Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh, đường phố tấp nập xe cộ, người qua lại như mắc cửi.

Mấy người lớp Nguyên Bồi hẹn nhau lúc 5 giờ 30 chiều, vừa hay tránh được thời điểm nắng gắt và nhiệt độ cao nhất trong ngày.

Sau khi bàn bạc, cả nhóm mấy người Nguyên Bồi quyết định đến nhà hàng board game bên trong công viên Hồ Tâm để ăn tối, sau đó vừa trò chuyện vừa chơi các trò chơi bài và board game trong phòng riêng.

Trần Duyên Tri ở gần địa điểm hẹn hơn nên không đi sớm. Kết quả là đường bị tắc, khi đến công viên đã trễ hơn dự tính của cô.

Trần Duyên Tri chưa từng đến công viên Hồ Tâm, cô đứng ở cổng công viên, định mở bản đồ để tìm đường đến nhà hàng.

Đột nhiên, có bóng người tiến đến gần, người đó đưa tay lướt qua trước mặt cô, mùi hương gỗ với cỏ đắng nhẹ nhàng thoảng qua.

Trần Duyên Tri ngừng gõ phím điện thoại, ngẩng lên nhìn, hơi ngẩn người.

Một chàng trai cao gầy, mặc áo sơ mi trắng đang đứng bên trái nhìn cô, khẽ mỉm cười, gương mặt có nét nho nhã dịu dàng, toát lên vẻ ấm áp quen thuộc giống một người nào đó cô biết.

— Chính là Bành Lăng Trạch.

Trước đây Trần Duyên Tri chưa từng nói chuyện với Bành Lăng Trạch nên lúc này có phần lúng túng. Cô giơ tay lên, cố tỏ ra tự nhiên chào hỏi: “… Hi.”

Bành Lăng Trạch vẫn mỉm cười, hàng mi dài cụp xuống, cằm hất về phía chiếc điện thoại của cô, giọng trong trẻo dễ nghe như suối: “Sao lại đứng đây vậy, đang xem bản đồ à?”

“Chưa từng đến đây sao?”

Giọng nói của cậu ấy rất dễ chịu, nhẹ nhàng tự nhiên, Trần Duyên Tri cũng dần thả lỏng: “… Ừm, tôi mới đến đây lần đầu.”

Bành Lăng Trạch cong mắt cười: “Vậy cậu đi theo tôi đi, tôi biết đường.”

Trần Duyên Tri vội gật đầu, đuổi kịp theo bước chân Bành Lăng Trạch.

Hai người không nói gì một lúc, Trần Duyên Tri lo đối phương thấy xấu hổ, cố gắng tìm chủ đề nhẹ giọng mở lời: “Cậu có vẻ quen khu này nhỉ, cậu ở gần đây sao?”

Bành Lăng Trạch: “Hả? Tôi không ở gần đây.”

Trần Duyên Tri sửng sốt: “Vậy sao…”

Bành Lăng Trạch khẽ nhíu mày nhìn Trần Duyên Tri, dường như nhạy cảm nhận ra sự không tự nhiên của cô gái, cậu ấy mỉm cười: “Tuy tôi không ở đây nhưng bọn tôi hay đến đây tụ tập ăn uống. Nhà hàng này cũng đã đến một lần rồi, vì cảnh đẹp nên lúc đó Trịnh Nghiệp Thần đã nói không đến lần hai thì chết không nhắm mắt.”

Trần Duyên Tri tưởng tượng ra hình ảnh Trịnh Nghiệp Thần nói câu đó, bật cười khúc khích: “Đúng là kiểu cậu ấy hay nói thật.”

Bành Lăng Trạch lại kể thêm vài chuyện vui trong những lần tụ tập trước, Trần Duyên Tri tự nhiên tiếp lời, hai người trò chuyện qua lại, không khí dần trở nên thân thiện.

Trần Duyên Tri vốn là người nhạy cảm, cô nhận ra Bành Lăng Trạch thấy được cô không giỏi nói chuyện nên luôn chủ động gợi chuyện, không để không khí trở nên im lặng xấu hổ.

Cô còn để ý, thông thường nam sinh cao như vậy đi đường thường rất nhanh, Trần Duyên Tri cũng phải bước dài hơn bình thường để theo kịp, nhưng có vẻ như Bành Lăng Trạch đã cố tình phối hợp với tốc độ của cô, không tự ý đi quá nhanh.

Chỉ là những chi tiết rất nhỏ, nhưng con gái thường hay bị đánh động bởi những điều nhỏ nhặt.

Trần Duyên Tri ban đầu không có ấn tượng gì với Bành Lăng Trạch, nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã có chút thiện cảm.

Bành Lăng Trạch bề ngoài đang nói chuyện rất hòa nhã thân thiện, nhưng ánh mắt dưới mi lại có vẻ phân tán, dường như đang nghĩ đến chuyện khác.

Hồ nước đối diện đồi núi, hoàng hôn vàng rực sắp tắt ở phía xa xa, chiếu rọi ánh sáng còn sót lại lên những cây sen tàn và bụi cây ven hồ.

Bành Lăng Trạch hạ tầm mắt, không biết nhìn thấy gì, bước chân đột nhiên chậm lại.

Khi Trần Duyên Tri phát hiện ra thì đã đi nhanh hơn cậu ấy nửa bước, vội dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn: “Bành Lăng Trạch? Sao vậy…”

Bành Lăng Trạch cụp mắt xuống, không thấy rõ biểu cảm, đột nhiên, cậu ấy đưa tay móc nhẹ vào mặt dây chuyền sắp rơi trên túi xách của Trần Duyên Tri.

Trên chiếc túi đeo chéo bằng da màu đen nhỏ xinh của cô gái, có một mặt dây chuyền hình giày thể thao cá sấu màu xanh lá đậm xen trắng, trông không hợp lắm, thậm chí có phần đột ngột, nhưng Bành Lăng Trạch chú ý đến nó không phải vì lý do đó.

“Chỗ này.” Bành Lăng Trạch giơ ngón trỏ lên, cho Trần Duyên Tri thấy dây móc bị đứt: “Có vẻ như bị móc vào đâu đó, đã hỏng rồi.”

Trần Duyên Tri cũng nhìn thấy rõ, cô mở to mắt: “Ồ, đúng vậy nhỉ.”

“Cứ đeo như vậy, có thể sẽ rơi mất khi đi đường.”

Bành Lăng Trạch ngước mắt lên, không hiểu sao, đáy mắt cậu ấy dường như có gì đó thay đổi, vẻ ôn hòa bình thản ban đầu trở nên dao động nhẹ, đen sẫm cuộn trào, nhưng cậu ấy che giấu rất tốt, giọng nói vẫn rất dịu dàng: “Cậu cất nó vào túi đi.”

Trần Duyên Tri vội mở khóa mặt dây chuyền, tháo nó khỏi dây túi, nhét vào trong túi xách, còn ngẩng đầu mỉm cười biết ơn với cậu ấy: “Cảm ơn cậu.”

“Món đồ này rất quan trọng với tôi, may mà cậu nhắc nhở, không thì có khi tôi đã làm mất mà không biết.”

Bành Lăng Trạch nhìn cô cười híp mắt: “Không cần khách sáo vậy đâu.”

“Là món quà từ người bạn quan trọng sao?” Bành Lăng Trạch khẽ nói, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nghiêng của cô gái, giọng điệu khó hiểu: “Hay là… do bạn trai tặng?”

Trần Duyên Tri hơi giật mình, ánh mắt lảng tránh, nói dối theo phản xạ: “Không phải, là… do một người bạn cũ rất thân tặng.”

Bành Lăng Trạch không hỏi thêm nữa, chỉ lịch sự chấm dứt chủ đề: “Ra là vậy.”

Trần Duyên Tri tiếp tục đi cùng Bành Lăng Trạch vào sâu trong công viên, vừa nghe cậu ấy nói chuyện, trong đầu chợt nhớ đến chuyện mặt dây chuyền.

Hứa Lâm Trạc cũng có một mặt dây chuyền hình giày thể thao cá sấu giống hệt của cô.

Hơn nữa, nếu Trần Duyên Tri không nhớ nhầm, Hứa Lâm Trạc vẫn luôn đeo nó trên cặp sách của mình, từ hồi lớp 10.

Còn Trần Duyên Tri thì đeo mặt dây chuyền này trên chiếc túi ít khi dùng đến lúc đi học, bởi vì nếu cô cũng đeo trên cặp sách thì khi người khác thấy cô và Hứa Lâm Trạc có cùng một kiểu mặt dây chuyền, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều — dù sao mặt dây chuyền hình giày thể thao cá sấu này cũng không phổ biến.

