Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc đại công tử đuổi tới sân của em trai thì thấy cửa phòng đóng chặt. Hắn thử thăm dò đẩy vào và lập tức thấy cửa mở.

Hắn tiến vào phòng lại không thấy ai, sau đó mới vòng qua bình phong và đi vào trong thì quả nhiên thấy một bóng dáng nho nhỏ ngồi trên giường quay lưng ra ngoài.

“Anh ca nhi.”

Bóng dáng kia không động đậy.

Hoắc đại công tử tiến lên và ngồi xuống giường sau đó ôn tồn gọi: “Anh ca nhi, đệ làm sao thế?”

Vẫn không ai đáp.

Hoắc đại công tử duỗi tay xoay người em trai lại để hai người đối mặt nhau.

 

“Anh…” Hoắc đại công tử mới vừa mở miệng đã phát hiện mắt em mình đỏ ửng.

Hắn ôm mặt đứa nhỏ và hỏi, “Đệ sao thế? Là cha mắng đệ à?” Hoắc đại tướng quân vừa đi tới cửa:………

Hoắc đại công tử vừa lừa vừa gạt, cuối cùng cũng dỗ được em mình nói chuyện. Hoắc Anh tủi thân lắm: “Tiên sinh nói gần đây bận nên không tới dạy đệ được.”

Hoắc đại công tử sửng sốt và không ngờ nguyên nhân lại là như thế. Hắn vội ôm lấy em trai và khuyên nhủ: “Tần đại nhân bận việc công nên cũng có thể hiểu được.”

Hoắc Anh không hé răng.

“Tiên sinh có rảnh sẽ tới thăm con được không?” Trong phòng bỗng vang lên một giọng nói ôn hòa thế là anh em nhà họ Hoắc lập tức ngẩng đầu và thấy Tần Ngộ.

Hoắc Anh mếu máo đẩy Hoắc đại công tử ra và muốn chạy. Nhưng lần này động tác của cậu nhóc không nhanh bằng Tần Ngộ và bị hắn ôm vào lòng.

Lúc này thằng nhãi con lập tức bùng nổ. Vừa rồi cậu chỉ đỏ mắt, còn bây giờ cậu khóc như vỡ đê. Hoắc Anh vừa khóc vừa giãy đạp trong lòng Tần Ngộ như đang dằn dỗi với người nhà.

Hoắc đại tướng quân muốn tiến lên đón lấy cháu mình nhưng lại thấy Tần Ngộ ôm đứa nhỏ đi qua đi lại, tay vỗ vỗ lưng và ôn tồn dỗ dành.

Lúc này Hoắc đại tướng quân và Hoắc đại công tử nhìn đến ngẩn người.

Thật ra Tần Ngộ cũng không rành lắm nhưng hắn từng thấy người khác dỗ trẻ con như thế. Lúc sau hắn hứa một đống mới dỗ được Hoắc Anh. Sau đó đứa nhỏ gật gù một lúc rồi gục trên vai hắn mà ngủ.

Tần Ngộ về đến nhà lúc gần tới giờ Hợi.

Trương thị và Ngôn Thư cùng đợi ở phòng khách. Thấy hắn về, Ngôn Thư lập tức bảo người chuẩn bị canh nóng.

 

Tần Ngộ giải thích hai câu đơn giản rồi nói: “Con mới tới Hộ Bộ nên có rất nhiều chuyện không hiểu và cần học tập. Khoảng thời gian này có lẽ con sẽ rất bận.”

Trương thị hơi lo lắng nhưng chẳng biết nói gì. Bà đâu thể ngăn không cho con mình tiến tới?

Buổi tối đi ngủ, Tần Ngộ kể về chuyện của Hoắc Anh cho vợ nghe.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy Anh ca nhi khóc thương tâm như vậy. Lòng ta cũng khó chịu.”

Ngôn Thư dựa vào lòng và ôm lấy hắn mà an ủi. Tần Ngộ rũ mắt và trong lòng càng cảm thấy việc mình chưa muốn có con là quá đúng.

Ngày tiếp theo Tần Ngộ tới Hộ Bộ từ sáng sớm và quen cửa quen nẻo đi tới căn phòng hôm qua. Hắn cầm lấy công văn sau đó bắt đầu xem. Qua thời gian đầu làm quen thì phía sau nhẹ nhàng hơn chút. Có điều những thứ hắn phải nhớ quá nhiều, quá phức tạp. Sau một ngày, đầu óc Tần Ngộ choáng váng, căng lên. Buổi tối về tới nhà hắn vừa nằm đã ngủ say.

Cứ như thế vài ngày, cuối cùng Tần Ngộ tới chỗ Hộ Bộ thị lang nói mình đã tìm hiểu kha khá.

Hộ Bộ thị lang hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Ông ấy nói với Tần Ngộ là có vài nơi cần đo đạc lại ruộng đất nhưng thiếu người, nếu hắn không ngại thì có thể đi làm.

Cái này thật ra là việc khổ sai, tuy Hộ Bộ có tiếng là nhiều việc nhưng làm ở cơ quan và ra ngoài vẫn có khác biệt. Làm việc ở cơ quan không phải lo gió thổi mưa xối. Còn đi đo đạc ruộng đất thì cực kỳ vất vả.

Đường đất khó đi, nơi ruộng đồng còn có rắn chuột và côn trùng. Trước kia từng có một quan viên bị rắn độc cắn chết. Việc thì mệt lại còn có nguy hiểm tính mạng nên chẳng ai muốn đi làm.

Tần Ngộ không do dự hay thoái thác đã đồng ý ngay. Hộ Bộ thị lang cũng thầm thưởng thức hắn.

Nơi cần đo đạc cách kinh thành một khoảng. Bọn họ đi hai ngày một đêm, kết quả lúc trở về lại gặp phải lưu dân tụ tập ở cửa thành. Lúc này Tần Ngộ mới biết vừa vào hạ có một huyện nhỏ gần kinh thành gặp lũ lụt. Nhà cửa và ruộng vườn của những người này đều bị ngập nên bọn họ chẳng có cách nào, đành phải lên kinh thành nhờ giúp đỡ.

Lúc bọn họ nói chuyện với nhau thì có quan viên quản lý tới tiếp quản nên đám Tần Ngộ lại về Hộ Bộ báo cáo.

Một quan viên đi cùng đoàn nhăn mày nhăn mặt: “Hiện nay có lưu dân vào kinh thì lại phải thẩm tra đối chiếu tin tức của những người này.

Chắc lại phải bận mấy ngày mấy đêm.”

“Hộ Bộ của chúng ta quanh năm suốt tháng không có lúc nào được nghỉ ngơi.”

Một người khác an ủi: “Đây là việc của đám hộ tịch, chúng ta không liên quan.”

“Sao lại không liên quan? Ruộng tốt bị ngập nên chờ nước rút lại phải đi đo đạc lần nữa. Chỉ nghĩ tới đó đã thấy to đầu.”

Những người khác lập tức không nói nữa.

Một lát sau có người nhìn về phía Tần Ngộ và không nhịn được hâm mộ: “Vẫn là Tần đại nhân tốt, chỉ xong trận này là ổn. Còn chúng ta có thể sẽ phải bận tới khi 70-80 tuổi.”

Tần Ngộ không hé răng. Tuy đối phương nói lời khó nghe nhưng cũng là sự thật. Dù Tần Ngộ có nói thế nào cũng không phải thế nên hắn quyết định trầm mặc.

Bọn họ trở về báo cáo sau đó Tần Ngộ đúng giờ tan làm. Hắn kéo thân thể mệt mỏi về nhà còn Ngôn Thư đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho hắn rửa mặt.

Sau khi Tần Ngộ rửa mặt lại ăn chút chè đậu xanh. Lúc này hắn không ngủ được nên tâm sự với vợ.

Tần Ngộ cảm thán: “Trước đây ta chỉ biết lục bộ sống không thoải mái, nhưng chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ bận đến mức này.”

Ngôn Thư đấm vai cho hắn và trấn an: “Cũng chẳng có cách nào, chỗ cần người thì không ai phái xuống, chỗ chẳng cần thì một đống.”

Tần Ngộ ngẩng đầu nhìn vợ sau đó lại dời mắt.

 

Ngôn Thư cúi người gối đầu lên vai hắn: “Phu quân có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

Tần Ngộ “ừ” một tiếng, “Ta cảm thấy A Thư thật thông minh.” “Bây giờ chàng mới biết sao?”

“Trước kia ta đã biết rồi nhưng giờ càng khẳng định hơn.” Ngôn Thư mỉm cười và hôn hắn một cái.

“Phu quân có muốn đi nghỉ ngơi không?” “Ừ.”

Vị quan viên của Hộ Bộ ngày đó nói quá chuẩn. Sau khi Tần Ngộ quay về đã bị Hộ Bộ thị lang gọi tới nói kinh thành đang tiếp nhận số lượng lưu dân lớn nên bên quản lý hộ tịch thiếu người và ông ấy phái hắn qua hỗ trợ.

Tần Ngộ cảm thấy bản thân hiện tại là một viên gạch ai dọn qua chỗ nào thì dọn. Nhưng việc đến tay thì dù căng da đầu cũng phải làm. Ai biết trong lúc ấy lại có việc ngoài ý muốn, vài lưu dân có xung đột với dân trong thành và chết người.

Lúc này bọn họ lại phải tới Hình Bộ một chuyến.

Ngày nào Tần Ngộ cũng bận đến độ chân không chạm đất. Chờ việc này qua đi, Hộ Bộ thị lang lại nói nếu hắn đã giỏi tính toán thì để hắn đối chiếu và thẩm tra sổ sách. Lúc này mới coi như để hắn đụng một chút tới nội dung chính trong công việc của Hộ Bộ. Tần Ngộ thầm nghĩ trong khoảng thời gian này mình bận rộn cũng coi như không uổng phí.

Hắn không biết thật ra từ khi hắn vào Hộ Bộ thì nhất cử nhất động của mình đều bị người ta nắm rõ.

Từ mùa hạ nóng bức đến cuối thu mát mẻ, Tần Ngộ gầy một vòng.

Trương thị và Ngôn Thư đều đau lòng nhưng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể chăm lo việc ăn dùng.

Sau khi thu hoạch vụ thu, Hộ Bộ càng thêm bận rộn bởi thuế từ các nơi đều dồn về.

 

Tần Ngộ ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn không trung và chỉ cảm thấy ngày tháng ở Hàn Lâm Viện đã quá xa lạ.

Hắn cứ thế bận rộn mấy tháng cho tới mùa đông. Tần Ngộ mới hơi nghỉ ngơi một lát đã bị Hộ Bộ thị lang phái đi làm việc với Công Bộ.

Xem chính ở Hộ Bộ không có nghĩa là cứ ru rú ở đó mà còn phải hiểu được hệ thống vận hành của những nơi khác. Cái này vừa thách thức học vấn đồng thời cả cách đối nhân xử thế của một người.

Công Bộ xem tên là đoán được nghĩa. Nó quản lý các công trình trên toàn bộ Thành triều. Vào hạ ma có lũ lụt thì Công Bộ sẽ phải phái người tới điều tra, gia cố đê đập, tu sửa mương máng. Tất cả mọi thứ liên quan tới thiết kế, chấp hành, nhân lực, vật tư, thời gian và các loại phí tổn đều phải hạch toán và báo cáo lên trên để quan trên cho ý kiến.

Mà những việc ấy hiện tại chất như núi bởi người của Công Bộ đều tập trung vào thủy lợi nên rất cần người hỗ trợ.

Tần Ngộ đến coi như có thể giúp giải quyết tình huống khẩn cấp ấy một chút.

Khác với lúc hắn tới Hộ Bộ và gặp phải cái mặt lạnh của Hộ Bộ thị lang, lần này hắn vừa tới Công Bộ đã thấy Công Bộ thị lang cười khanh khách và tự mình đón. Ông ấy đưa Tần Ngộ vào phòng làm việc và hỏi han.

“Ấy, Tần đại nhân tới rồi, ta mong ngươi đã lâu. Tần đại nhân uống trà đi, uống trà cho đỡ khát.”

Tần Ngộ thấy lông tơ trên người dựng ngược lên và vội gọi “Đại nhân, hạ quan không khát. Hạ quan mới đến, không biết có thể làm việc gì.”

Công Bộ thị lang vừa nghe thế đã cười như hoa hướng dương: “Tần đại nhân đúng là người cần mẫn, thật ra cũng không có việc gì…”

Tần Ngộ nghĩ có lẽ Công Bộ không quá bận rộn.

Ai biết Công Bộ thị lang lại nói một lèo khiến hắn nhận ra mình đã mừng quá sớm.

“Nghe nói Tần đại nhân giỏi toán học, hôm kia chúng ta tu sửa vương phủ xx……”

 

Công Bộ thị lang giống như đã có chuẩn bị nên lập tức nói một đống công trình lớn bé, và tất cả đều mới khởi công.

Lòng Tần Ngộ có dự cảm không tốt lắm. Quả nhiên……

Công Bộ thị lang nói: “Trước mắt không đủ nhân viên nên tám phần trong số ấy còn chưa được hạch toán phí tổn. Không biết Tần đại nhân có thể giúp chúng ta không?”

Tần Ngộ:………

Hắn nhớ lại số lượng công trình mà Công Bộ thị lang vừa nói sau đó không nhịn được đổ mồ hôi. Cuối cùng hắn chắp tay nói với đối phương: “Đại nhân, hạ quan sẽ làm hết sức.”

“Tốt, quá tốt, Tần đại nhân mau đi làm việc đi.” Tần Ngộ ớ ra: Đây là đang đuổi hắn đi hả?

Nhưng rất nhanh hắn đã không còn thời gian mà nghĩ đến việc khác. Hắn được dẫn tới một căn phòng nhỏ, các nhân viên của Công Bộ liên tục mang công văn tới, nháy mắt đã cao nửa người.

Nhưng họ vẫn tiếp tục vác thêm công văn tới cho hắn.

Tần Ngộ xoa xoa giữa mày và cầm một tập công văn lên sau đó bắt đầu xem.

***

Ở phủ đệ của Công Bộ thượng thư lúc này, Hộ Bộ thượng thư đang thổi râu trợn mắt nhìn chằm chằm đồng nghiệp.

“Hàn đại nhân, có đời thủa nhà ai làm việc như ông hả?”

Tần Ngộ đang ở Hộ Bộ làm việc ngon lành, tự nhiên bảo điều là điều thế nào? Mấy tháng này vì có Tần Ngộ nên hiệu quả công việc của Hộ Bộ tăng lên nhiều. Nói thật thì Dương Thượng thư rất luyến tiếc và không muốn nhả người ra.

Hàn thượng thư xoay tròng mắt nhìn khắp nơi sau đó uống một ngụm trà rồi mới từ từ nói: “Dương đại nhân đừng vội. Người có thể làm việc đâu chỉ có mỗi Tần Ngộ. Hàn Lâm Viện là nơi ngọa hổ tàng long đó.”

Dương Thượng thư không nói gì còn Hàn đại nhân thì trộm ngắm ông ấy một cái, trong lòng mắng um lên: Cái đồ khốn nạn ăn mảnh nhà ông!

***

Còn ở Hàn Lâm Viện lúc này, Trương Hòa tự dưng thấy rùng mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả vì thế hắn nhíu mày: “Kỳ quái, còn chưa tới chính đông, sao lạnh thế nhỉ? Chẳng lẽ……”

Sắc mặt hắn trầm xuống và nhìn vị trí đối diện trống không rồi nhỏ giọng lầm bầm: “Trong phòng thiếu một người nữa nên quả nhiên khác nhau, quạnh quẽ quá.”

Tần huynh ơi Tần huynh, khi nào huynh mới về vậy?

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK