Tô Vân Thiều chưa xem tướng cho Trần Tinh Nguyên, cũng không biết cậu ta có biết chuyện gì hay không.
“Sát khí trong phong thuỷ có thể ảnh hưởng tới con người, nhưng tốc độ ảnh hưởng khá chậm, trừ phi đó là một trận pháp ác độc được bố trí chuyên dùng để hại người, lần trước gặp mặt trên người cậu ta còn chưa có sát khí, mà hiện tại gặp lại, trên người cậu ta đã có sát khí nhưng không có ảnh hưởng gì nhiều, hẳn là nó không muốn làm hại đến cậu ta.”
Nghe cô nói như vậy, Tần Giản có chút hối hận vì vừa rồi mình đã lỗ mãng. Lỡ như Trần Tinh Nguyên có chuyện quan trọng muốn nói, chẳng phải cậu và Bách Tinh Thần đã làm chuyện bị trì hoãn sao?
“Vân Thiều, tới giờ nghỉ trưa chúng ta gọi cậu ta đến ăn cùng đi? Nhân dịp hỏi một chút về chuyện sát khí.”
Tô Vân Thiều: “Được.”
Tần Giản trở lại lớp học chưa được mấy phút, đã lấy được cách liên lạc với Trần Tinh Nguyên từ chỗ bạn học, thành công kết bạn trên WeChat và hẹn cậu ta trưa nay cùng đi ăn cơm.
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa gửi cho Tô Vân Thiều đường link của một bài đăng trên diễn đàn, đó chính là phần tiếp theo của bài “Con gái ruột nhà họ Tô bị đàn em khóa dưới chặn đường tỏ tình!!!”.
Người đăng đã đăng kèm cả ảnh chụp bóng dáng của Trần Tinh Nguyên và Tô Vân Thiều đang đi song song với nhau, nói là tình cờ chụp được, cảm thấy hai người rất giống một đôi.
Tô Vân Thiều quyết định phản bác bọn họ bằng giọng điệu của đám quỷ học bá nhà mình, học tập cho cẩn thận, thi đậu vào Thanh bắc đừng có sơ hở là đi ghép đôi lung tung.
Tần Giản nghe thấy thì thò đầu qua, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đành thất vọng mà rút lui.
Tô Vân Thiều chưa kịp lôi ra đám quỷ học bá: “…”
Giờ nghỉ trưa, Tần Giản gọi đồ ăn xong lập tức hỏi: “Đàn em, cậu tìm Vân Thiều có việc gì không?”
Trần Tinh Nguyên duỗi tay trái ra, tháo dây đeo cổ tay màu đen xuống, để lộ ra một vết thương dài còn đang hở miệng.
Mấy người Tần Giản hoảng sợ, đàn em khóa dưới đang yên đang lành lại cắt cổ tay tự tử để làm gì?!
Trần Tinh Nguyên: “Em đang sống rất tốt, căn bản không muốn chết, tuần trước em đang tắm trong bồn tắm, không biết làm sao mà lại tự cắt cổ tay của mình. Càng kỳ lạ hơn là, em đang cắt cổ tay thì lập tức tỉnh lại giữa chừng, cho nên chỉ bị thương một chút chứ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Mấy người bọn họ nghe kể chuyện mà như đang nghe thiên thư ( sách trời ).
Tự dưng lại cắt cổ tay tự tử, rồi đến nửa đường thì tỉnh táo lại, đây là chuyện quái quỷ gì thế?
Tần Giản: “Cậu đến bệnh viện khám chưa?”
Lôi Sơ Mạn: “Tầm thần phân liệt à?”
Bách Tinh Thần: “Nhân cách thứ hai sao?”
“Người nhà đã đưa em đến bệnh viện kiểm tra rồi, em cũng đã làm xét nghiệm, bác sĩ xác định em không bị tâm thần phân liệt.” Trần Tinh Nguyên không có kiêng dè, “Nhà em cũng không có ai có tiền sử bệnh tâm thần phân liệt cả, trước đây em cũng không có triệu chứng của loại bệnh này, nó chỉ đột nhiên xảy ra. Anh họ bên ngoại em có tới thăm, nói em có khả năng đã bị quỷ ám rồi, khuyên em nên đi tìm đàn chị.”
Tần Giản: “Anh họ của cậu là ai?”
Trần Tinh Nguyên: “Anh ấy làm việc tại đội điều tra hình sự thành phố, họ Tuân.”
“Cẩu Tử!” Tần Giản buột miệng thốt ra, mỉm cười vỗ vai Trần Tinh Nguyên, “Sao không nói sớm, Tần Sóc là anh họ bên nội của tôi, mọi người đều là người một nhà cả!”
Trần Tinh Nguyên cười cười, lật chiếc dây đeo cổ tay màu đen ra, mặt sau có khâu một tấm bùa Bình An.
“Sau khi xảy ra chuyện cắt cổ tay, anh họ đã cho em tấm bùa này, nhưng đêm nọ, không biết vì sao nó đã cháy thành tro, anh họ nói nó đã bảo vệ em một lần nên giờ đã vô dụng rồi, sau đó anh ấy đã cho em một tấm bùa khác.”
Tần Giản lấy từ trong cổ ra tấm bùa Bình An của mình, “Giống nhau rồi.”
Lôi Sơ Mạn và Bách Tinh Thần cũng lấy bùa ra.
Triệu Tình Họa sờ sờ túi, “Ơ, sao tớ không tìm thấy tấm bùa của mình đâu?”
Tần Giản: “Câu không đem theo à?”
Lôi Sơ Mạn: “Hay là rơi chỗ nào rồi?”
Bách Tinh Thần: “Không phải cậu…”
Lúc này, Tô Vân Thiều ngồi bên cạnh Triệu Tình Họa đã vươn tay vỗ vỗ lên người cô ấy, Triệu Tình Họa lập tức đứng im một chỗ, đến con ngươi cũng không chuyển động.
“…Đeo ở trên cổ à?” Bách Tinh Thần dứt khoát nói cho xong lời, “Vân Thiều, đây là sao?”
Tô Vân Thiều đặt ngón trỏ lên miệng, mấy người Tần Giản hiểu ý giữ im lặng, mặc dù Trần Tinh Nguyên không ăn ý với mọi người, nhưng cũng biết tình hình lúc này không đúng lắm, thành thật giữ im lặng giống như họ.
“Cốc cốc cốc”, người phục vụ mở cửa bước vào, từng đĩa thức ăn được đặt lên bàn.
Sau khi chắc chắn toàn bộ đồ ăn, thức uống đã được dọn lên hết, Tô Vân Thiều dán bùa im lặng lên cửa của phòng riêng, “Tớ muốn mời âm sai, các cậu…”
Tần Giản chạy đi khoá cửa, “Bọn tớ sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Lôi Sơ Mạn, Bách Tinh Thần lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình, Trần Tinh Nguyên che miệng lại, tỏ vẻ “Cho dù có nhìn thấy cái gì em cũng sẽ không phát ra âm thanh nào”.
Tô Vân Thiều chia sẻ vị trí cho Diêm Vương:【 Trả nợ, đến nhanh. 】
Có lẽ Diêm Vương cũng là một anh chàng nghiện mạng xã hội, mỗi một lần tìm anh ta, cô chỉ mất mấy giây đã nhìn thấy anh ta trả lời.
Khoảng cách thật sự rất xa, chỉ còn cách đi qua quỷ môn mà thôi.
Lần này cũng không ngoại lệ, quỷ môn mở ở ngay bên cạnh cô.
Thật trùng hợp làm sao, vị trí mở quỷ môn cách cô không xa, Diêm Vương vừa mới bước ra đã đứng ngay sau lưng cô.
Tô Vân Thiều bị đông lạnh khiến người cô run lên một cái, chỉ vào Triệu Tình Họa, “Ở trong cơ thể cậu ấy.”
Diêm Vương nhìn hiện trường một lượt, thật là học sinh ngoan, ba nam ba nữ, rất thích hợp đi xem mắt.