Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắt đầu từ một cuộc trao đổi suy nghĩ tình cờ, từ ngày hôm đó, trong ứng dụng Hạt nhân nóng chảy của Trần Duyên Tri có thêm một người bạn, tên là [Liên].

[Liên] đánh dấu giới tính là nam trên trang cá nhân. Qua quan sát mục yêu thích và lượt thích của cậu, Trần Duyên Tri phát hiện cậu rất quan tâm đến tâm lý học và nhân văn xã hội.

Có vẻ như cậu đặc biệt yêu thích Vật lý, đã lưu nhiều sách về điện học và động học.

Hai người có sự đồng điệu rất lớn, từ chủ đề tham gia thảo luận, vấn đề quan tâm, phong cách nói chuyện, góc nhìn vấn đề, cho đến quan niệm giá trị.

Trần Duyên Tri thầm kết luận trong lòng – ngoại trừ việc đối phương là nam giới – đây đúng là một bản sao của cô trên thế giới này.

Trong quá trình trò chuyện, Trần Duyên Tri cũng phát hiện ra họ thực sự có cùng quan điểm về nhiều vấn đề.

Trong mắt người ngoài, Trần Duyên Tri có suy nghĩ nhảy cóc, quá lý trí, khắt khe và hay chê bai, nhưng [Liên] luôn hiểu được cách suy nghĩ của cô, cũng có thể đồng cảm với ý tưởng của cô, thỉnh thoảng còn giải đáp được những thắc mắc của cô về một số vấn đề giao tiếp.

Sở dĩ nói là thỉnh thoảng, vì phần lớn thời gian, cả hai đều cùng bối rối như nhau.

Ban đầu, Trần Duyên Tri còn ngạc nhiên về điều này: [Hóa ra cậu cũng có điều không biết à?]

Liên trả lời: [Tôi đâu phải thần tiên, tất nhiên sẽ có điều không hiểu. Nhất là giao tiếp vốn là một môn học rất sâu sắc.]

Trong hai tháng, qua những cuộc trò chuyện liên tục, Trần Duyên Tri dần dần xây dựng trong đầu ấn tượng về [Liên].

Tư tưởng chín chắn, điềm tĩnh và quyết đoán. Đôi khi lời nói sắc bén. Rất thông minh, tư duy nhạy bén. Kiến thức rộng, đọc nhiều sách.

Một kiểu người mà cô chưa từng gặp trong cuộc sống thực.

“Cô bé à, bác khuyên cháu nên kết hôn sớm, đừng trì hoãn. Bác nói cho cháu biết, ở quê bác, phụ nữ quá 30 tuổi mà chưa kết hôn, thật sự là không còn gì để chọn nữa.”

Lời khuyên ân cần của ông lão kéo suy nghĩ của Trần Duyên Tri trở về thực tại, ánh mắt cô dần chuyển hướng, dừng lại trên người ông lão.

Cô gái đối diện không nói gì, ông lão vẫn tiếp tục nói không ngừng: “Hồi đó nhà hàng xóm bác có một cô gái, kéo dài đến 30 tuổi vẫn chưa kết hôn, cuối cùng chỉ có thể tìm một người điều kiện không tốt lắm. Ôi, cần gì phải vậy chứ, kết hôn sớm biết đâu còn có thể chọn được người tốt hơn.”

“Cháu nói xem, phụ nữ thì không thể không kết hôn phải không? Không thể không sinh con phải không? Nếu không thì hàng xóm láng giềng sẽ liếc xéo cháu đấy!”

Trần Duyên Tri ban đầu nghe mà nhíu mày, về sau cô từ từ giãn mày ra, trở lại trạng thái không biểu cảm.

Lúc này, cô gái đối diện vẫn cúi đầu không nói gì đột nhiên khẽ nói một câu: “Tại sao không thể chứ?”

Trần Duyên Tri khựng lại, cô quay đầu nhìn cô gái đó, cô ấy ngồi trên ghế, vẫn là bộ trang phục bình thường, nhưng vẻ mặt có vẻ khác đi.

Ông lão bắt đầu gấp: “Ôi cô bé à, cháu nói sao lại không thể? Cháu sống ở đó, nếu không kết hôn thì những lời đàm tiếu sẽ làm cháu chết mất đấy.”

Trần Duyên Tri: “Cháu cũng muốn hỏi, tại sao không thể chứ?”

Cô gái đối diện ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to hai mí mở to.

Ông lão nghiêng đầu nhìn Trần Duyên Tri, với vẻ mặt tiếc nuối: “Không kết hôn, ở đâu cháu cũng sẽ bị người xung quanh chỉ trích sau lưng đấy! Tại sao không thể, không kết hôn có lợi gì chứ, cháu già rồi thì sao, chẳng lẽ cháu ở viện dưỡng lão à? Cô bé à, cháu nghĩ kỹ xem…”

Trần Duyên Tri nhìn về phía cô gái đối diện, nở nụ cười.

Cô gái đó ngây người nhìn cô.

Trần Duyên Tri mở điện thoại, bên dưới trạng thái mới đăng đã có vài người bình luận.

Cô nhìn thấy ngay [Liên].

Cậu nói: [Chịu đựng một chút sẽ qua thôi.]

Trần Duyên Tri đột nhiên thấy hơi buồn cười, nhưng ông lão bên cạnh vẫn đang nói liên tục, cô không tiện cười ra tiếng, nên cô cố gắng mím môi, mở khung chat với [Liên], gõ: [Muộn rồi, giờ đang cãi nhau với một trong số họ, tại tôi không nhịn được.]

Trần Duyên Tri vừa gửi đi vài giây, bên kia đã trả lời ngay: [Sao thế?]

Trần Duyên Tri dừng lại một chút, [Liên] hiếm khi trả lời nhanh như vậy vào giờ này, thường thì cậu không có mặt.

[Ừm… về việc cố gắng sửa đổi quan niệm cũ kỹ của người cao tuổi?]

Bên kia nhanh chóng đáp: [Vậy à.]

Trần Duyên Tri nhìn màn hình, bên kia tiếp tục nói: [Tôi đoán cậu phải hiểu mình không thể sửa được chứ.]

Trần Duyên Tri: [Cậu đoán không sai.]

Trong 16 năm cuộc đời, cô đã sớm hiểu rằng giữa người và người, do sự khác biệt về tư tưởng và sự quan tâm mà tạo ra một khoảng cách lớn không thể vượt qua.

Không phải cô tiêu cực. Cô đã thử nhiều lần cố gắng vượt qua, cuối cùng thực tế luôn cho cô biết đó chỉ là công cốc.

Sau khi nhận ra khoảng cách giữa hai người, Trần Duyên Tri đã sớm từ bỏ ý định tranh luận với ông lão.

[Ông ấy cứ nói chuyện với một bạn gái ngồi đối diện, vì ông ấy đã giúp cậu ấy nâng vali. Lúc đầu tôi tưởng là hai người vô vị đang lãng phí thời gian của nhau, vốn không định can thiệp.]

Cho đến khi nãy, Trần Duyên Tri đọc được điều gì đó khác từ câu hỏi ngắn gọn của cô gái đó.

Hóa ra không phải là cô bé ngoan, mà là một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu nghe lời dạy dỗ.

[Nên tôi cũng lên tiếng, tôi không ngại giúp cậu ấy chuyển hướng chú ý một chút.]

Dù sao cô cũng không có nỗi lo bị đạo đức trói buộc, và luôn có thể dễ dàng lọc bỏ những lời đàm tiếu.

Bên [Liên] im lặng hai ba giây, nói:

[Thanh Chi, cậu lại đang làm việc thiện hàng ngày à?]

Lần này Trần Duyên Tri thực sự bị chọc cười, cô nhếch môi: [Đúng vậy, cậu nói đấy, bảo tôi tích đức nhiều hơn.]

Lần trước khi thảo luận về Trương Ái Linh (*), [Liên] bị cô châm chọc đến không nói nên lời, cuối cùng tức giận nói bảo cô tích khẩu đức.

(*) nhà văn nữ của Trung Quốc

Liên: […]

Liên: [Cậu thật sự rất hay ghi hận.]

Trần Duyên Tri khóa màn hình, trong tiếng lẩm bẩm của ông lão và tiếng ồn ào của tàu chạy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vuốt ve mái tóc bướng bỉnh của mình, nụ cười trên khóe môi dần dần lan rộng.

Mùa hè à, thực ra cô đã chán ngấy từ lâu rồi.

Dù là tốt nghiệp, hay nhập học.

Dù là chia tay bạn bè, hay áp lực mới đến.

Bóng râm xanh tràn lan rẻ mạt, mặt trời phun ra những ngọn lửa. 

Mùa hè dường như chẳng có gì đáng để cô nhớ nhung cả.

Nhưng, trong mùa hè này, mọi thứ đều trở nên khác biệt.

Khi tàu đến ga, trang trạng thái cảm xúc của Trần Duyên Tri cập nhật thêm một cảm nghĩ chỉ mình cô có thể nhìn thấy.

[Tôi sẽ không nói cho ai biết, việc linh hồn có thể được một người khác đọc hiểu là một điều hạnh phúc đến nhường nào.

Nó khiến tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, hóa ra tôi cũng có thể được một người nào đó hiểu rõ.

Tôi đã gặp được tri kỷ của mình. Vào mùa hè này.]

—-

Xe chạy giữa dòng xe cộ, Trần Duyên Tri ngồi ở ghế sau, mi dài hạ xuống, đầu ngón tay trắng như ngọc gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái nhìn cô qua gương chiếu hậu.

“Con báo danh lúc 2 giờ chiều phải không?”

“Vâng.”

“Mấy giờ ba cần đến đón con?”

Trần Duyên Tri trả lời với giọng nhạt nhẽo: “Nếu ba không tiện thì không cần phiền đâu, con sẽ tự đi tàu điện ngầm về nhà.”

Trần Văn Vũ bất đắc dĩ nói: “Ba là ba con mà, làm sao có chuyện ba đón con gái lại không tiện chứ.”

Trần Duyên Tri ngừng lướt màn hình, cúi mắt nói: “Vậy lúc đó con sẽ xem tình hình, nếu không gọi điện cho ba thì ba đừng đến nhé.”

Trong xe lại chìm vào im lặng.

Dòng xe cộ chia cắt con đường thành những hình dạng đen trắng xám, ánh đèn neon phủ một lớp lên kính xe.

Trần Văn Vũ vừa đánh tay lái vừa nói: “Từ nay con sẽ là học sinh cấp ba rồi, ba năm cấp ba sẽ trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt thôi.”

“Thi đỗ vào Đông Giang là chuyện tốt, nhưng ở Đông Giang con sẽ gặp nhiều thách thức hơn, nhiều người có năng lực hơn, xuất sắc hơn con. Ba hy vọng con hiểu rằng, con phải cố gắng học tập nhiều hơn nữa.”

Trường Trung học Đông Giang là trường công lập nổi tiếng nhất thành phố Xuân Thân, trường trọng điểm cấp quốc gia.

Tập hợp những học sinh ưu tú từ Xuân Thân và thậm chí từ khắp cả nước, không chỉ được công nhận là trường cấp ba tốt nhất Xuân Thân, mà còn là trường cấp ba có chất lượng tổng hợp mạnh nhất trong khu vực và thậm chí cả một vùng rộng lớn của các tỉnh lân cận.

Trong khi duy trì tỷ lệ đỗ vào Thanh Hoa – Bắc Đại và các trường 985 – 211 (*) đáng kinh ngạc, trường còn có đội ngũ giáo viên và cơ sở vật chất tốt nhất Xuân Thân, khuôn viên trường rộng lớn, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

(*) 985: Trường 985 ở Trung Quốc là một nhóm các trường đại học hàng đầu của nước này.

(*) 211: Trường 211 ở Trung Quốc cũng là một nhóm các trường đại học ưu tú, nhưng rộng hơn so với nhóm 985. “Dự án 211” được khởi động trước “Dự án 985” và bao gồm nhiều trường hơn.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mang theo hơi nóng khô hanh, Trần Duyên Tri vừa kéo cửa kính lên vừa đáp: “Con biết rồi.”

Cô biết rõ mình nên đi theo hướng nào, cô chưa bao giờ là người mơ hồ không biết phương hướng.

—-

[Trung Học Đông Giang] 

Trần Duyên Tri đứng tại chỗ nhìn tấm biển trên cổng trường một cái, rồi chuyển ánh mắt xuống cổng chính.

Ở cổng có một hàng dài đang xếp hàng để kiểm tra gì đó, Trần Duyên Tri đi đến cuối hàng để xếp, lấy điện thoại ra mở mã sức khỏe.

Hàng người từ từ di chuyển về phía trước, cô nhìn kỹ, đột nhiên khựng lại.

… Xong rồi, quên mang khẩu trang rồi.

Trần Duyên Tri quay đầu nhìn lại, phía sau đã xếp thành một hàng dài, cô bị kẹp giữa đoàn người.

Cổng trường cũng không giống như có bán khẩu trang…

“… Cậu đánh rơi gì à?”

Trần Duyên Tri bị cắt ngang dòng suy nghĩ, lúc này mới nhận ra mình đã quay người nhìn về phía sau một lúc lâu, cô vội vàng nói “Không có gì” rồi quay lại, tầm nhìn lướt qua vạt áo thun đen và những ngón tay rõ khớp xương.

… Cao thật.

Trần Duyên Tri lại sờ túi một lần nữa, hàng người phía trước di chuyển, cô cũng bước lên một bước.

Chàng trai phía sau cũng bước lên một bước theo.

… Cứu, sao đột nhiên cảm thấy sợ giao tiếp xã hội thế này.

Trần Duyên Tri che trán bình tĩnh lại một lúc, rồi quay người nhìn qua với vẻ mặt bình tĩnh: “Bạn học, xin lỗi, hình như tôi quên mang khẩu trang rồi, cậu có khẩu trang dư không?”

Ánh mắt cô dừng lại ở cổ người đó, rồi bổ sung: “Tôi sẽ trả tiền cho cậu.”

Sau một khoảng lặng ngắn, giọng nói trong trẻo trầm thấp đó lại vang lên: “Có.”

Nghe thấy tiếng kéo khóa, Trần Duyên Tri từ từ di chuyển tầm mắt, tập trung vào khuôn mặt người trước mặt.

Chiếc khẩu trang màu đen thuần và làn da trắng tạo nên một đường cắt lạnh lùng sắc nét dưới mắt, phần lớn khuôn mặt bị che khuất, để lộ đôi mắt phượng đặc biệt đẹp, nếp gấp mí mắt sâu, lông mi dài.

Khi cậu vừa ngước mắt nhìn người đối diện, đáy mắt rõ ràng là một màu đen thẫm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trong sáng và rạng rỡ. Thoáng chốc, người ta ngỡ như đó là ánh mặt trời đang tuôn trào. Khi nhìn kỹ hơn, lại nhận ra trong mắt cậu gợn sóng lăn tăn, toát lên vẻ điềm tĩnh và dịu dàng. 

Cậu kéo lại khóa ba lô, đưa cho cô một chiếc khẩu trang đóng gói riêng lẻ.

“Cảm ơn.” Trần Duyên Tri nhận lấy, cầm trong tay nhìn hai giây, rồi lấy điện thoại ra: “Cậu mở mã thanh toán đi.”

Người đó có vẻ như cười, mắt hơi cong lên: “Không cần đâu, chỉ là một cái khẩu trang thôi mà.”

“Không được.” Trần Duyên Tri kiên quyết nói.

Người đó chỉ về phía trước, Trần Duyên Tri quay đầu, lại bước lên một bước theo đoàn người.

Cô quay đầu lại, vẫn không từ bỏ nói tiếp: “Tôi vẫn phải trả tiền cho cậu.”

Giọng người đó mang theo chút bất đắc dĩ: “Năm hào cũng phải trả à?”

Dưới ánh nắng chói chang, Trần Duyên Tri nhìn cậu, trong mắt phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng: “Cái này không chỉ có năm hào đâu.”

Người đó có vẻ sững lại một chút, rồi nhìn cô với vẻ hơi bất ngờ.

Trần Duyên Tri đã nhận ra ngay khi nhận lấy. Bề mặt vải màu đen thuần, ở góc phải dưới và trên dây đeo có in chữ “Hydrogen” màu vàng kim. Chiếc khẩu trang này là phần thưởng giải nhất của một cuộc thi nhiếp ảnh trực tuyến do ứng dụng “Hydrogen Capture” tổ chức.

Trần Duyên Tri đã từng thấy chiếc khẩu trang này trong trạng thái của [Liên] trên mạng xã hội, [Liên] thích nhiếp ảnh, thỉnh thoảng đăng những bức ảnh mình chụp lên trạng thái.

“Tôi cũng chơi ứng dụng đó.” Để tránh người trước mặt hỏi nhiều, Trần Duyên Tri đành nói dối nhỏ, lảng sang chuyện khác: “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi nên trả tiền cho cậu, nếu không tôi sẽ cảm thấy không thoải mái khi nhận nó. Hoặc cậu có khẩu trang nào khác không?”

Người đó nhìn cô một lúc, rồi cười: “Cậu cũng biết cuộc thi nhỏ này à?”

Cậu nói tiếp: “Tôi không có khẩu trang nào khác.”

Trần Duyên Tri: “Vậy thì tôi vẫn…”

“Cứ cầm lấy đi.” Người đó nheo mắt, cười nói: “Cậu nói đúng, có lẽ nó không chỉ đáng giá năm hào. Nhưng đối với tôi, nó thực sự là thứ có thể tặng miễn phí cho người cần. Giá trị của nó nên do tôi quyết định, cậu thấy đúng không?”

Những lời này thực ra hơi cứng rắn. Nếu là người bình thường, ít nhiều sẽ nghĩ đối phương đang tức giận.

Nhưng Trần Duyên Tri lại cảm thấy, nụ cười của cậu lúc này có vẻ chân thật hơn lúc nãy.

Cô ngập ngừng một chút, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Người phía trước đã kiểm tra xong, bảo vệ cầm đồng hồ đang gọi: “Người tiếp theo!”

Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cậu, nói rất nghiêm túc: “Vì cậu đã nói vậy, tôi sẽ nhận nó.”

“Cảm ơn cậu, tôi tên là Trần Duyên Tri, học lớp 27 khối 10. Nếu sau này cậu cần tôi giúp gì, cứ đến tìm tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK