Nam quỷ đầu đinh cười toe toét: “Phương pháp của bọn anh rất hiệu quả, điểm thi đại học năm ấy vô cùng tốt.”
Tô Vân Thiều thầm nghĩ: Các người đã làm đến mức này, bọn họ còn dám không làm tốt sao? Không sợ nghỉ hè này không được chơi game, hay không sợ bị moi thận, móc tử cung, tra tấn hàng ngàn lần à?
“Vậy sao các người lại không dạy thêm cho các học sinh khoá sau nữa?”
Ba quỷ ai oán: “Bọn anh/chị cũng rất muốn!”
Nữ quỷ thở dài: “Không biết vì lý do gì, bọn chị không thể đi vào trong giấc mơ nữa.”
Nam quỷ đeo kính: “Lấy không nhiều đồ vật như vậy lại không thể dạy thêm cho học sinh, dùng cũng không yên tâm nổi.”
Nam quỷ đầu đinh: “Bọn anh không ra khỏi trường học được, cùng lắm thì chỉ có thể chăm sóc học sinh một chút, bảo vệ bọn họ không xảy ra chuyện ở trường, từ giáo viên bị bắt trở thành bảo vệ, mức lương và chế độ bảo hiểm như vậy có hơi cao rồi.”
Tô Vân Thiều híp mắt lại, cô mới chỉ nghe nói qua tới chuyện ma quỷ sẽ nhân các loại cơ hội để nâng cao năng lực, nhưng chưa nghe đến chuyện năng lực của ma quỷ sẽ vô thức mất đi.
Tên quỷ trên mặt đất lén lút lăn xuống tầng một.
Chuyện phí bảo kê và nhảy lầu tự sát đã được phá giải, Tô Vân Thiều đang muốn rời đi thì nhìn thấy tên quỷ kia, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Phương Vĩ đã giết ba người, vì sao đội đặc biệt không bắt hắn?
Bởi vì trong miệng Phương Vĩ bị nhét tắt thối nên hắn không nói được lời nào, chỉ liều mạng mà lắc đầu lại gật đầu, giống như đang xin tha.
Nữ quỷ nhìn bộ dạng thê thảm của hắn lại có chút không đành lòng, chủ động khuyên bảo Tô Vân Thiều: “Hắn đã thành bộ dạng này rồi, lại bị ba người bọn chị giám sát chặt chẽ, chắc chắn sẽ không chạy ra ngoài đi dụ dỗ học sinh nhảy lầu nữa, em bỏ qua cho hắn đi.”
Nam quỷ đeo kính gật đầu đồng ý: “Mỗi ngày bọn anh đều thi hành giáo dục yêu thương với hắn, để hắn hiểu rõ hậu quả dụ dỗ học sinh nhảy lầu nghiêm trọng như thế nào, so với việc đánh chết ngay tức khắc, sống để chịu đựng hình phạt chẳng phải càng khốn khổ hơn sao?”
Nam quỷ đầu đinh cũng nói: “Không phải nhà Phật có nói: bỏ đao xuống đất thành Phật sao? Chỉ cần hắn không làm hại người nữa, hoàn trả xong những tội nghiệt mà hắn đã gây ra, chắc là hắn có thể trở lại làm quỷ tốt một lần nữa, phải không?”
Nghe xong lới nói của ba người bọn họ, trong lòng Tô Vân Thiều lập tức nảy sinh ra suy nghĩ “Nói rất có lý, hơn nữa những người bị hại đều tha thứ cho hắn, vì sao mình còn phải xen vào việc của người khác?”
Ngay lập tức, Tô thiên sư mỉm cười.
Cô búng tay một cái, tên quỷ kia bay lên, lôi thân thể còn nguyên bị đè dưới lớp xi măng ra.
Ba quỷ kinh hãi nhảy dựng lên: “Hắn không có bị trói?!”
Mặt Phương Vĩ biến sắc, mặc kệ nguyên khí đang thiêu đốt thân thể của mình, hắn liều mạng tránh thoát khỏi sự trói buộc của Tô Vân Thiều, bay về hướng nữ quỷ.
Nếu có Triệu Tình Họa ở đây, không phải bị Phương Vĩ bắt làm con tin thì cũng sẽ bị hắn nhập vào người.
May mắn cô không cho Triệu Tình Họa đi theo.
Tô Vân Thiều bấm tay niệm chú, một tia sét màu xanh bắn ra từ giữa các ngón tay của cô, hóa thành một sợi dây thừng dài và trói chặt cơ thể của Phương Vĩ lại, rồi sau đó… Dùng sức cho điện giật hắn!
“A…” Tiếng kêu thảm thiết vừa mới phát ra đã đột nhiên im bật.
Dưới lầu, Hứa Đôn và Bách Tinh Thần liếc mắt nhìn nhau, đều ăn ý giả vờ làm bộ câm điếc.
Hứa Đôn phấn kích gửi tin nhắn cho Tần Giản:【 Anh, đại sư còn trâu bò hơn anh nhiều! Một mình cậu ấy đánh nam quỷ kia thảm đến mức quỷ khóc sói gào, suýt chút phải quỳ xuống đất xin tha! 】
Còn Bách Tinh Thần lại gõ một dòng chữ ở trên thanh tìm kiếm【 Truyền thuyết đô thị siêu nhiên liên quan đến sói. 】
Trên tầng cao nhất, một người ba quỷ đang vây quanh Phương Vĩ bị dây sét trói chặt như chiếc bánh chưng.
Ba quỷ tận mắt nhìn thấy đối phương bị dây sét làm bị thương như thế nào, nên không dám động tay động chân, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến việc bọn họ dùng ngôn ngữ công kích hắn, quả là giết quỷ moi tim mà.
Nữ quỷ: “Hoá ra ba năm qua cậu ta đã giả vờ làm heo ăn thịt hổ à? Tôi đoán cậu ta còn tưởng mình là Câu Tiễn đang nằm gai nếm mật đúng không, ở bên cạnh bọn tôi nhẫn nhục chờ đợi, chỉ chờ đến một ngày nào đó để báo thù, kết quả không cẩn thận lại bị lật tẩy rồi!”
Nam quỷ đeo kính: “Người ta là nuôi quân ngàn ngày sử dụng một giờ, còn cậu lại giả bộ ba năm đưa đầu vào rọ trong một giây, tốc độ đầu thai còn không nhanh bằng cậu, chậc chậc.”
Nam quỷ đầu đinh: “Trước kia tôi chỉ biết đàn ông ba giây, nhưng hôm nay lại có thể nhìn thấy đàn ông một giây! Đúng là kỳ tích số một thế giới, đáng để đăng kí kỉ lục Guinness thế giới, nên được cả thế giới biết đến và ngưỡng mộ!”
Phương Vĩ tức giận đến nỗi tròng mắt như muốn nứt ra, phát ra tiếng thở dốc hổn hển như một con bò già.
Tô Vân Thiều có lý do để hoài nghi nếu không phải cô đã trói Phương Vĩ bằng dây sét, lại dán thêm một lá bùa cấm nói chuyện ở trên người hắn, rất có thể hắn sẽ đứng dậy dùng một hơi mắng ba con quỷ này trong vòng mười phút không ngừng nghỉ.
“Ba người bọn họ đều không còn năng lực đi vào giấc mộng, là do anh làm phải không?”
Nghe vậy, ba quỷ đều kinh ngạc mà nhìn Tô Vân Thiều, dường như đã nghe được điều gì không thể tưởng tượng nổi.
Phương Vĩ nằm trên mặt đất, tỏ thái độ như người chiến thắng, hắn cười khinh miệt ba quỷ kia, giống như đang nói: Ba tên ngốc các người, bị ông đây lừa suốt ba năm, còn đòi thi đậu Thanh Bắc? Thi cái quần què!
Trước khi thi đại học thì bọn họ đã bị Phương Vĩ hại chết, khiến cho công sức mười mấy năm thức khuya dậy sớm, ngày đêm học tập cực khổ, rõ ràng có năng lực thi vào Thanh Bắc nhưng bọn họ chỉ có thể bỏ qua.