Tô Vân Thiều: 【 Không có. 】
Lôi Sơ Mạn:【 Vân Thiều, có phải cậu quá lười ra ngoài rồi không? 】
Tô Vân Thiều:【 Mấy ngày nay tớ bận làm quà sinh nhật cho ba, còn bùa ngọc cho các cậu, tớ còn chưa làm xong đâu. 】
Hứa Đôn:【 Bùa ngọc? 】
Cái Khiết:【 Bùa ngọc? 】
Tần Sóc:【 Lại là đồ vật anh chưa từng nghe qua! 】
Tần Giản:【 Anh, anh lại đọc trộm tin nhắn của em! 】
Lôi Sơ Mạn:【 Làm bùa ngọc tốn nhiều công sức quá. 】
Triệu Tình Họa:【Là bùa ngọc tự tay Vân Thiều làm, vì thế cậu ấy không được nghỉ ngơi chút nào. 】
Ở trong nhóm chat, Bách Tinh Thần giải thích cho ba người không biết bùa ngọc là gì, Tần Sóc một bên xem cậu ấy phổ cập kiến thức, một bên nhắn tin riêng cho Tô Vân Thiều.
Tần Sóc:【 Em cho anh số tài khoản, anh chuyển tiền bùa Bình An cho em. 】
Tô Vân Thiều:【 Không cần vội, cứ tích cóp trước đã. 】
Tần Sóc:【??? Hai trăm vạn đấy! 】
Tô Vân Thiều:【 Em phải quyên góp một nửa đã. 】
Tần Sóc:【 Thế cũng còn một trăm vạn, sao lại để ở chỗ anh được? 】
Tô Vân Thiều:【 Cứ để giành trước đã, nếu nhiều quá có thể đổi chút quà cũng được. 】
Tần Sóc: ???
Anh tiện tay bắt lấy Tiêu Lưu đi ngang qua, mặt không có biểu cảm gì nhưng lại hết sức chân thành hỏi: “Anh Tần của cậu, có phải lớn lên có một khuôn mặt liêm chính công minh, không bao giờ tham ô giống Bao Thanh Thiên?”
Tiểu Lưu còn chưa kịp đáp lời, Cẩu Tử nghe được đã lớn tiếng đáp lại: “Chưa giống đâu! Anh Tần không đen bằng Bao Thanh Thiên, giữa mày còn không có mặt trăng nhỏ, cũng không làm được chuyện “bản quan phán ngươi trảm… đao hành hình”.”
Đến cả cách kéo dài câu cũng giống như đúc Bao Chửng trong phim truyền hình.
Tần Sóc: “…” Cậu chó thật đấy!
Tiểu Lưu vuốt đầu, cười hì hì nói: “Em không nhìn ra gương mặt này của anh có phải là người liêm chính công minh, tuyệt đối không tham ô hay không, nhưng miệng Tô đại sư chỉ nói lời vàng ý ngọc, hẳn là không sai được? Khi nào không phải, Tô đại sư sẽ là người đầu tiên báo cho chúng ta.”
Tần Sóc: “…” Cậu cũng chó không kém thằng nhóc kia đâu!
Khu nghỉ dưỡng.
Ăn cơm tối xong, mẹ Tô lôi kéo Tô Vân Thiều và Tô Y Y cùng đi đến hồ nước nóng lớn trong khu nghỉ dưỡng.
Cùng đi với họ còn có một cô bé tên Bối Bối, mẹ của Bối Bối và hai nữ sinh viên khác.
Những người khác đều mặc áo tắm, chỉ có một mình Tô Vân Thiều không có, mẹ Tô và Tô Y Y có chút áy náy.
Mẹ Tô: “Là mẹ không tốt, quên mua áo tắm cho Vân Vân rồi.”
Tô Y Y: “Con cũng không đúng, quên nhắc chị gái.”
“Không sao, không sao.” Thực ra Tô Vân Thiều cảm thấy quấn khăn tắm ngâm suối nước nóng cũng không có vấn đề gì cả, lúc tắm trong phòng riêng có cả đào yêu nhỏ cô cũng mặc như vậy.
Bởi vì chút sơ xuất này, mẹ Tô và Tô Y Y nhất định muốn mát – xa cho Tô Vân Thiều để bồi thường, mát – xa giúp cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu, lúc trở về phòng đã ngã lăn ra ngủ.
Tô Vân Thiều rất ít khi nằm mơ, cô đến thế giới này được hơn một tháng rồi, đây là lần đầu tiên cô nằm mơ.
Cô không nhìn rõ cảnh tượng trong mơ, sắc trời u ám, xen lẫn màu máu bất thường.
Bầu trời bị ép xuống rất thấp, bên trong còn có mây giông dày đặc, mưa gió dữ dội, sấm sét ầm ầm.
Có một bóng người mặc áo trắng mờ mờ đang chỉ tay lên trời, anh ta hét lên câu gì đó tới khản cả giọng, mây giông dần dần bay xuống, thấp đến mức dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới nó.
Người mặc áo trắng quay đầu lại, hình như có nói gì đó, nhưng Tô Vân Thiều không thấy cũng nghe không rõ được anh ta nói gì.
Cô muốn bước tới gần người đó, cô muốn nhìn thấy rõ người đó là ai, muốn nghe rõ được người đó đang nói cái gì, nhưng cho dù cô có cố gắng như thế nào thì cũng không thể động đậy được, không có cách nào rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Đúng vào lúc này, trong không trung có mấy tia sét màu xanh to bằng cánh tay đánh tới, sét đánh tạo ra ánh sáng chói đến mức khiến người ta phải nhắm chặt mắt lại.
Đến khi cô mở mắt ra, đã không thấy người mặc áo trắng đâu nữa, Tô Vân Thiều cũng tỉnh giấc.
Giấc mơ của thiên sư phần lớn đều có ý nghĩa, không phải là hồi ức đã lãng quên trong quá khứ, thì chính là dự báo trước tương lai đầy sóng gió.
Nhưng cô không hiểu những cảnh tượng không đầu không đuôi trong giấc mơ của mình có nghĩa là gì.
Giấc mơ chỉ tiết lộ ba điều: hoàn cảnh tối tăm, người mặc áo trắng, sấm sét.
Nếu phải tìm ra thứ có liên hệ với hiện thực nhất, có lẽ chính là người mặc đồ trắng đã xuất hiện trước mặt cô, bị sấm sét đánh đến toàn thân bị thương nặng, cơ thể bị thu nhỏ lại chỉ bằng đứa trẻ hai, ba tuổi, tình trạng tồi tệ giống y như đào yêu nhỏ.
Trong phòng ngủ, đào yêu nhỏ đã lăn từ đầu giường tới cuối giường, ngủ say đến nỗi để lộ cả bụng và còn chảy nước miếng.
Tô Vân Thiều lặng lẽ đi vào, đặt đào yêu nhỏ trở lại đầu giường, cẩn thận đắp lại chăn cho cậu ta.
Sau khi trở lại ghế sô pha, cô không ngủ tiếp mà lấy di động ra gửi tin nhắn cho Diêm Vương, có lẽ người này sẽ biết được chuyện gì đó.
Tô Vân Thiều:【 Tôi gặp được một đào yêu, cũng giống như ngài, tôi không nhớ được cậu ta là ai, nhưng tôi lại nợ cậu ta một ân tình. 】
Diêm Vương:【 Sao nữa. 】
Tô Vân Thiều:【 Tôi phải nuôi cậu ta cả đời. 】
Diêm Vương:【 Đợi chút!!! 】
Diêm Vương:【 Gửi địa chỉ cho tôi! 】
Tô Vân Thiều: ???
Cô gặp ảo giác sao? Cảm giác như anh ta đang nổi giận thì phải?
Tác giả có lời muốn nói: Dingdong – Diêm Vương thân thương đang xách dao đi tìm bạn.
******************
Tô Vân Thiều mới vừa chia sẻ địa điểm, chỉ trong nháy mắt, Diêm Vương đã tới nơi.