Trần Duyên Tri bất ngờ bị gọi tên, trong thoáng chốc có hơi bối rối, nhưng cô nhanh chóng đứng dậy sau khi phản ứng lại.
Không ít người ở hàng đầu quay đầu nhìn về phía cô, Trần Duyên Tri và Hồ Dư Chu trao nhau một ánh mắt rồi cô bước lên bảng.
Trần Duyên Tri cầm phấn, đi qua sau lưng Hứa Lâm Trạc, đuôi tóc cô khẽ bay lên, cổ tay cô vô tình lướt qua vạt áo của Hứa Lâm Trạc.
Bước chân Trần Duyên Tri hơi khựng lại, nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh và đứng trước bảng đen phía bên phải.
Cả hai người đứng cách nhau khoảng hai, ba mét, chỉ mất chưa đầy mười giây để nhìn bài toán, sau đó họ đồng loạt bắt đầu viết lên bảng.
Thầy giáo Toán liếc nhìn hai người một cách hờ hững, rồi nhận thấy không ít học sinh bên dưới vẫn đang ngồi thừ ra nhìn mà không viết gì, ông nhíu mày và lớn giọng: “Các em bên dưới đừng ngẩn ra nữa, lấy giấy và bút ra mà làm!”
Những học sinh ngồi dưới lúc này mới đồng loạt lấy bút và giấy nháp ra để tính toán.
Trần Duyên Tri đọc bài rất nhanh, cô phát hiện ra bài toán này thực chất là một đề thi đại học cũ, nhưng thầy giáo đã sửa đổi nó rất nhiều khiến nó trở nên khó hơn.
Cổ tay Trần Duyên Tri khẽ nhấc lên, khi bắt đầu viết, cô nhớ ra rằng trước đây cô và Hứa Lâm Trạc đã từng làm qua bài này.
Tập trung trở lại, Trần Duyên Tri gạt bỏ những suy nghĩ lan man và chuyên tâm vào việc giải bài.
Ngu Uyển Nghi thì lại đang chăm chú nhìn Hứa Lâm Trạc và Trần Duyên Tri đứng trên bảng, bên tai cô, những âm thanh hỗn loạn trong lớp dần dần chìm xuống, chỉ còn lại tiếng tim mình đập thình thịch.
Thời tiết đầu thu, trong lớp học vẫn chưa quá lạnh, vì thế cả Hứa Lâm Trạc và Trần Duyên Tri đều mặc đồng phục mùa hè.
Hứa Lâm Trạc cao ráo, cánh tay giơ lên lộ rõ những mạch máu, từ bờ vai đến sống lưng của cậu tạo nên những đường nét mềm mại nhưng mạnh mẽ tựa như dãy núi trùng điệp, khí chất trầm ổn và thanh thoát.
Trần Duyên Tri cầm viên phấn, ngón tay thanh mảnh, đuôi tóc buộc thấp không che đi được làn da trắng mịn ở gáy, lông mi dài cong vút, chỉ cần nhìn bóng lưng của cô thôi cũng khiến người ta liên tưởng đến những cành thông đang tắm mình dưới sương giá.
Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, bóng cây đổ xuống khung cửa sổ, trên cành cây vang lên tiếng chim hót líu lo, bóng chim thoáng lướt qua.
Trước bảng đen, cậu trai và cô gái đều đang chăm chú viết, động tác và lực viết của họ tương tự nhau, dù không có bất kỳ sự giao tiếp bằng ánh mắt nào, thậm chí chưa một lần nhìn nhau, nhưng dường như giữa họ có một mối liên kết kỳ lạ.
Hai người đều giải bài với tốc độ ngang nhau, dần dần tiến tới bước chứng minh cuối cùng.
Ở phía cuối lớp, những học sinh ngồi xa bắt đầu thì thầm to nhỏ, xen lẫn với một cảm giác thích thú dâng trào.
Ngu Uyển Nghi ngây người nhìn, bên tai cô bỗng vang lên cuộc trò chuyện của các bạn nữ ngồi phía sau:
“… Có phải do tôi tưởng tượng không? Sao tự nhiên tôi thấy lớp trưởng với bạn mới rất hợp nhau…”
“Cậu mê cặp đôi trong phim đến phát cuồng rồi sao? Xem phim chưa đủ à, còn muốn ghép đôi thật ngoài đời nữa?”
“Tôi cũng thấy thế đó! Họ vốn là một cặp trai xinh gái đẹp, mà khí chất còn hòa hợp nữa chứ!”
“Tôi chỉ tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu học đường, nơi đôi bạn cùng nhau giải bài thôi…”
“Tôi muốn xem! Cậu mau viết đi!”
“Đừng có nói lung tung! Tôi chỉ nói chơi thôi, đừng truyền bá lung tung nha!”
“Biết rồi, biết rồi~”
“Chẳng lẽ thật sao?”
“Đúng vậy, hai người họ khác nhau một trời một vực mà.”
Khổng Trăn Di ngồi bên cạnh Ngu Uyển Nghi nên cũng nghe thấy câu chuyện của họ, trong lòng cô có chút cảm giác khó chịu dâng lên.
Trên bảng, Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc gần như dừng viết cùng lúc, sau khi kiểm tra nhanh phần chứng minh, cả hai lần lượt quay lại chỗ ngồi.
Thầy giáo Toán cầm viên phấn đỏ, chầm chậm đi qua lại trước bảng, đứng ngắm nhìn bài giải một lúc lâu, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của cả lớp, ông khoanh tròn một dấu kiểm lớn cho cả hai bài.
Lúc đầu Trần Duyên Tri còn hơi lo lắng, nhưng khi thấy thầy sửa bài xong, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Dư Chu nhìn cô: “Không tệ nha, giải nhanh thế mà còn không sai.”
Trần Duyên Tri khiêm tốn đáp: “Cũng được.”
Hồ Dư Chu cười: “Cậu khiêm tốn quá rồi đó.”
Tiết học Toán kết thúc, tiết tiếp theo là tiết Thể dục, thầy giáo yêu cầu các học sinh chia nhóm nam nữ hỗn hợp để thi đấu cầu lông.
Trần Duyên Tri được xếp chung với Hà Tương Ngôn, đối thủ của họ là Khổng Trăn Di và Lâm Tùng Minh.
Mọi người tản ra để đến phòng thiết bị lấy vợt cầu lông, sau khi Trần Duyên Tri và Hà Tương Ngôn lấy vợt và cầu lông xong lại không thấy Khổng Trăn Di hay Lâm Tùng Minh đâu cả.
Trước đó, hai người họ đã hẹn gặp nhau ở sân số 1 nhưng giờ ở đây lại không có ai.
Trần Duyên Tri thắc mắc nhìn Hà Tương Ngôn: “Họ nói gặp nhau ở đây mà?”
Hà Tương Ngôn cũng bối rối: “Đúng là sân số 1 mà, tôi cũng nhớ vậy… Ơ, kia chẳng phải là Lâm Tùng Minh sao?”
Trần Duyên Tri nhìn theo hướng Hà Tương Ngôn chỉ, một nam sinh đeo kính, dáng vẻ lạnh lùng đang bước tới, không ai khác ngoài Lâm Tùng Minh.
Tuy nhiên, khi đến trước mặt họ, Lâm Tùng Minh lại hỏi một câu khiến hai người không ngờ: “Hai cậu có thấy Khổng Trăn Di đâu không?”
Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “Không thấy. Cô ấy không đi cùng cậu để lấy vợt sao?”
Lâm Tùng Minh khẽ nhíu mày: “Không. Ban đầu cô ấy định đi cùng tôi, nhưng sau đó nhìn thấy Ngu Uyển Nghi nên nhờ tôi cầm giúp đồ. Cô ấy nói có việc cần tìm Ngu Uyển Nghi.”
Hà Tương Ngôn hỏi: “Vậy Uyển Nghi đâu rồi?”
Lâm Tùng Minh lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không rõ…”
Trần Duyên Tri bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi nghĩ mình biết họ đi đâu.”
Khi nghe Lâm Tùng Minh nói, Trần Duyên Tri đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Khổng Trăn Di chủ động tìm Ngu Uyển Nghi có lẽ để nói chuyện riêng, và có lẽ họ muốn tìm một nơi vắng vẻ để trò chuyện.
Lúc này trong nhà thi đấu đang có ba lớp học cùng lúc. Với thiết kế của nhà thi đấu, những chỗ có thể yên tĩnh để nói chuyện chỉ có hai, ba nơi.
Trước đây Trần Duyên Tri đã từng xem qua sơ đồ chỉ dẫn của nhà thi đấu, cô là người hiểu rõ nhất về cấu trúc nơi này. Vì vậy, cô quyết định dẫn Hà Tương Ngôn và Lâm Tùng Minh cùng đi tìm người.
Sau khi tìm qua hai chỗ đầu tiên mà vẫn không thấy ai, Trần Duyên Tri đoán chắc họ ở chỗ thứ ba.
Ngoài hai nơi đã đi qua, nơi duy nhất còn lại để có thể yên tĩnh nói chuyện là ban công tầng ba của nhà thi đấu.
Vừa đến góc rẽ, ba người đột nhiên nghe thấy một tiếng hét sắc bén vọng ra từ phía ban công:
“Ngu Uyển Nghi! Cậu có thể đừng cứ giữ mọi chuyện trong lòng mà không nói ra được không?!”
“Mỗi lần cậu đều thế, không nói gì rồi tự mình quyết định! Đôi lúc tôi thực sự nghi ngờ liệu cậu có coi tôi là bạn hay không!”
Giọng nói nghe đầy tức giận, thậm chí có chút run rẩy. Ba người Trần Duyên Tri đứng sững lại khi nghe thấy điều đó.
Trần Duyên Tri nhíu mày.
Khổng Trăn Di?
Rồi một giọng nói ngọt ngào pha chút lạnh lùng vang lên, thể hiện rõ sự không hài lòng: “Tôi không coi cậu là bạn sao? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là đang buồn, cậu đừng bận tâm về tôi được không?”
Cuối cùng Trần Duyên Tri đã nhận ra. Đây là Khổng Trăn Di và Ngu Uyển Nghi đang cãi nhau.
Nhưng tại sao…?
Câu chất vấn của Ngu Uyển Nghi như đã đụng chạm đến vết thương ngầm giữa hai người, khiến Khổng Trăn Di lạnh lùng cười, âm thanh vang lên có chút cay đắng: “Cậu nói cậu coi tôi là bạn? Cậu dám nói cậu thật sự coi tôi là bạn?”
“Ngu Uyển Nghi, cậu nghĩ tôi không biết gì sao?”
Ngu Uyển Nghi cũng bắt đầu nổi nóng: “Biết với không biết cái gì? Từ nãy đến giờ cậu cứ nói gì thế…!”
Khổng Trăn Di cắt ngang với tốc độ nói rất nhanh: “Tôi biết hết. Tôi chỉ không muốn nói và cũng không muốn tính toán với cậu mà thôi! Cậu thật sự nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?”
“Hồi lớp 11, cậu biết rõ rằng Bành Lăng Trạch thích cậu, nhưng cậu vẫn để cậu ấy đồng ý hẹn hò với tôi!”
Giọng của Khổng Trăn Di chùng xuống: “Ngu Uyển Nghi, nếu cậu thật sự coi tôi là bạn, sao cậu lại có thể đưa cho tôi thứ mà cậu không muốn? Cậu có bao giờ nghĩ rằng nếu tôi biết sự thật, tôi sẽ cảm thấy thế nào không?”
“Cậu nghĩ tôi là kẻ ăn mày à? Cậu nghĩ cậu đang rộng lượng ban phát cho tôi sao? Cậu có biết tôi cảm thấy kinh tởm như thế nào không?!”
Giọng của Ngu Uyển Nghi đầy ngạc nhiên và đau đớn: “Khổng Trăn Di, cậu thật sự nghĩ tôi là như thế sao? Cậu nghĩ tôi đang ban phát cho cậu ư?”
“Rõ ràng chính cậu nói rằng cậu thích Bành Lăng Trạch và muốn hẹn hò với cậu ấy! Cậu ấy đồng ý, chẳng phải đó là điều cậu mong muốn sao?!”
Khổng Trăn Di hét lớn: “Tôi chưa bao giờ thích Bành Lăng Trạch!!”
Ngu Uyển Nghi cũng cao giọng: “Cậu ấy thích tôi, tôi có lỗi gì chứ?! Tại sao cậu lại trách tôi!”
Khổng Trăn Di cười khổ, giọng chua chát: “Ngu Uyển Nghi… cuối cùng cậu cũng thừa nhận. Cậu biết chuyện này từ lâu rồi.”
“Cậu biết rõ cậu ấy thích cậu, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì để cậu ấy tiếp tục làm mọi thứ cho cậu.” Khổng Trăn Di gằn từng chữ một đều tràn đầy sự oán hận: “Ngu Uyển Nghi, Bành Lăng Trạch thích một người như cậu, đúng là xui xẻo cho cậu ấy.”
Ba người Trần Duyên Tri nghe thấy mà bàng hoàng đứng chôn chân tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Đúng lúc đó, cánh cửa ban công bị mở tung ra, Khổng Trăn Di lao ra ngoài.
Khổng Trăn Di chạy rất nhanh, nhưng Trần Duyên Tri vẫn kịp thoáng thấy nước mắt lăn dài trên má cô ấy.
Hà Tương Ngôn lo lắng hét lên: “Trăn Di!”
Trần Duyên Tri nhìn về phía Ngu Uyển Nghi đang đứng trong ban công, nhanh chóng nói với Hà Tương Ngôn: “Tương Ngôn, cậu vào an ủi Uyển Nghi đi, tôi và Lâm Tùng Minh sẽ đi tìm Trăn Di.”
Hà Tương Ngôn vội vàng đáp: “Được!”
Trần Duyên Tri và Lâm Tùng Minh quay đầu chạy theo Khổng Trăn Di, cuối cùng họ tìm thấy cô ấy ngồi ở một góc cầu thang tầng hai, trên tấm đệm nhảy cao.
Khi họ tìm thấy, Khổng Trăn Di đang ôm đầu gối, khóc nức nở.
Trần Duyên Tri không giỏi an ủi người khác, và cô nghĩ Lâm Tùng Minh cũng chẳng khá hơn là mấy.
Ngay lập tức, Trần Duyên Tri hối hận vì đã không để Hà Tương Ngôn đi cùng.
Lúc này, cả hai đứng chôn chân trước một cô gái đang khóc mà không biết phải nói gì, tình cảnh thực sự rất gượng gạo.
Ngay khi Trần Duyên Tri đang cố nghĩ ra điều gì đó để an ủi, cô nghe thấy Lâm Tùng Minh khẽ thở dài bên cạnh.
Rồi trước sự ngạc nhiên của Trần Duyên Tri, Lâm Tùng Minh bước tới, hơi quỳ một chân xuống, ngồi bên cạnh Khổng Trăn Di.
Cậu nhìn cô thật lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Khổng Trăn Di, đừng khóc nữa.”
Khổng Trăn Di đang trong cơn xúc động, hét to vào mặt cậu: “Tôi khóc thì liên quan gì đến cậu!”
Lâm Tùng Minh không đổi sắc mặt: “Tất nhiên là có liên quan.”
“Chúng ta là cùng một nhóm, cậu cứ tiếp tục khóc thế này, chắc sắp hết giờ rồi, đến lúc đó không chỉ mình cậu đâu, tôi cũng không hoàn thành được bài tập thầy giao.”
Khổng Trăn Di: “…”
Trần Duyên Tri: “…”
Không phải chứ, đại ca? Có ai an ủi người khác như cậu không hả??
Khổng Trăn Di bị câu nói của cậu làm nghẹn lại, trong chốc lát quên cả khóc, cô trừng mắt nhìn Lâm Tùng Minh: “Bài tập gì mà ngớ ngẩn thế, ai muốn làm thì làm đi!”
Lâm Tùng Minh không hề bị thái độ của cô dọa sợ, cậu khẽ nhíu mày: “Cậu nghĩ như vậy à?”
Vẻ mặt Lâm Tùng Minh, người vốn luôn giữ cảm xúc trong lòng, khi nhíu mày lại càng khiến người ta cảm thấy khó gần, như thể trên mặt cậu viết rõ ràng mấy chữ “Không nên như thế”.
Khổng Trăn Di dường như cũng bị biểu cảm của cậu làm hoảng sợ, cô nấc lên một tiếng, giọng yếu ớt: “Dù sao… dù sao bây giờ tôi cũng đang buồn, cậu không thể ép tôi đi đánh cầu lông được. Cậu có ép tôi, tôi cũng đánh không nổi…”
Không gian trở nên im lặng trong chốc lát.
Trần Duyên Tri cũng hơi ngỡ ngàng trước diễn biến này.
Lâm Tùng Minh dần thả lỏng đôi mày đang nhíu lại, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Vậy phải làm sao thì cậu mới thấy vui hơn?”
Khổng Trăn Di im lặng một lúc, có vẻ như cô thực sự đang suy nghĩ.
Rồi cả hai người đều nghe thấy cô khẽ nói: “Tôi muốn uống nước, trà chanh, phải có đá.”
Siêu thị nằm sau nhà thi đấu, đi đi về về cũng mất khoảng năm phút, đối với mối quan hệ chỉ là bạn học bình thường giữa Lâm Tùng Minh và Khổng Trăn Di, yêu cầu này có phần hơi tùy tiện.
Nhưng Lâm Tùng Minh nhanh chóng đáp: “Được, để tôi đi mua.”
Trần Duyên Tri khẽ sững lại, cậu ấy đã đứng dậy quay sang nhìn cô, ánh mắt vẫn rất điềm tĩnh, cậu dặn dò: “Trần Duyên Tri, cậu ở đây trông chừng cô ấy.”
Trần Duyên Tri tuy bất ngờ nhưng không để lộ cảm xúc, cô chỉ gật đầu: “Được.”
Trước đây, ấn tượng của Trần Duyên Tri về Lâm Tùng Minh là một người lạnh lùng, không tham gia các buổi tụ tập cũng không bao giờ nói chuyện trong nhóm. Mặc dù là bạn cùng bàn với Trịnh Nghiệp Thần nhưng khi nhóm bạn nói chuyện, dường như chỉ có ba người, Trần Duyên Tri ngồi trước cậu ấy bấy lâu mà chưa từng nói chuyện lần nào.
… Hóa ra là kiểu người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp.
Trần Duyên Tri nhìn theo bóng lưng Lâm Tùng Minh rời đi, sau đó quay lại nhìn Khổng Trăn Di, người vẫn còn đang nghẹn ngào.
Tuy Lâm Tùng Minh không giỏi an ủi người khác nhưng dường như lại có cách kiểm soát được Khổng Trăn Di. Nhìn cô ấy bây giờ có vẻ đã ổn hơn trước, ít nhất là không còn khóc nữa.
Khi Lâm Tùng Minh đi rồi, không gian nhỏ chỉ còn lại hai người là Khổng Trăn Di và Trần Duyên Tri.
Trần Duyên Tri cũng không tiện cứ đứng mãi như vậy, thế là cô từ từ tiến lại gần và ngồi xuống cạnh Khổng Trăn Di, cố gắng hỏi han và an ủi, nhưng lời nói ra vẫn có chút khô khan:
“Trăn Di, cậu… ổn chứ?”
Nhưng ngay khi cô vừa cất lời, Khổng Trăn Di, người vốn dĩ đang nhìn chằm chằm vào một góc, đột nhiên nói:
“Cậu đã nghe hết mọi chuyện rồi, phải không?”
Trần Duyên Tri sững lại. Đôi mắt Khổng Trăn Di vẫn đỏ hoe, cô ấy quay sang nhìn cô, giọng khàn khàn: “Cậu có nghĩ tôi thật nực cười không?”
Cô ấy khẽ cười chua chát, hơi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bạn trai của mình thì thích cô bạn thân của mình, và cô bạn thân ấy cũng biết điều đó. Chỉ có mình mình là chẳng hay biết gì cả, nghe có vẻ nực cười, đúng không?”
Trần Duyên Tri im lặng một lúc.
Sau vài giây, có vẻ như cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới từ tốn nói ra những gì mình muốn nói: “Nhưng chẳng phải cậu đã nói là cậu không thích Bành Lăng Trạch sao?”
Nụ cười mỉa mai trên môi Khổng Trăn Di dần tắt.
“… Đúng vậy. Tôi thực sự không thích cậu ấy.” Khổng Trăn Di thở dài: “Cậu ấy đồng ý với tôi, vì cậu ấy muốn ở gần cô gái mình thích hơn, dù là qua việc làm bạn trai của bạn thân cô ấy; còn tôi, tôi tìm đến cậu ấy, là vì tôi muốn tìm một sự an ủi. Nhìn cậu ấy, tôi lại nghĩ đến một người khác, dường như điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.”
“Nói thẳng ra, cả hai chúng tôi đều chẳng ai nợ ai.”
Trần Duyên Tri im lặng một lúc: “Nhưng tôi cảm thấy cậu luôn có vẻ đối xử không tốt với Bành Lăng Trạch.” Cô có cảm giác như Bành Lăng Trạch đã làm gì sai lầm vậy.
Khổng Trăn Di khẽ cười: “Cậu biết tại sao không?”
“Vì nếu tôi không ghét Bành Lăng Trạch, thì tôi sẽ phải ghét Ngu Uyển Nghi. Trong câu chuyện này, giữa hai người họ, tôi phải tìm ra ai đó để đổ lỗi và trút giận.”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng, như đám mây trôi qua nơi chân trời:
“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tôi nhận ra rằng, tôi không muốn ghét Uyển Nghi.”