Lôi Sơ Mạn ý thức được một vấn đề, "Cái Khiết viết tên Vân Thiều, Vân Thiều viết tên cô gái địa ngục, cô gái địa ngục chết rồi vậy là ai giết?” Nhân quả rơi xuống trên người của ai?”
Tần Giản: "Cái tên cô gái địa ngục là thật sao? Làm sao có tác dụng được? Hơn nữa lúc trước Vân Thiều không vào được trang web đó mà, sao giờ lại vào được?"
Bách Tinh Thần: "......”
“Hai người các cậu cùng đưa ra nhiều vấn đề như vậy, Vân Thiều biết trả lời người nào trước đây?”
Lôi Sơ Mạn: "Từng người một.”
Tần Giản: "Không vội, từ từ sẽ đến lượt.”
Tô Vân Thiều cũng phục hai người bọn họ, bình thường không có việc gì thì đấu võ mồm, đến lúc có việc lại rất ăn ý.
"Bây giờ đã biết mấu chốt để vào trang web là oán khí, vậy thì không phải tớ có thể dễ dàng vào rồi sao? Cô gái địa ngục chỉ là một danh hiệu, nhưng nói cho cùng cái tên là do con người đặt, cũng không phải duy nhất, khi cái tên và danh hiệu này được đại đa số mọi người công nhận thì chính là đã có ý nghĩa rồi."
“Lúc vào trang web mà hiện ra cái khung kia thật ra đó là một phần khế ước đã được ngụy trang, khi viết tên lên đó cũng đồng nghĩa với việc đã ký khế ước chuyển nhượng nhân quả, lệ quỷ thay bạn giết người, nhân quả tự mình mang. Khi lệ quỷ giết người đã chết thì khế ước sẽ mất hiệu lực, chân tướng và nhân quả sẽ một lần nữa xoay chuyển, sẽ không rơi vào người vô tội”.
Về phần lệ quỷ làm sao có thể đảm bảo rằng mình không giết lầm người trùng tên trùng họ... Tô Vân Thiều có mấy suy đoán, dự định sẽ hỏi Diêm Vương sau.
"Cô gái địa ngục nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng vừa rồi nhìn cậu bắt cô ta, dường như có vẻ rất dễ dàng?”
Trong cái nhìn khó hiểu của Bách Tinh Thần, Tô Vân Thiều chỉ vỗ vai Triệu Tình Họa một cái, điều đó quá dễ dàng.
Thực ra từ khi viết xuống bốn chữ "Cô gái địa ngục" trên trang web, để phòng ngừa vạn nhất Tô Vân Thiều đã liên tục mở ra tâm nhãn.
Mắt Âm Dương không cách nào phân biệt được một người có bị quỷ hồn nhập thân hay không, Diêm Vương Ấn cũng chỉ có thể sử dụng trong chốc lát, mắt Phật sẽ làm hao phí phần lớn nguyên khí trong cơ thể, còn tâm nhãn có thể mở nhưng không thể mở lâu được, chỉ có thể cách một khoảng thời gian mới mở một lần, cũng không hề thoải mái như người ngoài nghĩ.
Lệ quỷ không bị trúng khích tướng, chạy đi tìm Cao Nhiên và Tiêu Thành, sẽ có một trận đánh nhau kịch liệt, kết quả khó đoán.
Nếu lệ quỷ bị trúng khích tướng, chạy tới giết Tô Vân Thiều thì một người một quỷ sẽ ở trong cơ thể của cô mở ra cuộc chiến nguyên khí và âm khí đấu đá khốc liệt, ít nhiều sẽ có thương tổn.
Ai biết được lệ quỷ kia lại chọn loại thứ ba là chạy tới nhập vào cơ thể của Triệu Tình Họa, bị Tô Vân Thiều đã mở tâm nhãn phát hiện, liền khống chế người và lệ quỷ cùng một chỗ giao cho Diêm Vương xử lý.
Vận khí của lệ quỷ thật xui xẻo.
Sau khi nghe giải thích xong, mấy người mới nhận ra được việc bắt quỷ cũng phải dùng đến binh pháp, thật không dễ dàng.
Trần Tinh Nguyên như nhận ra điều gì: "Cho nên vụ tự sát của em cũng là do bị quỷ nhập vào người?"
“Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, tớ không thấy trên người cậu có dấu vết bị nhập, nhưng theo lẽ thường mà nói nó có thể nhập vào Triệu Tình Họa hai lần thì cũng có thể nhập vào cậu hai lần, không nên lơ là cảnh giác”.
Tô Vân Thiều nghĩ tới sát khí trên người Trần Tinh Nguyên không có làm hại cậu ta, "Làm thế nào mà cậu có thể tỉnh lại giữa chừng được?"
Trần Tinh Nguyên hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, "Ban ngày, sau khi em và nhóm bạn học thi đấu xong một trận bóng rổ thì khá mệt. Sau khi trở về thì ngâm trong bồn tắm. Những chuyện trước khi tắm vẫn còn nhớ rõ nhưng sau đó thì..."
“Đúng rồi” Trần Tinh Nguyên nhớ lại, "Em đột nhiên giống như nghe được một tiếng mèo kêu thảm thiết, nhưng khi hỏi người nhà thì mọi người đều nói không có nghe thấy."
Tần Giản: "Hiện tại nhiều người nuôi mèo như vậy, còn có mèo hoang, nghe thấy tiếng mèo kêu cũng là bình thường.”
Lôi Sơ Mạn: "Nói đến tiếng mèo kêu thảm, nó bị cái gì dọa sợ à?”
Triệu Tình Họa: "Không phải nói mắt mèo có thể nhìn thấy quỷ sao? Không chừng con mèo kia đã nhìn thấy quỷ, bị dọa sợ mới kêu như vậy?”
Bách Tinh Thần có ý kiến khác: "Mèo có thể nhìn thấy quỷ thì không nói, nhưng nếu là mèo bình thường thì tại sao chỉ có một mình Trần Tinh Nguyên nghe được tiếng mèo kêu?”
Manh mối quá ít, Tô Vân Thiều cũng không thấy được gì, chỉ thảo luận phân tích như vậy, không rút ra được kết quả gì.
“Đôi khi, người không nhìn thấy quỷ lại có thể nghe thấy tiếng quỷ.”
Cô vừa nói xong, Bách Tinh Thần đã nhớ tới một chuyện: "Lần trước lúc cậu lên sân thượng thí nghiệm bắt ba con quỷ kia, tớ với Hứa Đôn ở dưới lầu đã nghe được tiếng quỷ kêu cùng với tiếng của dây xích”.
Tô Vân Thiều: "Mặt trời càng lớn dương khí càng mạnh, ngược lại thì âm khí mạnh vào ban đêm, người có bát tự yếu vận khí kém sẽ dễ gặp quỷ. Đêm hôm đó trên sân thượng có một con lệ quỷ đã hại không ít mạng người, ba con quỷ học bá cũng đang chuyển biến thành lệ quỷ nên âm khí, sát khí, quỷ khí, lệ khí đều nặng. Diêm Vương thì ngoại lệ, anh ta quản lí quỷ và cũng không phải quỷ.”
Đây cũng là lý do vì sao mấy người Tần Giản vốn không thể gặp quỷ mà lại có thể nhìn thấy Diêm Vương.
Bọn họ kỳ thật rất tò mò Diêm Vương đến tột cùng là dạng gì, nhưng cũng tự biết vấn đề này có chút vượt quá giới hạn, hơn nữa cũng không biết bản thân có bị ảnh hưởng gì hay không nên thức thời ngậm miệng ăn cơm.
Địa phủ.
Diêm Vương túm lấy nam quỷ một đường đi tới trước cái giếng cổ sâu thẳm đã rạn nứt.