Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nên bắt đầu từ đâu đây.”

Hai người đứng cùng một chỗ, Hứa Lâm Trạc chậm rãi kể về mẹ mình, Trần Duyên Tri nghe đến đây bỗng nhận ra đây là lần đầu tiên cô nghe Hứa Lâm Trạc nhắc đến gia đình cậu.

Ngay từ cuộc trò chuyện đầu tiên khi Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc gặp nhau, Trần Duyên Tri đã bộc lộ mâu thuẫn giữa cô và ba mẹ, và Hứa Lâm Trạc cũng luôn hiểu những điều này, đồng thời đưa ra lời khuyên và an ủi cho Trần Duyên Tri khi cô tâm sự với cậu.

Từ rất lâu trước đây, Trần Duyên Tri đã âm thầm tò mò, một người có nhân cách như Hứa Lâm Trạc, rốt cuộc đã lớn lên trong môi trường gia đình như thế nào để hình thành nên con người cậu.

Nhưng cô chưa bao giờ chủ động hỏi, vì cô biết đây là chuyện riêng tư của Hứa Lâm Trạc, thực ra cô cũng không cần phải hỏi, nếu Hứa Lâm Trạc muốn nói cho cô biết, cô sẽ biết thôi.

Hứa Lâm Trạc quay đầu nhìn cô: “Cậu nghĩ, tôi nên lớn lên trong một môi trường như thế nào?”

Trần Duyên Tri suy nghĩ: “Hoặc là quản giáo nghiêm khắc, hoặc là buông thả.”

“Đúng vậy.” Hứa Lâm Trạc nói: “Tôi lớn lên trong môi trường buông thả.”

Mẹ của Hứa Lâm Trạc bận rộn với công việc từ khi cậu còn rất nhỏ.

Bà có tham vọng lớn, tính cách hiếu thắng, luôn nỗ lực vì sự nghiệp của mình, ít nhiều đã bỏ bê Hứa Lâm Trạc khi còn nhỏ.

Trong khi đó, ba của Hứa Lâm Trạc cũng rất ít khi quan tâm đến cậu, ông thường xuyên đi ra ngoài tìm cảm hứng, khi ở nhà cũng hiếm khi nói chuyện với Hứa Lâm Trạc, chỉ đắm chìm trong tác phẩm của mình.

“Tôi không sợ bóng tối, cũng không sợ ma. Bởi vì khi còn nhỏ tôi thường xuyên ở nhà một mình. Người giúp việc chỉ làm ban ngày, ban đêm thì về nhà, căn nhà to lớn chỉ có một mình tôi.”

“Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó cũng từng sợ bóng tối, chỉ là quen dần với những ngày như vậy, dần dần không còn sợ nữa, ngược lại cảm thấy sự yên tĩnh và cô đơn còn khó chịu hơn.”

“Tính cách của ba mẹ tôi đều có ảnh hưởng đến tôi. Khi còn nhỏ tôi ngưỡng mộ mẹ, tôi lấy bà ấy làm niềm tự hào, cũng hy vọng mình có thể trở thành niềm tự hào của bà ấy, trở thành người như bà.”

“Vì vậy từ khi học tiểu học, tôi luôn chăm chỉ, nỗ lực học tập. May mắn là tôi không ngu dốt, luôn có thể đạt được vị trí đầu tiên. Lần đầu tiên tôi đứng đầu khối, mẹ tôi đặc biệt đi máy bay từ nơi xa về dự họp phụ huynh. Khi tôi đứng trên bục nhận giải thưởng, bà ấy ngồi phía dưới, nhìn tôi với ánh mắt đầy tán thưởng.”

“Lúc đó tôi biết, tôi sẽ dốc hết sức lực, giành vị trí đầu khối lần thứ hai, lần thứ ba và vô số lần nữa, để mẹ có thể nhìn tôi bằng ánh mắt đó một lần nữa.”

“Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là khởi nguồn của sự ám ảnh.”

Câu chuyện của Hứa Lâm Trạc khác với nhiều người. Cậu thông minh thiên bẩm, cũng đủ chăm chỉ, học hành luôn xuất sắc, dù là tiểu học hay trung học cơ sở, đều là người nổi bật nhất xung quanh, thường xuyên đứng đầu khối.

Nhờ tính cách ngoan ngoãn và thành tích xuất sắc, Hứa Lâm Trạc nhận được sự quan tâm và khen ngợi từ mẹ Hà Thù Lý mà cậu rất hiếm khi có được khi còn nhỏ. Mẹ cậu cũng bắt đầu đưa Hứa Lâm Trạc đi dự tiệc, giới thiệu cậu với đối tác, tham gia lễ kỷ niệm và các hoạt động, rèn luyện cách nói chuyện và mở rộng tầm nhìn cho cậu.

