“Là, là có ý gì?” Trác Kinh Luân khó khăn mà mở miệng, vành mắt đã bắt đầu ẩm ướt, khoang miệng của anh ta cũng cảm thấy đắng ngắt. Hằng Thuật: “Lúc trước khi còn trẻ, tôi đã từng gặp qua một người. Vì hồn phách người đó quá yếu, bẩm sinh ngu dại, vốn dĩ cả đời này sẽ mơ mơ màng mang màng, cứ hồ đồ mà sống đến cuối đời, nhưng không biết bị tà tu từ đâu tới đã làm phép dung nhập hồn phách của người khác.” Tình huống này cũng không khác tình
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.