Khi Trần Duyên Tri rời khỏi phòng sinh hoạt của câu lạc bộ về đến lớp học thì cũng sắp đến thời gian tự học buổi tối, rất nhiều người thừa dịp còn chưa có tiếng chuông reo đi đến phòng chứa nước để lấy nước uống, đèn trong văn phòng giáo viên cũng sáng lên.
Trần Duyên Tri ngồi vào chỗ chưa được bao lâu thì đã đến tiết tự học buổi tối.
Cô vẫn mở sách ra giống như ngày hôm qua, chuẩn bị dựa theo kế hoạch làm toán trước, sau đó lại viết một chút đọc hiểu tiếng Anh. Nhưng kỳ quái chính là…
Cô nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh.
Lê Vũ Liên không ở đây.
Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Đã đến tiết tự học buổi tối, nhưng hôm nay thầy Ngô Danh Húc không trực ban. Những ngày không có giáo viên chủ nhiệm thì tiết tự học buổi tối đều sẽ thiếu vài người. Bọn họ có thể là kết bạn đi dạo ở khuôn viên trường, cũng có thể là đang nói chuyện phiếm ở hai đầu ban công bên ngoài hành lang bên cạnh.
Tuy nhiên, từ trước đến nay Lê Vũ Liên không phải là một phần tử trong nhóm người này.
Trong mắt Trần Duyên Tri, Lê Vũ Liên được xem là người nỗ lực nhất bên cạnh cô, ngoài việc có chút ngây thơ và thích xem náo nhiệt thì hoàn toàn được coi là hình mẫu của những đứa trẻ ngoan ngoãn mà giáo viên luôn yên tâm.
Hôm nay, Lê Vũ Liên cũng không hề nói rằng mình muốn xin nghỉ, hơn nữa học sinh trực nhật vừa điểm danh xong, trong danh sách học sinh xin nghỉ trên bảng đen cũng không có tên cô ấy.
Trần Duyên Tri dự định chờ thêm một lát, nếu làm xong đề thứ nhất mà Lê Vũ Liên còn chưa quay lại thì sẽ đi hỏi giáo viên trực ban.
Kết quả là khi cô vừa muốn thu hồi ánh mắt thì có hai bạn nữ đi vào tầm nhìn của cô.
Khi Trần Duyên Tri thấy rõ khuôn mặt của hai người kia thì hơi nhướng mày, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Tôn Lạc và Mao Duy Á?
Khi đó, Tôn Lạc đứng ngoài hành lang, khoác lấy cánh tay của Mao Duy Á, cười đến vô cùng xinh đẹp như thể cô ấy và Mao Duy Á chưa từng tranh cãi ầm ỹ, vẫn luôn là những người bạn thân.
Từ góc độ của Trần Duyên Tri thì không thấy rõ biểu cảm của Mao Duy Á, nhưng Mao Duy Á cũng vươn tay ra vỗ vỗ bả vai Tôn Lạc, nhìn qua như vô cùng thân mật.
Trần Duyên Tri: “?” Vì sao cô lại có một loại cảm giác như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Mang theo cảm giác vô cùng kỳ quái, Trần Duyên Tri bắt đầu làm bài đọc hiểu đầu tiên của đêm nay.
Kết quả là còn chưa làm xong bài đọc hiểu thì Lê Vũ Liên đã quay lại.
Trần Duyên Tri liếc thấy cô ấy ngồi xuống, liền an tâm, sau đó tập trung làm bài.
Nhưng Trần Duyên Tri lại không hề nghĩ tới, từ khi ngồi xuống, Lê Vũ Liên bắt đầu viết như bay, sau đó nhanh chóng xé tờ giấy kia xuống, lén lút đẩy sang.
Trần Duyên Tri chớp mắt một cái đã chú ý tới “kẻ xâm lấn” đột nhiên xuất hiện này.
Lê Vũ Liên rất ít khi chuyền giấy cho cô, càng chưa từng làm vậy trong giờ tự học buổi tối. Trần Duyên Tri lấy ngòi bút chọc chọc vào bàn hai cái, rồi vẫn cầm nó lên.
[— Duyên Tri!! Tin hot đây!!! Tôi nghe người khác nói Tôn Lạc và Thục Cẩm Trạch chia tay!!]
Trần Duyên Tri vừa đọc đến đây đã nghĩ: Đây đâu phải tin hot gì, cô đã biết rồi mà.
Nhưng khi ánh mắt cô lướt đến hai hàng dưới thì lập tức dừng lại.
[Kết quả! Kết quả là gì cậu biết không, Thục Cẩm Trạch lại đến với Tưởng Hân Vũ sau khi chia tay Tôn Lạc!]
Trần Duyên Tri: “?????”
Hả?
Trần Duyên Tri chấn động.
[— Nhưng hình như Tôn Lạc và Thục Cẩm Trạch mới chia tay chưa đến một tuần mà phải không?]
Lê Vũ Liên viết “soạt soạt” xong, lập tức đẩy mảnh giấy nhỏ sang lần nữa.
[Chính vì thế! Khi tôi nghe được tin này thì còn sốc hơn cả cậu!]
[Bây giờ họ đang đồn là Thục Cẩm Trạch cắm sừng Tôn Lạc, có vẻ như cậu ta đã có quan hệ với Tưởng Hân Vũ từ lâu rồi, còn Tưởng Hân Vũ thì biết rõ đối phương đã có bạn gái nhưng vẫn chen chân vào…]
Mấy chữ cuối cùng bị Lê Vũ Liên dùng bút đen gạch đi, có lẽ là viết xong rồi lại cảm thấy không ổn nên mới gạch đi, nhưng Trần Duyên Tri nhìn vài lần thì vẫn nhận ra mấy chữ “kẻ chen ngang đáng ghét”.
Trần Duyên Tri nắm chặt tờ giấy trong tay, lông mi nhỏ dài cụp xuống, che lại chút trầm tư nơi đáy mắt.
—-
Màn đêm buông xuống, trên đường về sau tiết tự học buổi tối cùng Khương Chí Nhứ, Trần Duyên Tri cũng nhắc tới chuyện này.
Khương Chí Nhứ không ngờ Trần Duyên Tri cũng nghe được tin đồn: “Trong lớp đã có nhiều người biết chuyện này rồi sao?”
Trần Duyên Tri ám chỉ điều gì đó: “Tôi đoán không chỉ trong lớp đâu.”
Khương Chí Nhứ im lặng, Trần Duyên Tri cũng ngừng vài giây rồi mới nói tiếp: “Vậy Tưởng Hân Vũ thật sự đến với Thục Cẩm Trạch sao?”
Khương Chí Nhứ gật gật đầu.
“Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Chắc là chuyện xảy ra trong hai ngày này, tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi. Nguyên nhân hình như là có lần Tề Mẫn Duệ tan học xuống cầu thang, bắt gặp hai người họ đang nắm tay nói chuyện với nhau.”
Trần Duyên Tri: “Vậy chẳng phải là Tôn Lạc tức điên lên sao.”
Khương Chí Nhứ: “Đúng là cậu ấy rất tức giận… Tôi cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, nhưng dường như cậu ấy cũng không cần tôi an ủi.”
Trần Duyên Tri yên lặng một lát: “Vậy Thục Cẩm Trạch thật sự bắt cá hai tay sao?”
Khương Chí Nhứ im lặng: “Tiểu Tri… tôi không biết.”
Trần Duyên Tri dừng bước, Khương Chí Nhứ cũng đồng thời dừng lại.
Hai người đứng dưới ánh đèn đường, một trước một sau mà nhìn nhau.
Trần Duyên Tri chậm rãi mở lời: “Không, cậu biết.”
Khương Chí Nhứ bị Trần Duyên Tri nhìn đến mức phải quay đi. Ban đầu Khương Chí Nhứ không nói một lời nào, qua không biết bao lâu, cô ấy mới chậm rãi nói:
“Những gì tôi nghe được chính là, ví dụ như Tôn Lạc nói Thục Cẩm Trạch đã bất thường từ lâu. Lúc trước cậu ấy đã phát hiện ra Thục Cẩm Trạch thường xuyên nhìn lén Tưởng Hân Vũ. Cậu ấy nói Thục Cẩm Trạch là kẻ lừa gạt bắt cá hai tay, mục đích chính khi chia tay với cậu ấy là để danh chính ngôn thuận đến với Tưởng Hân Vũ.”
“Ví dụ như, Nguyễn San San và Tề Mẫn Duệ bọn họ cũng nói, cảm thấy Thục Cẩm Trạch vẫn luôn kỳ quái, đối xử với Tôn Lạc cũng không tốt. Dường như tất cả mọi người đều nói Tưởng Hân Vũ là kẻ chen ngang.”
Trần Duyên Tri: “Vậy cậu nghĩ như thế nào?”
Khương Chí Nhứ cúi mắt xuống: “… Tôi không có suy nghĩ giống như các cậu ấy. Nhưng Tôn Lạc cứ nhìn tôi như vậy khiến tôi không có cách nào mở miệng nói ra.”
“Tôi chỉ có thể nói ‘Không ngờ cậu ta là loại người này.’”
Giọng điệu của Khương Chí Nhứ thấp xuống khiến cho giọng nói của cô ấy khi phát ra có chút khàn khàn: “Tiểu Tri… vào giây phút đó, tôi cảm thấy tôi trở nên thật tồi tệ.”
Trần Duyên Tri nhìn dáng vẻ của Khương Chí Nhứ, rõ ràng là do cô ép buộc Khương Chí Nhứ nói ra những lời này, nhưng Trần Duyên Tri lại là người dao động trước.
Cô tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Khương Chí Nhứ rồi trấn an:
“Sao có thể thế được. Tiểu Nhứ, cậu vẫn luôn rất tốt.”
Khương Chí Nhứ chôn mặt vào hõm vai của Trần Duyên Tri, tóc mái thật dài che đi đôi mắt của cô ấy: “… Tiểu Tri, tôi đã trở thành “bạn bè” của Tôn Lạc.”
“Ban đầu tôi cho rằng, tôi và Tôn Lạc trở thành bạn bè chỉ là chuyện của hai người chúng tôi thôi. Nhưng tôi quá ngây thơ rồi.”
“Những người không có quan hệ tốt với Tôn Lạc sẽ vì vậy mà xa cách tôi, những người có quan hệ tốt với Tôn Lạc thì hiển nhiên Tôn Lạc sẽ yêu cầu tôi trở thành bạn với họ. Bởi vì trong mắt cậu ấy, bạn của bạn cũng là bạn. Hai chúng tôi đều là bạn của cậu ấy, cho dù không hợp nhau cách mấy, cậu ấy cũng sẽ nói ‘Hy vọng hai người có thể chơi với nhau vui vẻ’.”
“Ngay cả trong mắt bạn học bình thường, tôi cũng bị xếp vào phe của Tôn Lạc. Bọn họ sẽ đến hỏi tôi rằng lời Tôn Lạc nói có phải là thật không, Tưởng Hân Vũ có phải là kẻ chen ngang không. Tôi nói tôi không biết thì bọn họ sẽ nói: Cậu là bạn của Tôn Lạc, chắc chắn là cậu cũng đứng về phía cậu ấy phải không?”
Khương Chí Nhứ mờ mịt nói: “Tiểu Tri, vào lúc này, nếu tôi nói ‘Tôi cảm thấy Tưởng Hân Vũ không phải loại người như vậy’ thì lại thành một loại phản bội.”
Trần Duyên Tri đã nhận ra cảm xúc phập phồng của Khương Chí Nhứ, cô nhẹ giọng an ủi cô ấy: “Tôi biết.”
“Tôi biết cậu không nghĩ như vậy.”
Khương Chí Nhứ là người thông minh và tốt bụng hiếm có trong số những người mà Trần Duyên Tri quen biết. Ban đầu, Trần Duyên Tri có thể ở chung hòa hợp với cô ấy, bởi vì hai người bọn họ đều có linh hồn và nhân cách cực kỳ hoàn chỉnh và độc lập.
Mà trong mắt Trần Duyên Tri, nhân cách của Tôn Lạc là chưa hoàn chỉnh.
Từ lúc bắt đầu cô đã cảm thấy nếu Khương Chí Nhứ và Tôn Lạc trở thành bạn bè, người cuối cùng chịu thiệt sẽ là Khương Chí Nhứ.
Cô quá hiểu Khương Chí Nhứ, giống như hiểu một phiên bản tốt bụng khác của chính mình.
Khương Chí Nhứ đứng thẳng lên, cô ấy kéo tay Trần Duyên Tri: “Tiểu Tri à, lúc trước bởi vì việc luyện tập vũ đạo mà tôi thường xuyên tiếp xúc trò chuyện với Thục Cẩm Trạch, tôi cảm thấy thật ra cậu ta đối xử với Tôn Lạc cũng đã đủ tốt. Tôi không hiểu Tưởng Hân Vũ, cũng không rõ lắm cậu ấy đã làm chuyện gì, nhưng tôi thật sự cảm thấy Tôn Lạc đang cố ý hạ thấp Thục Cẩm Trạch.”
Trần Duyên Tri: “Không sao đâu. Tôi hỏi những chuyện này chỉ vì tôi lo lắng cho cậu mà thôi.”
Cô không quan tâm Thục Cẩm Trạch, Tưởng Hân Vũ, thậm chí cũng không mấy để ý Tôn Lạc đang lan truyền những tin đồn gì, trong lời nói có bao nhiêu phần thật giả.
Cô khác Khương Chí Nhứ. Cô không có cảm giác đạo đức mạnh như vậy, hơn nữa cô đều thờ ơ đối với rất nhiều chuyện.
Những người cô quan tâm rất ít, trong 16 năm cuộc đời cho đến nay, cũng chỉ có vài người mà thôi.