Hứa Lâm Trạc cũng rất xuất sắc, cậu trưởng thành sớm và luôn làm mọi việc rất tốt, lần đầu tiên diễn thuyết trước công chúng đã nhận được tràng pháo tay, trước mặt người lớn thì lịch sự khiêm tốn, cũng biết nói những lời hay ý đẹp để làm người khác vui lòng, cử chỉ điệu bộ dần dần có phong độ và khí chất.

Quan trọng nhất là, nhân vật then chốt nhất trong cuộc đời cậu – mẹ cậu, bắt đầu thường xuyên ở bên cạnh, quan tâm đến cậu. Những thiếu sót trong thời thơ ấu được bù đắp, đó từng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Hứa Lâm Trạc.

Cho đến khi Hứa Lâm Trạc lần đầu cảm thấy sức cùng lực kiệt, không thể cân bằng. Thành tích của cậu bị ảnh hưởng đầu tiên, bắt đầu dần dần tụt dốc.

Hứa Lâm Trạc phát hiện mẹ cậu đột nhiên thay đổi. Hà Thù Lý trở nên lo lắng bất an, bà ấy còn căng thẳng và sợ hãi về việc thành tích của Hứa Lâm Trạc giảm sút hơn cả chính cậu. Bà ấy bắt đầu gây áp lực lên cậu, nghiêm khắc bảo Hứa Lâm Trạc nên tự kiềm chế, giảm bớt thời gian vui chơi, tập trung vào học tập. Khi đối diện với Hứa Lâm Trạc, trên gương mặt bà ấy cũng không còn nụ cười dịu dàng nữa.

Lúc đó Hứa Lâm Trạc bắt đầu mơ hồ nhận ra.

Hóa ra tình yêu và sự quan tâm của mẹ là có điều kiện, đó là cậu phải đủ xuất sắc, phải trở thành thứ mà bà ấy có thể tự hào khoe khoang.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Hứa Lâm Trạc bắt đầu trở thành cán bộ câu lạc bộ ở trường trung học cơ sở, tiếp xúc với nhiều người hơn, cũng bắt đầu đọc nhiều sách, tiếp thu các loại tư tưởng và quan điểm khác nhau.

Cậu nhận ra rằng mình luôn học tập để có được sự chú ý của mẹ, trong khi sự chú ý của ba mẹ đối với con cái, thậm chí cả sự dịu dàng và quan tâm, đáng lẽ phải là vô điều kiện.

“Lúc đó tôi làm việc cùng với một cậu bé mập ở bộ phận, cậu ấy nói với tôi rằng lần trước cậu ấy thi Toán được 80 điểm, ba mẹ và ông bà của cậu ấy đã khen ngợi cậu ấy rất lâu, cả nhà đã đi ăn một bữa tiệc lớn, sau khi ăn xong cậu ấy còn được thưởng.”

“Tôi hỏi nếu không được 80 điểm thì sao? Cậu ấy nói: ‘Cũng không sao cả, ba mẹ em bình thường cũng sẽ đưa em đi ăn tiệc lớn, cũng sẽ mua quà cho em, cũng sẽ khen em. Họ đã nói, họ không mong em nổi bật, chỉ hy vọng em vui vẻ hạnh phúc.’”

“Thanh Chi à, lúc đó sau khi nghe xong, tôi thực sự rất ghen tị với cậu ấy.”

Từ lúc đó Hứa Lâm Trạc bắt đầu hiểu rằng, tình yêu mẹ dành cho cậu, trong mắt cậu đã vượt trội hơn trước đây rất nhiều, nhưng so với những gì người khác nhận được, lại nhẹ như lông hồng.

Cậu cân nhắc tình yêu ít ỏi mình nhận được, bối rối và mất phương hướng, không hiểu rốt cuộc là mình có vấn đề, hay mẹ có vấn đề. Hay là không ai sai cả, chỉ là cách ứng xử khác nhau, chỉ là họ khác với đa số người, là những kẻ khác biệt trong đám đông.

“Thực ra lúc đó tôi đã bắt đầu hiểu đúng sai, tôi biết thành tích tốt sẽ có nhiều lợi ích, đó cũng là điều tôi muốn, vì vậy tôi đương nhiên thay đổi động lực, tôi không còn học vì ánh mắt và sự chú ý của mẹ nữa, mà chỉ đơn giản là vì bản thân mình, tâm tính cũng dần dần kiên cường. Nhưng đôi khi nghĩ lại những chuyện này, hoặc khi nói chuyện với mẹ, vẫn cảm thấy đau đớn.”

“Dần dà, tôi nhận ra mình bắt đầu rất khó có thể thân thiết với người khác. Tôi nghi ngờ những người bạn xung quanh chỉ chơi với tôi vì tôi có ích cho họ, hoặc chỉ vì tôi xuất sắc. Chỉ cần tôi lùi bước, họ sẽ coi thường tôi và không còn đồng tình với tôi như lúc này nữa. Không thể trách người khác được, rốt cuộc một đứa trẻ không nhận được tình yêu vô điều kiện từ ba mẹ thì làm sao có thể tin rằng mình sẽ nhận được điều đó từ bạn bè.”

Những tổn thương và thất vọng từ ba mẹ cuối cùng đã chất chồng, trở thành một vết thương sâu trong lòng Hứa Lâm Trạc.

“Thanh Chi, từ lúc đó tôi bỗng hiểu sâu sắc một điều — con người cuối cùng sẽ bị những thứ không thể có được trong tuổi trẻ ám ảnh cả đời.”

Trăng sao sáng trong, nơi đây yên tĩnh lạ thường.

Trần Duyên Tri nhìn cậu, đôi mắt trong veo, cô nói: “Tôi hiểu mà.”

“Tôi cũng vậy.”

Trần Duyên Tri hiểu rõ hơn ai hết, sự mạnh mẽ bắt buộc và trưởng thành ngay lập tức sau nỗi thất vọng đó.

Cô cũng đã từng bước đi như vậy, chỉ là cô khác với Hứa Lâm Trạc, cậu là khát khao mà không đạt được, còn cô là đau đớn dằn vặt, không được thấu hiểu, không được lắng nghe, không được cảm thông và thông cảm. Có lẽ đó chính là lý do họ có thể trở thành tri kỷ, bởi vì họ quá giống nhau, dù nói vậy nghe có vẻ hơi bi thảm và khó xử.

“Sáng hôm đó mẹ đưa tôi đi dự tiệc, sau khi kết thúc tâm trạng rất tệ, sau đó gặp cậu tôi không kiểm soát được cảm xúc.” Hứa Lâm Trạc cụp mắt nhìn Trần Duyên Tri: “Rất xin lỗi vì lúc đó đã trút giận lên cậu, là lỗi của tôi.”

Trần Duyên Tri lắc đầu, nghiêm túc nhìn cậu: “Không sao đâu, vì cậu có lý do của mình, tôi có thể hiểu được. Hứa Lâm Trạc, tôi rất vui vì cậu sẵn lòng giải thích nhiều như vậy cho tôi.”

“Có thể cậu không nhớ, nhưng rất lâu trước đây cậu đã từng nói với tôi. Cậu nói sẽ luôn có một người bao dung sự lạnh lùng và tính xấu của tôi, sẽ có người sẵn lòng lắng nghe tất cả những điều tôi nói, sẽ hiểu mọi ý tưởng đột xuất và viển vông của tôi, sẽ có một người tò mò về tất cả mọi thứ của tôi, người đó sẽ là người hiểu tôi nhất trên đời, luôn kiên nhẫn vô hạn để cảm nhận tôi.”

“Bây giờ tôi muốn nói với cậu, cậu cũng sẽ gặp được một người như vậy. Cậu ấy sẽ hiểu tất cả về cậu, kể cả những mặt cậu cho là luống cuống, thiếu sót, nhút nhát và không xuất sắc. Dù cậu thỉnh thoảng mắc lỗi cũng không thất vọng về cậu, không phải vì ngoại hình, khả năng, thành tích, địa vị mà đến gần cậu, mà chỉ vì cậu là Hứa Lâm Trạc. Cậu ấy sẽ kiên định chọn cậu giữa muôn trùng sóng gió, những phần cậu thiếu, cậu ấy đều sẽ bù đắp.”

Xa xa, sân tập sáng rực, còn nơi đây tối tăm, chỉ có ánh trăng lờ mờ. Trần Duyên Tri nhìn vào mắt Hứa Lâm Trạc nói hết những lời này, ánh mắt cô đặc biệt trực diện, cũng đặc biệt chân thành.

Trong đôi mắt Hứa Lâm Trạc, một màn mây cuộn trào, trong chớp mắt biến ảo muôn hình vạn trạng, rồi hóa thành biển cả bình lặng mà cuồn cuộn, dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, trầm tĩnh mà sáng ngời.

Cậu mỉm cười, lẩm bẩm: “Có lẽ, đã gặp rồi.”

Trần Duyên Tri không nghe rõ: “Cậu nói gì vậy?”

Hứa Lâm Trạc lắc đầu: “Không có gì.”

Trần Duyên Tri: “Được thôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lúc đó cậu hơi có vẻ giận dữ với tôi, giống như tôi đã làm gì đó xúc phạm cậu vậy. Vậy đó là ảo tưởng của tôi sao?”

Hứa Lâm Trạc ho khan, ngượng ngùng giải thích: “… Lúc đó thật sự hơi giận cậu một chút.”

Trần Duyên Tri với biểu cảm dấu hỏi: “Tại sao? Tôi đã làm sai điều gì sao?”

Hứa Lâm Trạc ấp úng nửa ngày, dưới ánh trăng, tai cậu thiếu niên đỏ lên đáng ngờ: “… Bài toán đó, chúng ta đã từng hẹn ước, đến lúc đó để tôi dạy cậu. Cậu lại đi hỏi người khác, tôi hơi không vui… cảm giác như bị phá vỡ lời hứa vậy.”

Hứa Lâm Trạc cũng không ngờ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ lo được lo mất trong tình bạn. Cậu sợ bên cạnh đối phương xuất hiện một người giống như mình, nhất là khi đối phương còn có lợi thế là bạn cùng bàn, cùng lớp.

Trần Duyên Tri sửng sốt, không ngờ lại là vì lý do này: “Không phải… được rồi, là tôi đã không giải thích rõ ràng.”

“Cậu đã hiểu lầm, bài toán đó thực ra là bạn của bạn cùng bàn tôi đến hỏi bạn cùng bàn tôi, rồi tôi ở bên cạnh nhìn thấy quá trình giải.”

“Cậu lại hỏi tôi có muốn đổi bạn cùng bàn không, lúc đó tôi còn thầm nghĩ thật kỳ lạ. Bạn cùng bàn tôi học giỏi, tính cách tốt, lại còn là mỹ nữ, chỉ có kẻ ngốc mới đổi bạn cùng bàn.”

Trần Duyên Tri nói xong, thấy Hứa Lâm Trạc khựng lại một chút.

“Cậu nói… bạn cùng bàn của cậu, là một mỹ nữ?”

Trần Duyên Tri: “Đúng vậy, là một cô gái rất xinh đẹp. Sao thế?”

Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc đang dùng tay ấn lên trán với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“… Không, không có gì.” Hứa Lâm Trạc bỏ tay xuống, đáy mắt nổi lên nụ cười: “Đúng là tôi đã hiểu lầm.”

Trần Duyên Tri nhìn người đó, thân hình cậu tắm trong ánh trăng rất thanh tao thẳng tắp, như một cây tùng xanh: “Hứa Lâm Trạc.”

“Cậu nói muốn cho tôi một thứ rất quan trọng. Thứ đó là gì vậy?”

Hứa Lâm Trạc mỉm cười, bàn tay vẫn giấu sau lưng đưa ra trước mặt Trần Duyên Tri và mở ra.

Trong lòng bàn tay, một mặt dây chuyền hình giày thể thao cá sấu nhỏ xinh, ba sọc đỏ trắng vàng, Trần Duyên Tri quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Trần Duyên Tri từ từ nhận lấy, “Đây là cái treo trên cặp sách của cậu phải không?”

Hứa Lâm Trạc lắc đầu: “Là một cái khác.”

“Ngay từ đầu tôi đã mua một đôi.”

Nghe vậy, Trần Duyên Tri dừng động tác xem xét trong tay, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt ngạc nhiên: “Tại sao…”

“Cậu còn nhớ không? 《Đôi giày cá sấu phiêu bạt》, bộ phim đó.”

Như tia chớp lóe lên, Trần Duyên Tri chợt nhớ ra cuộc trò chuyện và cách hiểu của họ về bộ phim này trước đây, cũng nhớ ra câu chuyện mà bộ phim kể. Cô nhìn mặt dây chuyền trong tay, nhớ ra ý nghĩa của đôi giày thể thao cá sấu trong phim, trái tim cô bắt đầu đập mạnh hơn.

“Ngày hôm sau sau khi thảo luận phim với cậu, tôi đã đi xem một triển lãm phim nhỏ, phát hiện ra triển lãm tình cờ có bán đồ lưu niệm của bộ phim này, lúc đó tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì, như bị ma xui quỷ khiến liền mua hai cái.”

“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó, tôi đã đang mong đợi một ngày nào đó gặp được cậu, có thể trao nó vào tay cậu. Dù lúc đó tôi chưa nhận ra điều này rõ ràng, nhưng trong lòng tôi đã quyết định rồi.”

“Đôi giày thể thao cá sấu chứng kiến tình bạn giữa hai nhân vật chính, nó ghi lại cuộc gặp gỡ, quen biết và cùng nhau tiến bước của họ.”

“Thanh Chi, tôi tặng nó cho cậu. Sau này dù cậu có lựa chọn như thế nào, tôi đều sẽ vô điều kiện ủng hộ cậu, đứng về phía cậu.”

“Sau này, cậu làm Đồng Sơn, tôi sẽ làm Lạc Chung. Chúng ta là động lực của nhau, cũng là niềm tin của nhau.”

(*)Trong thành ngữ Trung Quốc: “Núi Đồng Sơn phía tây sụp đổ, chuông thần Lạc Chung tự ngân lên.” Ngụ ý về một tình bạn tri kỷ, luôn bên nhau vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK