Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Duyên Tri tắt máy ghi âm, rút tai nghe ra khỏi tai, tiếng ồn ào của lớp học ngay lập tức ùa vào màng nhĩ.

Từ chỗ ngồi bên phải, phía bên kia lối đi vang lên tiếng cười lớn. Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Là Hoàng Tử Âm, cô ta đang vung tay nói chuyện với đám bạn xung quanh, tiếng cười vang lên nghe thật chói tai.

“Thật đấy! Trước đây tôi cũng không ngờ cô ta lại là loại người như vậy, ha ha ha…”

“Tôi hiểu mà, nhiều người cũng bị cô ta lừa thôi, cứ tưởng là người tốt, nhưng bên trong thì thối nát hết cả thôi.”

“Chắc trong nhật ký cô ta chửi cả lớp rồi cũng nên, ha ha ha!”

“Chả sao đâu, bây giờ ai trong lớp cũng biết rõ bộ mặt thật của cô ta rồi. Thịnh Tấn đã kể chuyện cô ta cho mấy đứa con trai nghe, sau này cô ta có nói gì cũng chẳng ai thèm nghe nữa đâu…”

Tiếng cười càng lúc càng lớn. Trần Duyên Tri không nói một lời, chỉ ngồi lặng thinh tại chỗ, ánh mắt chăm chú dán vào cô gái đang cười to ấy. Ngón tay cô mân mê tai nghe, nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn làm phát ra những âm thanh sắc lạnh, khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Thế nhưng, ngay trước khi Trần Duyên Tri kịp hành động, một bóng người đã nhanh chóng bước tới. Trước mắt cô thoáng qua hình ảnh mái tóc đuôi ngựa dài và chiếc áo khoác bóng chày màu đỏ gạch tung bay trong gió.

Khi Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, người đó đã dừng lại ngay trước mặt Hoàng Tử Âm và đám bạn của cô ta.

Giọng nói của cô ấy vang lên đầy chế giễu, như chiếc búa thép giáng xuống đá:

“Hoàng Tử Âm, cậu nghĩ Lạc Nghê giống cậu à, coi trọng sự chú ý của đám con trai hơn cả bản thân mình?”

Hoàng Tử Âm lập tức im bặt, như thể bị bóp nghẹt cổ họng.

Không chỉ vậy, giọng nói của người mới đến vang lên không chút kiêng nể, khiến những bàn xung quanh phải quay đầu lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhau, không giấu được sự kinh ngạc.

Trần Duyên Tri nhìn sang, thấy Chu Hoan Dần đang đứng trước mặt Hoàng Tử Âm.

Cuối cùng, Hoàng Tử Âm cũng phản ứng lại với lời của Chu Hoan Dần, mặt cô ta đỏ bừng: “Cậu nói cái gì…!”

Chu Hoan Dần khẽ cười khinh bỉ: “Sao nào, cậu bị điếc à? Để tôi tốt bụng nhắc lại thêm lần nữa—”

“Hoàng Tử Âm, cậu đừng có mà giở thói hạ lưu ở đây. Lạc Nghê còn trong sạch hơn cái loại chỉ biết lăn lộn trong bùn nhơ như cậu nhiều. Cậu há mồm ra bịa đặt rằng Lạc Nghê chửi bới cả lớp trong nhật ký, cậu đúng là giỏi thật đấy! Sao không nói luôn đi, rằng cậu đeo bám Lý Thịnh Tấn nhưng lại chẳng được đáp lại, rồi vì cậu ta tỏ tình với Lạc Nghê mà bị cô ấy từ chối, cậu mới ghen ghét, đố kỵ đến phát cuồng như vậy?”

Hoàng Tử Âm đập mạnh bàn, đứng bật dậy: “Chu Hoan Dần, cậu nói vớ vẩn gì vậy! Cậu muốn gây sự à?”

Chu Hoan Dần cười khẩy: “Cậu vội vàng thế, chẳng phải vì tôi đã chạm đúng chỗ đau của cậu à?”

Hoàng Tử Âm đỏ bừng mặt, mắt sắc lẹm lườm Chu Hoan Dần. Hô hấp của cô ta trở nên phập phồng vì giận dữ. Bất chợt, cô ta nở nụ cười khinh miệt, giọng chua chát, lời lẽ đâm thọc:

“Chu Hoan Dần, cậu nói tôi ghen tị với Lạc Nghê, có bằng chứng không? Tôi thấy cậu mới là kẻ đố kỵ với tôi thì có! Đố kỵ vì tôi được mọi người yêu quý hơn cậu. Lần đầu tiên tôi thấy có người làm người mà thất bại như cậu, cậu nhìn xem có ai trong lớp muốn làm bạn với cậu không!”

Chu Hoan Dần vẫn bình thản, không hề bị kích động tí nào.

“Tôi ghen tị với cậu? Ghen tị vì cậu biết nịnh nọt đám con trai, hay ghen tị vì cậu luôn đứng chót lớp?”

“Tôi thà không có bạn bè, chứ không bao giờ làm bạn với cái loại tầm thường như cậu.”

Hoàng Tử Âm tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Cậu…!”

Chu Hoan Dần lạnh lùng tiếp lời: “Hoàng Tử Âm, cậu tưởng rằng vì Quý Băng Y đứng ra che chở cho cậu, nên không ai biết cậu chính là kẻ đứng sau mọi chuyện sao? Lúc các người ngồi trong nhà vệ sinh ký túc xá nói chuyện, có bao giờ nghĩ đến việc ban công ký túc xá bên cạnh có thể nghe thấy hết mọi thứ không?”

“Chắc cả lớp này chưa có ai biết rằng bốn người các cậu đã thông đồng với nhau ăn cắp cuốn nhật ký của Lạc Nghê, đúng không?”

Câu nói của Chu Hoan Dần vang lên đầy dõng dạc, không chút giấu giếm, khiến những người ngồi quanh đó đồng loạt ngẩng đầu lên, vài người còn hít vào đầy kinh ngạc. Tiếng xì xào lập tức lan ra khắp nơi, ánh mắt tò mò và hiếu kỳ liên tục đổ dồn về phía Hoàng Tử Âm.

Không để cho cô ta kịp phản ứng, Chu Hoan Dần tiếp tục: “Cậu nghĩ tôi không biết sao? Lần trước Lý Thịnh Tấn chia tay với Khâu Phù cũng là do cậu giở trò. Mỗi lần Khâu Phù viết nhật ký tình yêu và để trên bàn Lý Thịnh Tấn, cậu đều lén nhét nó vào hộc sách của cậu ta. Cậu làm thế có chủ ý, để cậu ta không bao giờ đọc được những gì cô ấy viết.”

“Cũng chính cậu là người gợi ý để Thịnh Tấn rủ cậu và hai cô gái khác đi gặp Khâu Phù, không hề báo trước với cô ấy, bảo là muốn tạo bất ngờ. Nhưng thực ra cậu chỉ muốn Khâu Phù lúng túng, xấu hổ.”

“Hoàng Tử Âm, những trò cậu bày ra khiến tôi thật sự thấy kinh tởm.”

Hoàng Tử Âm giận dữ hét lên: “Cậu im đi!!!”

“… Là thật sao?”

Chu Hoan Dần và Hoàng Tử Âm đồng loạt quay lại, giọng nói vừa phát ra thuộc về Khâu Phù, người đã đi từ phía đầu lớp lại gần. Rõ ràng, cô ấy đã nghe hết những gì Chu Hoan Dần vừa nói, đôi mắt ánh lên những tia lấp lánh của nước mắt, nhưng giọng nói thì ngập tràn sự cay đắng:

“Chẳng trách… chẳng trách mỗi lần tôi hỏi Thịnh Tấn về cuốn sổ, cậu ấy đều phải lục lọi mãi mới tìm ra được. Tôi hỏi sao cậu ta không nhớ đã để nó ở đâu, Lý Thịnh Tấn luôn khó chịu bảo rằng chắc nó bị kẹt trong đống sách vở, rồi tiện tay nhét vào hộc sách.”

“Chính vì cậu ấy nói vậy mà tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tưởng rằng cậu ấy không quan tâm đến cảm xúc của tôi… Thì ra tất cả đều do cậu! Hoàng Tử Âm, cậu đã tính toán hết mọi thứ, cậu biết Thịnh Tấn không bao giờ ngăn nắp, biết cậu ấy lúc nào cũng lơ đãng.”

“Chẳng trách hôm đó khi thấy tôi xuất hiện, cậu không hề ngạc nhiên, trái lại còn mời tôi ngồi chung! Hai cô gái kia thì bất ngờ, nhưng cậu thì không, vì cậu đã lên kế hoạch cho bữa ăn đó!”

Nước mắt Khâu Phù tuôn rơi. Bạn bè cô khẽ vỗ vai an ủi, nhưng ánh mắt của họ cũng đầy căm phẫn nhìn về phía Hoàng Tử Âm:

“Hoàng Tử Âm, cậu đúng là quá đáng rồi đấy! Làm người như cậu thật không ra gì!”

