Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe từ từ lăn bánh vào một con đường lát bóng tre, khung cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua, đôi lúc hiện lên một cánh cổng lớn kiểu Trung Hoa, mái ngói đen ẩn hiện giữa biển xanh của rừng tre.

Một lúc lâu sau, xe dừng lại trước một cánh cổng cổ kính.

Bên ngoài là những bức tường màu xám, mái ngói đen, bóng tre bao phủ, yên tĩnh và thanh bình. Có lẽ bên trong là nhà của Hứa Lâm Trạc.

Trần Duyên Tri quay sang nhìn cậu: “Giờ cậu về đến nhà rồi, vậy tôi sẽ…”

Hứa Lâm Trạc ngắt lời: “Cậu không muốn vào nhà ngồi một lát sao?”

Câu nói của cậu khiến lời lẽ của cô nghẹn lại nơi cổ họng. Cô ngạc nhiên quay sang: “… Vào, vào nhà cậu sao?”

Người lái xe đã mở cửa bước xuống, Hứa Lâm Trạc ánh mắt dịu dàng như có móc câu, chăm chú nhìn cô: “Ừ, hôm nay nhà tôi không có ai cả.”

“Cậu có bận gì không?”

Trần Duyên Tri lưỡng lự: “Cũng không hẳn…” Thật ra cô định về nhà để tự học. Giờ mà ra thư viện cũng chẳng còn chỗ ngồi tốt nữa, lại còn khá phiền phức.

Cô ngập ngừng rồi cũng nói ra ý định của mình: “Tôi định về nhà học bài.”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Cậu về nhà cũng hơi phiền, thôi ở đây học đi, chúng ta có thể học ở phòng khách.”

Trần Duyên Tri cắn nhẹ môi, lòng đã dần lung lay: “Nhưng tôi không mang theo sách vở và bài tập…”

“Không sao đâu. Trong phòng tôi có mấy đề thi do thầy giáo của chúng tôi phát, còn có cả tài liệu mới nhất của ông ấy về Toán học nữa. Cậu có thể xem qua, thầy nói đây đều là tinh hoa trong quá trình giảng dạy của ông.”

Các thầy giáo dạy chính của lớp Thanh Bắc đều là những giáo viên kỳ cựu, nổi tiếng. Thầy giáo dạy Toán của cậu ấy thậm chí còn rất nổi tiếng, Trần Duyên Tri đã nghe nói qua, thầy từng dẫn dắt đội Toán của trường Đông Giang giành chiến thắng trong kỳ thi giáo dục toàn quốc gần đây.

Trần Duyên Tri không còn lý do để từ chối nữa: “… Được.”

Người lái xe nhẹ gõ cửa sổ, Hứa Lâm Trạc hạ kính xuống, người lái xe cúi đầu lễ phép: “Hành lý đã được mang xuống rồi ạ. Cô đây là bạn học của cậu sao? Cần tôi đưa cô ấy về nhà không?”

“Không cần đâu, chú Lý, đây là bạn tôi đến chơi. Tôi sẽ dẫn cô ấy vào nhà.”

Trần Duyên Tri theo Hứa Lâm Trạc bước xuống xe.

Điều khiến cô bất ngờ là bên trong cánh cổng cổ kính không phải là ngôi nhà mang đậm chất cổ điển mà cô tưởng tượng, mà là một căn biệt thự hiện đại theo phong cách tân cổ điển. Ngôi nhà chỉ có hai tầng, nhưng diện tích lớn hơn nhiều so với những căn biệt thự ba bốn tầng thông thường.

Từ cổng vào nhà chính là một khoảng cách khá xa, bị ngăn cách bởi một hồ nước rộng trồng đầy sen và liễu, trên đó có một cây cầu gỗ đơn giản dẫn lối.

Hứa Lâm Trạc dẫn cô vào trong nhà, đến phòng khách, cậu ra hiệu cho cô ngồi tự nhiên: “Cậu muốn uống gì?”

Trần Duyên Tri ngồi xuống ghế sofa, ngước lên nhìn cậu: “Nhà cậu có gì?”

Hứa Lâm Trạc đặt balo xuống gần chân họ: “Sữa chua, trà hoặc nước lọc.”

“Nước lọc thôi.”

Trong lúc Hứa Lâm Trạc vào bếp lấy nước, Trần Duyên Tri đứng dậy, đi dạo quanh phòng khách. Nhà của Hứa Lâm Trạc được thiết kế đơn giản, những bức tường trắng được xen kẽ với vài mảng trang trí bằng gỗ màu nguyên bản. Trên tường treo rất nhiều bức tranh thủy mặc, mô tả hoa lá, trái cây và cá, đầy thú vị.

Đặc biệt nhất là bức tranh lớn treo ở chính giữa phòng khách — nét bút mạnh mẽ tạo nên những đường nét sống động, mực nước đậm nhạt phối hợp hài hòa, thể hiện rõ tài năng và phong cách của người họa sĩ.

Trần Duyên Tri mải mê ngắm nhìn, ánh mắt đắm chìm vào từng nét bút, nuốt trọn từng chi tiết.

Khi Hứa Lâm Trạc quay lại với cốc nước trong tay, cậu bắt gặp cảnh tượng ấy.

“Cậu thích tranh thủy mặc à?”

Trần Duyên Tri như tỉnh giấc từ trong mộng, đôi mắt thoáng chút ngẩn ngơ trước khi lấy lại vẻ bình thường: “Tôi… hồi cấp hai, tôi từng học qua một chút.”

Hứa Lâm Trạc ngạc nhiên: “Sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến?”

Trần Duyên Tri không nói nhiều, chỉ đáp nhẹ: “Chuyện đã lâu rồi. Tôi cũng không vẽ giỏi lắm.”

Cuộc trò chuyện chấm dứt tại đó.

Trên bàn đá cẩm thạch trắng, sách vở và bài tập đã được bày sẵn, giấy nháp chất đầy sofa và sàn nhà. Hai người ngồi bên cạnh nhau, Hứa Lâm Trạc sắp xếp lại tài liệu mang về từ trại hè, còn Trần Duyên Tri thì tập trung vào tài liệu mà cậu đưa, giải một số bài tập tương ứng. Thỉnh thoảng họ lại trao đổi và thảo luận vài vấn đề.

Khi hai người về đến nhà đã là 2 giờ chiều. Thời gian học tập chăm chú trôi qua nhanh chóng, lúc họ ngẩng đầu lên thì bầu trời xanh ngoài cửa sổ đã dàn sậm màu, mặt trời bắt đầu chầm chậm lặn xuống.

Trần Duyên Tri vẫn chưa nhận ra thời gian trôi nhanh thế nào, cô còn mải mê vùi đầu vào sách vở, cho đến khi nghe thấy giọng Hứa Lâm Trạc: “Thanh Chi, cậu đói chưa?”

“Hửm?” Trần Duyên Tri ngước đầu lên, ánh nắng hoàng hôn ngoài cửa sổ vừa chiếu vào chân cô, khiến cô chợt nhận ra rằng đã muộn. “Giờ là mấy giờ rồi?”

Hứa Lâm Trạc: “6 giờ rưỡi.”

Trần Duyên Tri nhìn điện thoại: “Nghe vậy, đúng là hơi đói thật… Tối nay chúng ta ăn gì?”

Hứa Lâm Trạc mở ứng dụng đặt đồ ăn: “Gọi đồ ăn ngoài nhé? Cậu muốn ăn gì không?”

Trần Duyên Tri ghé sát lại xem cùng cậu: “Ừm…”

Gà rán? Có vẻ hơi ngấy, không muốn ăn lắm.

Đồ Tây? Vừa ăn trưa xong rồi.

Đồ Nhật hay cơm hộp Trung Hoa? Cũng chẳng thấy thèm…

“… Có vẻ chẳng muốn ăn gì cả.”

Trong lúc cô còn đang phân vân, bên tai bỗng vang lên tiếng cười nhẹ của Hứa Lâm Trạc.

“Là cậu không muốn ăn gì, hay là không biết muốn ăn gì?”

Trần Duyên Tri thở dài: “Không biết muốn ăn gì… Học nhiều quá, ăn mất ngon.”

Hứa Lâm Trạc bật cười: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người học đến mức mất cả khẩu vị.”

Trần Duyên Tri nhíu mày: “Cậu có ý kiến gì à?”

“Tất nhiên là không dám.”

Hứa Lâm Trạc ngừng cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng lẻ loi, nhìn cô mà nói: “Nếu không có món gì muốn ăn, hay là thử đồ tôi nấu xem?”

Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “Cậu? Cậu biết nấu ăn sao?”

Hứa Lâm Trạc hỏi lại: “Chứ chẳng lẽ cậu không biết nấu à?”

Trần Duyên Tri: “Những món cơ bản như cơm, trứng chiên, rau xào thì tôi biết… nhưng…” Nhiều hơn thì chắc không làm được.

Hứa Lâm Trạc gật đầu, lại mỉm cười: “Tôi cũng vậy.”

Trần Duyên Tri thoáng ngờ vực.

“? Đây là cái cậu gọi là biết nấu ăn à?”

Hứa Lâm Trạc vẫn cười: “Tuy tôi không biết nấu những món phức tạp, nhưng chúng ta cũng đâu cần ăn nhiều đúng không? Với khả năng của tôi, nấu hai bát mì vẫn ổn mà.”

“Vậy nên, cậu có muốn thử tài nấu nướng của tôi không?”

Trần Duyên Tri nhìn cậu, thẳng thắn vạch trần lời nói của cậu: “Nấu mì thì tài nấu nướng gì mà khoe chứ?”

Hứa Lâm Trạc điềm tĩnh đáp: “Vậy cậu giúp tôi chuẩn bị đi? Chúng ta cùng làm, nấu thêm vài món, thế thì mới đáng gọi là tài nghệ.”

—-

Làm sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Khi đã yên vị trong bếp, Trần Duyên Tri mới nhận ra rằng mình mắc bẫy rồi. Cô quay lại trừng mắt với Hứa Lâm Trạc, khi ấy cậu đang mở tủ lạnh lấy nguyên liệu. Nếu ánh mắt của cô có thể giết người, thì Hứa Lâm Trạc chắc đã không còn mạng nữa.

Trần Duyên Tri đứng sau lưng Hứa Lâm Trạc, nhìn cậu quay lại, cô giả vờ bất mãn: “Lâm Trạc, tôi là khách mà, chủ nhà sao lại bắt khách vào bếp giúp việc được…”

Cảnh vật trước mắt thoáng mờ ảo, luồng khí thanh thuần như gỗ xanh của cậu vây quanh cô.

Ý thức được người trước mặt đã đến gần, Trần Duyên Tri lập tức nín thở. Một giây sau, cô cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng quấn quanh cổ mình.

Nhìn kỹ, đó là một chiếc tạp dề.

Hứa Lâm Trạc đã sớm đi ra sau lưng cô.

Trần Duyên Tri khẽ nghiêng mặt, giọng nói nhẹ nhàng thoát ra: “… Lâm Trạc?”

Giọng Hứa Lâm Trạc gần ngay bên: “Thanh Chi, đừng cử động.”

“Xong ngay đây.”

Bầu không khí ngượng ngùng và trầm lặng lan tỏa, dường như có mùi hương của sự ngại ngùng thoảng qua, hòa trong tiếng thở nhẹ nhàng, rung rinh.

Hứa Lâm Trạc buông tay, bước đến bồn rửa, trong khi Trần Duyên Tri vẫn đứng yên tại chỗ, lòng bàn chân và thắt lưng tê rần.

Tiếng lọ thủy tinh va vào mặt đá vang lên như một khúc nhạc, Trần Duyên Tri siết chặt tay, ngước lên nhìn bóng dáng cao lớn của cậu.

Không muốn để cậu dẫn dắt mãi, Trần Duyên Tri cố gắng chống lại: “Lâm Trạc, cậu chắc là muốn tôi giúp chứ? Tôi có thể khiến mọi thứ rối tung lên đấy.”

“Không sao.” Ngọn lửa trên bếp gas bừng lên, trong gian phòng tối, ánh lửa rực sáng như ánh trăng, lấp lánh trong đôi mắt của Hứa Lâm Trạc. Cậu quay lại nhìn cô, mỉm cười: “Nếu mệt, cậu không cần làm gì, cứ đứng đây nhìn thôi.”

“Nhưng không được ra ngoài, phải ở lại đây với tôi.”

Ngọn lửa cháy càng mạnh.

Trần Duyên Tri cắn nhẹ môi, câu nói như che giấu tai đỏ bừng: “… Lâm Trạc, cậu là trẻ con sao?”

… Còn cần phải có người bên cạnh.

—-

Cuối cùng Trần Duyên Tri cũng vào giúp một tay, dù cô vốn ít khi nấu ăn nên chỉ làm được vài việc lặt vặt không đáng kể.

Thành phẩm của hai người là hai bát mì trứng thịt bò, kèm theo một phần gà chiên sốt teriyaki.

Hứa Lâm Trạc cười tươi nhìn cô: “Nếm thử đi.”

Trần Duyên Tri gắp một đũa mì và thịt bò, vị thịt mềm mượt, nước dùng chua cay mặn mà, sợi mì dai ngon. Một miếng nuốt xuống, để lại dư vị đầy lôi cuốn.

Đôi mắt của Trần Duyên Tri từ từ sáng lên, cô gắp thêm một miếng nữa rồi khẽ gật đầu đánh giá: “Ngon.”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười nhẹ nhàng: “Thế nào? Tài nấu nướng của tôi cũng ổn đấy chứ?”

Trần Duyên Tri không nể nang: “Nước dùng và mì đều là đồ sẵn, nguyên liệu cũng là hàng bán sẵn, trình độ này tôi cũng làm được.”

Hứa Lâm Trạc thở dài một tiếng: “Vậy người đã nấu ra chúng chẳng có điểm nào đáng khen sao?”

Trần Duyên Tri: “…”

Trần Duyên Tri: “… Không phải là không có.”

Mặt trời đỏ rực dần dần lặn xuống, những tia nắng cuối cùng như dòng vàng chảy xuống chân trời, gió chiều thổi nhè nhẹ nhưng chẳng thể lay động mây trời. Ánh sao lập lòe thấp thoáng, dường như cũng đang lặng lẽ ngắm nhìn trần gian.

Cô gái và chàng trai ngồi đối diện nhau, ngoài cửa sổ, những nhành tre và liễu đu đưa, bóng mờ nhẹ nhàng phủ lên một góc bàn ăn.

Trần Duyên Tri xoay mặt về phía ánh hoàng hôn, hy vọng sắc đỏ trên má không quá lộ liễu trong ánh chiều tà: “… Lửa cậu điều chỉnh cũng tốt, kỹ thuật cắt thái cũng không tồi.”

Đôi mắt Hứa Lâm Trạc ánh lên một tia sáng rạng rỡ, nụ cười dần hiện trên gương mặt điển trai của cậu. Mục đích của cậu đã đạt được, cậu liền vui vẻ dừng lại:

“Vậy thì tốt rồi. Nào, ăn tiếp đi.”

Hai người ăn xong, đã gần 7 giờ rưỡi, bên ngoài đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, bầu trời xanh thẫm như tấm lụa đêm.

Trần Duyên Tri chủ động đứng dậy dọn dẹp bát đũa: “Để tôi rửa bát nhé.”

Cô vừa chạm tay vào thành bát, bàn tay Hứa Lâm Trạc đã nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô.

“Cậu cứ để tôi dọn dẹp.”

Trần Duyên Tri không chịu: “Để tôi làm đi. Cậu nấu ăn, tôi rửa bát, như vậy mới công bằng.”

“Nếu cậu rửa bát, tôi sẽ thấy áy náy.”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười: “Tôi muốn cậu áy náy.”

Trần Duyên Tri khựng lại, tay hơi ngừng lại một chút.

“… Gì cơ?”

Hứa Lâm Trạc nâng nhẹ hàng mi dài, đôi mắt ấm áp như ánh trăng phản chiếu trong hồ nước: “Vì tôi có thứ khác muốn có.”

“Thanh Chi, tôi muốn nhìn cậu vẽ tranh.”

Trần Duyên Tri khẽ mở to mắt, nhìn Hứa Lâm Trạc, ngón tay thoáng run nhưng cô nhanh chóng kìm lại: “… Tại sao?”

Hứa Lâm Trạc chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt là sự dịu dàng không thể nhầm lẫn.

“Vì tôi muốn thấy. Cậu đã nói cậu từng học vẽ tranh thủy mặc mà? Hãy vẽ cho tôi một bức, như vậy cậu cũng không cần áy náy nữa, còn tôi thì đạt được điều mình mong muốn.”

—-

Đêm xuống, tiếng côn trùng râm ran khắp nơi.

Sau khi vẽ xong, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc ngồi trò chuyện một lúc về kế hoạch học tập sắp tới.

Khi Trần Duyên Tri bước ra khỏi nhà Hứa Lâm Trạc, đã gần 8 giờ rưỡi.

Cô cầm túi đứng đợi bên đường, cho đến khi Hứa Lâm Trạc đẩy chiếc xe đạp của mình ra.

Cậu bước đến với vẻ bình thản, đôi mắt trong veo như nước.

Trần Duyên Tri thoáng ngẩn ngơ, bỗng nhớ lại lúc rời khỏi nhà, Hứa Lâm Trạc cũng nhìn cô như thế rồi bảo rằng, người lái xe của cậu đang bận với ba cậu, không thể tới được.

“Vậy để tôi gọi xe nhé.”

“Không cần.” Hứa Lâm Trạc lúc đó nói: “Để tôi đưa cậu về.”

“Cậu? Cậu định đưa tôi về bằng cách nào…”

Nghe vậy, Hứa Lâm Trạc khẽ cười: “Dù tôi chưa đủ tuổi lái xe hơi, nhưng xe đạp thì tôi đi được.”

“Thanh Chi.” Đôi mắt lấp lánh của Hứa Lâm Trạc nhìn cô, sáng rực và thanh thản: “Lần này, tôi có thể đưa cậu về tận nhà được không?”

Đây là lần thứ hai Trần Duyên Tri ngồi sau xe đạp của Hứa Lâm Trạc.

Lần này, không còn mặc đồng phục, không còn đi trên con đường khi tan học dưới ánh hoàng hôn, mà chỉ như những cô cậu thiếu niên bình thường, họ ngồi sát nhau, để gió đêm tháng 7 nhẹ nhàng lùa qua giữa họ, nơi chừng như đang ẩn chứa những điều không nói thành lời.

Cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, họ lướt qua giữa sắc trời đêm mùa hè.

Bóng râm xanh rợp và tiếng ve râm ran hòa quyện, trôi lướt qua những va chạm nhẹ của hai người. Hơi nóng bám trên da, nhịp thở hòa theo nhịp tim, rõ ràng từng nhịp.

Trần Duyên Tri nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo khoác của Hứa Lâm Trạc, cô khẽ nhìn lên, rồi lại cụp mi, đôi môi khẽ mím lại, trên gương mặt trắng ngần của cô xuất hiện một chút niềm vui kỳ lạ, niềm vui ấy lại pha lẫn sự nuối tiếc và bối rối.

Cô hiểu, sau đêm nay, cô sẽ càng chìm sâu hơn vào vũng bùn này.

… Vũng bùn mang tên Hứa Lâm Trạc.

Lần này, Trần Duyên Tri không ngăn Hứa Lâm Trạc đưa cô về tận nhà. Đúng như cậu đoán, tối nay nhà cô không có ai.

Và Trần Duyên Tri cũng không muốn từ chối lời đề nghị của cậu.

Vành xe ánh bạc lấp lánh dưới ánh trăng, dừng lại chậm rãi trước lối nhỏ nhà Trần Duyên Tri.

Giọng của Hứa Lâm Trạc vang lên từ phía trước: “Có vẻ là đến rồi, đây phải không?”

“Đúng rồi, là chỗ này.”

Trần Duyên Tri vội vàng xuống xe, trong lúc bước xuống cô hơi loạng choạng, Hứa Lâm Trạc nhanh tay nắm lấy cánh tay cô, nhưng khi cô đứng vững, cậu liền buông tay ra.

Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, Hứa Lâm Trạc nở một nụ cười, đôi mắt khẽ cong lại:

“Mai gặp lại.”

Trần Duyên Tri mím nhẹ môi, đôi mắt sáng trong của cô gái như có những làn sóng nhẹ nhàng đẩy xa, triều dâng rồi lại rút.

Cô nhìn Hứa Lâm Trạc, lòng đầy can đảm: “Mai gặp.”

“Và… Lâm Trạc, cảm ơn cậu vì tối nay…”

Lời cảm ơn của cô chưa kịp nói hết thì bỗng nhiên có tiếng hét lớn vang lên từ phía bóng cây gần đó:

“— Trần Duyên Tri!”

Kể từ khoảnh khắc đó, cảnh tượng nên thơ giữa hai người, hình ảnh đêm hè với trăng sáng, cây cối và một chiếc xe đạp, tất cả bỗng chốc bị phá vỡ bởi âm thanh khàn đặc kéo dài của một giọng nữ.

Trần Duyên Tri lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc, câu nói còn dang dở liền bị nuốt chửng. Cô vội quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh—

Dưới bóng cây, một bóng dáng cao gầy đang tiến lại gần. Trần Duyên Tri vừa nhìn thấy người đó, ánh mắt cô thoáng ngơ ngác.

Rồi cô cảm nhận được một bàn tay nắm lấy vai và cánh tay mình, giật mạnh cô về phía sau.

Một cô gái với mái tóc cắt ngắn kiểu sói tiến tới, kéo Trần Duyên Tri ra sau lưng mình, nhìn Hứa Lâm Trạc bằng đôi mắt sắc như lưỡi dao. Đôi mắt đen láy của cô gái rực sáng trong đêm.

Cô gái mặc bộ đồ đen trắng, phong cách punk, gương mặt sắc lạnh đầy kiêu hãnh, vẻ đẹp mạnh mẽ và đầy sự thách thức. Trên cổ cô ấy là một chiếc vòng bạc có hình con rắn uốn lượn, khi cô ấy nghiêng đầu nhìn Hứa Lâm Trạc, để lộ vành tai trắng ngần, với ba chiếc khuyên tai lấp lánh trong màn đêm.

Lúc này, cô ấy cau mày nhìn thẳng vào Hứa Lâm Trạc, gương mặt đầy vẻ khó chịu, giọng nói lạnh băng như đóng băng không khí:

“Duyên Tri, tên con trai này là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK