“Ngại quá, thím đã bằng này tuổi rồi, cũng không có quen dùng loại di động như các cháu nên không biết được. Con trai thím đang làm ruộng, chờ lát nữa nó về ăn cơm thì cháu có thể hỏi nó, có được không?” Tô Vân Thiều giả bộ suy nghĩ, “Vậy cháu sẽ đợi một lát.” “Vậy cháu cứ ngồi đây, thím đi nấu cơm.” Thím Đại Hoa mỉm cười đi ra ngoài, nói thì nói như vậy, nhưng bà ta căn bản không đi tới nhà bếp mà đi ra cửa sau, nhét một viên kẹo vào
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.