Trần Duyên Tri và Khương Chí Nhứ chậm rãi đi tới chỗ ngã tư rồi tách ra.
Trước khi chia tay, Khương Chí Nhứ nói ra nỗi lo của mình với Trần Duyên Tri: “Tiểu Tri à, bởi vì chuyện này mà nhiều bạn trong lớp đã có ý kiến với Tưởng Hân Vũ rồi. Hôm nay, Nguyễn San San cũng nói chuyện này cho bạn học bên lớp nghệ thuật của cậu ấy. Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục lan truyền như vậy sẽ xảy ra chuyện không hay…”
Trần Duyên Tri sờ đầu cô ấy: “Đừng nghĩ những chuyện đó nữa. Những người đó nhiều nhất chỉ nói mấy câu chuyện phiếm, họ có thể làm được gì chứ?”
Không, họ có thể làm rất nhiều điều.
Khi tin đồn bị lan truyền lâu, xen lẫn với đủ loại lời đồn đại khó phân biệt, đúng sai phải trái dần dần sẽ bị nhầm lẫn. Người tạo ra và truyền bá tin đồn chỉ cần mở miệng nói vài câu, còn người bị đồn thổi thì sao? Dù họ làm gì cũng sẽ là sai, con người vốn không thể chứng minh được những việc mình chưa từng làm.
Giải thích sẽ bị cho là chột dạ, còn nếu mặc kệ thì cần sức chịu đựng tâm lý rất mạnh, còn phải chuẩn bị tinh thần cho tin đồn lan truyền càng ngày càng điên cuồng. Nếu quyết định đối đầu trực tiếp, lại rơi vào tình cảnh lộn xộn, để người khác xem trò cười.
Lời đồn có thể lay chuyển núi, tiếng muỗi kêu cũng thành sấm sét.
Mọi chuyện đều diễn ra như Trần Duyên Tri dự đoán. Đầu tiên là người của lớp bên cạnh biết chuyện này, rồi sau đó là toàn bộ học sinh của tầng này. Nhóm học sinh say sưa bàn tán về chuyện thị phi hiếm thấy trong cuộc sống trung học nhàm chán, nỗi bực dọc tích tụ cả ngày học đều được xả ra qua những tràng cười lớn trong chốc lát này.
Trong khoảng thời gian tin đồn bị lan truyền ồn ào nhất, Trần Duyên Tri lại một lần nữa bắt gặp Thục Cẩm Trạch cãi nhau với Tôn Lạc.
Cùng một cầu thang, cùng là trên đường cô đang đi hỏi đề toán, hai người Tôn Thục ngoại trừ mặc quần áo khác với lần đầu tiên Trần Duyên Tri bắt gặp bọn họ thì ngay cả vị trí đứng cũng giống hệt ngày đó.
Trần Duyên Tri dừng ở bậc thang cuối cùng, thiếu chút nữa đã cho rằng mình bị quỷ ám.
Âm thanh tranh cãi của Tôn Lạc và Thục Cẩm Trạch cũng truyền tới:
“Tôn Lạc, cậu thật sự quá đáng! Sao cậu có thể nói về Hân Vũ như vậy với người khác?! Tôi không hề bắt cá hai tay, lúc ấy chúng ta chia tay cũng là chia tay trong hoà bình, chẳng liên quan gì tới Hân Vũ cả!”
“Thục Cẩm Trạch, cậu có buồn cười không vậy? Cậu tự đi nói với người khác đi, đừng đứng đây hét vào mặt một bạn nữ như tôi! Cậu nói ra đi xem có ai tin không! Chia tay với tôi chưa đến một tuần đã tìm cậu ta, mọi thứ hợp lý như thế mà còn có mặt mũi nói bản thân không có vấn đề sao?”
“Đó là bởi vì cậu ấy vẫn luôn có tình cảm với tôi! Tôi thừa nhận, tôi bởi vì có tình cảm với cậu ấy mới phát hiện ra là tôi không thích cậu, nhưng trước đó tôi không hề có một chút tiếp xúc nào với cậu ấy. Nếu nói cậu ấy chen chân vào giữa hai người chúng ta càng là nói hươu nói vượn!”
“Ha! Chính cậu không phải vừa tự thú nhận rồi sao? Lúc ấy rõ ràng chúng ta đang là người yêu, vậy mà cậu lại thích cậu ta, đây không phải là ngoại tình tư tưởng thì còn gì nữa? Tôi nhất định phải bắt gian tại trận hai người đang trên giường thì mới có tư cách nói hai người đúng không? Cậu ta cũng chẳng biết xấu hổ gì cả, lại đi thầm thương trộm nhớ bạn trai của người khác, tôi nhổ vào!”
“Tôn Lạc!”
Trần Duyên Tri cảm thấy bọn họ quá ồn ào, cũng nhận ra hai người kia cãi nhau không thể xong trong chốc lát, vì vậy cô lập tức quyết định dứt khoát đi về phía hành lang kia.
Đáng tiếc, vốn dĩ đoạn đường cô đi có thể ngắn hơn một chút.
Có người vô cùng sầu lo, có người không ngừng tranh cãi, nhưng cũng có người âm thầm nở hoa rực rỡ.
Vừa vặn cũng vào ngày đó, Trần Duyên Tri bước vào văn phòng mới phát hiện ra.
Hôm ấy, nhiều giáo viên không trực ban, cô mang theo bài tập toán đi vào văn phòng thì nhìn thấy Khương Chí Nhứ và Ngụy Phong Nguyên đang ngồi cạnh nhau ở một chiếc bàn trong góc.
Trước mặt hai người là quyển sách luyện tập đang mở, nhưng hiển nhiên hai người kia đang không làm bài tập.
Ngụy Phong Nguyên đưa cánh tay của mình ra rồi ghé sát vào một chút, không biết đang nói gì với Khương Chí Nhứ, cô ấy gật đầu, cũng đưa cánh tay của mình ra, hai cánh tay gần như chạm vào nhau.
Bởi vì Ngụy Phong Nguyên trời sinh da trắng, nên làn da không trắng lắm của Khương Chí Nhứ lập tức lép vế. Không đến hai giây, cô ấy đã rụt cánh tay mình lại, trên mặt đầy xấu hổ và buồn bực, không nói gì mà nhìn Ngụy Phong Nguyên.
Mà Ngụy Phong Nguyên liên tục xua tay, sau đó lại cười và giơ cánh tay lên ra hiệu với Khương Chí Nhứ, rồi hào hứng nói vài câu gì đó, khiến Khương Chí Nhứ bật cười trở lại.
Lúc ấy, Trần Duyên Tri tựa như một con cún đi lạc vào nhà máy đường, hỏi bài xong liền lập tức rời đi.
Trên đường tan học trở về, Trần Duyên Tri đã nhắc tới chuyện này, Khương Chí Nhứ lập tức lộ ra dáng vẻ xấu hổ: “Ồ, lúc ấy cậu cũng ở đó sao?”
Trần Duyên Tri: “Cậu không cần quan tâm lúc ấy tôi có ở đó hay không, mau nói đi, có phải các cậu đang ở bên nhau không?”
Khương Chí Nhứ lập tức đỏ mặt: “Không có không có! Trời ạ, cậu suy nghĩ cái gì vậy!”
Trần Duyên Tri nghi ngờ: “Vậy sao tối nay các cậu còn ở văn phòng nói chuyện yêu đương?”
Khương Chí Nhứ: “Cậu đừng trêu tôi như vậy nữa! Tôi thật sự sẽ ra tay đánh người đấy!”
Một trận cười đùa qua đi, cuối cùng thì Khương Chí Nhứ cũng có thể bình tĩnh để trả lời mấy vấn đề này: “Lúc ấy cậu ấy tới tìm tôi. Vì cậu ấy nghe Tôn Lạc nói, tôi đang ở văn phòng, nên cậu ấy đã tới đó.”
“Vốn dĩ tôi đang xem đề, sau khi cậu ấy tới thì trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tôi, khi đó tôi không còn tâm tư nào để xem đề nữa. Tôi hỏi cậu ấy sao lại tới đây? Cũng hỏi bài sao? Cậu ấy nói không phải, là tới tìm tôi. Cậu ấy bảo nghe người ta nói tôi tới văn phòng.”
“Lúc ấy tôi nghe xong lời cậu ấy nói thì lập tức không thốt nên lời. Tôi còn cảm giác được mặt mình rất nóng. Tôi lại lo lắng mặt mình có đỏ hay không. May là cậu ấy không nói thêm gì nữa, có lẽ vì da mặt tôi dày, không để cậu ấy nhìn ra điều gì.”
“Sau đó cậu ấy đột nhiên giơ tay lên, cũng bảo tôi nâng cánh tay lên xem. Tôi cũng không biết cậu ấy muốn làm gì nên tôi cứ làm theo. Kết quả là cánh tay của tôi còn đen hơn cậu ấy một tông. Lúc ấy tôi tức quá hạ tay xuống, còn trừng mắt nhìn cậu ấy vài cái.”
“Sau đó cậu ấy lập tức điên cuồng giải thích, nói gì mà cậu ấy muốn xem trong hai chúng tôi, cánh tay của ai dài hơn. Kết quả là cậu ấy vừa mới phát hiện cánh tay tôi dài bằng cậu ấy, nhưng chiều cao của tôi và cậu ấy chênh lệch không nhỏ, nên thật ra cánh tay tôi so với người có cùng chiều cao là rất dài rồi.”
“Sau đó tôi liền cười, cười đến suýt ho luôn.”
Trần Duyên Tri trêu ghẹo: “Đã như vậy rồi mà các cậu còn không ở bên nhau? Rõ ràng là cậu ấy có tình cảm với cậu.”
Khương Chí Nhứ lại đánh Trần Duyên Tri một cái, sau đó mới dám nhỏ giọng nói: “Cậu ấy cũng không thổ lộ rõ ràng, tôi cũng không dám quá chủ động, nên cứ kéo dài như vậy… À đúng rồi, cậu ấy mặc vest rất đẹp trai.”
Trần Duyên Tri: “Cậu đã thấy rồi sao?”
Khương Chí Nhứ: “Ừ. Chúng tôi đã trao đổi phương thức liên hệ, sau khi kết bạn, tôi lén xem trang cá nhân của cậu ấy. Hóa ra cậu ấy còn biết đánh đàn dương cầm, tôi không biết…”
Bên này, Khương Chí Nhứ và Ngụy Phong Nguyên tiến triển lặng lẽ mà thuận buồm xuôi gió thì cuộc tình tay ba Thục Tôn Tưởng bên kia đang căng thẳng tột độ.
Vụ bê bối tình yêu học đường màu hồng phấn có ba người là nhân vật chính, sau khi Tôn Lạc và Thục Cẩm Trạch cãi nhau một trận lớn, nó tiếp tục âm ỉ trong vài ngày, cuối cùng cũng bùng nổ vào tuần cuối cùng của tháng 12.
Tưởng Hân Vũ bị chủ nhiệm lớp gọi lên nói chuyện riêng.
Việc này nói ra cũng buồn cười, Tôn Lạc và Thục Cẩm Trạch hẹn hò suốt ba tháng không có việc gì, vậy mà Tưởng Hân Vũ mới yêu chưa đến một tuần thì đã tới tai chủ nhiệm lớp.
Đây cũng là kết cục mà Trần Duyên Tri dự đoán được ngay từ đầu.
Nhưng điều Trần Duyên Tri không ngờ tới chính là, Tôn Lạc lại dẫn theo người giả vờ đi tới văn phòng hỏi bài, sau đó trốn sau bàn làm việc gần đó để nghe lén.
Tối hôm đó, đúng lúc Trần Duyên Tri đẩy cửa đi vào hỏi bài, phòng giáo viên rất lớn, có hai cánh cửa, nhưng Trần Duyên Tri vừa đi vào đã nhìn thấy Tôn Lạc và mấy người Tề Mẫn Duệ.
Không có gì khác, bởi vì nhóm người này quá gây chú ý, bọn họ quả thật chỉ thiếu giơ bảng hiệu đi rêu rao khắp nơi.
Tầng này có tổng cộng bốn lớp, theo thông lệ chủ nhiệm lớp đều ngồi ở vị trí gần cửa, Ngô Danh Húc cũng không ngoại lệ. Lúc này thầy ấy đang ngồi sau bàn đầu tiên, bên cạnh đặt một cái ghế dài, Tưởng Hân Vũ đang ngồi bên cạnh thầy ấy.
Trần Duyên Tri chỉ liếc mắt đã nhận ra Tưởng Hân Vũ như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Ngô Danh Húc là một người đàn ông thẳng thắn đến mức thiếu tinh tế, vừa thiếu sự chu đáo tỉ mỉ, vừa là một giáo viên mới thiếu kinh nghiệm. Thầy ấy hoàn toàn không nhận ra rằng ngồi ở vị trí này nói chuyện với Tưởng Hân Vũ sẽ bị người ra vào đẩy cửa nghe thấy và nhìn thấy.
Người đi vào văn phòng không ngừng, mỗi người tiến vào từ cửa bên phải thì ánh mắt đầu tiên đều sẽ đặt trên người Tưởng Hân Vũ, sau đó dừng lại mấy giây.
Mấy ngày qua, tất cả các lớp của tầng này đều đã biết chuyện này, một số người, khi vừa nhìn thấy Tưởng Hân Vũ thì vẫn còn ánh mắt ngờ vực, sau mấy giây lại biến thành vẻ hiểu ra.
Khi Trần Duyên Tri xếp hàng chờ giáo viên thì cách bọn họ tương đối gần, vừa vặn nghe thấy một đoạn đối thoại ngắn.
Ngô Danh Húc: “… Vậy hiện tại em đã biết vấn đề của mình nằm ở đâu chưa?”
Tưởng Hân Vũ: “Em biết, nhưng thầy à, em thật sự muốn giải thích một chút. Em không hề chen chân vào mối quan hệ của bọn họ, hơn nữa từ đầu đến cuối em đều là người bị hại, em là người bị truyền lời đồn kia…”
Ngô Danh Húc uống ngụm trà, vừa nhíu mày vừa khua tay ngắt lời Tưởng Hân Vũ nói:
“Hân Vũ à, miệng lưỡi của người khác, chúng ta không kiểm soát được họ nói thế nào đâu, em nên hiểu rõ điều này. Tuy rằng chúng ta không quản được người khác, nhưng chúng ta vẫn có thể kiểm soát chính mình. Em nói xem nếu em không yêu đương thì sẽ không có những việc này đúng không?”
“Hân Vũ à, đây cũng là điều thầy muốn nhấn mạnh. Giai đoạn cấp ba này vô cùng quan trọng, kỳ thi đại học là kỳ thi quyết định vận mệnh của các em. Người thật sự có thể chiến thắng phải bắt đầu từ bây giờ, sống những ngày tháng với tất cả nhiệt huyết và quyết tâm…”
Tưởng Hân Vũ ban đầu vẫn còn không phục và ánh mắt sinh động, đến cuối cùng thì cúi mặt xuống, im lặng ít lời.
Trần Duyên Tri hỏi xong câu hỏi, khi đi ngang qua chỗ Tôn Lạc và nhóm bạn, cô để ý thấy trong số những người Tôn Lạc dẫn theo không có bóng dáng của Mao Duy Á.
Sau đó Trần Duyên Tri nghe thấy một tràng tiếng cười đầy ác ý của bọn họ.
Ngô Danh Húc quay lưng về phía nhóm người Tôn Lạc, khi nói chuyện vô cùng nhập tâm, không chú ý tới có học sinh cùng lớp đang nghe lén ở phía sau; Tưởng Hân Vũ ngồi đối mặt với Ngô Danh Húc, từ góc độ của cô ấy vừa vặn có thể nhìn thấy nhóm người Tôn Lạc đứng phía sau Ngô Danh Húc đang nhìn cô ấy rồi chê cười.
Thật có chút tàn nhẫn, những kẻ tung tin đồn tụ tập thành nhóm đứng phía sau xem người bị đồn thổi bị mắng, thỉnh thoảng còn lộ ra nanh vuốt của những tiếng thì thầm và cười trộm.
Khi Trần Duyên Tri đóng cửa văn phòng, ánh mắt vừa hay nhìn xuống, thấy được mu bài tay Tưởng Hân Vũ đặt trên đầu gối, nổi gân xanh vì nắm chặt.
Mười ngón tay của cô ấy cuộn tròn lại thật chặt, móng tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay.
Khi Trần Duyên Tri nhìn thấy cảnh này thì tâm lý cũng không bị dao động. Cô thầm đoán xem chuyện này trong tương lai còn có thể phát triển theo hướng nào: Tưởng Hân Vũ còn ở bên Thục Cẩm Trạch nữa không? Cô ấy có ôm hận trong lòng không?
Mục đích của Tôn Lạc là gì? Đơn giản chỉ là trút giận hay vẫn còn thích Thục Cẩm Trạch nên không muốn cậu ta bị người khác cướp mất?
Không.
Trần Duyên Tri nhớ lại cái ngày lần thứ hai bắt gặp bọn họ đang cãi nhau, rất nhanh loại bỏ phỏng đoán này.
Không phải. Tôn Lạc giống như đang phát tiết sự khó chịu của bản thân hơn.
Lúc ấy có bao nhiêu mỹ mãn, hiện giờ lại có bấy nhiêu hoang đường.
Khi Trần Duyên Tri quay lại lớp, Lê Vũ Liên còn đang thì thầm gì đó với Ôn Văn Tâm ngồi phía sau. Trần Duyên Tri đi đến rồi ngồi xuống mới nghe rõ: “Sao thầy chủ nhiệm lại như vậy, sao chỉ gọi Tưởng Hân Vũ qua đó, Thục Cẩm Trạch có quyền gì mà được ẩn mình yên ổn…”
Ôn Văn Tâm đang nhỏ giọng khuyên giải vài câu, bảo Lê Vũ Liên tập trung học tập, đừng nghĩ đến những việc này nữa.
Tối đến về nhà, sau khi gạt bỏ toàn bộ bài tập và đề bài đang tràn ngập trong đầu, Trần Duyên Tri lại nghĩ tới vở kịch mà cô đã chứng kiến hôm nay.
Cô mở Hạt nhân nóng chảy, hành tinh đã lâu không cập nhật phủ một sắc màu u ám, nhưng ngay khi một trạng thái được cô viết hoàn chỉnh rồi gửi đi thì hành tinh màu xanh nước biển pha lẫn chút xanh nhạt lập tức sống lại.
[— Lời nói có uy lực rất lớn, khi nó trở thành một thứ kì lạ, tiêu cực và được lan truyền trong phạm vi rộng, nó có thể hủy hoại bất kỳ ai.]
Trần Duyên Tri đi tắm, tắm xong trở ra thì thấy bình luận của [Liên]:
[Không chỉ là uy lực của lời nói, còn có những kẻ dung túng ẩn mình trong đám đông, cũng là những người thúc đẩy.]
Kẻ dung túng.
Những ngày qua, Trần Duyên Tri không phải là không cảm nhận được điều này. Rất nhiều bạn nam nữ đang chơi rất thân với Tưởng Hân Vũ, sự ủng hộ và thiện cảm của họ, đều vì sự kiện này mà quay trở lại vạch xuất phát, không còn thuộc về Tưởng Tâm Vũ một cách vô điều kiện nữa.
Hầu hết mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, hoặc xem tất cả như một thú vui trong cuộc sống nhàm chám. Lời nói của bọn họ giống như nước bọt văng ra trong không khí khi trò chuyện, chỉ là một chút ít, nhưng khi tụ lại với nhau, lại trở thành chất dinh dưỡng cho một trận bạo lực lạnh.
Những kẻ dung túng khiến trận bạo lực này biến thành một bữa tiệc cuồng nhiệt.
Trần Duyên Tri không nghĩ nhiều. Cô nhìn tin nhắn trả lời của [Liên] mà không nhịn được cười: [Đây là ENTJ của các cậu sao? Cảm giác không giống với INTJ của chúng tôi.]
[Cậu cảm thấy khác chỗ nào?]
[INTJ khi gặp rắc rối, thường ưu tiên việc duy trì hiệu suất, chứ không phải dừng lại để chinh phục triệt để.]
Bên kia tạm dừng một chút, sau đó mới gửi tới một câu: [Có lẽ vậy, tư duy của tôi vốn luôn đi trên ranh giới.]
Trần Duyên Tri: [Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.]
Dường như Trần Duyên Tri nghĩ tới điều gì: [Còn vài ngày nữa là đến đêm Giao thừa rồi.]
Đêm Giao thừa nối tiếp với Tết Dương lịch, là những ngày lễ mà những năm trước Trần Duyên Tri đặc biệt mong đợi. Nhưng năm nay, vừa lên lớp 10, quá nhiều chuyện đã xảy ra, cô chỉ nghĩ đến việc phải học bù vào thứ bảy, Chủ nhật trong những ngày nghỉ lễ là đã đau đầu.
Ba ngày vội vàng trôi qua, sau khi đêm Giao thừa kết thúc, đêm Tết Dương lịch qua đi, cũng gần đến ngày phải thi cuối kỳ rồi.
Trần Duyên Tri đã ôn tập gần một tháng, cô cảm thấy bản thân đã có thể giải quyết hầu hết các câu hỏi.
Liên: [Đúng vậy, đêm Giao thừa. Nhưng sau Tết Dương lịch vài ngày, liền tới kỳ thi của chúng tôi. Tôi đoán kỳ nghỉ Tết cũng không thể chơi được.]
Trần Duyên Tri bị những lời này thúc đẩy, bỗng nhớ tới điều gì: [Các cậu cũng thi cuối kỳ vào đầu tháng Giêng sao?]
Bên phía [Liên] hiển thị “đang nhập” trong một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng gửi tới dòng chữ: [Đúng vậy.]
Trần Duyên Tri lập tức cảm thấy hơi trùng hợp. Nhưng không có chứng cứ chứng minh sự trùng hợp như vậy có ý nghĩa đặc biệt gì, nhất là năm nay Tết Âm lịch đến sớm, hầu hết các trường đều thi vào khoảng cuối tháng 12 đầu tháng Giêng.
Tết Dương lịch đến trong chớp mắt rồi cũng trôi qua nhanh chóng.
Ngày thứ hai đi học lại, Ngô Danh Húc đứng trên bục giảng dành nửa giờ nói một loạt những điều cần chú ý trong kỳ thi cuối kỳ. Cuối cùng, vào mấy ngày sát kỳ thi, sơ đồ bố trí chỗ ngồi lại được đưa ra.
Kỳ thi cuối học kỳ một của lớp 10, cuối cùng cũng sắp đến.