“Tôi không hỏi ông có được ký ức của Vân Văn Hiên từ khi nào, tôi chỉ muốn biết, năm đó, vì sao ông lại không ngăn cản cha tôi đưa con gái của chúng ta đi?” Vân Gia Thụ mím môi, ông ta không nói gì, dùng sự im lặng để biểu thị sự phủ nhận của mình. Nhìn thấy biểu cảm của ông ta, trái tim của Vân Lệ Lệ lạnh lại, giọng nói của cô ta run run: “Tôi cho rằng người ta đem con gái đi rồi, nó sẽ có thể sống trong cuộc sống giàu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.