Mục lục
Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau khi kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 kết thúc, vừa mới quay lại trường, kỳ thi liên trường đầu tiên giữa năm trường đã sắp đến.

Tầm quan trọng của kỳ thi này không cần phải nói cũng biết, Trần Duyên Tri đã thu hồi toàn bộ năng lượng dành cho những việc khác, dồn 100% tâm trí vào việc ôn thi.

Ban đầu là như vậy. 

Cho đến một buổi chiều nọ, cô theo thói quen đến gặp Thẩm Nho để hỏi về bài toán. Sau khi hỏi xong và chuẩn bị thu dọn sách vở để về, cô lại bị Thẩm Nho gọi lại: “Duyên Tri, đợi một chút.”

“Nếu thầy nhớ không nhầm thì em ngồi gần bàn của La Giản Đinh phải không?”

La Giản Đinh.

Vì đã một thời gian không bị quấy rầy và xúc phạm, Trần Duyên Tri gần như đã quên mất cái tên này.

Trần Duyên Tri: “Đúng vậy. Em ngồi ở phía sau chéo bàn của các bạn ấy ạ.”

Thẩm Nho gật đầu: “Vậy à. Thế em có hay thấy bàn đó ồn ào không?”

Trần Duyên Tri ngẩn người: “… Cũng bình thường ạ.” Vì cô thường đeo tai nghe khi tự học buổi tối, còn khi lên lớp, kỷ luật của lớp vẫn luôn tốt.

Tại sao Thẩm Nho lại đột nhiên hỏi về bàn của La Giản Đinh?

Thẩm Nho mím môi: “Được rồi, thầy hiểu rồi.”

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Trần Duyên Tri, Thẩm Nho mỉm cười với cô, ra hiệu cho cô ngồi lại trước mặt mình, đặt lòng bàn tay lên mặt bàn kính lạnh lẽo, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay còn lại.

“Gần đây, các bạn ngồi trước sau bàn của La Giản Đinh đều đến gặp thầy đề nghị đổi chỗ ngồi, kể cả bạn ngồi cùng bàn với Giản Đinh cũng đột nhiên muốn ngồi một mình một bàn, lý do đều là La Giản Đinh hay nói chuyện với các em ấy, có phần ảnh hưởng đến việc học tập của các em ấy.”

“Nhưng thầy thật sự thấy hơi lạ, trong ấn tượng của thầy, Giản Đinh luôn là một đứa trẻ khá ngoan ngoãn, bình thường lên lớp cũng rất im lặng, chẳng lẽ em ấy lại ồn ào trong giờ tự học?”

Thẩm Nho: “Vừa nãy thầy chợt nhớ ra chuyện này, nên muốn hỏi em xem có đúng vậy không.”

Nghe đến đây, Trần Duyên Tri đã cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Việc sắp xếp chỗ ngồi trong lớp Sáng Tạo Lịch sử được giao hết cho lớp trưởng, có một quy trình cố định, vừa đảm bảo mỗi người trong lớp đều có thể ngồi ở mọi vị trí trong lớp, vừa đảm bảo bạn ngồi trước sau của mọi người cơ bản không thay đổi.

Cũng vì lý do này, mặc dù việc để một học sinh sắp xếp chỗ ngồi rất dễ gây ra tranh cãi và xung đột, nhưng thực tế, rất ít khi có ai có ý kiến gì về chỗ ngồi, bởi vì thực chất bảng sắp xếp chỗ ngồi này được lập theo quy tắc.

Hầu hết các cán bộ lớp đều là người trong nhóm nhỏ của La Giản Đinh, lớp trưởng cũng không ngoại lệ, do đó, bạn cùng bàn và bạn ngồi trước sau của La Giản Đinh đều là bạn thân của cô ta, thậm chí có thể nói là thành viên cốt cán trong nhóm nhỏ của cô ta.

Theo lời Thẩm Nho, bạn bè của La Giản Đinh đột nhiên đồng loạt quyết định tránh xa cô ta, chẳng lẽ giữa La Giản Đinh và những người bạn thân của cô ta đột nhiên xuất hiện mâu thuẫn không thể hòa giải sao?

Thẩm Nho không biết Trần Duyên Tri đang nghĩ những điều này, thầy ấy tiếp tục nói: “Nhưng thầy nghĩ, có lẽ thầy cũng chưa thực sự hiểu hết về một số học sinh trong lớp.”

“Các em ấy thể hiện như thế nào trước mặt thầy, có thể chỉ là để cho thầy thấy, chứ không phải là bộ mặt thật của các em ấy khi đối diện với bạn bè.”

Trần Duyên Tri thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về phía Thẩm Nho. Cô vốn nhạy bén, có khả năng nhìn thấu lòng người, lúc này đương nhiên cũng có thể nhận ra, Thẩm Nho thực sự đang tự xét lại mình vì chuyện này.

Lẽ ra Trần Duyên Tri có thể nhân cơ hội này kể vài chuyện xấu của La Giản Đinh, dẫn dắt Thẩm Nho một cách mơ hồ, khiến ấn tượng của thầy ấy về La Giản Đinh hoàn toàn xấu đi. Dù sao cô rất giỏi làm những việc này, sự thông minh của cô có thể giúp cô làm những việc như thế rất tự nhiên, không để lại dấu vết.

Nhưng cuối cùng Trần Duyên Tri vẫn không nói gì cả.

Cô cố tình xoa dịu cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn, cười nói: “Nếu theo ý thầy nói, thì em cũng có thể như vậy mà, trước mặt thầy thì ngoan ngoãn, rồi trước mặt người khác thì ra oai vênh váo gì đó—”

Thẩm Nho lắc đầu cười, nhìn cô với ánh mắt rất dịu dàng, đầy ý cười: “Làm sao có thể giống nhau được.”

“Duyên Tri em là người như thế nào, thầy rất rõ. Dù sao em cũng đã nói chuyện với thầy nhiều lần như vậy rồi, làm sao thầy có thể không phân biệt được em đang câu nệ phụ họa hay là thật lòng chứ?”

Trần Duyên Tri sững người, cô nắm chặt cuốn sách trong tay, một góc nào đó trong lòng bỗng trở nên ấm áp, cô cố ý mỉm cười nói: “Hóa ra em đã bị thầy nhìn thấu rồi sao?”

Thẩm Nho cười ha hả, đôi mắt đầy ý cười nhìn cô: “Em ấy à, tính cách của em chính là như vậy đấy. Ngay từ đầu khi tiếp xúc đã không thích đón ý nói hùa với người khác, cho dù người ta vì thế mà ghét em hay thích em, em đều không quan tâm. Bởi vì em vốn coi nhẹ cái nhìn của người ngoài, coi trọng suy nghĩ của mình.”

“Tất nhiên, không phải thầy đang trách em, mà thật ra đây là chuyện tốt.”

Trần Duyên Tri thản nhiên nhìn thẳng Thẩm Nho: “Đón ý nói hùa theo người khác thì có tác dụng gì chứ? Sau khi quan hệ trở nên thân thiết rồi thì cũng phải để đối phương thấy được con người thật của mình thôi, giả vờ chỉ khiến vấn đề trở nên phức tạp hơn. Nếu ngay từ đầu đã thẳng thắn với nhau, ngược lại có thể tránh được những hiểu lầm đó, cuối cùng những người ở lại bên cạnh sẽ là những người phù hợp nhất.”

Thẩm Nho khen ngợi: “Em nói rất đúng.”

Cuộc trò chuyện với Thẩm Nho kết thúc, Trần Duyên Tri trở về lớp học, trên đường đi vừa hay đi ngang qua chỗ ngồi của La Giản Đinh. Vốn dĩ sau giờ học thường sẽ có một nhóm người thích tụ tập quanh chỗ ngồi để trò chuyện, giờ không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn mỗi La Giản Đinh ngồi một mình tại chỗ đọc sách.

Trần Duyên Tri trở về chỗ ngồi rồi bèn thu hồi ánh mắt, đang định mở sách ra, khóe mắt liếc qua người bên ngoài cửa sổ, đột nhiên khựng lại.

Bên ngoài cửa sổ, ở mép hành lang, Tưởng Hân Vũ đang đứng nói chuyện với mấy cô gái mà Trần Duyên Tri rất quen mặt, như thường lệ, Tưởng Hân Vũ mỉm cười, trông có vẻ đáng yêu và xinh xắn, đôi mắt cũng sáng long lanh.

Mấy cô gái đó chính là những người ngồi bên cạnh La Giản Đinh, những người bạn thân của cô ta.

Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến thế? Trần Duyên Tri chợt nhớ ra cảnh tượng khi cô mới đến lớp này, lúc đó Tưởng Hân Vũ còn đối xử với La Giản Đinh theo kiểu cầu gì được nấy, lúc đó La Giản Đinh có uy biết bao, đi đâu cũng có mấy người bạn đi cùng, còn Tưởng Hân Vũ thì luôn chỉ có một mình.

Lúc này, hoàn cảnh của hai bên dường như đã hoàn toàn đảo ngược.

Cô gái ngồi trước mặt hạ thấp giọng cười khúc khích, có vẻ như đang bàn tán gì đó, âm thanh truyền vào tai Trần Duyên Tri:

“La Giản Đinh cũng có ngày hôm nay sao?”

“Làm nhiều chuyện thất đức quá nên bị quả báo thôi.”

“Tôi nhìn thấy nhóm nhỏ của họ là đã chóng hết cả mặt rồi, giờ họ tan rã như vậy, thật sự quá tốt.”

Tiếng chuông vào lớp chói tai vang lên, cuộc thảo luận của hai cô gái ngồi phía trước cũng tạm dừng trong tiếng chuông. Những người bên ngoài lớp học lần lượt đi vào, Tưởng Hân Vũ và mấy nữ sinh kia cũng đã kết thúc cuộc trò chuyện, từng nhóm hai, ba người đi về chỗ ngồi của mình.

Trần Duyên Tri đã lờ mờ hiểu được điều gì đó từ cuộc đối thoại vừa rồi của hai cô gái, nhưng cô vẫn viết một mảnh giấy nhỏ đưa cho Tưởng Hân Vũ khi cô ấy vừa ngồi xuống, giấy trắng mực đen, chỉ vỏn vẹn vài nét: [Cậu làm xong rồi à?]

Tưởng Hân Vũ chỉ liếc nhìn một cái, lập tức cầm bút viết câu trả lời, đẩy tờ giấy trắng đó về:

[Ừm, đã kết thúc cả rồi.]

Trần Duyên Tri vừa nhìn thấy câu trả lời này lập tức ngầm hiểu, cuối cùng cũng đã biết được nguyên nhân của tất cả những hiện tượng kỳ lạ kia.

“Cậu đã làm thế nào vậy?”

Gió hành lang thổi qua những ngọn cây cao, Trần Duyên Tri dựa vào tường, tay cầm bình nước, đang nhìn Tưởng Hân Vũ uống nước bằng cốc.

“Rất đơn giản.” Tưởng Hân Vũ vừa uống nước xong, giọng nói nghe có vẻ trong hơn bình thường vài phần: “Giống như cách tôi đối phó với Tôn Lạc trước đây thôi.”

Trần Duyên Tri khựng lại, nhận ra điều gì đó: “Tôn Lạc?”

Tưởng Hân Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu thật sự nghĩ rằng, chỉ một mình tôi có thể biết được nhiều chuyện như vậy sao?”

Trần Duyên Tri đã hơi hiểu ra: “Vậy nên vụ việc của Tôn Lạc lúc đó, còn có người khác cùng tính kế với cậu.”

“Để tôi đoán xem, không phải là Trương Tiêm Chương đấy chứ?”

Tưởng Hân Vũ thừa nhận: “Ừm, chính là Trương Tiêm Chương đã nói cho tôi biết chuyện Tôn Lạc và bạn trai đi đến tòa nhà thực nghiệm.”

Lần này Trần Duyên Tri thực sự ngạc nhiên: “Trương Tiêm Chương ghét Tôn Lạc đến vậy à?”

“Những người từng coi nhau là bạn tốt, tình cảm sâu đậm, khi phản bội và trả thù lại càng tàn nhẫn hơn, bởi vì một đầu của yêu thương chính là hận thù.” Tưởng Hân Vũ nói: “Tất nhiên, lúc đầu Trương Tiêm Chương không ghét Tôn Lạc đến thế, giữa họ cũng có một số hiểu lầm, tôi đã gây chia rẽ trong đó.”

“Nhưng sự chia rẽ của tôi cùng lắm cũng chỉ là ngòi nổ thôi.” Tưởng Hân Vũ cười cười: “Nếu tình cảm giữa họ vốn không có vấn đề, làm sao sự chia rẽ của tôi lại có hiệu quả đến thế được?”

Trần Duyên Tri: “Vậy còn Mao Duy Á, Lục Như Diệp, Nguyễn San San và Tề Mẫn Duệ thì sao? Họ đóng vai trò gì trong chuyện này?”

Tưởng Hân Vũ: “Nguyễn San San biết tất cả mọi chuyện, cậu ta vốn có thể nói sự thật cho Tôn Lạc biết, nhưng cậu ta không nói, ngược lại sau khi Tôn Lạc gặp chuyện lại coi đó như trò cười kể cho người khác nghe. Về việc tố cáo thì cậu ta không giúp tôi gì cả, nhưng chuyện của Tôn Lạc lan truyền rộng rãi như vậy, đến nỗi sau này cậu ta vẫn bị người ta bàn tán sau lưng thảm hại đến thế, cũng là nhờ công của Nguyễn San San.”

“Tôi cũng không biết cậu ta có tâm lý gì, nhưng tôi đoán có lẽ cậu ta vốn chỉ diễn kịch với Tôn Lạc thôi, rất có thể cậu ta chưa bao giờ coi Tôn Lạc là bạn cả. Không muốn giúp tôi chỉ vì sợ gây họa cho mình, cậu ta chỉ muốn dựa hơi người khác, rồi làm chuyện dễ dàng nhất là bỏ đá xuống giếng.”

“Mao Duy Á là người giả vờ giỏi nhất. Nếu không phải cậu ta chủ động tìm đến tôi, tôi cũng không biết cậu ta ghét Tôn Lạc đến thế.”

“Lúc đó sau khi Tôn Lạc và cậu ta cãi nhau, vốn dĩ những người khác trong nhóm nhỏ của Tôn Lạc vẫn muốn chơi với Mao Duy Á, nhưng Tôn Lạc lại nói xấu sau lưng cậu ta với họ, những người đó nể mặt Tôn Lạc nên không nói chuyện với Mao Duy Á nữa.”

“Mao Duy Á từ nhân vật dẫn đầu trong nhóm nhỏ được yêu thích nhất lớp, bỗng chốc trở thành người bị gạt ra rìa thậm chí không có ai cùng tan học buổi tối, cậu ta lại là kiểu người cực kỳ coi trọng thể diện, giờ nghĩ lại chắc cậu ta đã sớm căm hận Tôn Lạc lắm rồi? Nên mới đồng ý ngay khi tôi đề xuất, còn chủ động giúp tôi sao chép video giám sát nữa.”

“Lục Như Diệp chỉ là gió chiều nào theo chiều ấy thôi, cậu ta là nực cười nhất. Có lẽ khác với những gì cậu nghĩ, cậu ta không tham gia vào kế hoạch này, thậm chí cậu ta cũng không biết sự thật. Nhưng cậu ta đã cảm nhận được sự bất mãn của Trương Tiêm Chương và Nguyễn San San từ lâu, cũng biết bọn họ mắng chửi sau lưng Tôn Lạc, chỉ cần cậu ta tiết lộ cho Tôn Lạc một chút về sự bất thường của họ, có lẽ Tôn Lạc đã không nói cho Trương Tiêm Chương biết chuyện mình sẽ đến tòa nhà thực nghiệm, và tất cả những gì xảy ra sau đó cũng sẽ không còn tồn tại nữa.”

“Nhưng Lục Như Diệp đã không làm vậy. Cậu biết cậu ta đang cân nhắc điều gì không? Cậu ta luôn nghĩ xem mình nên đứng về phía nào, nếu đứng sai phía, cậu ta sẽ trở thành người bị nhiều người tẩy chay nhất! Cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến Tôn Lạc, Trương Tiêm Chương và Nguyễn San San đang làm gì, cậu ta chỉ quan tâm liệu mình có bị ảnh hưởng không, có thể tiếp tục hưởng lợi từ nhóm nhỏ không!”

“Ồ, còn phải cảm ơn cô bạn thân Khương Chí Nhứ của cậu nữa. Nếu không phải Khương Chí Nhứ và Tôn Lạc cãi nhau to, có lẽ Lục Như Diệp còn chưa chọn đứng về phía nào nhanh như vậy đâu.”

Trần Duyên Tri khựng lại, ký ức nhanh chóng ùa về, cô nhớ lại cảnh tượng đêm đó, sau khi Khương Chí Nhứ cãi nhau với Tôn Lạc, đã ôm cô khóc trong đêm, rồi ngày hôm sau Khương Chí Nhứ đã đi tìm giáo viên để đổi chỗ ngồi. Sau khi đổi chỗ ngồi, quả thật Lục Như Diệp đã đến tìm Khương Chí Nhứ, đồng thời hỏi cô ấy có thật sự cãi nhau với Tôn Lạc không.

Nói đến đây, giọng điệu của Tưởng Hân Vũ chậm lại một chút: “… Còn về Tề Mẫn Duệ, tôi chỉ có thể nói có lẽ cậu ta là người duy nhất thật lòng với Tôn Lạc. Sau khi Tôn Lạc gặp chuyện, cậu ta là người duy nhất trong nhóm nhỏ đó giúp Tôn Lạc giải thích với mọi người xung quanh, ai hỏi cậu ta, cậu ta cũng đều nói tốt cho Tôn Lạc.”

“Chỉ tiếc là, sau đó cậu ta và Tôn Lạc cũng không còn liên lạc gì nữa, Tôn Lạc tưởng cậu ta cũng tham gia vào những chuyện đó, nên cũng chặn cậu ta luôn. Nhưng dù không chặn cũng chẳng thay đổi được gì, sau khi chia lớp, hai người họ ở hai lớp cách xa nhau, tình bạn vốn đã mong manh lại thêm nhiều trở ngại, còn có thể tiếp tục làm bạn tốt được bao lâu nữa chứ?”

Đến đây, cuối cùng Trần Duyên Tri cũng biết được toàn bộ sự thật về vụ việc của Tôn Lạc hồi lớp 10.

Trần Duyên Tri liếc nhìn Tưởng Hân Vũ, Tưởng Hân Vũ cũng nhìn thẳng vào mắt cô, dường như đang quan sát phản ứng và biểu cảm của cô.

Sắc mặt Trần Duyên Tri bình thản, cô vẫn luôn không nói gì, cho đến bây giờ mới mở miệng: “Uống thêm ngụm nước đi.”

Tưởng Hân Vũ nhìn phản ứng của cô, bỗng cười cười, dường như một lúc sau mới thả lỏng:

“Vậy nên Trần Duyên Tri, cậu hiểu rồi chứ? Tôi cũng đối phó với La Giản Đinh như vậy đấy.”

Trần Duyên Tri cụp mắt: “Ừm, tôi hiểu rồi.”

Lúc đầu Trần Duyên Tri đã thấy kỳ lạ, với tính cách và thủ đoạn như của Tưởng Hân Vũ, làm sao có thể để mặc La Giản Đinh bắt nạt và sai khiến. Cho đến sau khi nói chuyện với Tưởng Hân Vũ, cô mới hiểu, đây cũng là chiến lược của Tưởng Hân Vũ.

Tưởng Hân Vũ thật sự đã làm được. Nhờ vào đó, cô ấy dần dần thâm nhập vào nội bộ nhóm nhỏ của La Giản Đinh, dò xét được những mâu thuẫn ngấm ngầm giữa mỗi người, sau đó sử dụng lợi thế của mình là khả năng cung cấp giá trị cảm xúc để nắm bắt được một số bí mật vô cùng quan trọng trong đó.

Cô ấy đã âm mưu trong một thời gian dài, cũng vì thế mà phải chịu đựng rất lâu, cuối cùng đã dệt xong tấm lưới trời này.

Trần Duyên Tri cũng không biết Tưởng Hân Vũ đã làm những gì, cô chỉ biết rằng cuối cùng La Giản Đinh thất thế, nhóm nhỏ của cô ta tan rã trong chốc lát, những người bạn thân của cô ta cũng đều chọn cách rời bỏ cô ta.

Trần Duyên Tri: “Tại sao không chọn cách nói những chuyện này với thầy cô?”

Tưởng Hân Vũ đến lớp này chưa lâu đã có xích mích với La Giản Đinh. La Giản Đinh lợi dụng nhược điểm là cô ấy mới đến lớp này, đã bắt nạt cô ấy trong một thời gian dài, mà giữa việc nói với thầy cô và âm thầm chịu đựng, Tưởng Hân Vũ đã chọn cách nhẫn nhịn và âm mưu trả thù.

Tưởng Hân Vũ im lặng, gió càng lúc càng lớn, thổi tung những sợi tóc mái mỏng trước trán cô ấy.

Tưởng Hân Vũ khẽ lên tiếng, như thể đang kể một câu chuyện không thuộc về mình: “Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy.”

“Tôi đã từng hối tiếc. Giá như tôi có thể tin tưởng thầy cô thì tốt biết mấy.”

Nếu không trải qua thất vọng, làm sao có thể bỏ đi cách giải quyết dễ dàng, mà chọn cách khó khăn hơn.

Tưởng Hân Vũ: “Trần Duyên Tri, có lẽ tôi chưa từng nói với cậu. Thực ra hai năm cấp hai của tôi đều đã trải qua trong bạo lực học đường.”

Tưởng Hân Vũ từng là nạn nhân của bạo lực học đường. Từ nhỏ, cô ấy thường xuyên phải chuyển trường theo công việc của ba mẹ, vì vậy gần như không có bạn thân nào. Trước lớp 9, cô ấy không học ở trường Tín Nhã, mà là ở một trường cấp hai nhỏ hơn và hẻo lánh hơn.

Trường cấp hai đó không thể so với Tín Nhã, điểm chuẩn thấp, phong cách và kỷ luật nhà trường lộn xộn, trong đó có rất nhiều học sinh hư, giáo viên cũng chỉ đến để tích lũy kinh nghiệm, coi đó như là trạm trung chuyển trong sự nghiệp, gấp rút chuyển đến dạy ở các trường cấp hai tốt hơn.

Mà, do thường xuyên chuyển trường, ba mẹ không quan tâm chăm sóc đầy đủ, nên Tưởng Hân Vũ đã hình thành tính cách nhút nhát yếu đuối, trầm lặng ít nói, vốn đã không được người khác yêu thích, trong môi trường như vậy càng bị bắt nạt nhiều hơn.

Ở các trường cấp hai bình thường trong thành phố lớn, ngoài việc bạo lực đổ máu, còn có rất nhiều cách hành hạ người khác.

Tưởng Hân Vũ đã trải qua hai năm như ác mộng, lúc đó cô ấy cũng từng cầu cứu thầy cô, nhưng thầy cô chỉ gọi những người bắt nạt cô ấy đến mắng mỏ, những người đó bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực tế sau lưng còn bắt nạt cô ấy dữ dội hơn, lại đi tìm thầy cô thì cũng chỉ nhận được ánh mắt khó chịu; cô ấy cũng từng cầu cứu ba mẹ, nhưng ba mẹ chỉ quan tâm đến thành tích học tập của cô ấy, thấy cô ấy không bị thương nên cũng không để tâm, ngược lại còn khuyên cô ấy thay đổi tính cách kỳ quặc, học cách giao tiếp với người khác.

Lúc đó Tưởng Hân Vũ gần như tuyệt vọng. Cô ấy chỉ có thể nhục nhã chịu đựng sự bắt nạt không dứt, cho đến khi công việc của ba mẹ một lần nữa được điều chuyển, vào cuối lớp 8, cô ấy mới có cơ hội thoát khỏi nơi tăm tối không ánh mặt trời đó, đến trường Tín Nhã.

Nhưng sau hai năm chịu bắt nạt, tính cách của Tưởng Hân Vũ đã thay đổi rất nhiều, cô ấy càng trở nên trầm lắng hơn, sự trầm lắng ấy to lớn bao trùm, chỉ có tỉ mỉ mổ xẻ mới có thể phát hiện ra nỗi oán hận và tiếng than khóc ẩn chứa bên trong.

Sau khi đến trường Tín Nhã, Tưởng Hân Vũ cũng đã cố gắng hòa nhập vào lớp mới, nhưng đó cũng chỉ là vô ích. Sau hai năm cấp hai, các nhóm trong lớp đã hình thành và bén rễ, một học sinh mới đến lớp vào năm cuối với tính cách kỳ quặc ít nói, lại càng khó hòa nhập vào tập thể.

Cho đến lần đó, một đàn anh lớp 9 đột nhiên bắt đầu theo đuổi Tưởng Hân Vũ, không ngừng quấy rối Tưởng Hân Vũ bất chấp sự từ chối của cô ấy, mà đàn chị thích đàn anh kia cũng nghe tin đến gây khó dễ cho Tưởng Hân Vũ.

Cuối cùng, sự tích tụ to lớn của bóng tối và oán hận dưới lớp vỏ trầm lắng ấy cũng đã bùng nổ.

Lần đầu tiên Tưởng Hân Vũ sử dụng biện pháp tố cáo. Cô ấy viết một lá thư tố cáo, chọn đúng ngày lãnh đạo Sở Giáo dục đến kiểm tra, treo lá thư tố cáo lên tay nắm cửa phòng Hiệu trưởng.

Mọi thứ đều diễn ra như cô ấy dự đoán, đàn chị kia bị ghi phạt, đàn anh lớp 9 cũng bị phê bình giáo dục.

Chính là từ giây phút đó, lòng thiện lương và sự khoan dung của cô ấy dần bắt đầu tan biến.

Cô gái tóc ngắn đứng bên lan can, hàng mi rủ xuống in bóng lên hốc mắt như một lớp tro tường: “Tôi cũng đã từng nghĩ đến việc bắt đầu lại, tôi cũng không muốn mình trở thành như bây giờ.”

“Nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn trở nên độc ác và không từ thủ đoạn chứ? Ai mà chẳng muốn làm một người ngây thơ thiện lương và thuần khiết tốt đẹp.”

Sau khi thi đỗ vào trường Trung học Đông Giang, Tưởng Hân Vũ cũng đã từng hy vọng có thể bắt đầu lại ở cấp ba.

Vì thế, cô ấy đã cắt bỏ mái tóc dài rối bù trước đây, đổi sang kiểu tóc ngắn phù hợp với mình hơn, thay đổi tóc mái dày và kính gọng đen thành tóc mái mỏng nhẹ và kính áp tròng.

Cô ấy cố gắng thay đổi tính cách của mình, trở nên vui vẻ hoạt bát, giỏi đoán ý người, cũng vì thế mà đã học vô số cách nói khen ngợi, khích lệ và an ủi người khác.

Cô ấy học cách ăn mặc và trang điểm, học tất cả những gì mà các cô gái hiện nay thích, những ngôi sao nổi tiếng đang hot, phim truyền hình và chương trình giải trí ăn khách, cô ấy cố gắng hết sức để khiến bản thân trông có vẻ thú vị và giỏi nói chuyện, đầy sức sống nhưng không tỏ ra gượng ép.

Những nỗ lực của Tưởng Hân Vũ không uổng phí, trong vài tháng đầu của lớp 10, cô ấy đã trải qua một khoảng thời gian rất tuyệt vời. Có bạn tốt, được mọi người yêu thích, thành tích xuất sắc, được chấp nhận, được yêu mến — cô ấy đã trở thành kiểu học sinh mà cô ấy từng muốn trở thành nhất, sống cuộc sống học đường mà cô ấy từng mơ ước.

Và tất cả những điều này đều kết thúc trong những tin đồn mà Tôn Lạc lan truyền.

“Tưởng Hân Vũ, tôi có thể hỏi cậu một câu hỏi không?”

Trần Duyên Tri nhìn Tưởng Hân Vũ: “Tại sao lúc đó cậu lại chủ động tỏ tình với Thục Cẩm Trạch, và đến với cậu ta?”

“Rõ ràng là lúc đó, cậu ta mới vừa chia tay với Tôn Lạc, và cậu cũng biết đấy, Tôn Lạc lại là kiểu người bốc đồng dễ nổi nóng.”

Trong đôi mắt của Tưởng Hân Vũ lóe lên một tia sáng nhỏ, cô ấy khẽ lên tiếng: “Cậu có biết tại sao không?”

“Bởi vì tôi đã thích Thục Cẩm Trạch rất lâu rồi, từ hồi cấp hai, tôi đã thích cậu ta. Và lý do tôi thích cậu ta, chỉ đơn giản là vì cậu ta đã đưa cho tôi một tờ khăn giấy khi tôi khóc.”

Khi Tưởng Hân Vũ còn ở trường cấp hai cũ, cô ấy đã từng gặp Thục Cẩm Trạch. Lúc đó cô ấy vừa mới bị bắt nạt xong, trốn trong góc im lặng cắn tay khóc đến thở không ra hơi, mà Thục Cẩm Trạch đã xuất hiện vào lúc đó.

Khi đó cậu thiếu niên nhìn thấy có người co ro khóc trong góc, bước chân lập tức dừng lại, cậu ta vội vàng đi đến ngồi xổm bên cạnh Tưởng Hân Vũ, nhỏ giọng dò hỏi: “Cậu sao vậy, không sao chứ?”

“Có chuyện gì vậy, sao cậu lại một mình khóc ở đây? Cậu học lớp nào, có cần tôi đưa cậu đi tìm thầy cô không?”

Được an ủi, Tưởng Hân Vũ càng khóc dữ dội hơn, Thục Cẩm Trạch bất lực nhìn cô ấy, lấy ra một gói giấy ăn từ trong túi, rút một tờ đưa cho cô ấy, nhẹ nhàng dỗ dành: “Này, đừng khóc nữa, lau nước mắt đi nào.”

“Con gái khóc nhiều sẽ không đẹp đâu nhé.”

Chỉ vì một tờ giấy ăn và vài câu an ủi đó, Tưởng Hân Vũ đã nhớ mãi không quên Thục Cẩm Trạch trong ba năm.

Một tình cảm nhỏ nhoi biết bao, buồn cười biết bao, không đáng kể đến mức nào, trong những ngày u ám nghẹt thở, chút xúc động nhỏ bé đó đã trở thành ánh bình minh và ban ngày bất ngờ xâm nhập, dưới sự thôi thúc của hy vọng và mong đợi về những điều tốt đẹp, đã được phóng đại vô hạn thành thứ gọi là “tình yêu”. Nhưng sau khi Tưởng Hân Vũ thực sự ở bên Thục Cẩm Trạch, cô ấy mới nhận ra, đó hoàn toàn không phải là tình yêu, đó chỉ là sự cảm động đầy tội nghiệp và hèn mọn của bản thân lúc còn nhỏ, chỉ là niềm hy vọng mà cô ấy tô vẽ thêm và gán ghép cho mình để tự cứu lấy bản thân mà thôi.

Thục Cẩm Trạch thực ra là một người nhu nhược. Cậu ta biết rõ cô ấy đang bị Tôn Lạc gây khó dễ, nhưng không dám đối đầu trực diện với Tôn Lạc; khi đối mặt với vô số tin đồn nhắm vào Tưởng Hân Vũ, cậu ta cũng không chọn cách bảo vệ cô ấy.

Khi cô ấy ngồi trong văn phòng, đau khổ chịu đựng hết thảy những câu hỏi của giáo viên chủ nhiệm và ánh mắt chế giễu của Tôn Lạc, cô ấy trở lại bên cạnh Thục Cẩm Trạch, chỉ để nhận được một câu “May mà thầy cô không gọi tôi đến để mắng”.

Tưởng Hân Vũ luôn hiểu rõ. Những gì phá hủy cô ấy không chỉ là những năm tháng đen tối trong quá khứ và sự ức hiếp của Tôn Lạc, mà còn là sự thất vọng cũng như nhận thức rõ về con người Thục Cẩm Trạch. Nếu nói rằng những bất hạnh đã trải qua ở cấp hai và những bất công gặp phải sau khi lên cấp ba đều là thuốc nổ đã chôn vùi từ lâu, thì câu nói đó của Thục Cẩm Trạch chính là ngòi nổ, là giọt nước nhỏ bé cuối cùng đổ vào chiếc ly đầy(*).

(*)Nguyên văn là cọng rơm nhẹ bẫng cuối cùng đặt lên lưng lạc đà, là câu thành ngữ nước ngoài.

Người mà cô ấy vẫn luôn nhớ mãi không quên từ thuở thiếu thời, thực ra cũng chỉ đến thế.

Vào khoảnh khắc nhìn thấu Thục Cẩm Trạch, Tưởng Hân Vũ hoàn toàn tuyệt vọng.

Nỗi oán hận và đau xót trong lòng trào dâng không thể dập tắt, Tưởng Hân Vũ nhận ra rằng cô ấy không thể im lặng nữa, cũng không thể tiếp tục chịu đựng nữa, cô ấy chỉ muốn nhìn thấy những kẻ đã phá hủy cuộc sống của mình phải đau khổ. Nếu con đường bình thường không thể mang lại công bằng cho cô ấy, nếu chính cái gọi là công bằng và khoan dung đã phá hủy hy vọng của cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ dùng sự bất công để đối xử với người khác, cô ấy sẽ không còn khoan dung, cũng không còn nhân từ nữa.

Cuối cùng cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ con người thiện lương, dịu dàng, yếu đuối của mình, bước lên con đường không thể quay đầu.

Cho đến ngày hôm nay, đôi khi Tưởng Hân Vũ cũng từng nhớ lại quãng thời gian đã qua. Cô ấy cũng từng tưởng tượng, nếu không có Tôn Lạc và Thục Cẩm Trạch, liệu thời cấp ba của cô ấy có thể trôi qua một cách ấm áp và bình thường không, cô ấy sẽ giống như vô số học sinh bình thường khác, trải qua những năm tháng quý giá và đáng nhớ nhất trong đời, mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian này, đều sẽ là màu hồng tươi đẹp.

Cô ấy không đòi hỏi bao nhiêu, nhưng lại chưa bao giờ được như ý muốn.

Những quá khứ và con người đó, dù có liên quan đến hiện tại hay không, cuối cùng cũng chậm rãi kết thúc trong ảm đạm mờ tối.

Ánh nắng bên ngoài hành lang yếu ớt, mây đen che phủ bầu trời. Tưởng Hân Vũ nhìn bầu trời xám xịt, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu: “Có lẽ nói ra những lời này, nghe có vẻ như đang kể khổ thật, nhưng Trần Duyên Tri à, tôi không cảm thấy mình đáng thương, tôi cũng sẽ không còn cảm thấy mình đáng thương nữa—”

Trần Duyên Tri nhìn cô ấy, giọng nói rất nhẹ, như thể đang khẳng định, lại như thể đang an ủi:

“Ừ, cậu không đáng thương.”

Tưởng Hân Vũ từ từ ngước mắt lên nhìn, cho đến khi đối diện với ánh mắt của Trần Duyên Tri.

“Tưởng Hân Vũ, những người tự mình bước ra khỏi quá khứ và bóng tối mới là những người giỏi nhất.” Ánh mắt Trần Duyên Tri nhìn cô ấy sáng ngời, mang theo sự dịu dàng hiếm có: “Tôi ngưỡng mộ cậu còn chưa kịp, làm sao có thể cảm thấy cậu đáng thương được.”

Tưởng Hân Vũ ngẩn ngơ nhìn Trần Duyên Tri, cô ấy cắn môi, cảm xúc trong đôi mắt cuộn trào, dâng lên mãnh liệt, rồi cô ấy thở hắt ra, như thể đang cười, nhưng lại nghẹn ngào khàn giọng:

“Ừ, Trần Duyên Tri, cậu nói đúng.”

Có vẻ như cô ấy đã đợi một câu nói như vậy từ rất lâu rồi. Đến nỗi lúc này khi đột nhiên nghe thấy, toàn thân bỗng nhiên thả lỏng, cảm giác muốn khóc trào lên trong lòng.

Tưởng Hân Vũ lẩm bẩm điều gì đó, lần trước, Trần Duyên Tri không nghe thấy, và lần này, cô vẫn không nghe thấy:

“… Giá như gặp được cậu sớm hơn thì tốt biết mấy.”

Nếu gặp được một người như vậy ở cấp hai, nếu từng có một tia sáng như vậy chiếu vào cuộc đời mình, có lẽ cô ấy đã trở thành một người hoàn toàn khác với bây giờ.

Tựa như đã đến muộn thật lâu, nhưng cuối cùng, tia sáng ấy cũng sẽ đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK