Cái Khiết: “Tôi không quen biết anh, sao có thể nhận sính lễ của nhà anh được chứ?!”
Nam quỷ: “Thật sự đã nhận!”
Một người một quỷ đã xảy ra tranh chấp kịch liệt, chỉ vì chuyện có nhận sính lễ của đối phương hay không.
Triệu Tình Họa đeo bùa bình an ở trên cổ, liếc nhìn Lôi Sơ Mạn nhưng cả hai đều không nhìn thấy nam quỷ kia. Chỉ nghe thấy lời nói của Cái Khiết, nhưng chỉ cần nghe một nửa cũng đại khái đoán ra nam quỷ kia đang nói cái gì.
“Nếu không, cô hỏi người nhà cô đi?”
Cái Khiết giật mình, cô ta hít sâu một hơi, sau đó nhanh chân lấy điện thoại ra gọi ngay cho mẹ của mình.
“Mẹ, có phải mẹ đã nhận sính lễ của người ta, gả con ra ngoài rồi?”
“Không có.”
“Thật sự không có? Có một người đàn ông chạy đến chỗ của con, nói chúng ta đã nhận sính lễ của nhà bọn họ.”
“Con gái, người đó chắn chắn là một kẻ lừa đảo, con mau báo cảnh sát bắt hắn lại!”
Đã nói đến mức này, Cái Khiết tin tưởng mẹ cô không hề lừa gạt cô, vậy tên gạt người đương nhiên là nam quỷ.
“Có lẽ anh nhận nhầm người rồi!”
“Tôi không hề nhận nhầm!” Nam quỷ kiên quyết nói bản thân không hề nhận nhầm người, Cái Khiết thật sự là vợ của hắn. Nhìn thấy bọn họ cãi nhau vì những thứ vô nghĩa như vậy, Tô Vân Thiều giơ tay ngăn lại: “Giữa hai người thật sự có sợi dây nhân duyên, là nhân duyên vợ chồng.”
Nam quỷ thở phào một hơi, còn Cái Khiết thì kinh ngạc không nói nên lời: “Làm sao có thể?”
“Không quen biết cũng có thể kết hôn sao?” Triệu Tình Họa không thể nào tưởng tưởng ra được, hai người cùng nhau đi đến Cục Dân Chính đăng kí kết hôn, lại có thể là người xa lạ?
Chẳng lẽ sau khi cả hai kết hôn, còn chưa kịp thông báo cho cha mẹ thì người chồng đã chết, bởi vì Cái Khiết quá đau lòng hoặc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà dẫn đến mất trí nhớ?
Tô Vân Thiều: “Biết hôn nhân chân chính là gì không?”
“Tớ biết!” Lôi Sơ Mạn nhanh chóng giải thích ngắn gọn, đồng thời còn phân biệt hôn nhân chân chính và chung sống bất hợp pháp: "Nam nữ chưa vợ hoặc chưa chồng, công khai chung sống như vợ chồng mà không có giấy đăng ký kết hôn. Hiện tượng này chủ yếu xảy ra ở vùng sâu, vùng xa."
Cái Khiết sinh ra ở vùng sâu vùng xa cho nên không quá rõ ràng về điều này, những người dân trong làng của cô ấy khi kết hôn đều không đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức đám cưới.
“Tôi và anh ta cũng không tính là kết hôn thật, đúng không ?”
Tô Vân Thiều lắc đầu phủ nhận, cô chỉ cử một người bình thường đưa ra ví dụ giải thích: “Theo lý mà nói, giữa hai người thật sự có hôn ước. Từ khi cô bắt đầu chấp nhận hôn ước kia, cô đã chính thức trở thành vợ của hắn.”
Cái Khiết chỉ thấy việc này thật hoang đường, nhấc tay lên thề: “Tôi thề tôi chưa từng kí loại khế ước nào như vậy!”
Tô Vân Thiều hơi cúi đầu, khẽ cười một tiếng: “Không phải tất cả các loại khế ước đều được ghi chép bằng bút. Đây thật sự là khế ước, từ lúc cô sử dụng sính lễ mà người nhà của hắn chuẩn bị cho hắn cưới vợ, lúc đó khế ước đã hoàn thành rồi.”
“Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi thật sự không nhận sính lễ!” Cái Khiết nói tới mức cảm thấy bực mình, sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, trên mặt đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Tô Vân Thiều đã nhắc nhở cô ta đến mức này, Cái Khiết không muốn nói, cô cũng lười quản, vậy nên lập tức rời đi. Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa bị bỏ lại phía sau cũng nhanh chân đuổi theo, Thiết Như Lan tiễn mọi người ra ngoài.
Bên dưới lầu, Tần Giản và Bách Tinh Thần chờ không bao đã thấy ba người các cô đi xuống, cảm thấy rất kinh ngạc, mới vừa đi qua đã thấy Cái Khiết nôn nóng đuổi theo ở phía sau.
“Cô đừng đi, cô vẫn chưa giúp tôi giải quyết chuyện này!”
Tô Vân Thiều chỉ nói một câu a di đà phật: “Phật nói, có nhân tất có quả, Phật còn nói, chỉ độ người có duyên.”
Cái Khiết: ???
Rốt cuộc cô là người của bên nào vậy?
Trong lúc Cái Khiết đang rối rắm liệu Tô Vân Thiều có đáng tin cậy hay không, năm người bọn họ đã nhân cơ hội chạy mất.
Bên trong học viện mĩ thuật có vài nơi phong cảnh rất đẹp, nếu bọn họ đã tới chi bằng trước khi trở về cùng ngắm nhìn cảnh đẹp trước đã.
Địa điểm tham quan đầu tiên chính là hồ hoa sen. Nụ sen giữa tháng năm đang còn đợi nở, so với những đóa sen đã nở rộ càng có thêm một loại cảm giác e ấp ngượng ngùng. Giống như một cô gái đang dùng khăn che mặt, càng khiến người ta muốn tìm hiểu đến cùng.
Vì phòng ngừa sinh viên không cẩn thận rơi vào hồ mà chết đuối, nhà trường đã giăng kín đèn khắp bốn phía của hồ sen. Giữa màn đêm tối tăm tạo nên một cảnh tượng độc đáo.
“Thật xinh đẹp!” Triệu Tình Họa ngắm cảnh đẹp không nhịn được mà cảm thán.
“Tuy chỉ là một cái hồ sen, nhưng có đủ cảnh sắc bốn mùa xuân hạ thu đông lại thêm phong cảnh ban đêm cũng đủ cho sinh viên trong học viện vẽ thật lâu.”
Tô Vân Thiều thầm thở dài trong lòng: Nếu có sinh viên nào đó chạy ra đây lúc giữa đêm nhìn thấy quỷ nước, càng vẽ được nhiều hơn.