Bây giờ vấn đề cấp bách nhất đã được giải quyết, có thời gian để nói về những thứ khác. Tô Vân Thiều vẫy tay ra hiệu, Trường Tôn Thụy tự giác chạy đến ngồi bên cạnh cô, bộ dạng ngoan ngoãn trông rất đáng yêu. “Cậu là quản lý của chỗ này à?” “Cũng là chủ của chỗ này nữa.” Biểu cảm của Trường Tôn Thụy trông có chút cô đơn, “Tôi bị bệnh tim, không thể vận động, không thể kích động, nhưng tôi lại yêu thích mấy câu chuyện cổ về chủ đề linh dị quỷ quái,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.