“Ngài giúp cô ấy đặt tên thì có làm sao không?” “Đương nhiên là không.” Diêm Vương cắt ngón tay, bôi lên thân kiếm, dùng máu của mình để mài lưỡi kiếm của Lôi Minh. Thanh kiếm Lôi Minh là món Bảo Khí vừa mới làm xong chưa tới hai ngày, thế nhưng bây giờ nó đã kêu ong ong và run lên trong tay của Diêm Vương, mở ra trí tuệ, muốn chạy trốn khỏi tay của anh ta. Đào Yêu há hốc miệng, “Tên và cách mài kiếm của ngài cũng đều trâu bò như vậy sao?” Diêm
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.