Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới cuối hè, đông ấp truyền tới tin lũ lụt thế là Thiên Tử lập tức gọi quần thần tới họp.

Thư mật báo có nói lũ lụt năm nay cực kỳ lớn, 50 năm chưa từng gặp. Quan viên địa phương đã cho người khơi thông kênh đào nhưng hiệu quả cực nhỏ. Bầu trời như bị thủng một lỗ, nước mưa ào ạt chảy xuống và tạo thành hồng thủy phủ lên ngàn mẫu ruộng tốt, khiến vô số người và vật chết đuối.

Trên điện Kim Loan là đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc khi nghĩ tới người dân gặp nạn, đồng thời cũng có kẻ lấy việc này để tấn công hoàng đế.

Nhưng việc quan trọng lúc này là cứu tế và trấn an nạn dân để tránh sinh loạn lạc. Quốc khố cũng coi như sung túc nhưng phái ai đi lại là vấn đề.

Hoàng đế còn chưa có đủ người để dùng.

Lúc này Thiên Uẩn Đế ngồi trên ngai vàng. Lúc nghe thấy tin về lũ lụt thì người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Tần Ngộ nhưng rồi hắn lại nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.

Tần tiên sinh không thể rời khỏi kinh thành được.

Mọi người bên dưới cãi nhau ủm tỏi nhưng chẳng có ai vừa lòng hoàng đế. Bỗng hắn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy mọi người cúi đầu.

Lòng Thiên Uẩn Đế khẽ rung lên và ra lệnh cho mọi người có ý tưởng thì dâng sổ con lên rồi tuyên bố bãi triều.

Sau khi trở về cung điện của mình, hắn lập tức phái người gọi Tần Ngộ tới. Đợi Tần Ngộ tới là hai người lập tức đóng cửa bàn luận.

“Tiên sinh có đề nghị nào ư?”

Tần Ngộ chắp tay hành lễ và nói: “Hoàng Thượng, thần nghe nói hai vị công tử nhà Lương quốc công và Tống quốc công rất có tài.”

Thiên Uẩn Đế trầm mặc.

 

Sau khi hắn kế vị đã phong cho hai người cậu thành Lương quốc công và Tống quốc công. Đó là vì ông ngoại hắn đã là Anh quốc công, không thể lại phong chức cao hơn nữa. Cái danh quốc công chỉ cao quý chứ không có thực quyền. Bởi hắn vẫn luôn ghi nhớ lời ông nội dặn dò trước lúc lâm chung.

Hậu cung không được can thiệp vào triều chính, nhà ngoại không được nắm quyền. Huống chi hai người cậu và đám anh em họ của Thiên Uẩn Đế đều là người có tài chứ không phải hạng ăn chơi vô dụng. Thế nên hoàng đế càng thêm cảnh giác.

Lòng Thiên Uẩn Đế rất rối rắm.

Tần Ngộ nhẹ nhàng gọi một tiếng. Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn càng thêm ôn hòa. Hắn to gan ngước mắt lên nhìn Thiên Uẩn Đế: “Hoàng Thượng có từng nghe thấy một câu nói của người nhà quê rằng: Cây đổi chỗ thì chết, người đổi chỗ thì sống hay không?”

Thiên Uẩn Đế hơi sửng sốt.

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Hoàng Thượng, cái này nghĩa là chẳng có thứ gì mãi mãi bất biến.”

Sau đó Tần Ngộ kể về lúc mình làm tri phủ ở Tầm Dương đồng thời nhấn mạnh việc giao quyền cho đồng tri và mối quan hệ với đám thư lại của phủ nha.

Đương nhiên hắn có thể nói thẳng hơn, nhưng không cần thiết bởi đó chẳng khác nào coi Thiên Tử là kẻ ngu. Để hoàng đế tự suy ngẫm và hiểu ra mới là tốt nhất.

Một hoàng đế tốt sẽ không cần phải kiêng kị bất kỳ thần tử nào quá giỏi giang mà phải nắm chắc thuật khống chế mới là tốt. Còn những câu chuyện trong sách sử về những kẻ làm thần mà công cao hơn chủ thì đó lại là tình huống khác. Việc nào ra việc đó.

Lúc trời vừa hửng sáng đã có cung nhân tới hai phủ quốc công để truyền chỉ. Đại công tử của Lương quốc công sẽ là khâm sai đại thần tới đông ấp xử lý lũ lụt còn con thứ của Tống quốc thì đi theo hỗ trợ.

Sai khi xác định người đứng đầu đội ngũ, hoàng đế còn nhét thêm ba người đứng đầu kỳ thi hội và mấy người trong mấy vị trí đầu vào đội ngũ cứu tế.

 

Mặc kệ những kẻ này kinh ngạc thế nào thì bọn họ cũng lập tức thu dọn hành trang để lên đường sau khi nhận được thánh chỉ. Quan viên lục bộ cũng tham gia, tới trưa là đội ngũ rồng rắn lên mây rời khỏi kinh thành.

Hiệu quả này quả thực quá nhanh. Quân đội, lương thảo và tiền cứu tế cũng được thông qua.

Trong hậu cung, Thái Tử Phi trước kia nay đã là Thái Hậu nghe được tin tức thì kinh ngạc suýt đánh rơi chén trà.

“Sao đột nhiên hoàng thượng lại……”

Thái Hậu và phủ quốc công bên kia cũng không ngốc. Bọn họ thấy một vài hành động của hoàng đế thì hiểu hắn cố ý xa lánh nhà ngoại. Tuy hơi mất mát nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Bởi tôn vinh nên có họ đều đã có, nếu còn muốn cái khác thì đúng là lòng tham không đáy.

Tâm phúc muốn nói lại thôi.

Thái Hậu cho cung nhân lui ra sau đó mang theo tâm phúc đi vào trong phòng: “Nói đi.”

Tâm phúc thấp giọng nói: “Nghe nói sau khi lâm triều, Hoàng Thượng gặp riêng Tần đại nhân.”

“Tần Tùy Chi?” Thái Hậu chần chờ: “Quốc công phủ bên kia cũng đâu có quan hệ gì với hắn.”

Tâm phúc cũng không biết nên cúi đầu không nói.

Chuyện Thái Hậu có thể nghe được thì những kẻ khác đương nhiên cũng biết. Dù sao hoàng đế cũng mới đăng cơ nên thế lực còn mỏng, qua mấy năm nữa thế lực của hắn mạnh lên thì bọn họ sẽ không dễ nghe ngóng như bây giờ.

Mọi người trong triều để ý tới tình hình ở đông ấp nhưng vẫn quan tâm tới quốc sự hơn. Đa phần sổ con phía dưới trình lên đều được đưa tới Nội Các để các lão phê duyệt, chỉ có một ít được đưa tới trước mặt hoàng đế.

Có vài sự kiện lớn sẽ được trình lên thẳng Thiên Tử. Sau đó hoàng đế sẽ thương lượng với các lão hoặc thần tử mà mình tin tưởng. Nếu Thiên Tử có quyết định nào đó không đúng thì các lão có thể phản bác.

 

Với một vị Thiên Tử không có kinh nghiệm thì cách thức này là tốt nhất cho một quốc gia. Nhưng với việc này cũng có nghĩa là Thiên Tử sẽ bị cản trở hành động.

Đây cũng là lý do vì sao Thiên Uẩn Đế sẽ cảm thấy căng thẳng trước mặt ba vị các lão. Nếu Thiên Tử yếu đuối và vô dụng thì rơi vào tình huống này cũng là lẽ thường. Nhưng nếu đế vương có chí lớn thì hai bên chắc chắn sẽ có tranh chấp. Và trong lúc ấy ắt hẳn sẽ có kẻ chiếm thế thượng phong.

Hai vị công tử của phủ quốc công quả thực có tài nên triều đình cũng không kéo chân sau. Vì vậy công việc cứu tế được thực hiện cực kỳ thuận lợi.

Đầu tiên bọn họ sắp xếp cho dân chúng gặp tai họa, sau đó khơi thông dòng nước, chờ nước rút sẽ đo đạc lại đất đai và làm lại hộ tịch. Tiếp theo quan phủ sẽ cùng nạn dân xây dựng lại nhà cửa và đường xá.

Sổ con liên tiếp được truyền đến từ đông ấp.   Lúc này biên quan cũng truyền đến tin tốt, quân đội giành chiến thắng nhỏ trong cuộc giằng co với ngoại tộc.

Bình thường thì thắng lợi nhỏ thế này chẳng cần báo lên nhưng vào thời điểm đặc thù thì nó sẽ giúp củng cố lòng người, cho Thiên Tử thêm chút tin tưởng và xây dựng hình ảnh tốt đẹp cho hắn.

Trong, hoàng cung, tại cung vua.

Trên mặt Thiên Uẩn Đế lộ chút ý cười và đưa sổ con cho Tần Ngộ xem: “Đông ấp truyền đến.”

Thật ra Tần Ngộ đã đoán được nhưng vẫn mở ra xem và nói: “Vẫn là Hoàng Thượng biết cách dùng người.”

Thiên Uẩn Đế cố gắng duy trì sắc mặt như thường: “Tiên sinh đừng trêu ghẹo trẫm.”

Tần Ngộ cười nói: “Thần không trêu ghẹo bệ hạ. Thần nói thật thôi. Hoàng Thượng có dũng khí, quyết đoán vượt xa người thường.”

Hắn thành khẩn giống như đang nói lời hiển nhiên khiến Thiên Uẩn Đế càng thêm tự tin: “Tiên sinh quá khen.”

 

Hai người hàn huyên trong chốc lát mới nói tới vấn đề chính, “Tiên sinh, trẫm muốn cải cách chính sách hiện tại.”

Thiên Uẩn Đế quan sát vẻ mặt của Tần Ngộ nhưng hắn không đổi sắc mặt mà chỉ hỏi: “Không biết Hoàng Thượng muốn cải cách phương diện nào?”

Từ trước tới giờ việc thay đổi chính sách luôn đi kèm máu tươi và xương trắng, nếu không làm tốt thì gây loạn. Nhưng đây không phải lần đầu tiên hoàng đế nhắc tới việc này nên Tần Ngộ cũng muốn biết thêm để còn tính đường trả lời.

