Cao Nhiên: “Cá nhân tôi lại suy luận theo hướng lệ quỷ đã giết người thông qua cách thức nhập vào thân xác của người sống, sau đó nuốt hồn phách mới sinh ra để gia tăng sức mạnh của bản thân, làm như vậy mới có thể tránh thoát được sự theo dõi.”
“Nếu vậy sẽ có một vấn đề khác nảy sinh: Vì sao phải đi lòng vòng một vòng lớn như thế, làm mọi cách để giết người và ăn hồn phách của người đó? Trên nhân gian có rất nhiều quỷ hồn lang thang, địa phủ cũng không quản lý bọn chúng, ăn những hồn phách đó không phải càng đơn giản, tiện lợi hơn sao?”
Một số người hiểu rằng đây chính là cách tốt nhất để bắt được lệ quỷ kia, nhưng đây cũng là nguyên nhân kiến vụ án bị kẹt lại.
Tính tình của Tiêu Thành vốn rất nóng nảy, thảo luận nửa ngày cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, phiền muộn đến mức đi đi lại lại ở trong phòng, khiến Cao Nhiên cũng thấy phiền.
Nếu Tô Vân Thiều không có mặt ở chỗ này, Cao Nhiên đã túm lấy Tiêu Thành đánh cho một trận để trị cái bệnh tăng động của thằng nhóc con này.
Bỗng nhiên Tô Vân Thiều nói: “Tôi vốn tưởng rằng lệ quỷ kia có niềm đam mê đặc biệt, thích giết người và ăn hồn phách trước mắt mọi người, tận hưởng cảm giác kích thích khi chơi trò mạo hiểm, nhưng có lẽ suy nghĩ của tôi đã lệch hướng rồi.”
Tiêu Thành sốt ruột nhảy tới, “Ý của em là gì?”
Tô Vân Thiều không có úp úp mở mở, nói liền một hơi: “Có lẽ chúng ta đã hiểu sai trình tự trước sau của chuyện này rồi, lệ quỷ không phải giết người xong mới ăn, mà là vừa giết vừa ăn hồn phách, hoặc là…” Ăn hồn phách trước.
“Ăn hồn phách?” Tiêu Thành suy nghĩ theo phương hướng này, “Video theo dõi cũng không có quay được hồn phách của người bị hại, cho nên lệ quỷ kia đã nhập vào thân xác của người sống rồi “dẫn đường” cho họ tự tử, sau đó lại ăn hồn phách trước khi họ chết hoàn toàn.”
Cao Nhiên lại nghĩ tới một khả năng khác: “Cũng có khả năng là ăn hồn phách trước, sau đó nhập vào thi thể để đi tự sát, thời gian tử vong cũng không có sự chênh lệch quá lớn, cho dù pháp y có kiểm tra cũng không phát hiện ra.”
Nói như vậy cũng không đúng!
Ngay khi Tiêu Thành và Tô Vân Thiều vừa muốn phản bác, Cao Nhiên đã tự nghĩ ra một điều vô lý.
“Quỷ anh muốn giết Tôn Kha, là người đã giết mẹ của nó khiến nó không được sinh ra, nếu đổi thành một tên quỷ khác, nó sẽ không ra tay.”
Tiêu Thành không hiểu nổi: “Ăn hồn phách là điều tối kỵ, tội này nặng hơn tội giết người rất nhiều, sẽ bị sét đánh tới khi hồn phách tan nát, vĩnh viễn không được đầu thai!”
“Vậy thì đúng rồi!” Đột nhiên Cao Nhiên vỗ tay, “Chính vì nguyên nhân như thế, lệ quỷ mới nghĩ ra cách thay mận đổi đào phức tạp để đánh lừa, tránh cho bản thân nhiễm phải nghiệp chướng hay nhân quả của bất kỳ kẻ nào, mưu đồ thoát khỏi sự trừng phạt của thiên sư và thiên lôi.”
Mọi người hít một hơi, lòng bàn tay lạnh toát.
Lệ quỷ kia ra tay đáng sợ, lại im lặng không một tiếng động như vậy, nếu không bị phát hiện ra, cứ để mặc hắn hoành hành, chờ đến khi lệ quỷ trở nên mạnh hơn, không biết sẽ còn bao nhiêu người phải chết!
Nghe có vẻ hợp lý, không có điểm sai nào, nhưng Tô Vân Thiều vẫn không yên tâm, cô quyết định tìm Diêm Vương để hỏi một chút.
Tô Vân Thiều:【 Tôi nhớ rõ trong Sổ Sinh Tử của ngài có ghi lại thời gian sinh ra và tử vong của mỗi người, nó có thể chính xác đến từng giây không? 】
Diêm Vương:【 Muốn kiểm tra ai? 】
Tô Vân Thiều:【 Mao Hàm Nguyệt. 】
Diêm Vương:【 Chờ chút. 】
Không đến nửa phút, Diêm Vương đã gửi cho cô thời gian chính xác cô ta sinh ra và mất đi.
Tô Vân Thiều bảo Cao Nhiên đưa ra video giám sát thời điểm cô ta chết, họ tiến hành so sánh hai thời gian tử vong.
Video giám sát cho thấy thời gian Mao Hàm Nguyệt rơi xuống nước chỉ sớm hơn nửa phút so với thời gian tử vong mà Diêm Vương gửi tới, nhưng điều này là không thể.
Người bình thường sẽ chết đuối sau hai đến ba phút, khoảng thời gian này sẽ bị ảnh hưởng bởi các yếu tố như nhiệt độ của nước, lượng nước nạn nhân nuốt vào bụng, nhưng sẽ không thể nào ít hơn nửa phút được.
Chỉ có một lời giải thích duy nhất: Lệ quỷ nhập vào người Mao Hàm Nguyệt và nhảy xuống sông, nó cố tình giãy giụa hai cái, nhưng trong quá trình này nó vẫn luôn ăn hồn phách!
Càng rắc rối hơn là: Trong video giám sát không có dấu hiệu hay hình bóng nào của lệ quỷ, cho nên, có khả năng rất lớn là đối phương có thủ đoạn đặc biệt nào đó, ví dụ như ẩn thân.
“Dùng thuật tàng hình thì cũng quá nực cười rồi?” Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Thành kỳ thật cũng có chút tin tưởng.
Trừ điều này ra, nguyên nhân là vì cậu ta không tìm thấy bóng dáng của lệ quỷ trong video giám sát.
Cao Nhiên không muốn tin, nếu anh có năng lực tàng hình vậy thì game này gặp lỗi lớn rồi, nếu thực sự có quỷ biết tàng hình, không nhìn thấy được, thì làm sao mà bắt được hắn?
Tô Vân Thiều:【 Ma quỷ có tàng hình được không? 】
Diêm Vương:【 Không có. 】
Tô Vân Thiều:【 Chắc chắn chứ? 】
Diêm Vương:【 Tàng hình chẳng qua là lợi dụng nguyên lý phản xạ ánh sáng để đạt được hiệu quả mà mắt người không thể nhìn thấy được, ánh sáng có thể đi qua cơ thể ma quỷ, không có cách nào phản xạ lại, thế thì nó tàng hình bằng cách nào được? 】
Tô Vân Thiều:【 Nếu không giải thích theo nguyên lý khoa học, ma quỷ có thể lợi dụng chuyện mở mắt Điện Tử và mắt Âm Dương để ẩn giấu thân hình của mình không? 】
Diêm Vương:【 Vậy thì có rất nhiều cách. 】
Tô Vân Thiều:【 Phiền ngài nói chi tiết. 】
Diêm Vương:【 Mắt có chín cấp, mắt người thường đứng ở vị trí cuối cùng, mắt Âm Dương chỉ hơn mắt người thường ở chỗ là có năng lực nhìn thấy ma quỷ, xếp thứ tám, mắt Điện Tử được xếp giữa hai loại đó, vô tích sự. Tuy nhiên, rất khó thoát khỏi sự quan sát của ba loại mắt này. 】