Nụ cười trên mặt Phương Thiên Tứ hơi cứng lại. Tô Vân Thiều tiếp tục nỗ lực: “Chú còn dùng miệng lưỡi lừa gạt giám đốc Diêu một trăm vạn tệ, nhưng trận pháp lại chẳng có chút hữu dụng nào, còn làm cho ông ấy mỗi ngày đều tốn tiền. Sao đây, chú thấy chỗ dựa sau lưng mình đủ lớn mạnh rồi, nên gặp ai cũng có thể lừa sao hả Huệ Dân đại sư?” Phương Thiên Tứ lại nở nụ cười thân thiện: “Đều là đồng nghiệp cả, làm việc nên để lại cho người ta một
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.