Sau đó cậu nhóc chợt nhận ra Tô Vân Thiều hỏi câu này nhằm mục đích gì, hoảng loạn mà vội vàng bổ sung: “Cô xem công viên này lớn như vậy, mỗi ngày còn có nhiều khách tới chơi như thế, tôi bận tới mức chân còn sắp không chạm tới đất rồi, làm gì còn thời gian để chạy tới chỗ nào nữa? Đúng không?” Trường Tôn Thụy ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn. Nhưng chính bản thân cậu nhóc lại không biết nụ cười của mình gượng gạo thế
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.