“Bắt nạt quỷ quá đáng ô ô ô……”
“Hừ, còn keo kiệt hơn cả quỷ!”
Tô Vân Thiều nghe được rõ ràng rành mạch: “…”
Cô vốn lo lắng có lệ quỷ lẩn vào đám bách quỷ dạ hành để gây rối, nhưng bây giờ xem ra khả năng gây ra nguy hiểm của chúng là rất thất.
Cũng đúng, trước khi cô tới đây, nhà họ Tô đã vượt qua tất cả các Tết Đoan Ngọ một cách bình an mà.
Thế giới này và thế giới mà cô ở đúng là có chút khác biệt, ma quỷ không quá hung ác, sẽ không tùy tiện giết người.
Có lẽ vì nguyên nhân đó nên huyền học tại thế giới này đã suy thoái đến mức nghiêm trọng.
Cô đang suy nghĩ vu vơ thì Diêm Vương đam mê đòi trả nợ đã gọi điện đến.
Phản ứng đầu tiên của Tô Vân Thiều là: Gần hai ngày nay không có được tí công đức nào, nên vị này lại tới đòi nợ à?
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng khác thường: “Có lệ quỷ chạy trốn, cô đi bắt đi.”
Tô Vân Thiều: ???
Cái giọng điệu sai khiến người khác làm việc này giống như đây là chuyện đương nhiên luôn, ông là sếp tôi đấy à?!
Lệ quỷ đã lợi dụng Tết Đoan Ngọ để trốn thoát khỏi cổng địa phủ, nói trắng ra là do nhân viên địa phủ làm việc tắc trách, lỗi ai gây ra thì người đó phải chịu trách nhiệm thu dọn mớ hỗn độn chứ, không nên giao cho cô, đúng không?
“Công việc của nhân viên địa phủ sao có thể giao cho người ngoài được?”
Diêm Vương nói: “Cô là ngoại lệ.”
Tô Vân Thiều thầm niệm ba lần “Chủ nợ lớn nhất” thì tâm trạng mới có thể bình tĩnh như nước.
Không biết phải bắt bao nhiêu lệ quỷ, khối lượng công việc rất khó lường trước, lại không có tiền lương tăng ca, hoàn toàn là làm không công, tâm trạng bình lặng như nước của cô lại nổi lên sóng gió.
Có công đức thì có thể dùng để khôi phục bút, không có công đức thì coi như tích âm đức vậy, sau khi chết xuống địa phủ còn có thể tán gẫu cùng Diêm Vương vài câu, tranh thủ để kiếp sau đầu thai tốt hơn.
Theo như lời của Diêm Vương, lệ quỷ chạy trốn phần lớn đều chết rất thảm, bị âm sai bắt đi trước khi chúng báo thù thành công.
Chỉ có chút thông tin ít ỏi ấy, Tô Vân Thiều có thể bắt được lệ quỷ mới là lạ.
Bây giờ không giống như kiếp trước, dưới quyền cô có rất nhiều quỷ sai, lúc này cô chỉ có một thân một mình, đành tìm sự trợ giúp từ bên ngoài vậy.
Tô Vân Thiều gửi cho Tần Sóc một tin nhắn:【 Phó đội trưởng Tần, thành phố B có thảm án nào chưa được giải quyết không? 】
Rạng sáng, Tần Sóc còn chưa ngủ, giây lát đã trả lời ngay:【 Sao thế, em muốn giúp tôi à? 】
Tô Vân Thiều:【 Vì nhân dân phục vụ. 】
Tần Sóc:【 Giác ngộ tư tưởng cao vậy sao? Bát sắt của nhân viên công vụ đang vẫy tay với em đấy! 】
Tô Vân Thiều: 【 Vậy sao? 】
Tần Sóc: 【 Nhất định rồi, em chờ một tí, tôi tìm liên kết cho em. 】
Tô Vân Thiều: 【 ? 】
Tô Vân Thiều nhìn chằm chằm vào dòng thông báo 【 đang nhập văn bản 】, chờ Tần Sóc trả lời, chỉ lát sau giao diện đã trở thành yêu cầu cuộc gọi.
Tần Sóc: “Em biết trò kịch bản giết người không?”
“Em có nghe kể một chút.” Tần Giản muốn mời cô đi chơi, nhưng cô đã từ chối vì muốn nuôi dưỡng cho bùa ngọc.
“Một tháng trước, có tám người tới một sơn trang để chơi trò giải mã kịch bản giết người, khi trở về thì một nửa trong số bọn họ đã bị giết, bộ dạng khi chết của bọn họ người sau đáng sợ hơn người trước. Thân phận của tám người đều không giống nhau, không có quen biết gì, những người còn sống đều có bằng chứng ngoại phạm khi vụ án xảy ra, án này không phá được nên trở thành án treo.”
Tô Vân Thiều: “Em nhớ rõ quy định của các anh.” Không thể tiết lộ chi tiết vụ án với người bình thường.
“Anh không quên.” Tần Sóc cuối cùng cũng tìm được liên kết của bài báo viết về vụ án và chia sẻ cho Tô Vân Thiều, “Những gì anh mới nói đều là tin tức tìm được trên mạng, không trái với quy định.”
Dừng một chút, anh ta hạ giọng nói, “Nguyên nhân chủ yếu là vì anh cảm thấy vụ án này có khả năng không phải do con người gây ra.”
Án mạng do quỷ gây ra, một cảnh sát ở nhân gian như anh ấy có nghĩ nát óc cũng không giải quyết nổi.
Thay vì để nó trở thành một vụ án không đầu, không có lời giải, nằm phủ bụi trong kho lưu trữ hồ sơ, khiến cho người chết không được minh oan, tốt hơn hết là nhân cơ hội này đi tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài!
Án tử này vẫn còn chưa có hồi kết, phóng viên có được rất ít thông tin.
Chỉ nhìn vào những văn bản mô tả này, Tô Vân Thiều không có cách nào phân biệt được đó là án do ma quỷ hay con người gây ra, phải đến hiện trưởng điều tra thì mới biết được.
10 giờ sáng, cô bắt taxi đến sơn trang nọ.
Nói là sơn trang, kỳ thật chỉ là vài căn biệt thự nhỏ nằm ở vùng ngoại ô thành phố.
Trước kia nơi này là một trang trại, sau này trang trại ít phổ biến hơn, có người mua lại, tân trang và sưu tập một ít kịch bản có cốt truyện logic, rồi lại tìm người đăng lên Weibo và tài khoản chính chủ để thu hút những bạn trẻ đam mê kịch bản án mạng tới đây.
Ngay cả khi nơi này đã có bốn người tới đây chơi khám phá kịch bản rồi chết, việc kinh doanh cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng.
Khi Tô Vân Thiều đến nơi, cô muốn đi vào thì bị một chị gái nhỏ mặc đồ cổ trang chặn lại.
Chị gái nhỏ: “Quý khách có hẹn trước không?”
Tô Vân Thiều: “Bây giờ hẹn trước, khi nào tôi có thể đi vào?”
Chị gái nhỏ cười cười, “Sơn trang chúng tôi có yêu cầu phải đặt lịch hẹn trước hai ngày thì mới có thể vào chơi kịch bản giết người, thứ bảy và chủ nhật là lúc cao điểm, cô có thể đặt lịch hẹn từ bây giờ rồi hai ngày sau lại đến.”