“Tiên sinh, mấy ngày trước trẫm có xem sách sử và có một ý tưởng. Tiên sinh cảm thấy than đinh nhập mẫu thế nào?”

Không thu thuế theo đầu người mà thu theo số lượng ruộng sở hữu. Thật ra cái này cũng không khác gì thuế thu nhập cá nhân.

Biện pháp này không sai, nhưng vẫn là vấn đề ấy: thế lực của hoàng đế còn chưa vững.

Tần Ngộ cũng đoán vì sao hoàng đế muốn cải cách bởi sau khi cứu tế, quốc khố cạn đi nhiều. Thân là hoàng đế, hắn sốt ruột cũng phải.

Nhưng có một số việc có gấp cũng không làm được gì.

Trong nháy mắt, Tần Ngộ lập tức nghĩ tới nhiều hướng nhưng khi mở miệng hắn lại nói: “Hoàng Thượng, biện pháp này không tồi, nhưng có cần làm thử nghiệm trước hay không?”

Thiên Uẩn Đế thấy Tần Ngộ không lập tức từ chối thì vui vẻ nhưng khi nghe thấy câu sau hắn lại ngây ra: “Thử nghiệm?”

Tần Ngộ nói: “Hiện tại đông ấp gặp lũ lụt vì thế rất phù hợp để áp dụng than đinh nhập mẫu.”

Như vậy có thể đảm bảo nạn dân có đất, và có đất tức là có thể giữ chân lao động chính, ổn định lòng dân.

Tần Ngộ cẩn thận giảng giải, cuối cùng mới nói: “Quan trọng nhất chính là mặc kệ kẻ khác nhận ra hay không nhận ra ý tưởng của ngài thì Hoàng Thượng đều có thể quang minh chính đại lấy lý do mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân. Sau đó chúng ta sẽ để chính sách này chậm rãi lan ra từ

 

đông ấp tới các nơi chung quanh. Giống như dùng nước ấm nấu ếch xanh.”

Lịch sử đã cho thấy biến đổi chính sách càng nhanh thì chết càng thảm. Có vài người chết rồi còn bị quất xác.

Tần Ngộ không muốn nhận nguy hiểm ấy, cũng không muốn liên lụy người nhà. Nhưng có một số việc hắn vẫn phải làm nếu muốn xã hội phát triển và muốn Thiên Tử tin tưởng.

Hắn cần phải tìm được cho mình một con đường hẹp, gian nan nhưng đủ an toàn để xuyên qua muôn vàn trở ngại.

Thiên Uẩn Đế suy nghĩ gì đó rồi ngước nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh: “Cứ theo lời tiên sinh đi.”

Tần Ngộ lắc đầu: “Thiên hạ là của Hoàng Thượng, bá tánh là con dân của Hoàng Thượng, thần chỉ nghe theo ý chỉ của Hoàng Thượng thôi.”

“Tiên sinh quá khiêm tốn rồi.” Thiên Uẩn Đế lại để Tần Ngộ ở lại trong cung dùng cơm trưa sau đó lập tức thực hiện việc này.

Tần Ngộ tạm thời được rảnh rỗi nên cũng nhận được thiệp mời của người khác.

Hắn nhìn thiệp mà Dương các lão cho người đưa tới thì thấy hơi đau đầu. Hắn có liên quan gì với mấy vị các lão đâu.

Hắn xoa mày rồi thay một bộ quần áo bình thường rồi qua phủ của Dương các lão.

Lúc tới nơi đã có người chờ sẵn dẫn hắn vào trong. Dương các lão đang đứng trong nhà thủy tạ cho cá ăn, dáng vẻ nhàn nhã và thoải mái.

Tần Ngộ đến gần và hành lễ: “Hạ quan bái kiến Dương đại nhân.”

Dương các lão cười nói: “Những lúc thoải mái thì không cần khách sáo quá. Tùy Chi tới đây xem mấy con cá chép lão phu nuôi.”

Dương các lão vãi một nắm đồ ăn xuống ao thế là đám cá chép đủ màu sắc tranh nhau cướp mồi, cái miệng chúng há to gần bằng thân thể chúng.

 

Tần Ngộ ăn ngay nói thật: “Đại nhân nuôi chúng tốt thật, hạ quan hiếm khi thấy cá chép đẹp mà lại to thế này.”

“Đó là vì Tùy Chi chưa chọn được chỗ phù hợp.” Dương các lão đưa cho Tần Ngộ một hộp đồ ăn, “Ngươi cũng tới cho tụi nó ăn đi, thú vị lắm.”

Tần Ngộ cảm nhận trọng lượng trong tay và rũ mắt nắm một ít đồ ăn ném xuống nước.

Hắn cho rằng Dương các lão sẽ nói chút chuyện chính sự với mình nhưng kết quả bọn họ lại chỉ thảo luận về các chủng loại cá và thói quen của chúng.

Sau khi về nhà hắn cân nhắc và cảm thấy đã chạm vào điểm nào đó nhưng không dám xác định nên đành tìm Trương Hòa.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK