Nhưng nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng lấp lánh và chờ mong của em ấy, Tô Vân Thiều cũng không nỡ dội cho em ấy một gáo nước lạnh, “Được, chị sẽ chờ xem.”
Chỉ với một câu nói này của cô đã kết thúc luôn cuộc trò chuyện vừa rồi.
Tô Vân Thiều âm thầm thở dài vì tài năng “người chặn họng mọi đề tài” của mình vừa tăng thêm một bậc, cô đành mở ra một chủ đề mới, “Em muốn bắt đầu từ đâu?”
Vấn đề này đúng là làm khó Tô Y Y rồi.
Tô Vân Thiều đã nắm bắt được biểu cảm của cô khi đang đọc sách và làm bài tập, lại đem biểu cảm ấy của cô khắc ra một bức tượng cực kỳ đáng yêu, xem một cái đã khiến người ta muốn đem về nhà ngày, còn cô muốn khắc chị gái như thế nào đây?
Tô Y Y buồn rầu phồng má lên, giống y hệt một nhóc hamster đang giấu hạt thóc trong má.
“Chị, ngày thường nếu không phải chị trốn biệt ở trong phòng, thì cũng là ngồi trong vườn hoa chạm gỗ khắc ngọc, biểu cảm chẳng phong phú gì cả, làm em có quá ít sự lựa chọn, làm hại em gặp khó khăn rồi!”
Tô Vân Thiều: “…”
“Không phải em muốn điêu khắc một bức ảnh gia đình sao? Nhà mình có năm người, cứ khắc từng người một, không cần vội vàng.”
Câu nói này đã khiến công tắc trên người Tô Y Y được bật lên,cô ấy bắt đầu đếm ngón tay:
“Ba thích sắp xếp mọi việc cẩn thận, bao giờ cũng phải lên kế hoạch trước, trong mắt người ngoài, ông là một người đàn ông tài giỏi, nhưng thật ra lại là người mê vợ đến điên cuồng, sở thích lớn nhất của ông là mua hoa tặng mẹ, số hoa được trồng tại vườn hoa trong nhà đa số là do ba mua về. Ba cũng rất tốt với chúng ta, không coi con cái là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng tuyệt đối không vì yêu thương mà thiên vị một ai.”
“Mẹ lại thích đọc sách, trồng hoa, đi dạo phố, mua sắm và làm đẹp, bà không thích giao du với mọi người cho lắm, đặc biệt ghét những người phụ nữ lắm chuyện! Bề ngoài nhìn mẹ hiền lành, dịu dàng, có vẻ rất dễ tính lại dễ nói chuyện, nếu là ngày thường, thì biểu hiện của bà ấy cũng chẳng khác vẻ bề ngoài của mình là mấy, nhưng nếu liên quan đến người nhà thì… Ha ha.”
Tô Vân Thiều: “…” Điệu cười ha ha này rất có ý nghĩa, có thể khiến người ta không ngừng tưởng tượng sâu xa.
“Còn anh trai thì vừa nhìn đã đoán ra được rồi, anh ấy là con trai đích tôn, là một chàng trai nghiện mạng nghiêm trọng, thích lên mạng chơi trò vương giả, đến cuối trận lại thích kéo dài, là người thích cày rank kỳ cựu luôn.”
Tô Y Y bỗng buồn bã, “Chỉ có chị gái, chúng ta mới vừa quen nhau chưa tới nửa tháng, còn chưa kịp thân thiết, tạm thời em không nghĩ ra nên chọn hình ảnh gì để điêu khắc.”
Chỉ với vài câu miêu tả, cô đã nói ra hết được tính cách và sở thích của phần lớn mọi người trong nhà, có thể thấy được Tô Y Y thực sự quan tâm người thân, quan sát họ rất cẩn thận.
Ánh mắt Tô Vân Thiều càng trở nên dịu dàng hơn, đề nghị nói: “Có thể điêu khắc ba mẹ và anh trai trước, chờ khắc xong của bọn họ, em cũng đã thân với chị rồi, lúc đó sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”
Hệ thống:【 Cách này rất hay đấy! 】
Hay cái rắm!
Tô Y Y tức giận, nhưng cô ấy lại không thể hiện ra bên ngoài mà làm nũng với Tô Vân Thiều, cười cười lấy lòng: “Chị, chị cười lên một cái có được không?”
Tô Vân Thiều: ???
Tô Y Y: “Em đem cả tính mạng của mình giao cho chị!”
Tô Vân Thiều: “…”
Hệ thống:【…】
Trông cô ấy không bình thường cho lắm!!!
Tô Y Y còn muốn nói tiếp thì chuông cửa đã vang lên, Tô Vân Thiều vội vàng đi tới mở cửa, đứng ngoài cửa chính là Cao Nhiên và Tiêu Thành.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm chiều.”
Đây chính là đi ăn cơm với đối tác rồi.
“Em gái của em tới.” Tô Vân Thiều vốn định nói: Các người tự đi đi..
Lại nhớ tới những lời thổ lộ âu yếm và sến súa của Tô Y Y, người chưa từng run sợ khi ở chung với Diêm Vương như Tô Vân Thiều có chút sợ hãi nếu hai chị em cứ ở chung một chỗ sẽ có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra, cô bèn quay đầu lại hỏi một câu: “Y Y, em về nhà ăn cơm tối chưa?”
Tô Y Y: !!!
Wow wow wow chị gái gọi mình là Y Y!
Trong lòng Tô Y Y như rắn hổ mang bắt đầu kêu gào, nhưng trên mặt vẫn cố duy trì biểu cảm bình thường, dè dặt trả lời: “Em có hẹn Diệp… Phó Diệp, nên không về nhà ăn cơm.”
Vừa nghe là người nọ, Tô Vân Thiều lặp tức cau mày.
Hệ thống ác ý nói:【 Tôi đoán lúc này chị gái của cô đang suy nghĩ làm thế nào để đưa Phó Diệp vào đồn cảnh sát uống nước trà. 】
Tô Y Y: !!!
“Chị, đột nhiên em nhớ ra, có khả năng hôm nay Phó Diệp sẽ rất bận, không rảnh ăn cơm cùng với em, em có thể ăn chung cùng với mọi người không?”
Cô bẻ cua quá gắt, cũng may Tô Vân Thiều không để ý, bèn đưa cô cùng đi ăn với bọn họ.
Trên bàn cơm, Cao Nhiên và Tiêu Thành không đề cập tới những vấn đề có liên quan đến Huyền môn, khi tự giới thiệu cũng chỉ nói tên, không nói về công việc của mình, càng không nói tới chuyện họ đã quen biết với Tô Vân Thiều như thế nào.
Cả đám yên lặng ăn cơm, sau khi tiễn Tô Y Y lên xe, bọn họ đi bộ về khách sạn.
Tiêu Thành không chờ nổi đến khi về phòng, ở ngay trên đường lớn hỏi: “Nếu lệ quỷ kia không tìm tới tận cửa, chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây ôm cây đợi thỏ hay sao? Trong khi chúng ta đang ăn no ngủ kĩ, thì không biết lệ quỷ đã hại chết bao nhiêu người rồi!”
Cũng may Tiêu Thành biết đây là bên ngoài, cho nên cậu ta đã cố ý nói nhỏ lại, còn có chút chừng mực, nếu không, không cần Cao Nhiên ra tay đánh cậu ta, Tô Vân Thiều đã lập tức bịt miệng tên nhóc này lại.
Cao Nhiên đập một phát vào gáy Tiêu Thành, mắng khẽ: “Câm miệng, trở về nói sau!”