Một đứa con gái sinh ra và lớn lên ở nông thôn sẽ có bộ dạng thế nào? Trong con mắt của Vương phu nhân, đó chắc hẳn là một đứa con gái vừa quê mùa vừa nhát gan, sợ hãi không dám đụng vào những bộ lễ phục đắt tiền.
Bởi vì mỗi ngày đều ra đồng làm việc làn da chắc hẳn đã ngăm đen, thô ráp. Nhưng thực tế lại là……
Đập vào mắt của bà lại là một cô gái với làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh. Trên người mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, màu sắc nhạt dần xuống tận đuôi váy.
Mái tóc dài của Tô Vân Thiều mới làm được một nửa, một nửa còn lại rơi tán loạn trên đầu vai, có vẻ như nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài đã vội vàng chạy ra.
Cô chưa trang điểm xong, trang sức cũng chưa kịp đeo, nhưng dáng vẻ qua loa này lại tôn lên vẻ thanh lãnh xuất trần, hệt như tiên tử dưới đêm trăng.
Vương phu nhân kinh ngạc đến mức nghẹn lời, khí chất và dung mạo như vậy, sao có thể là đứa con gái thất lạc ở nông thôn của nhà họ Tô cơ chứ?!
“Bà lừa……”
Trong tiềm thức, bà ta lựa chọn từ chối tin tưởng, nhưng thật sự không thể không tin, bởi vì bà Tô đã tươi cười bước lên tiếp đón.
“Vân Vân, sao con lại chạy ra đây nhanh như vậy?” Bà Tô vui vẻ bênh vực con gái mình, vừa sửa lại mái tóc cho Tô Vân Thiều vừa hờn dỗi nói: “Tóc con còn chưa kịp làm xong đâu.”
“Mặc dù tóc của chị ấy chưa có làm xong mà đã đẹp như vậy rồi, vậy sau khi làm xong chẳng phải sẽ khiến người khác chết mê chết mệt sao?” Tô Y Y chạy chậm lại, ôm chặt lấy cánh tay của Tô Vân Thiều, chỉ hận không thể dán chặt lên trên đó. Đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú giống hệt những ngôi sao nhỏ.
Hệ thống cũng nói: 【 Chính là vậy! Chính là vậy! 】
Tận mắt nhìn thấy hai cô con gái yêu thương lẫn nhau, nụ cười trên gương mặt bà Tô càng thêm dịu dàng, cẩn thận hỏi lại Tô Vân Thiều: “Lễ phục có chật không con? Vải này thoải mái chứ? Nó có làm con bị thương không? Giày cao gót mới có cọ chân không?”
Tô Vân Thiều đều trả lời: “Dạ không, mọi thứ đều khá ổn, còn giày mới thì đều như vậy.”
Vương phu nhân thấy tình thế không ổn, âm thầm chuồn mất. Đợi bà ta chạy đi, Tô Y Y không vui mà hừ hừ hai tiếng: “Mẹ, vì sao Vương phu nhân luôn nhằm vào nhà mình?”
Tô Vân Thiều nắm ngay được trọng điểm: “Luôn?”
Bà Tô xua xua tay, bộ dáng không thèm để ý: “Vương tổng và ba con là bạn bè cùng ngành, mấy năm trước trong một lần đấu thầu của, Vương tổng đã thắng ba các con mà đoạt được dự án với cái giá cao hơn một trăm vạn, ai mà biết được đây lại trở thành nguyên nhân khiến ông ta bị lỗ mất một nửa gia sản.”
Tô Y Y không dám tin: “Là do ông ta làm ăn thua lỗ, chẳng lẽ còn muốn trách ba?”
“Chúng ta không thể nào thay đổi được suy nghĩ của người khác.” Nhân cơ hội này, mẹ Tô cũng muốn chỉ bảo cho hai đứa con gái của mình: “Loại suy nghĩ cố chấp như vậy các con tuyệt đối không được có.”
“Con còn lâu mới như thế.” Tô Y Y tức giận đến mức quai hàm phập phồng, lắc lắc cánh tay Tô Vân Thiều: “Chị cũng đừng như vậy!”
Tô Vân Thiều mỉm cười gật đầu, nhìn theo hướng Vương phu nhân rời đi, trong giọng nói mang theo chút ý vị sâu xa: “Sau khi thất bại lại không tìm nguyên nhân trên chính bản thân mình rồi từ đó rút ra bài học. Cứ như vậy sớm hay muộn cũng sẽ té ngã thêm một lần nữa.”
Tô Y Y: “Đúng vậy! Đúng vậy!”
Hệ thống: 【Đúng vậy! Đúng vậy!】
Chờ Tô Vân Thiều trang điểm làm tóc xong, mới cùng bà Tô và Tô Y Y chụp ảnh, sau đó cả ba mẹ con mới đi ăn cơm. Ăn xong cơm tối thời gian cũng quá muộn, bà Tô muốn mang hai đứa con gái về thẳng nhà thì Tô Vân Thiều lại nói cô còn có việc, làm xong sẽ tự bắt xe trở về.
Bà Tô biết cô có chừng mực, dặn dò thêm vài câu mới đành lòng cùng Tô Y Y về trước. Nhìn theo bóng lưng đã rời đi của hai người, Tô Vân Thiều gọi taxi đi đến bờ sông Mao Hàm Nguyệt tự sát.
Sau khi xuống xe, cô lập tức gọi video cho Tần Sóc, hỏi rõ vị trí cụ thể mà Mao Hàm Nguyệt tự sát. Vấn đề này cũng không phải không thể nói, vậy nên Tần Sóc lập tức chỉ cho cô.
“Đã muộn thế này, em đi một mình đến đó liệu có an toàn không? Nếu không, để anh đến đó với em?”
“Không cần.” Tô Vân Thiều căn cứ vào chỉ dẫn của anh đã tìm thấy vị trí chính xác. Suốt cả quãng đường, không chỉ không tìm thấy quỷ anh mà đến cả một con quỷ thông thường cũng không có, điều này vô cùng bất thường.
Hai bên bờ sông đều có đèn đường, ánh sáng chiếu rọi xuống sông thấy rõ những đoá hoa thủy tiên bắt mắt ở hai bên bờ —— đúng là bụi hoa đã bị Tôn Kha nắm chặt trong lòng bàn tay trong bức ảnh.
Thời kỳ ra hoa của hoa thủy tiên là vào mùa đông, hiện giờ đã là cuối tháng năm, ở thành phố B đã không còn bắt gặp được hoa thủy tiên sinh trưởng ngoài tự nhiên.
Có lẽ, bởi vì hiếm thấy, Tôn Kha mới cầm lấy nó mà chụp ảnh tự sướng, trùng hợp chụp được quỷ anh ghé vào trên vai của cô ấy.
Tô Vân Thiều đến bên cạnh bụi hoa thủy tiên: “Ra đây nói chuyện đi.”
Bụi hoa của hoa thủy tiên khẽ động, cất lên giọng nói của trẻ con: “Là chị đang nói chuyện với em sao?”
Tô Vân Thiều: “Nơi này ngoại trừ nhóc ra, vẫn còn con quỷ nào khác sao?”
“Có nha!” Một cậu bé mặc quần bò jean bước ra từ trong bụi hoa thủy tiên, trong vòng tay còn ôm một em bé, nói đúng hơn là quỷ anh đã giết Tôn Kha.
Giống như suy đoán của Tô Vân Thiều, do ảnh hưởng của việc thay mận đổi đào, quỷ anh giết chết Tôn Kha nhưng lại không dính lên mạng người.
“Là em trai của nhóc?”
Cậu bé lắc lắc cái đầu nhỏ: “Đứa nhỏ này trôi theo dòng sông đến đây, em đã đợi ở đây rất lâu nhưng vẫn không thấy mẹ của em ấy đến đón. Chị là mẹ của em ấy à?”
Tô Vân Thiều: “……”
“Mẹ của em ấy tên là Mao Hàm Nguyệt, nửa tháng trước đã ôm bụng bầu sáu tháng mà nhảy sông tự sát ở đây. Nhóc không nhìn thấy sao?”
Quỷ anh vẫn luôn nhắm mắt giả vờ ngủ đột nhiên mở to mắt, âm trầm nhìn chằm chằm vào Tô Vân Thiều, giống như đang nhận định cô có phải là kẻ thù của nó hay không.
Rốt cuộc cậu bé cũng hiểu ra: “Em ấy mới chỉ sáu tháng thôi sao? Bảo sao em luôn thắc mắc tại sao em ấy lại không biết nói chuyện!”
Dừng một chút, cậu bé đột nhiên nhớ ra vấn đề mà bản thân vẫn chưa trả lời liền lắc lắc đầu: “Em không nhìn thấy. Tuy rằng em bám vào hoa thủy tiên nhưng thật ra là do em không cẩn thận mới ngã xuống sông chết đuối, sau đó biến thành quỷ nước. Trong sông thường xuyên có rác trôi dạt vào bờ, em cũng bận rộn nhặt rác.”
Quỷ anh bị nhặt: “……” Phiền muộn nhắm mắt lại.
Tô Vân Thiều hỏi: “Xung quanh đây có con quỷ nào khác không?”
Cậu bé mù mịt: “Hôm tết Đoan Ngọ ở bờ sông này có rất nhiều quỷ, nhưng không biết vì lí do gì, số lượng quỷ ngày càng ít. Cho đến tận bây giờ chỉ còn sót lại một mình em với em ấy.”
Tô Vân Thiều cũng đã hỏi được kha khá nên cô hỏi cậu bé một vấn đề khác: “Em có muốn đi đầu thai không?”
“Muốn chứ.” Sức lực của cậu rất yếu, lại thêm một người một quỷ nói chuyện lâu như vậy. Rốt cuộc cậu không còn sức để ôm quỷ anh nữa: “Chị ơi, chị có thể giúp em ôm em ấy được không?”