“Đúng vậy! Đây chẳng phải là phá hoại tình cảm của người khác sao…”

“Cô ta thích Lý Thịnh Tấn à? Chẳng trách tôi thường xuyên thấy cô ta đi xem Lý Thịnh Tấn chơi bóng, còn cứ lẽo đẽo bám theo cậu ấy.”

“Biết rõ người ta có người yêu mà vẫn chen vào, đúng là quá rẻ mạt.”

“Đúng vậy! Cô ta tưởng rằng chỉ cần Khâu Phù chia tay Lý Thịnh Tấn là đến lượt mình sao?”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Bao nhiêu tiếng cười nhạo và ánh nhìn châm chọc đổ dồn về phía Hoàng Tử Âm  khiến cô ta phải cúi đầu, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Chu Hoan Dần cười khẩy: “Cũng không thể trách hết cho Hoàng Tử Âm. Nếu không phải vì bản chất Lý Thịnh Tấn đã là một tên khốn, thì những chiêu trò của cô ta cũng chẳng có tác dụng gì.”

Hoàng Tử Âm giận đến run rẩy, cô đưa tay túm lấy cổ áo của Chu Hoan Dần, gào lên: “Cậu còn định nói đến bao giờ—!”

Ngay lúc đó, Trần Duyên Tri, người vẫn luôn ngồi im quan sát từ đầu, đột nhiên đứng bật dậy. Cô bước nhanh qua dãy bàn, túm lấy tay Hoàng Tử Âm đang nắm cổ áo của Chu Hoan Dần và gỡ ra.

Trần Duyên Tri kéo Chu Hoan Dần về phía mình, đứng chắn trước mặt cô ấy, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tử Âm:

“— Dừng lại ở đây thôi.”

Hoàng Tử Âm nghiến răng: “Cút ra!”

Ánh mắt Trần Duyên Tri sắc lẹm: “Sao? Cậu định đánh người trước mặt bao nhiêu người thế này à?”

Không gian xung quanh bỗng nhiên lặng ngắt.

Trần Duyên Tri liếc nhìn Hoàng Tử Âm lần cuối, rồi không muốn Chu Hoan Dần tiếp tục đôi co với đám người đó nữa, cô nắm cổ tay Chu Hoan Dần kéo ra khỏi lớp học, bỏ lại sau lưng những tiếng xì xào và ánh mắt tò mò.

Gió thổi mạnh trên hành lang, làm tóc của Trần Duyên Tri bay bay. Cô dẫn Chu Hoan Dần đến bên hành lang. Ánh nắng giữa trưa hắt xuống, rực rỡ mà mơ màng. Phía xa xa có một vài nữ sinh đang vừa cười vừa đi xuống cầu thang. Cơn gió bỗng chùng xuống, làm những tán cây lắc lư như bị nhấn nút tạm dừng.

Trần Duyên Tri nhìn về phía tháp đồng hồ, và rồi cô nghe thấy Chu Hoan Dần khẽ nói:

“… Cậu đoán đúng rồi.”

Trần Duyên Tri như không nghe thấy, ánh mắt cô dưới ánh nắng trở nên trong veo, cô nhìn những nhánh cây dưới sân bắt đầu lay động trong làn gió nhẹ, tâm trí dần trôi đi xa.

Những gì Chu Hoan Dần biết, thực ra đều do Trần Duyên Tri kể cho cô ấy.

Trần Duyên Tri còn nhớ rõ tối hôm qua khi cô gọi điện thoại với Hứa Lâm Trạc ngoài hành lang, cô đã lặp đi lại lời mình định nói. Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Hứa Lâm Trạc chỉ là một tiếng cười nhẹ.

“Nghe trộm từ ban công ký túc xá của phòng bên cạnh à? Nghe có vẻ khiên cưỡng quá.”

Trần Duyên Tri: “Vậy cậu nghĩ tôi nên sửa thế nào?”

Hứa Lâm Trạc: “Không cần sửa đâu.”

“Những người thông minh như tôi có thể thấy điều đó hơi kỳ lạ hoặc khó tin, nhưng để đối phó với loại người như ‘Hoàng Tử Âm’ mà cậu nói, thì chắc chẳng vấn đề gì.”

Trần Duyên Tri: “Thật à? Thế thì tốt rồi.”

Đột nhiên, Hứa Lâm Trạc hỏi: “Thanh Chi. Cậu đang muốn lợi dụng ai?”

Trần Duyên Tri: “Một người bạn của tôi. Cậu không biết đâu, cô ấy tên là Chu Hoan Dần.”

Chuyện nghe được từ ban công ký túc xá phòng bên cạnh chỉ là lời nói dối do Trần Duyên Tri bịa ra. Thực tế, cô hoàn toàn không biết Hoàng Tử Âm chính là kẻ đứng sau cho đến khi Lê Vũ Liên kể cho cô về những chuyện liên quan đến Khâu Phù.

Lê Vũ Liên quen một cô gái sống ở ký túc xá A203, và hôm đó, cô gái ấy đã tiết lộ cho Lê Vũ Liên về những gì Hoàng Tử Âm đã làm với Khâu Phù.

Cô ấy kể rằng Hoàng Tử Âm và Quý Băng Y thường xuyên bàn tán lớn tiếng về những chuyện đó trong ký túc xá. Hai cô gái khác trong phòng cũng là bạn thân của họ. Nhưng cô ấy không thể chịu nổi những việc họ làm nên đã bí mật kể lại mọi chuyện cho Lê Vũ Liên.

Tuy nhiên, cô gái ấy không muốn dính líu đến rắc rối, bởi cô vẫn đang ở chung phòng với Quý Băng Y và Hoàng Tử Âm. Nếu hai người đó biết cô là người tiết lộ, chắc chắn họ sẽ cô lập cô trong ký túc xá, và lúc đó cuộc sống của cô sẽ rất khó khăn.

Cô ấy đã nhiều lần khẩn cầu Lê Vũ Liên không được tiết lộ danh tính của mình, ngay cả khi kể lại cho Khâu Phù cũng phải tìm lý do không liên quan đến cô ấy.

Lê Vũ Liên nói với vẻ lo lắng: “Duyên Tri, tôi tin cậu. Chính vì tin tưởng nên tôi mới kể chuyện này cho cậu nghe. Tôi rất muốn nói cho Khâu Phù biết, chuyện này thực sự không thể để cô ấy không biết gì cả được. Duyên Tri, cậu có thể nghĩ giúp tôi một lý do để nói với cô ấy không?”

Ngay khoảnh khắc ấy, Trần Duyên Tri bỗng nhiên hiểu ra tất cả. Mọi mắt xích trong sự việc dường như đã nối liền trong đầu cô.

Suốt thời gian qua, có một điều khiến Trần Duyên Tri luôn cảm thấy khó hiểu. Cô thấy thật lạ lùng khi Quý Băng Y có bạn trai, lại không hề thân thiết với đám con trai trong lớp, tại sao lại hợp tác với Lý Thịnh Tấn và Trương Cơ Linh để thực hiện kế hoạch trộm nhật ký? Với tính cách của Lý Thịnh Tấn thì sao lại tìm một cô gái không quen biết để cùng tham gia vào việc này? Khả năng đó rất thấp.

Trừ khi ngay từ đầu, Lý Thịnh Tấn đã biết rằng Quý Băng Y cũng là “nạn nhân”.

Nhưng vấn đề là, làm sao Quý Băng Y lại biết trong nhật ký có chuyện của cô ta?

Sau khi biết chuyện liên quan đến Khâu Phù, Trần Duyên Tri cuối cùng cũng hiểu ra.

Thế nên khi ấy, Trần Duyên Tri đã nói với Lê Vũ Liên rằng: “Vũ Liên à, tạm thời đừng nói gì với Khâu Phù cả. Những gì cô gái kia kể với cậu, cậu cũng không nên kể lại cho bất kỳ ai.”

Sau đó, Trần Duyên Tri đã tìm gặp Chu Hoan Dần, và kể lại tất cả những gì bản thân cô suy đoán về sự việc.

Kết luận của cô là, kẻ thực sự đứng sau giật dây mọi chuyện chính là Hoàng Tử Âm.

“Hoàng Tử Âm đã dựng lên toàn bộ lời nói dối. Cô ta bịa chuyện rằng có người nói với cô ta rằng Lạc Nghê rất ghét Quý Băng Y, ghét nhiều người trong lớp, và đã viết tất cả những điều đó vào trong nhật ký.”

“Trùng hợp là, thời gian đó Lạc Nghê vừa mới trách mắng Quý Băng Y vì cô ta lục lọi vở của cô ấy, và có lẽ Quý Băng Y đã tin vào lời bịa đặt đó. Sau đó, Hoàng Tử Âm lại đến tìm Lý Thịnh Tấn, dùng cùng một lý lẽ để khơi dậy sự phẫn nộ trong cậu ta, rồi cậu ta đi kể lại với Trương Cơ Linh.”

“Cuối cùng, ai là người đã đề xuất việc trộm nhật ký, tôi nghĩ mãi vẫn không thể đoán ra. Chỉ có thể nói rằng, cả bốn người họ đều đã đồng ý với cái kế hoạch nực cười này.”

Khi ấy, Chu Hoan Dần đã hỏi: “Nhưng động cơ của Hoàng Tử Âm là gì?”

Trần Duyên Tri đáp: “Động cơ của cô ta chính là Lý Thịnh Tấn. Trước đây, cô ta đã dùng thủ đoạn tương tự để hại Khâu Phù. Điểm chung giữa Khâu Phù và Lạc Nghê là một người từng hẹn hò với Lý Thịnh Tấn, còn một người từng từ chối cậu ta.”

Chu Hoan Dần thắc mắc: “Tôi hiểu tại sao Quý Băng Y lại tin, nhưng tại sao Lý Thịnh Tấn cũng tin được? Cậu ta từng thích Lạc Nghê mà, lẽ ra phải hiểu rõ cô ấy hơn chứ…”

Trần Duyên Tri cười nhẹ, đôi mắt bỗng ánh lên một cảm xúc hỗn loạn, như mặt hồ tĩnh lặng bị khuấy động.

“— Tình cảm của tên đó mà gọi là thích sao?”

Hồi ức về cuộc trò chuyện với Chu Hoan Dần dừng lại. Trần Duyên Tri khẽ nhắm mắt, nói nhẹ nhàng vào đầu dây bên kia với Hứa Lâm Trạc: “… Khi đó, Hoan Dần đã hỏi tôi như vậy, cảm thấy khó hiểu. Nhưng tôi thì không.”

“Nếu nói thẳng ra, chính vì Lý Thịnh Tấn đã tỏ tình với Lạc Nghê và bị từ chối, cậu ta mới tin rằng cô ấy nói xấu mình sau lưng. Lý Thịnh Tấn không thấy buồn, mà chỉ thấy bản thân bị sỉ nhục. Cậu ta không chấp nhận thất bại, chỉ cảm thấy mất mặt. Chính sự oán giận âm ỉ đó mới khiến Hoàng Tử Âm dễ dàng thổi bùng lên ngọn lửa nghi kỵ.”

“Tất cả mọi chuyện xảy ra, đều do tình cảm của tên đó đối với Lạc Nghê quá hời hợt. Cái gọi là ‘thích’ của cậu ta còn không đáng giá bằng một điểm số tốt trong bài thi. Ít nhất điểm số là thứ mà Lý Thịnh Tấn phải cố gắng mới có được, còn Lạc Nghê với cậu ta chẳng khác gì một đôi giày đắt tiền hay chiếc đồng hồ xa xỉ, thứ mà cậu ta có thể dễ dàng mua được chỉ bằng cách trả giá.”

Hứa Lâm Trạc nói: “Nhưng đây chỉ là suy đoán của cậu thôi.”

Trần Duyên Tri khẽ đáp: “Đúng, tất cả chỉ là suy đoán của tôi.”

Vì thế, Trần Duyên Tri đã lợi dụng Chu Hoan Dần. Khi Chu Hoan Dần đối chất với Hoàng Tử Âm, Trần Duyên Tri ngồi ở chỗ cô, quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt của Hoàng Tử Âm và hai cô bạn cùng phòng của cô.

Những suy đoán của Trần Duyên Tri, nhờ đó, đã được chứng thực.

… Tuy nhiên.

Vẫn còn một mảnh ghép cuối cùng chưa hoàn thiện.

Trần Duyên Tri yên lặng cúi xuống, hàng mi rũ nhẹ. Một cơn gió khác lại thổi qua, làm tóc mái cô khẽ bay. Cô nhìn xuống những tán cây đang héo úa dưới ánh nắng gay gắt, ánh mắt vẫn phẳng lặng như mặt hồ cổ kính.

Còn một chút nữa thôi, cô sẽ ghép được toàn bộ bức tranh sự thật.

Chu Hoan Dần lên tiếng: “Tôi vừa gọi điện cho Lạc Nghê. Cô ấy nói có thể sẽ xin nghỉ một thời gian để về nhà. Nhà trường muốn gặp mặt cả phụ huynh đôi bên để nói chuyện. Mẹ cô ấy sẽ bay về trong vài ngày tới. Lạc Nghê cũng có vài việc cần giải quyết ở nhà.”

Trần Duyên Tri từ từ quay lại nhìn Chu Hoan Dần: “Hoan Dần.”

“Lạc Nghê có nói với cậu khi nào cậu ấy sẽ quay lại không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK