“Sao lại bị thương thế?” “Ai làm con bị thương?” “Có phải là tên đó đánh lén chị đúng không?” “Có chỗ nào trên người thấy khó chịu không?” Sâm Sâm vội vàng nhảy lên trên vai Tô Vân Thiều, nó đưa cánh tay nhỏ bé tới trước miệng cô: “Mau mau mau, mau cắn em một cái này, râu của em bổ lắm, chỉ cần ăn một miếng là vết thương và máu của chị sẽ được bổ sung lại liền.” Tô Vân Thiều: “…” Vừa thấy ấm áp vừa thấy buồn cười. Sâm Sâm bây giờ chỉ lớn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.