Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu có nghe Vương Thược Thanh nhắc đến một người tên Lâm Thiên Thiên không?”

Trần Duyên Tri: “Không, cậu ta làm sao vậy?”

Hứa Lâm Trạc cúi đầu: “Mối quan hệ trong lớp Sáng Tạo Lịch sử rất phức tạp, tôi cũng không hiểu rõ tình hình, nhưng có hai nhóm chính mà mọi người đều biết, hai nhóm này bao gồm khoảng ba phần tư số người trong lớp Sáng Tạo Lịch sử. Ngoài ra, trong mỗi nhóm lớn lại có một số nhóm nhỏ lẻ tẻ hơn.”

“Lâm Thiên Thiên là nhân vật chính của một trong những nhóm đó.”

Hứa Lâm Trạc nhìn Trần Duyên Tri: “Nghe nói cậu ta có quan hệ rất tốt với Vương Thược Thanh, sau khi cậu vào lớp Sáng Tạo, có lẽ cậu ta sẽ có thái độ thù địch với cậu.”

Trần Duyên Tri không lấy làm ngạc nhiên: “Trong tình huống này, tôi cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi.”

Hứa Lâm Trạc quay đầu nhìn màn hình: “Ngoài ra, còn có một người khác cậu cần phải chú ý.”

“Ai vậy?”

“La Giản Đinh.” Hứa Lâm Trạc nói: “Cậu ta là nhân vật trung tâm của nhóm chính còn lại.”

“Nói chung, tiếng tăm của cậu ta tốt hơn Lâm Thiên Thiên một chút. Dường như phần lớn những chuyện không hay ho đều đến từ Lâm Thiên Thiên chứ không phải cô ta. Nhưng sự thật thế nào thì không ai rõ.”

Trần Duyên Tri lờ mờ cảm thấy mình đã từng nghe cái tên này, nhưng cụ thể là vì lý do gì thì cô không nhớ rõ: “Ừm, tôi biết rồi.”

Hứa Lâm Trạc: “Hiện tại thứ hạng cao nhất của cậu trong khối là 214, nhìn chung trung bình dao động từ 230 đến 270.”

“Bây giờ chúng ta cùng xem xét phân bố điểm số hiện tại của cậu nhé. Hãy tính xem cậu còn cần cải thiện bao nhiêu điểm nữa mới có thể đứng đầu lớp Sáng Tạo. Sau đó chúng ta sẽ xem những điểm số này cần lấy từ những môn học nào.”

“Được.”

—-

Thời gian trôi qua, trong kỳ nghỉ đông, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc vẫn duy trì trạng thái học tập rất tập trung và chuyên tâm.

Đôi khi Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên nhìn Hứa Lâm Trạc, Hứa Lâm Trạc thường cúi đầu nhìn vào sách, những lúc như vậy, cậu luôn chăm chú nghiêm túc đến mức gần như tỉ mỉ không chút sai sót.

Trần Duyên Tri nhìn xong lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Hai người vẫn chọn phòng tự học gần cửa sổ của thư viện như trước, trên cần cổ cúi thấp là những đám mây lững lờ đầy trời, bình minh và hoàng hôn cùng tô điểm cho đường nét của họ, họ đến cùng ban ngày và rời đi cùng với màn đêm.

Tết Âm lịch cũng chậm rãi gần kề trong dòng thời gian như vậy.

Ngày hôm đó, sau khi kết thúc buổi tự học, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc thu dọn sách vở bên bàn. Trần Duyên Tri đang đang cất máy tính bảng và vở bài tập vào cặp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của Hứa Lâm Trạc đang nhìn cô, động tác không khỏi dừng lại.

“… Sao vậy?”

Hứa Lâm Trạc nhìn cô: “Thanh Chi.”

“Sắp đến sinh nhật tôi rồi.”

Trần Duyên Tri ngẩn người: “Sinh nhật cậu ư?”

“Đúng vậy. Ngày 23 tháng 1. Hôm đó cậu có rảnh không? Nếu có thì tối đó tôi muốn mời cậu đến nhà tôi ăn sinh nhật.”

Ánh mắt Hứa Lâm Trạc trong trẻo: “Cậu có muốn đến không?”

Trần Duyên Tri ngừng lại một chút, cúi đầu thu dọn cặp sách, kéo chiếc khóa cuối cùng: “… Có gì đâu, tất nhiên là tôi muốn rồi.”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười, tươi như hoa mùa xuân: “Thật sao?”

“Vậy tôi phải chuẩn bị kỹ một chút, để đón tiếp Thanh Chi.”

Trần Duyên Tri có chút không chịu nổi: “Hứa Lâm Trạc, cậu có thể đừng nói chuyện bằng giọng điệu này được không?”

Kiểu! Kiểu giọng điệu sến sẩm này!!!

Lần nào cũng vậy!

Cô thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi!

Hứa Lâm Trạc nhìn cô với vẻ nghi hoặc, tai Trần Duyên Tri nóng bừng, nhưng vẫn kiên quyết nhìn lại, trừng mắt với cậu.

Hứa Lâm Trạc đầy vẻ không hiểu: “Giọng điệu này là giọng điệu gì?”

Trần Duyên Tri: “…”

Tai Trần Duyên Tri càng đỏ hơn: “Chính là… chính là cái kiểu…”

Hứa Lâm Trạc cười hai tiếng, mắt dịu dàng cong lên: “Cái kiểu nào vậy?”

Trần Duyên Tri đột nhiên ngẩng đầu: “Chính là kiểu giọng điệu này!”

Hứa Lâm Trạc cũng giơ tay lên, chỉ vào mình giống như Trần Duyên Tri, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Kiểu giọng điệu này sao?”

Trần Duyên Tri dứt khoát: “Đúng!”

“Tại sao không thể nói chuyện bằng giọng điệu này?”

Trần Duyên Tri: “… Hứa Lâm Trạc, cậu cố ý phải không?”

Làm sao cô có thể nói ra miệng được chứ???

Hứa Lâm Trạc dường như không nhịn được nữa, đột nhiên bật cười khúc khích, sau đó cậu nhanh chóng dùng lòng bàn tay che nửa mặt lại, nhưng Trần Duyên Tri vẫn có thể thấy rõ vai cậu đang rung lên, là đang cười.

Cơn giận của Trần Duyên Tri dâng lên tới đỉnh điểm, giọng cô trở nên tức giận: “Đúng là cậu cố ý!”

Hứa Lâm Trạc bỏ tay ra, để lộ đôi mắt cười: “Sao cậu biết?”

Trần Duyên Tri: “Bởi vì mỗi lần tôi nói đồng ý, cậu đều cố ý dùng giọng điệu này, một điệu bộ rất… rất…” … rất dễ thương.

Nhưng dù có đánh tan cô ra, rồi ghép cô lại, cô cũng không thể nào nói ra miệng những lời này được.

Nụ cười của Hứa Lâm Trạc nhẹ nhàng lắng xuống, cậu nhìn Trần Duyên Tri, vẻ mặt âu yếm, dụ dỗ:

“Một điệu bộ gì?”

Cậu cười nhẹ hai tiếng: “Thanh Chi, cậu nói rõ ra đi, sau này tôi mới có thể sửa chữa chứ.”

Đầu ngón tay Trần Duyên Tri bắt đầu run nhẹ.

Rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại ngắn gọn, nhưng bầu không khí mập mờ đã bị lời nói của người trước mắt tô vẽ đến mức đỉnh điểm.

Trần Duyên Tri mím môi, gương mặt đã ửng hồng: “Một điệu bộ… một điệu bộ rất vui vẻ.”

Hứa Lâm Trạc hơi lộ ra vẻ tiếc nuối, dường như vì cậu không nghe được điều mình muốn nghe.

Nhưng cậu cũng chỉ cười cười, tiếp tục nói theo lời Trần Duyên Tri: “Nhưng tôi thực sự rất vui mà. Đây đều là phản ứng từ tận đáy lòng tôi.”

“Cậu sẵn lòng đến tiệc sinh nhật của tôi, chỉ riêng việc này thôi đã đủ khiến tôi cảm thấy vui rồi.”

“Thanh Chi đừng đánh giá thấp ảnh hưởng của cậu đối với tôi.” Hứa Lâm Trạc đưa tay ra, đầu ngón tay của cậu thiếu niên ấm áp, mang theo một lớp chai mỏng, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay Trần Duyên Tri đang đặt trên mặt bàn, chỉ vừa chạm nhẹ đã quấn vào nhau.

Cậu nhìn vào mắt cô, như mặt nước nơi ánh trăng hòa lẫn.

“Mỗi lần cậu đồng ý ở bên cạnh tôi, trải qua một khoảng thời gian chỉ có hai chúng ta, tôi đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

“Tất cả đều là vì tôi thích cậu.”

Nhịp tim một lần nữa lại rối như tơ vò.

Trần Duyên Tri tỉnh lại từ trạng thái ngẩn ngơ, ngón tay tránh ra khỏi sự đụng chạm và quấn quýt của Hứa Lâm Trạc, gương mặt càng đỏ hơn: “… Hứa Lâm Trạc, nói chuyện thì cứ nói chuyện, không được động tay động chân.”

Tuy đã tránh ra.

Nhưng cảm giác ấm áp đó vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay, gần như muốn chui vào mạch máu, theo dòng máu chảy về vị trí trái tim.

Trần Duyên Tri đặt tay xuống dưới bàn, không nhịn được nhẹ nhàng siết chặt lại, hai đầu ngón tay khẽ chạm nhau. Hơi ấm quay lại, cảm giác đụng chạm quen thuộc.

… Cậu ấy thuộc tuýp người có thân nhiệt cao sao?

Trần Duyên Tri nghĩ lung tung, mà Hứa Lâm Trạc đã đứng thẳng lưng, từ từ rút tay về, dù bị từ chối nhưng vẫn có vẻ mãn nguyện:

“Được. Là tôi không đúng, không nên chạm vào cậu mà không có sự đồng ý của cậu.”

Trần Duyên Tri: “… Biết, biết là tốt rồi!”

“Vậy lần sau khi tôi muốn chạm vào tay cậu, tôi sẽ hỏi cậu trước, được không?”

Mặt Trần Duyên Tri đỏ bừng: “Cậu đang nói gì vậy…”

“Được không?”

“… Được! Tôi biết rồi! Được chưa?”

Bên ngoài đêm đã thẫm xanh, Hứa Lâm Trạc nhìn sắc mặt Trần Duyên Tri, cô ngồi bên cửa sổ, xoay mặt không nhìn cậu, gần như trở thành một vệt ráng chiều trong đêm tối.

Hứa Lâm Trạc cong môi, cậu vui vẻ rút tay về: “Vậy lần sau tôi sẽ xin phép Thanh Chi trước.”

“Thanh Chi sẽ đồng ý chứ?”

Vẻ mặt Trần Duyên Tri trở nên lạnh lùng: “Không.”

Hứa Lâm Trạc “ơ” một tiếng, giọng điệu trở nên đầy ấm ức: “Tại sao lại không đồng ý? Tôi đã nói trước rồi mà.”

Trần Duyên Tri nhìn dáng vẻ như sắp rơi nước mắt của cậu, không chịu nổi nữa, nhét cặp sách của Hứa Lâm Trạc vào lòng cậu, nhướn mày dưới ánh nhìn của người kia:

“Đùa đủ chưa? Còn đi nữa không?”

Hứa Lâm Trạc biết điều, đứng dậy cùng lúc Trần Duyên Tri đeo cặp lên vai.

Trong thư viện thưa thớt người, chỉ còn vài ngọn đèn trắng lẻ tẻ.

Thiếu niên thiếu nữ mặc áo lông đeo cặp sách, một người dáng người thanh tao cao ráo, một người bóng dáng mảnh mai xinh đẹp.

Giọng nói chuyện của hai người rất nhỏ, đi gần mới có thể nghe thấy một chút, là cậu trai đang hỏi gì đó, dường như sợ cô gái đổi ý:

“Vậy Thanh Chi sẽ đến chúc mừng sinh nhật tôi chứ?”

“… Sẽ.”

“Mong chờ quá.”

“… Nói nữa tôi sẽ không đến đâu.”

“Không được, cậu đã đồng ý với tôi rồi.”

“Tôi đổi ý.”

“Đổi ý thì phải nuốt một nghìn cây kim.”

“Nói thế lúc nào… Thôi được, một nghìn cây thì một nghìn cây.”

“Nhưng là tôi nuốt.”

“… Gì… !”

Giọng cười của cậu trai rất dễ nghe: “Nên Thanh Chi, tôi xin cậu, đừng để tôi phải nuốt kim nhé.”

“…”

Người khác nói những lời này giống như đang áp đặt đạo đức, nhưng cậu ấy nói những lời này lại giống như đang làm nũng.

Má cô gái vùi trong khăn quàng, một hồi lâu mới phả ra một hơi nóng, hơi trắng làm mờ đi vẻ mặt của cô, nhưng không che giấu được giọng nói nghẹn ngào và run rẩy.

“… Biết rồi.”

—-

Còn ba ngày nữa là đến sinh nhật Hứa Lâm Trạc, cuối cùng Trần Duyên Tri không thể giữ bình tĩnh nữa, chuyển sang gọi điện cho Sở Hề Bắc:

“Bắc Bắc, cậu có biết bình thường tặng quà sinh nhật gì cho bạn là tốt nhất không?”

Sở Hề Bắc: “Quà sinh nhật à, rất đơn giản thôi, chọn một món đắt tiền một chút gói đẹp một chút là được, chẳng phải nói đến những thứ con gái thích vòng đi vòng lại cũng chỉ có mấy thứ đó sao? Mỹ phẩm, đồ dưỡng da, túi xách, giày dép, trang sức, nước hoa—”

Trần Duyên Tri vội vàng ngắt lời đối phương: “Không phải con gái, là tặng cho con trai.”

Lời nói của Sở Hề Bắc ngừng lại: “…”

“Hả?? Cậu định tặng cho ai? Khoan đã, không phải là cái tên mà tớ đang nghĩ đấy chứ?”

Giọng Trần Duyên Tri trả lời dần dần nhỏ đi: “… Có lẽ, có thể, e rằng, chính là cái tên mà cậu đang nghĩ.”

Sở Hề Bắc không chịu nổi nữa, buột miệng mắng: “Trần Duyên Tri! Cậu coi tớ là cái gì hả! Tớ không phải là thần trợ công cho tình yêu các cậu nhé!”

Trần Duyên Tri: “Cậu nói linh tinh gì thế, tình yêu gì chứ, bây giờ tớ vẫn đang coi cậu ấy như một người bạn học bình thường chơi chung mà.”

Sở Hề Bắc: “Cậu tự nghe xem cậu nói gì đi, cậu có tin không?”

Trần Duyên Tri rất có cơ sở: “Người bạn học bình thường đang theo đuổi tớ, có vấn đề gì không?”

Sở Hề Bắc: “…”

Sở Hề Bắc cảnh báo: “Tóm lại đừng tìm tớ hỏi chuyện đàn ông, biết không? Tớ không muốn góp một viên gạch cho tiến triển tình yêu của các cậu đâu, tớ chỉ muốn lái một chiếc máy xúc đến đẩy đổ bức tường các cậu vừa xây lên thôi.”

Trần Duyên Tri: “…”

Thấy xin Sở Hề Bắc giúp đỡ là vô ích, Trần Duyên Tri lại rơi vào nỗi phiền não vô tận.

Cô thực sự không biết Hứa Lâm Trạc sẽ thích món quà như thế nào.

Tuy nói cậu thích cô, vậy nên tặng gì cũng sẽ vui vẻ chấp nhận… Hay nói cách khác, thật ra cô tặng gì thì cậu cũng sẽ tỏ ra rất vui.

Người đó nhìn có vẻ thẳng thắn, không thích rắc rối, làm việc quyết đoán và nhanh chóng dứt khoát, nhưng thực tế lại là một người kiên nhẫn và chu đáo.

Trần Duyên Tri ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô nghĩ ra một người phù hợp có thể tư vấn được.

Đầu dây bên kia vang lên nửa đoạn nhạc dương cầm rồi dừng lại, tiếp theo là giọng nói dịu êm như hoa của cô gái: “Tiểu Tri?”

“Tiểu Nhứ!”

Đã lâu rồi Trần Duyên Tri không gọi điện cho Khương Chí Nhứ, bình thường họ đều ở trường, thời gian có thể nghe điện thoại không nhiều, nên vẫn luôn dùng tin nhắn để giữ liên lạc.

“Ra là vậy.” Giọng Khương Chí Nhứ nghe có vẻ suy tư: “Cậu muốn tặng quà sinh nhật cho một nam sinh, nhưng không biết nên tặng gì thì được.”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Đúng vậy.”

Khương Chí Nhứ ở đầu dây bên kia cười: “Là Hứa Lâm Trạc phải không?”

Trần Duyên Tri che mặt: “Đúng…”

Kể từ lần tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ MBTI lần trước, khi Khương Chí Nhứ thấy cảnh Hứa Lâm Trạc và Trần Duyên Tri trò chuyện tiếp xúc, cô ấy đã lờ mờ đoán được mối quan hệ giữa Hứa Lâm Trạc và Trần Duyên Tri.

Dù Trần Duyên Tri tự cho rằng biểu hiện của mình cũng rất rõ ràng rồi.

Sau đó Trần Duyên Tri cũng đã giải thích với Khương Chí Nhứ một chút, nhưng vì lúc đó không có nhiều thời gian, nên Trần Duyên Tri chỉ tóm tắt sơ lược. Sau đó vì bận rộn với việc học, Trần Duyên Tri luôn không có cơ hội nói chi tiết với Khương Chí Nhứ về chuyện của cô và Hứa Lâm Trạc.

Lúc này Khương Chí Nhứ giống như một thợ săn cuối cùng cũng bắt được con mồi: “Đã vậy, Duyên Tri bây giờ cậu rảnh, không bằng kể cho tớ nghe về nguyên nhân kết quả việc các cậu quen nhau đi?”

Trần Duyên Tri: “…” Cô biết ngay là vẫn không thoát được.

Trần Duyên Tri kể tỉ mỉ cho Khương Chí Nhứ nghe quá trình họ quen nhau, Khương Chí Nhứ là một người lắng nghe rất tốt, không ngừng đưa ra những phản ứng thú vị theo sự tiến triển của câu chuyện:

“Trời ơi trời ơi trời ơi—”

“Hóa ra là vậy.”

“Rồi sao nữa? Sau đó các cậu thế nào?”

Trần Duyên Tri không khỏi dừng lời, má hơi đỏ lên, giọng đầy vẻ xấu hổ: “Tiểu Nhứ!”

“Sao thế.” Khương Chí Nhứ cười khúc khích, bầu không khí tràn đầy vui vẻ: “Cậu ngại à?”

Trần Duyên Tri: “…”

Tại sao Tiểu Nhứ cũng học điều xấu rồi???

Trần Duyên Tri đầu hàng: “… Nói chung là vậy đó. Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật Hứa Lâm Trạc rồi. Nhưng tớ vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì cho cậu ấy.”

“Tiểu Nhứ cậu có thể giúp tớ nghĩ ra ý tưởng gì không?”

Khương Chí Nhứ suy nghĩ: “Ừm, thực ra việc tặng quà không khó như vậy đâu, nhất là khi đối phương còn là người có cảm tình với cậu.”

“Chỉ cần theo sở thích của họ là được rồi. Nghe Tiểu Tri cậu nói, các cậu gặp nhau ngoài đời thực vì một chiếc khẩu trang là phần thưởng của một cuộc thi phải không?”

“Cuộc thi đó là cuộc thi nhiếp ảnh đúng không? Hay là Tiểu Tri thử tặng cậu ấy món quà liên quan đến mặt này xem?”

Trần Duyên Tri khá hiểu biết về nhiếp ảnh, lúc này, sau khi được Khương Chí Nhứ nhắc nhở, cô mới chợt vỡ lẽ ra: “Tớ hiểu rồi. Cảm ơn lời gợi ý của cậu, Tiểu Nhứ! Thật sự giúp ích rất nhiều.”

Tiếng cười của Khương Chí Nhứ vang lên từ đầu dây bên kia: “Tớ đâu có làm gì đâu. Những chuyện về Hứa Lâm Trạc này, chẳng phải là cậu kể cho tớ nghe rồi sao?”

Trần Duyên Tri hơi giật mình.

“Có lẽ Tiểu Tri cậu chỉ đang căng thẳng quá thôi. Thực ra sau khi nghe xong, tớ cảm thấy cậu hiểu rất rõ sở thích của cậu ấy, cậu thật sự nên biết rõ, biết rõ tặng món quà gì thì cậu ấy sẽ thích.”

“Tiểu Tri cậu chỉ muốn có được một sự khẳng định từ tớ thôi. Sự do dự, phân vân và lo lắng của cậu, tất cả đều rất đáng yêu. Tớ đoán Hứa Lâm Trạc cũng nhìn ra được đấy.”

“Tiểu Tri cậu thích cậu ấy nhiều hơn cả tớ tưởng tượng nữa.”

Trần Duyên Tri ngồi trên giường, tay cầm điện thoại cứng đờ giữa không trung, lời nói của Khương Chí Nhứ tuy dịu dàng, nhưng lại nói trúng ngay tim đen, khiến cô phải mất một lúc mới hoàn hồn lại từ cơn sốc.

“Tớ thấy thất vọng thật đấy.” Khương Chí Nhứ thở dài, giọng nói cũng trầm xuống: “Tiểu Tri cậu thích cậu ấy như vậy, là bắt đầu từ khi nào thế? Vậy mà tớ cũng không biết.”

“Tớ thật là một người bạn thân không xứng danh mà.”

Trần Duyên Tri vội vàng giải thích: “Không, là tại tớ không kịp kể những chuyện này cho Tiểu Nhứ cậu nghe.”

“… Thực ra trước đây tớ vẫn luôn phân vân, có nên nói với cậu hay không. Nhưng lúc đó tớ vẫn chưa chắc chắn về tình cảm của mình, cậu ấy cũng chưa tỏ tình với tớ, mọi thứ đều không chắc chắn, vì vậy sau khi suy nghĩ, tớ vẫn quyết định không nói với cậu về những chuyện này.”

“Tớ cũng không muốn cậu vui mừng cho tớ rồi lại thất vọng.”

Khương Chí Nhứ cười lên: “Được rồi, được rồi, tớ đâu có trách cậu.”

“Vậy cậu đã nghĩ ra chưa? Sẽ tặng cậu ấy món quà gì?”

Trần Duyên Tri mỉm cười nhẹ nhàng: “Ừm, đã nghĩ ra rồi.”

—-

Vào ngày sinh nhật của Hứa Lâm Trạc.

Buổi sáng, hai người đến thư viện tự học như thường lệ, nhưng vì hôm nay là ngày đặc biệt, nên không học đến tối mà kết thúc sớm vào buổi chiều.

Khoảng hơn 6 giờ chiều, Trần Duyên Tri bước trên mặt đất phủ đầy ánh hoàng hôn, trở về nhà họ Hứa cùng Hứa Lâm Trạc.

Thực ra Trần Duyên Tri có hơi căng thẳng, dù sao cũng là thời gian đặc biệt như sinh nhật, có lẽ cô sẽ gặp ba Hứa và mẹ Hứa ở nhà họ Hứa.

Vì những người lớn trong nhà đã qua đời khi cô còn nhỏ, các họ hàng khác cũng không thân thiết với gia đình họ, nên cô hầu như không có kinh nghiệm tiếp xúc với người lớn.

Thêm vào đó là do tính cách, Trần Duyên Tri rất không giỏi ứng phó với người lớn, vì vậy cô đã tưởng tượng trước nếu thực sự gặp họ, nên chào hỏi như thế nào.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, giống như lần đầu tiên cô đến, dường như nhà họ Hứa vẫn không có chút hơi người nào.

Hứa Lâm Trạc liếc nhìn cô, cậu có thể đoán được Trần Duyên Tri đang nghĩ gì: “Đừng lo, ba mẹ tôi đều không có ở nhà, tối nay họ sẽ không về.”

Trần Duyên Tri muộn màng nhận ra điều gì.

Cô trừng mắt nhìn Hứa Lâm Trạc, có vẻ hơi xấu hổ: “Hứa Lâm Trạc!”

Hứa Lâm Trạc cũng nhận ra lời nói của mình có sự mập mờ, lập tức cong mắt cười: “… Không, không phải vậy. Xin lỗi, Thanh Chi, nhưng tôi thực sự không có ý đó.”

Mặt Trần Duyên Tri đỏ bừng lên: “… Hay là cậu đừng giải thích nữa!”

Hứa Lâm Trạc cười xong mới nhớ ra điều gì đó: “Phải rồi, hình như tôi quên mất một việc. Lúc vừa từ thư viện về, đáng lẽ phải ghé qua tiệm bánh để lấy bánh.”

Trần Duyên Tri: “Không nhờ tiệm bánh giao trực tiếp sao?”

Hứa Lâm Trạc ngập ngừng một chút, ánh mắt lảng đi: “… Vì tiệm bánh vừa hay ở gần thư viện, nên nghĩ nếu tiện, chúng ta có thể đi lấy luôn lúc về.”

Trần Duyên Tri phát hiện ra điều gì đó, nheo mắt lại: “Nói thật đi.”

Hứa Lâm Trạc: “… Muốn đi lấy bánh với cậu. Xin lỗi, là tôi có lòng riêng.”

Trần Duyên Tri hơi giật mình, gương mặt bắt đầu từ từ nóng lên:

“… Những chuyện như vậy, nói thẳng ra ngay từ đầu không phải tốt hơn sao.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?”

Hứa Lâm Trạc gọi một cuộc điện thoại đến tiệm bánh, sau đó mới nhìn Trần Duyên Tri: “Giao hàng cần đặt trước, bây giờ tiệm bánh không đủ người.”

“Để tôi đi một chuyến vậy, đi lấy bánh về.”

Trần Duyên Tri đứng dậy: “Vậy tôi đi cùng cậu.”

Ngoài dự đoán của Trần Duyên Tri, Hứa Lâm Trạc từ chối đề nghị của cô: “Thanh Chi là khách của tôi, với lại tôi đi một mình là đủ rồi.”

Trần Duyên Tri nhìn cậu: “Nhưng không phải cậu muốn đi lấy bánh với tôi à?”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Đó là ước muốn trước đây rồi. Bây giờ tôi muốn tự mình đi, không muốn cậu phải chạy thêm một chuyến nữa cùng tôi.”

“Hôm nay học cả ngày, cậu đã rất mệt rồi. Ở nhà đợi tôi nhé.”

Trần Duyên Tri nhìn cậu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý:

“Được thôi. Vậy cậu nhanh về nhé, tôi ở nhà đợi cậu.”

Hứa Lâm Trạc cười rạng rỡ hơn: “Được nghe câu này, tôi bỗng thấy quên lấy bánh cũng không phải là chuyện tồi.”

Trần Duyên Tri: “… Tôi rút lại lời nói lúc nãy, cậu mau đi đi.”

Tuy nhiên, sau khi Hứa Lâm Trạc thật sự đi rồi, Trần Duyên Tri một mình ngồi trong phòng khách trống trải của nhà họ Hứa, vẫn không khỏi cảm thấy một chút cô đơn.

Dường như cô thường xuyên cảm nhận được cảm giác này.

Ngay từ đầu, cô và Hứa Lâm Trạc đã giống như hai người cô đơn sưởi ấm cho nhau.

Chỉ là cách họ sưởi ấm cho nhau cũng rất kiềm chế và lý trí, khiến người ta không liên tưởng đến từ “đáng thương”, không giống như cô đơn mà giống như kiêu hãnh hơn.

Nếu cô nhớ không nhầm, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Hứa Lâm Trạc.

18 tuổi, thời khắc trưởng thành, đáng lẽ phải là một sinh nhật rất trọng đại trong đời, nhưng đến tối ba mẹ vẫn không có ở nhà.

Trần Duyên Tri chợt nhớ ra, hình như cô mới chỉ nghe Hứa Lâm Trạc nhắc đến mối quan hệ giữa cậu và mẹ. Mối quan hệ giữa Hứa Lâm Trạc và mẹ cậu không tốt lắm, chỉ là trông có vẻ gần gũi nhưng thực tế lại có nhiều khoảng cách, điều này Trần Duyên Tri biết.

Còn ba của Hứa Lâm Trạc, cho đến nay, Trần Duyên Tri vẫn không biết gì về ông ấy.

Trần Duyên Tri nhìn vào cạnh ghế sofa, đồ nội thất toát ra cảm giác thư hương(*), ghế sofa trong phòng khách là đồ gỗ lim cứng, dù có đệm mềm lót kín chỗ ngồi, nhưng khi tựa vào lưng ghế vẫn cảm thấy đau.

(*)Thư hương là hương thơm của sách, ý chỉ những gia đình có truyền thống học vấn nhiều đời.

Trần Duyên Tri đưa tay vuốt những hoa văn kỳ lạ được chạm khắc trên đó, hơi thất thần.

“… Cháu là?”

Một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính vang lên từ phía trên đầu, Trần Duyên Tri lập tức ngẩng đầu lên, ở góc cầu thang là một người đàn ông dáng người cao ráo, mái tóc nửa dài buộc lại vắt qua một bên vai, mặc một bộ áo trắng quần dài rộng thùng thình.

Trần Duyên Tri nhận ra điều gì đó, vội vàng đứng dậy: “Chào… chào chú.”

Người đàn ông nhìn cô, bỗng mỉm cười: “Là bạn học của Tiểu Trạc phải không?”

… Đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Suy đoán trong lòng Trần Duyên Tri được xác nhận, lưng cô càng thẳng hơn, dáng người cũng có phần cứng nhắc: “Vâng. Chào chú Hứa, cháu không biết chú ở nhà, xin lỗi đã làm phiền chú.”

Hứa Trí Liên đeo kính, khi cười trông rất ôn tồn lễ độ, vẻ lạnh lùng nghiêm khắc ban đầu cũng trở nên dịu dàng: “Sao lại là làm phiền chứ, cháu là bạn mà Tiểu Trạc đưa về, chính là khách của chú.”

“Ngồi xuống đi.”

Trần Duyên Tri ngồi xuống một cách cứng đờ, trong lòng rất nhiều suy nghĩ rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh không sợ hãi.

Ba của Hứa Lâm Trạc à?

Trông còn trẻ quá… Không, so với trẻ, từ chính xác hơn phải là khí chất xuất chúng.

Khí chất trên người ông ấy che đi dấu vết những năm tháng đã qua, khi nhìn vào ông ấy, người ta không khỏi nghi ngờ mình đã rơi vào nguồn sáng dưới gốc bồ đề, rõ ràng trong trẻo sáng ngời, nhưng lại mang vẻ nặng nề tĩnh lặng mà ai cũng có thể cảm nhận được.

Bạn không thể nghi ngờ rằng, người đàn ông trước mặt nắm giữ vô số trải nghiệm như một khúc nhạc, ông ấy hoàn toàn có thể nói chuyện một cách trôi chảy, nhưng lại chọn làm một người lắng nghe thầm lặng, để những ký ức lắng đọng trong cuộc đời mình.

Trong lúc Trần Duyên Tri đang mải suy nghĩ, Hứa Trí Liên đã bưng tách trà đến: “Nào, uống thử đi.”

Trần Duyên Tri vội vàng đưa hai tay đón lấy tách trà: “Cảm ơn chú ạ.”

Hứa Trí Liên mỉm cười: “Không biết cháu thích trà gì, nên chú pha cho cháu trà Quân Sơn Ngân Châm, mới mua về, còn tươi lắm.”

“Không cần phiền phức đâu ạ, cháu uống nước lọc là được rồi.”

Hứa Trí Liên cười thật dịu dàng ấm áp: “Là chú muốn khoe tài pha trà của mình thôi. Như cháu thấy đấy, Tiểu Trạc và mẹ nó, cả nhà bọn chú rất hiếm khi có cơ hội ngồi xuống uống trà cùng nhau như thế này. Tuổi chú đã cao, thường ngày ít ra ngoài, cũng chẳng có mấy bạn bè. Đã lâu lắm rồi chú chưa có ai ngồi uống trà cùng như thế này.”

Trần Duyên Tri cảm thấy ấm áp trong lòng, cô lắc đầu, nhìn đối phương với vẻ mặt chân thành: “Sao lại thế được ạ, chú trông còn rất trẻ mà.”

Cô vốn không giỏi ăn nói. Luôn là những lúc như thế này, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại trong bụng, lại thấy lo lắng quá mức, chỉ dám thận trọng thốt ra một câu khô khan chắc chắn không mắc lỗi nào.

Nhưng Hứa Trí Liên không để tâm, vẫn mỉm cười nhìn cô: “Tiểu Trạc rất hiếm khi đưa bạn về nhà chơi. Từ khi nó lên cấp ba, đây là lần đầu tiên chú thấy bạn thằng bé ở nhà.”

Trần Duyên Tri sửng sốt. Điều này nằm ngoài dự đoán của cô, bởi vì trong ấn tượng của Trần Duyên Tri, Hứa Lâm Trạc có rất nhiều bạn bè, người quen cũng không ít.

Cô nghĩ trong số đó, chắc hẳn phải có vài người bạn thân thiết.

Trần Duyên Tri nhìn Hứa Trí Liên, chậm rãi mở lời: “… Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy. Cậu ấy mời cháu đến nhà, cháu đến để chúc mừng sinh nhật cậu ấy.”

Trần Duyên Tri vừa nói xong đã hối hận.

Câu nói này nghe sao cũng không ổn. Đối phương là ba của Hứa Lâm Trạc, làm sao có thể không biết hôm nay là sinh nhật con trai chứ, lời cô nói nghe như đang nhắc nhở vậy, nghe thế nào cũng thấy không dễ nghe chút nào.

Hơn nữa, nói như vậy càng làm cho tình huống này trở nên kỳ quặc hơn! Tại sao về nhà ăn sinh nhật mà chỉ dẫn theo một cô gái? Làm vậy chẳng phải quá rõ ràng sao, đúng là lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết!

Trần Duyên Tri càng nghĩ càng thấy toát mồ hôi, cả người trông càng lúc càng bồn chồn, không biết phải làm sao.

Hứa Trí Liên nhìn vẻ mặt của cô, không nhịn được cười.

“Không cần phải căng thẳng, cũng đừng quá câu nệ. Cứ trò chuyện với chú như một người trẻ tuổi giống các cháu là được.”

Hứa Trí Liên nhìn Trần Duyên Tri: “Thằng bé có được một người bạn tốt, chú rất vui cho thằng bé. Hôm nay chú kết thúc công việc sớm và về nhà, chuyện này chú chưa kịp nói với nó, nên thực ra là chú đã làm xáo trộn kế hoạch mừng sinh nhật của các cháu rồi.”

“Tiểu Trạc cố tình chọn ở nhà để mừng sinh nhật, có lẽ là vì chú và mẹ nó đều nói trước rằng thời gian này bọn chú sẽ không có ở nhà.”

Hứa Trí Liên cụp mắt xuống, bóng đổ như cánh quạt.

“Có lẽ nó cũng không muốn chú xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật của nó đâu.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK