhanh chóng rút tay lại, một hành động cực kỳ đơn giản nhưng đầy ý tứ và lịch sự.

Giọng nói trong trẻo quen thuộc truyền đến từ trên đầu, tĩnh lặng như suối chảy: “Mạc Lân, cậu không nhìn đường à?”

Nam sinh cao lớn trước mặt bị mắng, gãi đầu một cái, hơi ngượng ngùng liếc nhìn Tạ Cẩn Hoa: “À, tôi có nhìn mà, là cậu ấy đột nhiên xuất hiện…”

“Cậu còn dám nói? Suýt nữa cậu đã làm cậu ấy ngã rồi, mau xin lỗi đi!”

Nam sinh được gọi là Mạc Lân rất nghe lời cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “… Xin lỗi, bạn học.”

Tạ Cẩn Hoa không ngờ nam sinh trông có vẻ bất cần này lại thực sự nghe theo mà xin lỗi cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên: “… Không sao.”

Lúc này, cô ấy mới có thời gian ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh mình.

Bên ngoài hành lang, sương sớm đọng trên đuôi tóc cậu ấy, khi cậu ấy bước đi mang theo một làn gió nhẹ, thoáng lướt qua đôi mắt hàng mi quen thuộc sạch sẽ, cậu ấy yên tĩnh như suối, lại trầm lặng như đá.

Tạ Cẩn Hoa ngẩn người một lúc, nhanh chóng nhận ra cậu ấy sắp rời đi, vội vàng đưa tay nắm lấy vạt áo cậu ấy, rồi khi cậu ấy quay đầu, lại nhanh chóng buông ra: “… Cảm ơn cậu.”

“Ừm, cậu có phải là Lương Doanh không?”

Lương Doanh nhìn Tạ Cẩn Hoa, đôi mắt trong suốt dần lộ vẻ bối rối, cậu ấy cân nhắc từng lời, chậm rãi lên tiếng:

“… Cậu là?”

Tạ Cẩn Hoa hơi cứng người, cô ấy nhìn vào mặt Lương Doanh, một góc nhỏ đang đập rộn ràng trong lòng dần dần lắng xuống.

Cô ấy không ngờ Lương Doanh sẽ không nhớ cô ấy.

Tạ Cẩn Hoa hé miệng, giọng rất nhỏ: “… Một tuần trước, tôi ngất xỉu trên sân trường, chính cậu đã đưa tôi đi tìm bác sĩ.”

Vẻ bối rối trong mắt Lương Doanh tan biến, Tạ Cẩn Hoa thấy rõ đôi mắt đó sáng lên, trở nên rực rỡ chói lọi.

Cậu ấy nhìn Tạ Cẩn Hoa, mỉm cười:

“Hóa ra là cậu!”

Lương Doanh cười tươi nhìn cô ấy, giọng nói đầy quan tâm: “À phải rồi, cậu có khỏe không? Sức khỏe bây giờ thế nào?”

“Lúc đó thấy tình trạng của cậu có vẻ rất tệ, bây giờ dường như đã không sao rồi, thật là tốt quá.”

Tạ Cẩn Hoa nhìn cậu ấy, những đám mây bên ngoài hành lang dần dần tản ra, ánh mặt trời tràn xuống, từ từ lan tỏa khắp hành lang, như những con sóng cuộn qua dưới chân Tạ Cẩn Hoa và Lương Doanh, cả mặt đất rực rỡ ánh vàng.

Nhưng người này, còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời kia.

Tạ Cẩn Hoa mím môi, khẽ đáp lại: “Ừm.”

“Tôi đã không sao rồi.”

Cô ấy siết chặt nắm tay, dường như chỉ có làm vậy mới có thể chống lại được hơi ấm mãnh liệt như thế, để không đến mức mất đi ý tứ.

Cô ấy có bảy phần may mắn, may mắn được nói chuyện với Lương Doanh hai ba câu, may mắn được Lương Doanh nhớ tên, may mắn từng được Lương Doanh cứu, may mắn ba năm cấp hai đều ở cùng lớp với Lương Doanh, may mắn có một hai lần khi sắp xếp chỗ ngồi, tình cờ được ngồi bên cạnh cậu ấy.

Nhưng cô ấy cũng có ba phần không may. Dù cô ấy có cố gắng đuổi theo đến đâu, dù cô ấy có nỗ lực bao nhiêu, cô ấy cũng vẫn không thể sánh bằng được cậu ấy dù chỉ một chút.

Lương Doanh là một thiên tài không cần bàn cãi. Trên bàn cậu ấy sạch sẽ chỉ có mỗi sách giáo khoa, không bao giờ dùng bất kỳ sách bổ trợ nào, cậu ấy là khách quen trong danh sách không nộp bài tập của nhóm phụ huynh, nhưng dù vậy, cậu ấy vẫn có thể đứng nhất khối mỗi lần thi, dù đề thi khó đến đâu cũng có thể đạt điểm gần như tuyệt đối.

Ngoài thành tích ra, bản thân Lương Doanh cũng đã đủ nổi bật. Cậu ấy lạc quan vui vẻ, tốt bụng chính trực, luôn giúp đỡ người khác. Nhiều người tin tưởng và ngưỡng mộ cậu ấy không phải vì thành tích xuất sắc của cậu ấy, mà vì nhân cách và đạo đức tuyệt vời của Lương Doanh, cậu ấy sáng sủa nhưng không chói lóa, thân thiện nhưng không thiếu quyết đoán, luôn là người đáng tin cậy và được tin phục nhất trong tất cả mọi người.

Tạ Cẩn Hoa luôn nhìn cậu ấy, quan sát cậu ấy, và cũng vì vậy, cô ấy nhận ra rằng mình không phải là người đặc biệt. Dù là ai ngã xuống trước mặt cậu ấy, Lương Doanh cũng sẽ dốc hết sức mình để giúp đỡ họ, bởi vì cậu ấy là một người như vậy.

Tín Nhã không thiếu tinh hoa, nhưng Lương Doanh vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt nhất.

Tạ Cẩn Hoa từ ngưỡng mộ, đến khao khát, đến tự ti, chỉ mất có một năm.

Cô ấy âm thầm thích một người xa vời. Ban đầu cô ấy bị thu hút bởi ánh hào quang của cậu ấy, nhưng cuối cùng lại trở nên ảm đạm vì ánh hào quang đó.

Mối tình đơn phương của cô ấy thật tầm thường, thật mỏng manh, giống như chính cô ấy vậy.

“Tôi từng cảm thấy những ngày tháng đó thật đau khổ. Thích trong vô vọng, khó khăn, và không có chút ý nghĩa nào, đó chính là tình cảm của tôi.”

“Nhưng rồi một ngày, tôi đã mất đi cả những ngày tháng như vậy.”

Lương Doanh đã nhảy lớp.

Ngày đầu tiên khai giảng năm lớp 9, điều mà Tạ Cẩn Hoa phải đối mặt, chính là tin tức về việc người nọ đã rời đi, cùng với chỗ ngồi trống trơn thuộc về Lương Doanh.

Họ nói, Lương Doanh đã đến trường Trung học Đông Giang, và còn thi đỗ vào lớp chọn của trường Đông Giang.

Tạ Cẩn Hoa vốn tưởng rằng, ít nhất cô ấy cũng có thể làm bạn học với cậu ấy trong ba năm.

Cô ấy vốn tưởng vậy.

Sau cơn sốc, điều mà Tạ Cẩn Hoa cảm nhận được không phải là đau đớn, mà là sự không cam tâm mãnh liệt.

Cô ấy không cam tâm.

Cô ấy không cam tâm từ nay không còn liên quan gì đến người đó nữa, cô ấy không cam tâm cuộc sống từ nay sẽ mất đi bóng dáng của người đó.

Cô ấy không cam tâm.

“Nói như vậy, có vẻ như cậu ấy chỉ mang đến cho tôi những điều không tốt. Nhưng thật ra, giữa tôi và cậu ấy, cũng có những kỷ niệm rất quý giá.”

Trong ký ức của Tạ Cẩn Hoa, những câu chuyện về Lương Doanh luôn là màu tối, thỉnh thoảng có một chút ánh sáng, thì đều là những màu rực rỡ nhất.

Một tiết tự học bình thường sau khi thi xong, gần như cả lớp đều đang thỏa sức quậy tung, những người phía sau xé giấy từ vở bài tập gấp máy bay giấy ném về phía nhau, những chiếc máy bay giấy màu trắng bay qua bay lại trên không trung giữa các bàn học, khi thì rơi xuống bàn ai đó, khi thì bị ai đó nhảy lên bắt lấy.

Lúc đó Tạ Cẩn Hoa đang ngồi bên cạnh Lương Doanh, cô ấy cũng chơi hơi quá trớn, trong lòng dâng lên một sự can đảm mà bình thường không có.

Khi đó, cô ấy đang ngồi bên cạnh Lương Doanh. Cô ấy nhìn Lương Doanh chằm chằm, người nọ đang xé một trang giấy nháp, ngón tay lướt nhanh, chẳng mấy chốc đã gấp thành một chiếc máy bay giấy.

Lương Doanh gấp xong máy bay giấy ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt đang nhìn chăm chú của Tạ Cẩn Hoa.

Khi đó Lương Doanh còn chưa cận thị, cũng chưa đeo kính, nên Tạ Cẩn Hoa nhìn thấy rõ ràng ánh mắt cậu ấy sững sờ trong thoáng chốc.

Sau đó Lương Doanh xoa xoa đầu mình, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cậu ấy không nói gì cả.

Cậu ấy ngước mắt nhìn Tạ Cẩn Hoa, rồi giơ tay đưa chiếc máy bay giấy vừa mới gấp xong cho cô ấy.

Đó là lần cuối cùng, trước khi Lương Doanh rời khỏi cuộc sống của Tạ Cẩn Hoa, đôi mắt cậu ấy hoàn toàn chỉ chứa đựng hình bóng của một mình cô ấy.

Trong khoảnh khắc đó, cậu ấy chỉ nhìn mỗi mình cô ấy.

Trong lớp học, những bóng người và những cánh tay đang múa loạn xạ, những vệt trắng máy bay giấy để lại khi bay lướt qua không trung, những tiếng ồn ào hỗn loạn chen chúc náo nhiệt, ngay giữa đống lộn xộn đó, Tạ Cẩn Hoa nghe thấy rõ tiếng tim đập của chính mình.

Cô ấy không còn che giấu suy nghĩ của mình nữa, đó là hành động táo bạo nhất của cô ấy trước mặt Lương Doanh trong suốt ba năm qua.

Cô ấy nở một nụ cười với cậu ấy, một người không hay cười, thậm chí độ cong của khóe miệng cũng được nắm bắt một cách thật cẩn thận, mang theo chút cảm giác vụng về.

Rồi cô ấy nhận lấy chiếc máy bay giấy của cậu ấy, ném lên không trung, dù đã dùng hết sức để ném ra, nhưng khi buông tay lại nhẹ nhàng và cẩn thận đến vậy.

“Có lẽ đối với cậu ấy, đó chỉ là một cử chỉ ngẫu nhiên, nhưng đó lại là món đồ duy nhất mà cậu ấy từng tặng cho tôi. Những khoảnh khắc mà cậu ấy cho là vội vàng, không cần nhớ lại, đối với tôi, có thể là những hồi ức đẹp nhất, khó quên nhất.”

Điều không ai biết là, sau khi mọi người đều đã đi hết, cô ấy lại lén lút đến cuối lớp học để tìm lại chiếc máy bay giấy mà Lương Doanh đã gấp. Trên tờ giấy có đường kẻ màu xanh nhạt là nét chữ Thảo phóng khoáng không theo quy tắc của cậu thiếu niên, như mây trôi nước chảy, như rồng bay phượng múa.

Đêm hôm đó cô ấy đã kẹp tờ giấy nháp đó vào cuốn nhật ký của mình, mà vào buổi chiều ngày biết tin Lương Doanh rời đi, cô ấy lại lấy nó ra khỏi cuốn nhật ký.

Tạ Cẩn Hoa lục trong cặp sách lấy ra lá bùa hộ mệnh hình tam giác mà cô ấy luôn mang theo từ nhỏ, đặt nó lên bàn học, rồi từ từ gấp tờ giấy nháp đó thành hình dạng giống hệt nó.

Cuối cùng, cô ấy đã nhìn rõ trái tim mình, cuối cùng, cũng hiểu được mình nên làm gì.

Dù cách xa cả núi biển, cô ấy cũng sẽ vượt núi băng biển, từng bước từng bước đi đến bên cậu ấy. Dù không biết tự lượng sức mình thì đã sao, dù có làm trò cười cho thiên hạ thì đã sao, cô ấy sẽ không còn tự cao tự đại nữa, cũng không còn tự coi nhẹ chính mình nữa.

Tạ Cẩn Hoa quyết tâm thi đỗ vào trường Trung học Đông Giang.

Quãng thời gian một năm trôi qua trong những chồng giấy chất đầy trên bàn học và những tháng ngày vùi đầu học tập. Áp lực ở lớp chọn của Tín Nhã rất lớn, không thiếu người không chịu nổi áp lực mà lên tiếng than phiền, nhưng Tạ Cẩn Hoa chưa bao giờ kêu khổ hay mệt mỏi.

Cô ấy bắt đầu nhận ra mình muốn trở thành một người như thế nào, nhận ra rằng mình không thể tiếp tục tự ti và không có chí tiến thủ nữa.

Đúng vậy, tài năng bẩm sinh, không thể thay đổi, có lẽ cô ấy vốn không thể trở thành một người như Lương Doanh.

Nhưng cô ấy nghĩ, ít nhất cô ấy phải cố gắng trở thành một người như vậy.

Ngày công bố kết quả thi tốt nghiệp trung học cơ sở, Tạ Minh Thận cầm giấy báo trúng tuyển của Tạ Cẩn Hoa gõ cửa phòng cô ấy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh ấy là Tạ Cẩn Hoa đang ngồi bên giường nhìn ra bóng cây ngoài cửa sổ.

Cô gái trầm tĩnh và bình thản, đã cao hơn một năm trước rất nhiều, vẻ trầm lặng ít nói và ngây thơ trên người đều đã phai nhạt, không biết từ khi nào, cô ấy đã thay đổi trở nên sắc sảo lạnh lùng và kiên định, quyết đoán.

Ngay cả Tạ Minh Thận, người đã nhìn Tạ Cẩn Hoa lớn lên từ nhỏ, đôi khi cũng cảm thấy tò mò về sự thay đổi của Tạ Cẩn Hoa.

Điều gì đã thay đổi cô ấy thế?

Nghe thấy tiếng cửa mở, Tạ Cẩn Hoa quay đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc đó, vật mềm mại cô ấy đang nhẹ nhàng cầm trong tay, lặng lẽ lộ ra một góc, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK