“… Cậu đã theo đuổi tôi rất lâu rồi sao?” Trong lòng Trần Duyên Tri hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng vào Hứa Lâm Trạc, đánh đòn phủ đầu: “Sao tôi cảm thấy cũng chưa được bao lâu nhỉ?”
“Cậu thật không có lương tâm.” Hứa Lâm Trạc bất đắc dĩ nhìn cô, cảm thấy buồn cười: “Đã gần bốn tháng kể từ khi tôi tỏ tình với cậu rồi. Cậu lại nói là chưa được bao lâu sao?”
Trần Duyên Tri cảm thấy có lỗi, cố tỏ ra nghiêm túc: “Mới có bốn tháng thôi, đâu có lâu, hơn nữa chuyện này làm sao có thể trả lời qua loa được — Tóm lại là, tôi vẫn chưa nghĩ kỹ.”
Hứa Lâm Trạc dùng kế nước ấm nấu ếch, khẽ cười nói: “Vậy bây giờ cậu đã nghĩ đến đâu rồi, còn bao lâu nữa mới nghĩ xong, có thể tiết lộ không?”
Trần Duyên Tri đảo khách thành chủ, bắt đầu chuyển hướng câu chuyện bằng cách buộc tội: “Hứa Lâm Trạc, cậu hơi nóng vội quá rồi đấy? Theo đuổi người khác phải kiên nhẫn chứ, đừng có mục đích rõ ràng quá như vậy được không?”
Hứa Lâm Trạc vừa tức vừa buồn cười: “Tôi mục đích rõ ràng á?”
Trần Duyên Tri liếc nhìn biểu cảm của cậu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, mắt bắt đầu đảo quanh: “… Nói cậu vài câu mà cậu đã không vui nữa à?”
Hứa Lâm Trạc tiến lại gần hơn, Trần Duyên Tri tưởng cậu đã giận đến mức muốn động thủ, vội vàng co người lại, nhưng không ngờ cậu chỉ lấy tờ bài tập trên tay cô, cũng không làm gì cô cả.
Trần Duyên Tri nghe thấy Hứa Lâm Trạc khe khẽ thở dài một tiếng, hàng mi dài của cậu rủ xuống, giọng nói dịu dàng pha lẫn với sự dung túng bất đắc dĩ: “Duyên Tri, tôi trông có vẻ chưa đủ thích cậu sao?”
Trần Duyên Tri nhìn cậu: “…”
“… So với trước đây thì, có, có thích hơn một chút.”
Hứa Lâm Trạc nghe vậy hơi sững sờ, cậu ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh, cô gái đang ngồi trên ghế, khi nói ra điều đó, dường như đang rất ngượng ngùng nên không nhìn cậu.
Từ góc độ của Hứa Lâm Trạc, cậu chỉ có thể thấy một đường cong đầy đặn phía sau gáy cô gái buộc tóc đuôi ngựa, và một mảng tai ửng hồng lộ ra giữa mái tóc đen như gỗ mun.
Trái tim cậu bỗng tan ra.
Không lâu sau khi Trần Duyên Tri nói xong, cô nghe thấy giọng Hứa Lâm Trạc: “Thật không?”
Trần Duyên Tri quay đầu lại: “Tôi có lý do gì để lừa cậu chứ?”
Hứa Lâm Trạc cười nói: “Vậy tôi có nên rèn sắt khi còn nóng, làm cho cậu thích tôi hơn nữa không?”
“Vì Duyên Tri thật sự rất khó theo đuổi, tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.”
Mặt Trần Duyên Tri đỏ đến sắp bốc khói, cô trừng mắt nhìn cậu: “Cậu… cậu… cậu còn muốn rèn sắt khi còn nóng thế nào nữa?”
Hứa Lâm Trạc: “Duyên Tri, cậu vừa nói lắp phải không?”
Trần Duyên Tri nổi đóa: “Cậu còn quản tôi!”
Hứa Lâm Trạc cong mắt cười: “Không có ý định quản đâu, chỉ là thấy cậu rất dễ thương thôi.”
Trần Duyên Tri: “…”
Tại sao dù cô có làm gì thì cũng bị tên này bắt chẹt vậy chứ?
Trần Duyên Tri tức đến nghiến răng, không nhịn được lẩm bẩm: “Còn nói rèn sắt khi còn nóng nữa, thế mà ngày mùng 1 tháng 5 lại rõ là bận rộn, muốn rủ cậu đi chơi cũng không hẹn được.”
Hứa Lâm Trạc rất nhạy bén: “Cậu giận à? Vì tôi không có thời gian đi xem biểu diễn với cậu sao?”
Trần Duyên Tri: “… Đùa thôi mà, tôi biết cậu có việc khác phải làm.”
Hứa Lâm Trạc nghiêm túc giải thích: “Chị ấy là con gái bạn thân nhất của mẹ tôi, lúc tôi còn nhỏ cũng rất quan tâm chăm sóc tôi, nên tôi không thể từ chối tham dự đám cưới này, chứ không phải vì người khác mà từ chối lời mời của cậu.”
Có lẽ vì sự chân thành của đối phương, Trần Duyên Tri bắt đầu cảm thấy hơi ngại.
Cô quay mặt đi: “… Tôi biết rồi.”
Hứa Lâm Trạc nhìn cô, giọng nói trở nên trầm xuống: “Tối ngày mai tôi sẽ về, lúc đó vừa về đến nhà, tôi sẽ đến tìm cậu ngay nhé?”
Trần Duyên Tri: “Đêm khuya thế, cậu còn đến làm gì?”
Hứa Lâm Trạc: “Đến nhìn cậu một cái.”
Cậu nắm lấy tay cô, lắc nhẹ, như đang cầu xin: “Được không?”
Mặt cô gái đỏ bừng, không từ chối.
“… Ừm.”
—-
Ngày mùng 1 tháng 5, Trần Duyên Tri đến xem buổi biểu diễn của Sở Hề Bắc một mình.
Vẫn là địa điểm biểu diễn trong lòng đất quen thuộc với ánh sáng mờ mờ, không gian chật hẹp đông nghịt người, Trần Duyên Tri cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay lướt nhanh:
[Bắc Bắc, bây giờ cậu đang ở sau cánh gà à?]
[Cậu đến rồi à? Tớ đang ở sau cánh gà, Tiểu Đình cũng ở đây!]
[Vậy bây giờ tớ qua tìm các cậu.]
Cô vừa nhắn tin cho Sở Hề Bắc vừa chen qua đám đông, cuối cùng cũng đến được một góc không còn quá đông người nữa, Trần Duyên Tri mới có thể mở lại màn hình điện thoại.
Sở Hề Bắc: [Duyên Tri, Tiểu Đình bảo tớ nói với cậu là anh trai cậu ấy cũng đến xem biểu diễn, nhưng hình như anh cậu ấy không tìm được đường vào sau cánh gà, từ nãy đến giờ không hiểu sao cứ không trả lời tin nhắn, cậu có thể tìm xung quanh giúp không?]
Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên: [Tiểu Đình còn có anh trai à? Là anh ruột sao?]
Sở Hề Bắc: [Đúng vậy, nhà họ là sinh đôi trai gái, anh trai cô ấy cũng cùng tuổi với chúng ta. À phải rồi, cậu ấy đang học ở trường Trung học Đông Giang đấy, cùng trường với cậu.]
Trần Duyên Tri khựng lại: [Trùng hợp thế.]
Sở Hề Bắc: [Ừ, tớ gửi ảnh cậu ấy cho cậu nhé.]
Sở Hề Bắc: [Cậu xem thử có ở gần đó không, nếu không thấy thì thôi, cậu cứ đến sau cánh gà tìm bọn tớ trước.]
Sở Hề Bắc: [Hình ảnh]
Trần Duyên Tri mở ảnh ra, vừa nhìn thấy, với chút kiến thức về nhiếp ảnh, cô nhận ra ngay đây là bức ảnh chụp bằng máy ảnh chuyên nghiệp và có sử dụng đèn flash.
Phông nền của bức ảnh có vẻ là một địa điểm thi đấu nào đó, có lẽ là buổi lễ trao giải sau khi kết thúc một cuộc thi.
Trong ảnh, Bạch Tiểu Đình cười rạng rỡ, bên cạnh cô ấy là một nam sinh rất cao, mặc áo thun đen ôm cúp, biểu cảm hoàn toàn trái ngược với cô ấy, trên khuôn mặt hay trong ánh mắt đều không hề có chút ý cười nào, toát lên vẻ hờ hững và thờ ơ.
Một số người cao lớn nhưng trông giống như sợi mì kéo dài, trong khi có những người lại giống như ngọn cây thẳng tắp vaf vách đá cao vút. Cảm giác nam sinh này tỏa ra thuộc vào loại sau. Tuy cao nhưng không gầy yếu, cánh tay để trần lộ ra đường nét cơ bắp ẩn hiện.
Có thể thấy gene của gia đình này không tệ, Bạch Tiểu Đình vốn đã xinh đẹp đáng yêu như búp bê, mà xét về ngoại hình, nam sinh này còn cao hơn cô ấy một bậc, mày kiếm mắt sáng, hốc mắt sâu và xương chân mày rõ ràng, mắt hai mí in dấu một nếp gấp nhẹ, giữa hai lông mày toát lên vẻ kiêu ngạo phóng khoáng không chịu gò bó.
Đèn flash làm tăng độ tương phản, khiến màu sắc trên khuôn mặt này càng thêm rực rỡ và đậm nét, gần như muốn phá vỡ bức ảnh, giương nanh múa vuốt bắt người ta phải nhớ kỹ một con người đặc biệt từ đầu đến chân như vậy.
Trần Duyên Tri liếc nhìn bức ảnh, đưa ra kết luận: Có lẽ là một cậu chàng đẹp trai có cá tính cao hơn 1m80, nếu ném một người như vậy vào đám đông chắc chắn sẽ nổi bật, hẳn là rất dễ tìm.
Cô nhìn quanh một vòng, đi đến gần lối vào hậu trường, nhưng vẫn không thấy ai giống với người trong ảnh.
Trần Duyên Tri cúi đầu, mở điện thoại, định xem lại bức ảnh, nhưng khi vừa quay người ngẩng đầu lên thì lập tức sững sờ.
Bên cạnh bức tường cách đó không xa có một chàng trai cao lớn và một cô gái, ánh đèn đỏ xanh rực rỡ tràn ngập dưới chân họ.
Cô gái ngẩng đầu nhìn chàng trai, mái tóc dài buông xuống eo, dáng người mảnh mai, có vẻ đang nói gì đó, còn chàng trai hơi nhướn mắt, trông có vẻ đang lắng nghe, nhưng cũng có vẻ như không, bầu không khí giữa hai người vừa mập mờ vừa kỳ lạ.
Cho đến khi ánh đèn lướt qua khuôn mặt chàng trai, chiếu rõ đường nét sâu thẳm trên mặt, khuôn mặt khiến người ta khó lòng rời mắt mới hoàn toàn hiện ra từ góc tối, phơi mình dưới ánh đèn màu kỳ lạ.
Trần Duyên Tri nhìn Bạch Dục Hoa đang đứng trong bóng tối, không kìm được nhướn mày.
Mà lúc này, Bạch Dục Hoa đang bị người ta chặn lại xin WeChat.
Cô gái có vẻ quen biết cậu ấy, cứ liên tục bày tỏ tình cảm, nhưng Bạch Dục Hoa nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.
Cô gái nhìn vào mắt cậu ấy với vẻ e thẹn và hy vọng mong manh: “… Thật xin lỗi, đã nói nhiều như vậy, làm phiền cậu rồi, chúng ta có thể kết bạn WeChat không?”
Bạch Dục Hoa thật sự không muốn cho, nhưng thái độ của đối phương rất chân thành, cậu ấy cũng không muốn nói quá thẳng thừng khó nghe, nên bắt đầu vắt óc nghĩ cách từ chối khéo: “À…”
“Anh, sao anh lại ở đây?”
Lời Bạch Dục Hoa định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
Cậu ấy hơi ngạc nhiên nhìn người đang bước về phía mình.
Cô gái có thân hình mảnh mai, khi bước đi, làn váy bay phấp phới như gợn sóng hồ, mái tóc dài được tết thành bím tóc kiểu xương cá, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, khí chất tao nhã như hoa.
Tóc đen da trắng, đôi mắt trong trẻo mềm mại, đáng lẽ phải là gương mặt của một người đẹp dịu dàng, nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ sắc sảo rõ nét, ánh mắt lạnh lùng và tĩnh lặng, đuôi mắt lộ ra một chút vẻ xa cách.
Tuy nhiên lúc này, ánh mắt cô gái nhìn cậu ấy trong veo thuần khiết, như thể thật sự là một cô em gái ngây thơ, diễn khéo đến mức khiến người ta không nhìn ra chút vấn đề nào: “Anh vẫn chưa đi sao?”
Trần Duyên Tri không chút e ngại đối diện với ánh mắt của Bạch Dục Hoa, chỉ một câu ngắn gọn nhưng giọng điệu nhấn nhá rõ ràng, như thể đang nhắc nhở cậu ấy về mục đích của mình: “Tiểu Đình và mọi người đã đợi chúng ta ở hậu trường lâu rồi, mau đi thôi.”
Cô gái đến bắt chuyện sững sờ nhìn Trần Duyên Tri và Bạch Dục Hoa: “Cô, cô là…?”
Bạch Dục Hoa nghe thấy tên Bạch Tiểu Đình, lập tức hiểu ra tất cả, cậu ấy đứng thẳng người, khóe miệng nở một nụ cười, có vẻ lười biếng, nhưng lại thắp sáng khuôn mặt đầy vẻ bất cần ấy trong tích tắc: “Ồ, suýt nữa anh quên mất.”
“Chúng ta đi thôi, không phải định đến hậu trường tìm người sao?” Bạch Dục Hoa nhìn cô, nói rõ từng chữ: “Em, gái.”
Trần Duyên Tri nghe vậy thì ngẩn ra: “…”
Hai người nhân cơ hội này sóng vai rời đi, lối vào hậu trường ở ngay gần đó, Trần Duyên Tri cân nhắc lời nói, chủ động phá vỡ sự im lặng: “Xin lỗi vì lúc nãy. Tiểu Đình bảo tôi tìm cậu, tôi thấy hình như cậu đang bị quấy rầy, nên nghĩ có lẽ nói như vậy có thể giúp cậu thoát thân.”
Ánh mắt Bạch Dục Hoa quét qua, dừng lại trên người cô, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh.
Trần Duyên Tri bị nhìn chằm chằm đến mức bước chân chậm lại, cô tưởng mình đã nói sai điều gì, bèn thận trọng mở lời: “Nếu hành động vừa rồi của tôi có xúc phạm đến cậu, tôi xin lỗi.”
Bạch Dục Hoa xem như đã hiểu ra, người này hoàn toàn không nhớ cậu ấy.
Nghĩ đến việc dù gì mình cũng đã lập tức gọi xe cấp cứu, còn không quản vất vả mà cõng người đến phòng y tế, kết quả lại cứu phải một “kẻ vô ơn”, Bạch Dục Hoa đã tức đến mức buồn cười: “Không sao, tôi hoàn toàn không giận.”
Trần Duyên Tri: “…” Biểu cảm này thật sự là “hoàn toàn không giận” sao???
Cơn giận của Bạch Dục Hoa đến nhanh đi cũng nhanh: “Tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu giúp đỡ, có lẽ tôi còn bị cô ấy quấy rầy một lúc nữa.”
Trần Duyên Tri bị thái độ đột ngột thay đổi của đối phương làm cho sững sờ, trong lúc phản ứng lại thì hai người đã đi vào hậu trường, Bạch Tiểu Đình vừa nhìn thấy họ, đôi mắt của cô gái xinh đẹp trong trang phục biểu diễn sáng lên, cô ấy đi giày cao gót “lộc cộc” chạy lại: “Anh! Cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Bạch Dục Hoa nhìn gót giày của cô ấy, ánh mắt thay đổi, lời mắng đã đến miệng không thể kìm lại được: “Bạch Tiểu Đình! Đã nói với em bao nhiêu lần rồi đi giày cao gót thì đừng có chạy, đến lúc đó lại ngã thành tàn phế em có tin không—”
Bạch Dục Hoa chưa nói hết câu, đã trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Đình lướt qua mình, lao thẳng vào ôm Trần Duyên Tri đứng sau lưng cậu ấy.
Bóng Bạch Dục Hoa cứng đờ.
Bạch Tiểu Đình ôm lấy Trần Duyên Tri vui vẻ nói: “Duyên Tri! Lâu quá không gặp, có phải cậu gầy đi rồi không? Nhưng cậu lại xinh đẹp hơn rồi!”
Trần Duyên Tri vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Đình, không nhịn được cười: “Cậu cũng vậy.”
Bạch Tiểu Đình nắm tay Trần Duyên Tri bắt đầu nói chuyện liên hồi, khi cô ấy nói chuyện phiếm với Trần Duyên Tri, lúc nào cũng tập trung và dữ dội đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, cho đến khi cô ấy cảm nhận được một bóng đen đầy oán khí đang từ từ tiến lại gần cô ấy và Trần Duyên Tri, cô ấy mới quay đầu lại.
Thấy Bạch Dục Hoa đang nhìn cô ấy với vẻ mặt tối sầm, đôi mắt đẹp cong cong của Bạch Tiểu Đình lộ vẻ ngạc nhiên: “Ôi, xin lỗi anh, em suýt quên mất anh.”
Bạch Dục Hoa hừ một tiếng: “Được lắm, lần sau anh không đến nữa.”
Bạch Tiểu Đình vội vàng kéo tay anh trai mình, nũng nịu nói: “Ôi, sao anh lại nhỏ nhen thế, em đã mời anh bao nhiêu lần rồi, kết quả anh mới đến xem có một lần, em còn chưa nói gì nữa mà!”
“Có khối người muốn xem, người không quan trọng như anh xin kiếu.”
“Đừng mà!”
Trần Duyên Tri nhìn cặp anh em đấu khẩu, không nhịn được bật cười.
Bạch Tiểu Đình kéo tay Bạch Dục Hoa, đôi mắt to long lanh nhìn về phía Trần Duyên Tri: “Phải rồi Duyên Tri! Tớ chưa giới thiệu với cậu!”
“Đây là anh trai tớ, anh ấy tên là Bạch Dục Hoa, chữ Dục là kết hợp chữ Hỏa với Dục, chữ Hoa là chữ Hoa trong Trung Hoa.”
(*)Dục (煜) là chữ Hỏa (火) và Dục (昱); Hoa (华) trong Trung Hoa (中华)
Lúc này Trần Duyên Tri mới thực sự sững người.
Cô đối diện với ánh mắt của Bạch Dục Hoa, lời nói buột ra khỏi miệng:
“Là cậu sao?”