Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một âm thanh lớn đột ngột vang lên nơi góc cầu thang.

Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc đồng loạt quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Dục Hoa đang đứng ở nơi phát ra âm thanh đó, phía sau cậu là chiếc chổi đã bị đổ xuống. Cậu bạn luôn điềm tĩnh ngày thường giờ đây lại trông vô cùng sốc khi nhìn hai người, đờ đẫn như thể đứng chết trân tại chỗ.

Trần Duyên Tri lập tức đứng dậy định nói gì đó, nhưng Bạch Dục Hoa đã quay người bỏ chạy xuống dưới.

Trần Duyên Tri hơi sững lại, trong đầu xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi: “???”

Tại sao Bạch Dục Hoa lại chạy đi như thế?

Hứa Lâm Trạc cũng đứng dậy. Cậu đưa mắt nhìn theo bóng lưng Bạch Dục Hoa vừa khuất ở góc cầu thang rồi quay lại nhìn Trần Duyên Tri, Hứa Lâm Trạc bình thản nói: “Cậu ấy nhìn thấy rồi.”

Trần Duyên Tri liếc cậu: “Cậu điềm tĩnh ghê ha.”

Hứa Lâm Trạc cười: “Thì chuyện đã xảy ra rồi mà.”

Trần Duyên Tri mím môi, quay sang nói với Hứa Lâm Trạc: “Phản ứng của Bạch Dục Hoa rất lạ… Tôi lo rằng có thể cậu ấy đang suy nghĩ quá nhiều. Tôi sẽ đi tìm cậu ấy để giải thích một chút.”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô: “Cậu đi à? Hay để tôi đi—”

“Để tôi đi.” Trần Duyên Tri nói: “Không phải hai người không hợp nhau sao? Dường như cậu ấy có chút xa cách với cậu nữa, tốt hơn hết là cứ để tôi đi đi.”

Trần Duyên Tri không nói hết.

Thật ra cô muốn nói rằng cô luôn nghi ngờ giữa Bạch Dục Hoa và Hứa Lâm Trạc có một sự hiểu lầm nào đó, và việc mối quan hệ giữa cô và Hứa Lâm Trạc vừa bại lộ trước mặt Bạch Dục Hoa có thể càng làm hiểu lầm này thêm trầm trọng hơn.

Trần Duyên Tri sợ sự việc sẽ trở nên khó kiểm soát nên cô quyết định đuổi theo Bạch Dục Hoa ngay lập tức để giải thích, cũng như nhân cơ hội này làm rõ mọi chuyện giữa ba người.

Khi Trần Duyên Tri đuổi đến cuối cầu thang, cô thấy bóng lưng của Bạch Dục Hoa ngồi không xa. Trên một bãi cỏ nhỏ bao quanh bể nước có một chiếc ghế dài bằng gỗ. Giữa quảng trường vắng người qua lại, cậu thiếu niên đang ngồi trên bậc đá bên cạnh ghế.

Trần Duyên Tri chậm rãi tiến đến, ngồi xuống cách Bạch Dục Hoa không xa.

Cậu thiếu niên vốn rực rỡ như ánh mặt trời giờ đây im lặng và cố chấp đến lạ thường.

Nhưng Trần Duyên Tri không bị sự lạnh lùng của cậu làm nản lòng, ngược lại, cô cất lời với giọng điệu như thường ngày, nhẹ nhàng hỏi:

“Bạch Dục Hoa, sao cậu lại lên tầng thượng vậy?”

Bạch Dục Hoa như con nhím bị chọc vào đuôi, ánh mắt cậu thay đổi, đột ngột quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu không tốt: “Sao, nơi đó chỉ có các người mới được đến sao?”

Trần Duyên Tri không bị thái độ của cậu làm ảnh hưởng, đôi mắt cô vẫn bình tĩnh:

“Cậu biết tôi không có ý đó mà.”

Bạch Dục Hoa hơi khựng lại, cậu nhận ra mình hơi quá lời liền như quả bóng xì hơi, bực bội quay đầu đi lần nữa.

Trần Duyên Tri quan sát biểu cảm của cậu, rồi bất ngờ hỏi: “Cậu thực sự ghét Hứa Lâm Trạc à?”

Bạch Dục Hoa vốn đã quay đi, nhưng nghe câu hỏi này liền lập tức quay lại, đôi mắt đầy kinh ngạc, giọng cậu cũng cao lên một chút:

“Cậu nói gì?”

Trần Duyên Tri nhìn cậu: “Vừa rồi sau khi cậu chạy đi, tôi và Hứa Lâm Trạc đã nói chuyện, tôi bảo sẽ đến tìm cậu để giải thích.”

“Hứa Lâm Trạc bảo, hay là để cậu ấy đi tìm cậu.”

“Nhưng tôi không đồng ý.”

“Bởi vì tôi nhớ Hứa Lâm Trạc từng nói với tôi rằng, cậu và cậu ấy không hợp nhau lắm, thậm chí, cậu ấy nghĩ rằng cậu có chút ghét mình.”

Bạch Dục Hoa đột ngột ngắt lời, giọng nói nhanh và hơi gấp gáp: “Tôi không có!”

Trần Duyên Tri dừng lại, nhìn cậu chăm chú và chậm rãi nhắc lại:

“Cậu nói không có, nghĩa là sao?”

Bạch Dục Hoa cúi đầu, giọng cậu trở nên khàn khàn: “… Tôi không ghét cậu ấy.”

“Tôi chưa bao giờ ghét Hứa Lâm Trạc.”

Khi vừa bước vào năm lớp 10, Bạch Dục Hoa thực sự là một đứa trẻ xuất phát từ vạch đích..

Không chỉ sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ cậu đã được hưởng nền giáo dục và môi trường tốt nhất, hơn nữa cậu còn có tài năng xuất chúng trong học tập, vừa chơi vừa học nhưng lúc nào cũng đứng nhất.

Dù khi nhập học, Bạch Dục Hoa biết mình không phải người có điểm đầu vào cao nhất trong lứa học sinh mới của trường Trung học Đông Giang, nhưng cậu vẫn tràn đầy tự tin.

Sau này Bạch Dục Hoa nghĩ lại, có lẽ vì khi đó cậu đã quá kiêu ngạo. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng gặp phải thử thách nào mình không vượt qua được, cũng chưa bao giờ thực sự nếm trải cảm giác thất bại, thế nên dần dần cậu trở nên kiêu ngạo, gần như không để ai vào mắt.

Mặc dù không phải là người đứng đầu, Bạch Dục Hoa vẫn tràn đầy tự tin, luôn cảm thấy cục diện chưa được định đoạt, mọi thứ đều có thể xảy ra, tương lai đang chờ đón cậu sẽ là một con đường rộng lớn và sáng ngời.

Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh của cậu đã bị một người đập vỡ hoàn toàn ngay trong năm đầu cấp ba.

Người đó không ai khác chính là Hứa Lâm Trạc.

Lần đầu tiên trong đời, Bạch Dục Hoa cảm nhận sâu sắc được câu nói “trên trời còn có trời, người tài còn có người tài hơn.” Cậu từng nghĩ mình đủ xuất sắc, đủ hoàn hảo, nhưng trước Hứa Lâm Trạc, mọi thứ cậu tự hào đều trở nên mờ nhạt.

Hứa Lâm Trạc như một ngọn núi cao không thể trèo qua, chiếm giữ vững vàng vị trí số một. Khi thi lần đầu Bạch Dục Hoa vẫn không thể tin nổi kết quả, nhưng đến lần thứ hai, cậu bắt đầu cảm thấy không cam tâm.

Kể từ khoảnh khắc đó, cậu điên cuồng lao vào học tập, cố gắng vượt qua người mà cậu cảm thấy như “cao cao tại thượng.”

Nhưng dù cố gắng đến mấy thì trong suốt hai năm qua, Bạch Dục Hoa vẫn chỉ đứng thứ hai.

Suốt mười sáu năm trước đó, cậu luôn tự cho rằng mình có tài năng thiên bẩm, nhưng sự thất bại này đã khiến cậu hoàn toàn tỉnh ngộ — hóa ra trên đời này có những thứ mà dù cậu có cố gắng thế nào cũng không đạt được. Hóa ra, có những việc không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể hoàn thành.

Trước một người đã làm tổn thương lòng tự hào của mình như thế, đáng lẽ Bạch Dục Hoa phải ghét Hứa Lâm Trạc, coi cậu ta như cái gai trong mắt mới phải.

Nhưng Hứa Lâm Trạc lại là một người quá tốt.

Cậu ấy là lớp trưởng của lớp Nguyên Bồi từ năm lớp 10, phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong lớp, và bất kể đối xử với ai, lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân.

Cậu ấy cũng là chủ tịch Hội học sinh của trường Trung học Đông Giang, cả giáo viên và học sinh từng làm việc với cậu ấy trong câu lạc bộ đều rất tán thưởng khả năng làm việc của cậu.

Thậm chí, Hứa Lâm Trạc còn đủ chính trực, đủ dũng cảm. Khi đối diện với thầy chủ nhiệm khối khó chịu, cậu là người đầu tiên đứng ra lên tiếng bênh vực cho bạn gái bị bắt nạt, không sợ hãi việc phản đối quyền lực trước mặt mọi người.

Cậu ấy quá xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến người ta không thể theo kịp, đến mức rõ ràng Bạch Dục Hoa nên ghen tị với cậu ấy, nhưng trước mặt cậu ấy, Bạch Dục Hoa lại không thể nảy sinh bất kỳ sự ghen tị nào.

Những cảm xúc phức tạp trong lòng Bạch Dục Hoa bùng nổ trong một lần đối đầu vào năm lớp 10. Người kia khiêu khích cậu, dùng điểm số mãi mãi là hạng nhì của cậu làm điểm nhắm, thành công chọc vào lòng tự trọng sâu thẳm nhất mà Bạch Dục Hoa giấu kín.

Cậu và đối phương cãi vã kịch liệt, người kia thậm chí còn buông lời xúc phạm, trực tiếp nhắm vào người mà trong lòng cậu không thể với tới: “Ồ, suýt nữa quên, còn có thằng Hứa Lâm Trạc lớp các cậu, tưởng mình giỏi lắm hả? Đúng là giả bộ đến phát chán.”

Ban đầu Bạch Dục Hoa còn cố giữ chút kiềm chế, nhưng lúc đó cậu không thể nhịn được nữa và bùng nổ.

Hứa Lâm Trạc, với tư cách là lớp trưởng, đến để can ngăn. Vừa nắm lấy cánh tay của Bạch Dục Hoa, liền bị cậu đẩy mạnh ra.

Lúc đó, Hứa Lâm Trạc nhíu mày nhìn cậu: “Đủ rồi, Bạch Dục Hoa, đừng cãi nữa—”

Trong khi đó, Bạch Dục Hoa không kiểm soát được cảm xúc, quay phắt đầu lại, mắt đỏ bừng, hét lên với Hứa Lâm Trạc: “Hứa Lâm Trạc, cậu có phiền không vậy, đây là chuyện của tôi và cậu ta, không cần cậu lo!”

“Với lại, cậu có biết không, điều tôi ghét nhất ở cậu là cái thái độ giả nhân giả nghĩa này đấy!”

Ngay khi những lời đó vừa thốt ra, nhìn thấy biểu cảm sững sờ của Hứa Lâm Trạc, Bạch Dục Hoa liền hối hận ngay lập tức.

Hứa Lâm Trạc im lặng một lúc lâu, có lẽ không biết phải nói gì, cuối cùng cậu chỉ bình tĩnh đáp lại một câu: “Xin lỗi.”

Bạch Dục Hoa không nói được lời nào. Dường như vào khoảnh khắc đó, cậu như bị phù phép, hóa thành một bức tượng, từ gốc lưỡi đến trái tim đều hóa đá, cứng đờ không thể nhúc nhích.

Không phải, không phải như vậy.

Đây không phải là lời thật lòng của cậu.

Tại sao đôi khi sự quan tâm lại trở thành lời trách móc ngay khi buột miệng nói ra? Tại sao những gì cậu muốn nói luôn được truyền đạt đến người kia với một hình thái khó chịu như vậy? Tại sao cậu lại vụng về, lúng túng đến mức này, đến tận bây giờ vẫn không có đủ dũng khí để xin lỗi sau khi nói ra những lời cay nghiệt đó?

… Rõ ràng cậu rất muốn làm bạn với Hứa Lâm Trạc mà.

Bạch Dục Hoa nói: “Thời gian cậu quen cậu ấy ít hơn tôi, cậu không biết đâu, hồi lớp 10 và lớp 11, Hứa Lâm Trạc lợi hại thế nào, rất nhiều người ngưỡng mộ cậu ấy, cũng có nhiều người vì ghen tỵ mà đố kị với cậu ấy… trong đó có cả tôi.”

“Trần Duyên Tri, còn cậu thì sao? Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tự ti trước mặt cậu ấy à?”

Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn về phía xa, không sửa lại lời của Bạch Dục Hoa về khoảng thời gian cô quen Hứa Lâm Trạc mà chỉ chậm rãi đáp lại theo lời cậu: “Tự ti ư.”

“Đúng vậy, một người sống ngay thẳng, đôi khi sẽ khiến người khác cảm thấy tự ti.”

Trần Duyên Tri nói những lời đó với giọng điệu rất nhẹ nhàng, khiến Bạch Dục Hoa, người vừa mới trải qua những cảm xúc rối ren, không khỏi ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cô lúc này.

Trần Duyên Tri nhìn về phía những đám mây lơ lửng nơi chân trời, nhẹ nhàng nói: “Nhưng, có lẽ bởi vì tôi rất giỏi trong việc tự hòa giải với bản thân mình.”

“Tôi đã nhiều lần bị ánh sáng của người khác thiêu đốt, nhưng cũng nhiều lần phát hiện ra những điều hiếm có của bản thân trong ánh sáng ấy. Đôi khi tôi cũng tự ti, tự hỏi vì sao ông trời ban cho mình tài năng nhưng lại giới hạn nó quá nhiều, không đủ xuất sắc cũng chẳng tệ hại, khiến tôi bị kẹt ở giữa, mang đến bao phiền toái và suy nghĩ viển vông. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra rằng mình cũng rất giỏi.”

“Tôi ngưỡng mộ người khác, nhưng không sinh lòng đố kị; tôi thất bại, nhưng không vì thế mà gục ngã; tôi có thể sống không đủ can đảm và thẳng thắn, nhưng sau khi nhận ra điều đó, tôi đã luôn nỗ lực để thay đổi chính mình. Dù tôi có thể không rực rỡ như những người vốn đã tỏa sáng, nhưng tôi vẫn có thể được coi là một sự hiện diện đáng kể theo cách khác.”

Trần Duyên Tri nhìn Bạch Dục Hoa, đôi mắt cô tràn đầy sự bình yên, phản chiếu bóng cây và ánh nắng ấm áp, cứ thế nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Bạch Dục Hoa, ngưỡng mộ một người không có nghĩa là phải coi nhẹ chính mình hay tự đặt bản thân vào một vị thế thấp hèn. Thừa nhận sự hoàn hảo của Hứa Lâm Trạc và sự xuất sắc của bản thân cậu, hai điều đó không hề mâu thuẫn với nhau.”

“Trong mắt tôi, cậu cũng có rất nhiều điểm sáng. Chính cậu, người sẵn sàng bỏ qua trận đấu sắp diễn ra để cõng tôi đến phòng y tế và chờ xe cứu thương, người bề ngoài thì cứ ra vẻ ghét bỏ em gái nhưng lại quan tâm từng hành động của em ấy để nhắc nhở, người luôn chân thành với bạn bè và không bao giờ sợ ánh nhìn của người khác, người cảm thấy hối hận rất lâu chỉ vì nói ra một lời lẽ cay nghiệt. Tôi thấy cậu rất tốt.”

“Cậu nên nhìn lại bản thân nhiều hơn. So với việc vượt qua người khác, thì chiến thắng chính mình trong quá khứ mới là điều tuyệt vời hơn cả.”

Bạch Dục Hoa nhìn Trần Duyên Tri, trong lòng có chút ngẩn ngơ.

Chỉ trong khoảnh khắc này, khung cảnh xung quanh thay đổi, những chiếc bóng lưa thưa của cây đổ xuống, hòa lẫn với mùi hương nhạt của cỏ, lan tỏa qua đôi chân của hai người đang ngồi trên bậc thang.

Trong giây phút ấy, ánh nắng rực rỡ đến mức khiến người ta cảm thấy chua xót, nhưng cũng dịu dàng đến mức làm người ta muốn rơi lệ.

Bạch Dục Hoa chợt hiểu ra tại sao cậu luôn nhìn thấy hình bóng của Hứa Lâm Trạc trong Trần Duyên Tri.

Bởi vì họ là những người giống nhau. Kiên định, thẳng thắn, dũng cảm, không bao giờ cầu cạnh hay né tránh điều gì, luôn đối mặt và không che giấu. Họ có những tâm hồn rất giống nhau, đến mức những người quen thuộc với họ luôn nhanh chóng nhận ra sự đồng điệu và nhịp điệu tương tự trong trái tim của cả hai.

Họ đều như mùa xuân sâu thẳm, như thể ngay từ đầu sinh ra là để dành cho nhau.

Vì vậy, khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy Trần Duyên Tri, thấy cô đứng ở trung tâm của những lời đồn thổi và chửi bới, bình tĩnh phản bác lại từng lời độc ác bẩn thỉu, Bạch Dục Hoa đã liên tưởng đến người mà cậu đã ngưỡng mộ suốt hai năm trời qua đôi mắt lạnh lùng và rõ ràng của cô.

Trần Duyên Tri khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Bạch Dục Hoa, đi cùng tôi xin lỗi Hứa Lâm Trạc nhé? Xin lỗi về lời nói đã muộn quá lâu. Rồi tôi nghĩ cậu chỉ cần thành thật hơn một chút, nói với Hứa Lâm Trạc suy nghĩ thực sự của cậu là đủ rồi.”

“Tôi tin rằng, hai người sẽ trở thành những người bạn rất tốt.”

Bạch Dục Hoa hơi run rẩy dây thanh, sau đó giọng khàn khàn vang lên từ cổ họng: “… Cảm ơn cậu.”

Bạch Dục Hoa nhìn về phía khuôn mặt nghiêng nghiêng của Trần Duyên Tri, ánh nắng lốm đốm chiếu lên đôi lông mi dài của cô. Khi cô khẽ chớp mắt, ánh sáng liền rơi sâu vào đôi mắt ấy.

Cuối cùng cậu đã hiểu tại sao khi nhìn thấy Trần Duyên Tri hôn Hứa Lâm Trạc, phản ứng đầu tiên của cậu lại là bỏ chạy.

Lúc đó cậu đã nghĩ gì? Dường như có một cảm xúc mơ hồ chưa kịp thành hình bị dập tắt, trong chớp mắt, cậu nhìn thấu một tương lai không thể xảy ra. Trước nỗi hoang mang không thể lý giải trong lòng, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc bỏ chạy.

Nếu như Hứa Lâm Trạc chưa bao giờ xuất hiện, có lẽ cảm xúc mơ hồ ấy sẽ có ngày được bộc lộ. Có lẽ nó sẽ lớn lên trong ánh nắng và cơn mưa của mùa xuân cũng như mùa hè cho đến khi cao vút lên trời. Nếu Hứa Lâm Trạc chưa bao giờ xuất hiện, cậu có thể tự dối mình rằng cậu cũng có thể khiến hạt giống ấy kết ra trái ngọt ngào nhất.

Nhưng thật đáng tiếc, trên đời này, không bao giờ có chuyện “nếu như.”

Những thứ chưa kịp nảy mầm, dấu vết tồn tại của chúng cũng sẽ không bao giờ được thế gian biết đến.

Bạch Dục Hoa thu lại tia sáng cuối cùng còn đọng lại trên khuôn mặt nhìn nghiêng của cô gái, và những khả năng chưa kịp lớn lên ấy cũng bị chôn sâu từ đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK