Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Sóc cười ngượng ngùng, còn chưa kịp nói chuyện thì Tần Giản đã nhảy dựng lên, "Anh, không phải chứ? Loại tra nam này còn muốn cứu, mấy cô gái bị hắn lây nhiễm HIV phải làm sao đây?”

Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa và Cái Khiết đều cảnh giác trừng mắt nhìn Tần Sóc, tựa hồ chỉ cần Tần Sóc dám nói ra lời để Tô Vân Thiều đi cứu tra nam kia, ba người các cô sẽ tuyệt giao!

Tần Sóc đường đường là đội phó đội trinh sát hình sự thành phố, lúc đối mặt với phạm nhân hung ác cũng có thể mặt không đổi sắc, giờ phút này bị mấy vị thành niên nhìn chằm chằm khiến mặt cứng đờ, không thể mở miệng được.

Thời khắc mấu chốt, Bách Tinh Thần đã nói chuyện giúp anh: "Anh Tần là cảnh sát, nghe nói có người sắp chết muốn tiến hành cứu giúp là việc rất bình thường."

Dưới ánh mắt căm tức lạnh lùng của Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa và Cái Khiết, Tần Sóc căng thẳng gật đầu, đây không phải là việc mà một cảnh sát nên làm sao?

Bách Tinh Thần lại nói: "Nhưng mà anh Tần, anh cũng có thể cân nhắc một chút về lập trường của Vân Thiều, cậu ấy là Thiên sư, nếu có thể cứu nhất định sẽ cứu, còn không thể mà cố chấp hết lần này đến lần khác để cứu..."

Lời nói kế tiếp Bách Tinh Thần cũng không nói nữa, nhưng người nghe đều tự động bổ sung ở trong đầu: Ai cũng không biết sẽ có hậu quả đáng sợ gì.

Vẻ mặt của Tần Sóc khẽ thay đổi, đó là điều đương nhiên!

Tô Vân Thiều: “Cứu người cũng phải phân chia từng loại người, thiện tâm thiện ý thân đầy công đức sẽ được cứu, tuổi thọ chưa hết còn có thể cứu, còn làm chuyện xấu tội ác chồng chất như thế này...... Ầy.”

Chữ "Ầy" kia cực kỳ có linh tính, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Tần Giản cảm thấy là: Bản thiên sư không đưa thêm mấy con quỷ tới xử đã là may mắn lắm rồi, còn muốn tôi đi cứu hắn? Nằm mơ đi!

Lôi Sơ Mạn nghĩ: Chị không đưa đao tới, đã là sự nhân từ lớn nhất đối với tên tra nam kia rồi.

Triệu Tình Họa: Cho dù tôi không giết hắn, cũng có quỷ đến giết.

Tần Sóc không dám nói thêm gì nữa, tên tra nam đó hiện tại không ở thành phố B, cũng không biết khi nào chết, sẽ chết như thế nào, anh cũng không thể xin nghỉ vô thời hạn mà trông coi tên tra nam kia được?

Tự làm bậy thì không thể sống, cứ như vậy đi.

Tắt video, mấy người cười cười nói nói đi ra phòng bao, đến quầy bán đồ vặt mua kem và đồ uống.

Tần Giản và Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa thảo luận mua loại kem nào, Bách Tinh Thần và Tô Vân Thiều bị tụt ở phía sau.

Bách Tinh Thần đi chậm hai bước, sóng vai đi cùng Tô Vân Thiều: “Vân Thiều.”

Cậu nhớ Tô Vân Thiều đã đề cập đến mắt thường và mắt Âm Dương, thậm chí lôi ra chủ đề về Thiên nhãn để mọi người chú ý và thảo luận, nhưng không đề cập tới đôi mắt của mình.

Tô Vân Thiều: “Hả?”

Giọng nói của Bách Tinh Thần vô cùng nhẹ nhàng: "Tớ thấy trong đôi mắt của cậu có một dấu nhỏ màu vàng.”

Tô Vân Thiều không nghĩ tới cô chỉ mở mắt ngắn ngủi như vậy mà cũng bị Bách Tinh Thần thấy được, "Muốn biết không?"

Bách Tinh Thần có chút ngoài ý muốn: "Tớ tưởng cậu cố ý chuyển đề tài là để không nhắc tới chuyện này.”

Tô Vân Thiều: "Cũng không phải là không thể nói, chỉ là có nhiều thứ nếu biết quá nhiều sẽ gặp nguy hiểm, mọi người đều là người bình thường, cho dù tớ có cho nhiều đồ vật hơn nữa, cũng không có nhiều tác dụng, không thể so sánh cùng người trong Huyền môn."

Lời này nghe qua là đang nói biết quá nhiều thì không có lợi, nhưng Bách Tinh Thần nghe ra chút ý tứ như vầy -- nếu đôi mắt này bị lộ ra ngoài có thể sẽ dẫn tới sự dòm ngó của người trong Huyền môn.

Bách Tinh Thần biết sự lợi hại trong đó, giơ tay cam đoan: "Tớ thề sẽ không nói ra ngoài chuyện có liên quan đến đôi mắt của cậu.”

“Cũng không đến mức quan trọng như vậy.” Tô Vân Thiều mỉm cười.

"Tinh Tinh, Vân Thiều, hai người ăn cái gì?" Mấy người Tần Giản đi ở phía trước đã đến quầy bán đồ vặt, thấy hai người còn đang đi chậm rãi ở phía sau, cao giọng hô to.

“Đến đây!” Hai người bước nhanh đi tới.

Bên kia, Cao Nhiên tìm hai người có thể làm trang web cô gái địa ngục xuất hiện cái khung, kêu bọn họ dùng bụng đầy oán khí và sát ý điền tên của anh ta và Tiêu Thành vào.

Hai người kia băn khoản, cho rằng Cao Nhiên lừa hai người bọn họ, không dám viết nên đã bị Cao Nhiên và Tiêu Thành đánh cho một trận.

Lúc này đúng là bụng đầy oán khí mà viết tên hai người bọn họ vào khung, không mang theo một chút giả dối.

Sau khi giải quyết xong, Cao Nhiên gửi tin nhắn cho Tô Vân Thiều: [Bên chỗ của anh đã xong rồi, còn em thì sao?]

Tô Vân Thiều: [Được rồi.]

Cao Nhiên: [Anh đang chờ cô ta tự chui đầu vào lưới.]

Tô Vân Thiều: [Cô ta? Anh cảm thấy đây là nữ quỷ?]

Cao Nhiên: [Đều kêu cô gái địa ngục, còn không phải là nữ quỷ sao?]

Tô Vân Thiều: [Cũng chưa chắc, cách đây không lâu em vừa gặp được một quỷ nước là nam nhưng thích giả thành nữ.]

Cao Nhiên: "..." Thì ra là bị giày vò mà xuất hiện bóng ma tâm lý.

* **********

Sau khi tan học, Tô Vân Thiều từ chối lời mời liên hoan của mấy người Tần Giản, đến gặp Tô Y Y ở con đường rợp bóng cây, cùng nhau lên xe riêng đỗ ở cổng trường.

Trên đường đi, mẹ Tô đã nói qua một chút về quy trình của bữa tiệc sinh nhật, "Bình thường loại tiệc này chính là nơi tụ tập của những người có tên tuổi trong thương trường, tâm sự nói chuyện làm ăn, lần này chủ yếu là để Vân Vân chính thức lộ diện với người trong giới, thời gian chuẩn bị cũng không nhiều.”

Lễ phục sẽ được may dựa theo tỉ lệ cơ thể của con, hôm nay chúng ta đi qua đó thử xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không.”

Mẹ Tô tay trái tay phải lần lượt nắm tay Tô Vân Thiều và Tô Y Y, đem tay hai đứa con gái đặt chung một chỗ, “Có thể trong tiệc sinh nhật mẹ không theo sát các con được, Y Y đã tham gia không ít bữa tiệc, đến lúc đó con phải chăm sóc chị gái một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK