Dì Hồng khen trí nhớ của mẹ Chu thật tốt, mẹ Chu cười cười, chỉ nói: “Người làm mẹ đều như vậy.” Hai mẹ con thì thầm suốt đêm, đến khi dì Hồng mệt mỏi ngủ thiếp đi, mẹ Chu mới thả tay con gái ra, lén lút đi ra phòng khách. Nguyễn Mai đang tùy tiện mà nằm trên chiếc sô pha cũ, nhìn thấy mẹ Chu mò mẫm đi ra, cô ấy nhắc nhở theo bản năng: “Cẩn thận.” “Cảm ơn.” Mẹ Chu nói, “Tôi đã ở đây nhiều năm rồi, nhắm mắt cũng biết đồ đạc được
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.