Trần Duyên Tri thầm thở phào, may mà bây giờ cô đã nhận ra chuyện này, đã cất mặt dây chuyền vào! Nếu không lát nữa vào nhà hàng bị mọi người thấy thì không kịp nữa rồi.

Cũng tại cô, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này mà cứ thế đeo ra ngoài.

Trần Duyên Tri lén ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng của Bành Lăng Trạch, cô đang đoán xem liệu cậu ấy có nhận ra điều gì bất thường không, nhưng nhớ lại những gì cậu ấy nói sau khi thấy mặt dây chuyền, có vẻ khá bình thường?

Trần Duyên Tri vốn còn muốn suy nghĩ thêm, nhưng đã đến nhà hàng rồi.

Bành Lăng Trạch tự nhiên bước lên phía trước một bước, đưa tay mở cửa cho cô. Trần Duyên Tri vội vã bước nhanh vào trong, được cậu ấy giúp đỡ, cô cũng đưa tay giữ cửa cho Bành Lăng Trạch, đợi cậu ấy vào.

Hai người cùng đến phòng riêng, đẩy cửa ra, bên trong đã có vài người ngồi sẵn, người ngồi ngay gần cửa chính là Trịnh Nghiệp Thần, cậu ta nhìn thấy Trần Duyên Tri và Bành Lăng Trạch bèn cười nói: “Ơ, Duyên Tri, Lăng Trạch! Cuối cùng các cậu cũng đến rồi!”

Diêu Thụy ngồi bên cạnh, hi hi ha ha trêu đùa: “Sao hai người lại đến cùng nhau vậy?”

Bành Lăng Trạch cười đáp: “Gặp nhau trên đường nên đi cùng, Duyên Tri không biết đường.”

Trần Duyên Tri đã quét mắt qua một lượt chỗ ngồi. Ngoại trừ Hứa Lâm Trạc và Hồ Dư Chu, những người khác đều đã đến, bên cạnh Diệu Thụy còn trống một chỗ, tiếp đến là Bạch Dục Hoa, Ngu Uyển Nghi ngồi bên cạnh Bạch Dục Hoa, bên kia cô ấy là Khổng Trăn Di.

Khi cô vừa nhìn, Ngu Uyển Nghi dường như đang nói chuyện với Khổng Trăn Di, không nhìn về phía cô, còn Bạch Dục Hoa đang xem điện thoại, thấy cô vào thì đặt xuống.

Lúc này Trịnh Nghiệp Thần lại lên tiếng: “Không sao, hai người ngồi bên kia đi, chắc Duyên Tri cậu muốn ngồi cùng Dư Chu phải không? Vậy để Lâm Trạc ngồi cạnh tôi là được!”

Trần Duyên Tri cười gật đầu, đi vòng quanh bàn tròn vào trong, ngồi xuống vị trí cách Trịnh Nghiệp Thần hai chỗ trống.

Diêu Thụy thấy Bành Lăng Trạch cũng bước về phía đó, hơi ngớ người: “Ơ, không phải, Lăng Trạch cậu đi bên đó làm gì, này! Này để chỗ cho cậu rồi mà!”

Bên kia, Ngu Uyển Nghi đang nói chuyện với Khổng Trăn Di bị giọng của Diêu Thụy làm gián đoạn, ngẩng đầu lên cũng nhận ra Bành Lăng Trạch đang đi về phía đối diện bàn.

Trên mặt Ngu Uyển Nghi thoáng hiện lên vẻ khác lạ.

Diêu Thụy vỗ mạnh vào chỗ ngồi bên cạnh, nhưng Bành Lăng Trạch không để ý, tiến thẳng đến bên trái Trần Duyên Tri, ngồi sát bên cô, khẽ cười: “Tôi ngồi đây nhé, chỗ này máy lạnh mạnh hơn.”

Diêu Thụy không tin: “Máy lạnh mạnh gì chứ, chắc cậu muốn ngồi cạnh Trần Duyên Tri thì có!”

Ngu Uyển Nghi nhìn về phía Bành Lăng Trạch.

Bành Lăng Trạch chỉ cười không đáp, còn Trần Duyên Tri thì bị tiếng cười đùa của họ làm cho hơi ngơ ngác, đúng lúc đó, giọng Bành Lăng Trạch vang lên từ bên cạnh, rất nhẹ nhàng dịu dàng: “Duyên Tri, cậu uống trà nhé?”

Trần Duyên Tri hơi cứng người, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Bành Lăng Trạch không biết từ lúc nào đã bắt đầu xoay mâm kính, ấm trà đang từ từ đến gần, cô vội vàng gật đầu, cũng nở một nụ cười: “Được.”

“Cạch.”

Tiếng kéo ghế gỗ vang lên một tiếng lớn, mọi người ngồi quanh bàn đều ngẩng đầu lên, Khổng Trăn Di lạnh lùng đứng dậy từ bên trái Bành Lăng Trạch, bước nhanh đến chỗ trống bên cạnh Diêu Thụy, túi LV màu trắng in đầy hoa đập mạnh xuống mặt bàn trải khăn, dây xích vàng kêu leng keng tạo thành một bản nhạc hỗn loạn trong trẻo, làm Diêu Thụy hoảng hốt đưa tay ra đỡ:

“Ôi trời ơi đại tiểu thư ơi! Không được đâu không được đâu, đập thế này tốn bao nhiêu tiền đấy!”

Khổng Trăn Di hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, gác chân này lên chân kia: “Muốn bao nhiêu tiền thì bấy nhiêu, hỏng thì mua cái khác.”

Trịnh Nghiệp Thần cũng nhận ra điều gì đó, lén nhìn Bành Lăng Trạch mang vẻ mặt bình thường và Khổng Trăn Di lộ ra mặt lạnh như băng.

Không khí thoáng chìm vào im lặng, chưa đầy hai giây, cửa bị người ta đẩy mạnh ra, Hồ Dư Chu và Hứa Lâm Trạc bước vào, nhìn thấy mọi người, Hồ Dư Chu hơi ngạc nhiên: “Mọi người đều đến đông đủ rồi à, sớm vậy?”

Diêu Thụy nhăn mặt: “Chị Chu à, hai người suýt nữa là muộn rồi đấy, còn sớm gì nữa, chị không xem mấy giờ rồi à!”

Hồ Dư Chu bật cười, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng bỗng rạng rỡ như hoa: “Xin lỗi xin lỗi, đường hơi tắc, đến muộn, xin lỗi nhé.”

Ngu Uyển Nghi ngồi ở vị trí gần tường, hơi ngẩn ngơ nhìn Hồ Dư Chu.

Ban đầu tâm trạng Ngu Uyển Nghi vốn rất tốt. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy liền rất đẹp, màu vàng nhạt, như màu sắc của đầu thu chưa đến, cẩn thận phối đồ với phụ kiện và băng đô đính ren, trước khi ra cửa còn lấy túi xách của thương hiệu có vẻ trẻ trung nhất trong tủ của mẹ.

Cô ấy đã tham khảo cách phối đồ trên sách xanh nhỏ(*), trang điểm cầu kỳ đến đây, tự trang bị cho mình từ đầu đến chân, cho rằng mình đẹp không ai sánh bằng, nhưng ngay khi Hồ Dư Chu bước vào, cô ấy đã bị giáng một đòn nặng nề.

(*)Là chức năng hỗ trợ nội dung đồ họa, hình ảnh mới trên WeChat, tương tự Xiaohongshu (Sách hồng nhỏ) – một trang mạng xã hội như Instagram.

Trước khi gặp Hồ Dư Chu, Ngu Uyển Nghi không hề cảm thấy mình không đẹp. Tuy ngũ quan của cô ấy không đẹp đến mức có thể làm người nổi tiếng hay ngôi sao, nhưng cũng dịu dàng đáng yêu, ra đường không ai coi cô ấy là cô gái phổ thông.

Nhưng trước mặt Hồ Dư Chu, một người như cô ấy lại trở nên nhạt nhòa lu mờ.

Hồ Dư Chu mới là vẻ đẹp thực sự, đẹp từ bên trong xương tủy. Thân hình cô ấy cực kỳ đẹp, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng và quần jeans, trang điểm nhạt đến mức hầu như không thấy sự thay đổi, cũng đã đẹp đến kinh người, khiến người khác nhìn một cái là gần như không thể rời mắt.

Đối với một người đẹp thực sự, chỉ cần trang điểm và dùng phong cách giản dị nhất là đã đủ nổi bật.

Làm cho những cô gái như cô ấy phải trang điểm cầu kỳ và cố gắng, trông thật gượng ép quá mức.

Trên mặt Ngu Uyển Nghi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng dưới tấm khăn trải bàn, đôi tay đặt trước đầu gối của cô ấy dần dần siết chặt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, dùng lực đến hơi trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK