Cái Khiết liếc mắt nhìn Tần Sóc trong video, thầm nghĩ thật muốn ngửa mặt lên trời mà hô to: Mẹ nó, cuộc sống ở nhân gian thật khó khăn!
Bao năm qua cô an phận thủ thường, bây giờ lại muốn cô giết ân nhân của mình trước mặt cảnh sát, đúng là tàn nhẫn mà!
Nghĩ tới nghĩ lui, Cái Khiết không dám chậm trễ chính sự.
Khi vừa mở trình duyệt ra, bên cạnh thanh tìm kiếm có một hot search đang bạo, cô tò mò nhấn vào xem, đột nhiên nắm chặt tay lại.
Bây giờ cũng không cần tìm mấy từ chửi rủa người khác nữa, từng câu từng câu khó nghe đã tự động thốt ra từ trong miệng.
Trước khi tắt video nhóm chat, có mấy người đã nhìn thấy Cái Khiết mặt mày tái xanh, lớn giọng mắng chửi: “Tô Vân Thiều cái đồ cặn bã này, người ta đã ở bên cậu từ khi cậu chỉ có hai bàn tay trắng cho đến lúc công thành danh toại, vừa quay đầu cậu liền chê người ta hoa tàn ít bướm, không bằng đám tiểu thịt tươi, ở bên ngoài câu ba đáp bốn, muốn xây thành một ao cá….”
Tô Vân Thiều: “......”
Những người khác: “......”
**************
Cái Khiết ở bên kia không ngừng mắng chửi Vân Thiều, nếu không phải mọi người có mặt ở đây đều biết Cái Khiết đang làm gì, nhất định sẽ nghĩ Tô Vân Thiều thực sự là một người cặn bã.
May mà Cái Thiết mắng tới mắng lui một hồi cũng không quên nhiệm vụ chính, vội vàng điền tên vào: “Xong rồi.”
Tô Vân Thiều mở mắt âm dương cũng nhìn thấy mối liên hệ nhân quả giữa cô và Cái Thiết, “Được rồi”.
Bẫy đã được giăng, chờ xem con quỷ đó khi nào thì bị sập bẫy.
Bách Tinh Thần hơi do dự: “Vân Thiều, mắt của cậu không sao chứ?”
Những người khác chỉ để ý đến Cái Thiết đang mắng chửi trong video, không nhìn Tô Vân Thiều, nghe Bách Tinh Thần hỏi như vậy còn tưởng rằng đôi mắt của Tô Vân Thiều đã xảy ra vấn đề, mọi người đều rất lo lắng.
“Không có việc gì.” Tô Vân Thiều chỉ mở mắt âm dương trong chốc lát rồi khôi phục lại bình thường, cô phổ cập chút kiến thức cho bọn họ: “Mắt trong thế giới này có rất nhiều loại, phần lớn là mắt người thường, loại có thể nhìn thấy ma quỷ là mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy tương lai là Thiên Nhãn ( mắt của Trời), vừa rồi tớ mở mắt âm dương là để xác nhận xem biện pháp kêu Cái Khiết điền tên của tớ vào thì có hiệu quả không.”
Tần Giản kinh hô: “Tớ chỉ biết mắt Âm Dương, không nghĩ tới còn có Thiên Nhãn nhìn thấu tương lai, thần kì thật đấy!”
Lôi Sơ Mạn nhíu mày: “Làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống như vậy? Muốn nhìn được tương lai thì phải có năng lực khai quang, tất nhiên là cái giá phải trả cũng rất lớn.”
Góc độ Triệu Tình Họa nhìn nhận sự việc tương đối rõ ràng: “Nói như vậy, tớ có chút hoài nghi nhân vật chính của truyện Trọng Sinh là thật sự sống lại hay là do có Thiên Nhãn mà dự đoán được tương lai.”
Mấy thông tin Tô Vân Thiều cung cấp đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới cho mấy người bạn nhỏ, mọi người nháo nhào, háo hức thảo luận về tác dụng của Thiên nhãn.
Tần Sóc cũng tham gia vào cuộc thỏa luận, "Anh chỉ mong năng lực vượt ra ngoài thường thức của Thiên nhãn sẽ không bị mấy tên tội phạm có được”.
Tô Vân Thiều trấn an: "Yên tâm đi, dự đoán tương lai này tương đối phức tạp, người trong Huyền môn đều rất khó mở ra Thiên nhãn, nếu người bên ngoài huyền môn có được và sử dụng Thiên nhãn thì cũng sẽ bị đau ốm quanh năm.”
Nghe vậy Tần Sóc mới thật sự yên lòng.
Nhiệt độ của việc thảo luận về Thiên nhãn đã qua, mấy người bọn họ mới nhớ tới tên cặn bã mà Cái Khiết mắng chửi, lòng đầy căm phẫn hỏi một câu, sau khi biết được nguyên nhân từ chỗ Cái Khiết, bọn họ nhanh chóng mở hot search ăn dưa trên mạng.
Tô Vân Thiều - người luôn không thích ăn dưa cũng nhìn thoáng qua.
Hot search nói rằng trong lúc Phượng Hoàng Nam chỉ có hai bàn tay trắng thì được bạn gái ở bên cạnh hỗ trợ, là một người chung tình, nhưng đến khi Phượng Hoàng Nam công thành danh toại, tấm lòng của bạn gái vẫn trước sau như một, còn tên đàn ông kia thì trở mặt. Toàn bộ câu chuyện là "Đàn ông có tiền thì trở nên xấu xa."
*** Phượng hoàng nam dùng để chỉ các "đấng mày râu" có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ. Các đấng mày râu tham ăn lười làm, ăn nhờ ở đậu từ công sức kiếm tiền của các chị em phụ nữ. Trong khi vợ thì còng lưng đi làm, chồng ở nhà ăn bám không được tích sự gì.
Điều quá đáng nhất là: Cô bạn gái kia đã bị nhiễm HIV.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất đã khiến cô bạn gái kia tuyệt vọng, vạch trần bộ mặt thật của Phượng Hoàng Nam.
Tần Giản mắng to một tiếng: “Mẹ nó! Đúng là sỉ nhục của đàn ông mà!”
Hứa Đôn cũng tức giận đến giậm chân: “Sao lại có người xấu xa như vậy?”
Lôi Sơ Mạn chán ghét không thôi: “Loại đàn ông này nên bị thiến!”
Triệu Tình Họa cảm thấy quá sốc, khóc lóc nói: “Loại đàn ông này sống thì cống hiến được gì cho xã hội? Còn không bằng đi chết.”
Mấy người đàn ông đang có mặt ở đây: "..." Con gái bây giờ đều tàn nhẫn như vậy sao?
Nhưng mà, người tàn nhẫn hơn còn ở phía sau.
Tô Vân Thiều đưa khăn giấy cho Triệu Tình Họa, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, cậu sẽ sớm được như mong muốn.”
Mọi người: ???
Ý thức được cụm từ như mong muốn, ai nấy đều há mồm, trừng to mắt, giật mình không thôi.
Lôi Sơ Mạn liên tục vỗ tay, vỗ đến lòng bàn tay đỏ bừng: “Vì dân trừ hại.”
Triệu Tình Họa nín khóc mỉm cười: “Rất nhiều cô gái sẽ được cứu!”
Lại thở dài thật sâu, “Chỉ tiếc là cô gái này tuổi còn trẻ như vậy đã bị nhiễm HIV, y học bây giờ còn chưa có cách nào chữa khỏi.”
Chuyện này, Tô Vân Thiều cũng bất lực.
Tần Sóc: “Vân Thiều, người này sắp chết rồi sao?”
Biết anh muốn nói gì, Tô Vân Thiều không cho anh có cơ hội mở miệng đã cự tuyệt trước, “Đừng nghĩ nữa, không cứu hắn được.”