Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, trên mặt cỏ xanh mênh mông có một đám người đang đứng. Bọn họ đều là những người đàn ông cường tráng tuổi từ 20-30.

Nơi này chính là địa điểm xây lăng mộ cho Trần Nam Vương.

Giờ phút này những người kia đồng thời nhìn vị quan trẻ tuổi đứng trước mặt họ.

“Tần đại nhân, đã chuẩn bị xong rồi.” Một tiểu lại tiến lên và thấp giọng nói.

Tần Ngộ gật đầu với Tần Tú Sinh và chỉ một lát đã có một đạo sĩ nổi danh ở địa phương tới làm phép.

 

Tần Ngộ bình thản nhìn cảnh đó còn những người khác thì chăm chú hơn nhiều. Chờ đạo sĩ làm phép xong, Tần Ngộ tự mình tiễn ông ấy đi. Tần Tú Sinh thì theo lệnh của hắn để chia mọi người thành những nhóm 10 người.

Trong đám đông có tiếng sột soạt sau đó lại quay về yên tĩnh.

Tổng cộng có 18 nhóm, tương đương 180 người. Đây có thể coi là số lượng lớn.

Quận thủ đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn và cảm thấy vị khâm sai đại thần này có lẽ chỉ biết nghiên cứu sách vở chứ không biết công việc thực tế như thế nào.

Chỉ xây lăng mộ mà thuê những gần 200 người. Ngay cả lăng của Trần Nam Vương có xa hoa hơn các vương gia khác thì cũng không cần nhiều người như thế.

Cứ chờ xem, chắc chắn sẽ có lúc Tần Ngộ phải khóc.

Quận thủ chắp tay sau lưng và kiêu ngạo hếch cằm. Đám quan viên phía sau ông ta cũng có cùng một bộ dạng ấy.

Những khúc mắc giữa Tần Ngộ và đám thương nhân nhanh chóng được truyền tới tai quận thủ và những quan viên khác. Điều này khiến quận thủ tức quá đập vỡ một bộ ấm chén và mắng hắn là cục đá thối tha.

Đám thương nhân có được lợi thì ắt phải hiếu kính lên trên chứ đâu nuốt không được. Nhưng hiện tại Tần Ngộ đã liệt kê sổ sách rõ ràng như thế, vừa xem đã hiểu thì làm gì còn cơ hội nhập nhằng. Mà không có lợi lộc gì thì đương nhiên cũng không có hiếu kính.

“Cái kẻ đầu gỗ cũng thật con mẹ nó đủ liều mạng.”

Quận thủ chưa từng thấy quan viên nào có ánh mắt như Tần Ngộ. Nhưng ngặt nỗi Tần Ngộ là quan kinh thành nên ông ta chẳng làm gì được, còn nếu là cấp dưới thì ông ta đã trị cho kêu trời gọi đất rồi.

Quận thủ nghẹn một bụng tức nên chỉ muốn xem trò cười.

Tìm gần hai trăm người tới tu sửa lăng mộ mà không sợ quá nhiều người không có chỗ mà đứng hả?

Ngu xuẩn, hắn tưởng cứ nhiều người là có thể hoàn thành việc chắc?

 

Quận thủ hơi híp mắt lại, trong lòng nghĩ tới quan hệ của mình trong kinh thành và cân nhắc có nên gửi tin tức đi để nhân cơ hội trộn lẫn một cuốn sổ tố cáo Tần Ngộ hay không? Nếu hiệu quả thì đừng nói làm quan, ngay cả việc hắn có thể bình an trở về kinh thành hay không cũng chưa biết được đâu.

Không áp đám quan kinh thành mắt cao hơn đầu này xuống thì bọn họ không biết thế lực địa phương mạnh thế nào. Bọn họ còn tưởng quan viên ở đây là con chó con mèo rồi muốn làm gì thì làm chắc!

Suy nghĩ của quận thủ thay đổi nhanh chóng và chuyến sang việc đêm nay nên tới phòng của mỹ nhân nào.

Trần Nam Vương qua đời nên đám quan viên bọn họ cũng phải “mặc áo tang” và cấm hết các hoạt động giải trí bên ngoài. Thế nên ngay cả tìm chút việc vui ông ta cũng phải lén lút.

Nghĩ đến đây là lòng quận thủ càng thêm bực bội. Ông ta nghĩ tốt nhất là triều đình thu lại đất phong. Khi đó ông ta là quận thủ và sẽ có được quyền lực lớn hơn. Cho dù có quan viên được điều đến thì ông ta cũng có thể kiềm chế kẻ kia.

Nhưng hiện tại ông ta còn chưa có được sức mạnh cỡ đó.

Trong lúc quận thủ nghĩ ngợi linh tinh thì Tần Ngộ cao giọng tuyên bố khởi công.

Sau đó hắn đi tới chắp tay nói: “Đại nhân có muốn ở lại cùng bản quan giám sát không?”

Quận thủ thầm mắng đen đủi nhưng trên mặt vẫn bình thản, “Người nhiều nên phức tạp, bản quan có ở lại cũng chỉ quấy rầy Tần đại nhân thôi. Ta không làm phiền ngài nữa.”

Đám quan lại phía sau ông ta lập tức hùa theo.

Quận thủ cười cười nói: “Tần đại nhân, bản quan còn có việc bận nên đi trước.”

Vừa dứt lời ông ta đã phất tay áo bỏ đi. Đám quan viên cấp dưới cũng nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này Tần Tú Sinh mới đi tới và nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một đám chồn.”

 

Tần Ngộ mỉm cười: “Trong lòng biết là được rồi, đừng nói ra.” Tần Tú Sinh: “À à.”

Tần Tú Sinh: “???”

Lúc này Tần Tú Sinh mới hoàn hồn: vừa rồi ý của Ngộ đệ là …? Hắn ngoài nghi bản thân nghe lầm nhưng Tần Ngộ đã đi ra chỗ khác.

Tần Tú Sinh xoa nhẹ mặt và nghĩ bản thân chắc chắn đã nghe lầm, có lẽ

… thế…

Ngoài tuyển dân phu, Tần Ngộ còn tuyển những người phụ nữ địa phương có sức lực, ưu tiên quả phụ. Công việc chính của họ là nấu cơm, giặt quần áo cho dân phu, tiền công rất khả quan.

Hà quả phụ chính là một người trong số đó. Chồng bà là con một nhưng bị bệnh lao qua đời. Bố chồng qua đời khi còn trẻ nên trong nhà chỉ có mẹ chồng và bà là hai người trưởng thành, ngoài ra còn có một đứa con trai và một đứa con gái. Cuộc sống của họ cũng rất gian nan.

Nghe nói khâm sai đại nhân đang tuyển vú già nên bà tới thử xem, không ngờ lại được chọn.

Có số tiền này thì năm nay nhà họ sẽ khá hơn một chút.

Ánh mặt trời ngày càng nóng, Hà quả phụ xắt rau thoăn thoắt, tinh thần cực kỳ hưng phấn.

Quận thủ muốn nhìn trò cười của Tần Ngộ nên cố tình để lại hai người giám thị hắn, có điều bề ngoài lại lấy cớ là giúp đỡ.

Hai kẻ kia nhìn khắp nơi, đôi mắt xoay tròn cực kỳ không thành thật nhưng cho tới giờ chúng cũng chưa gây sự gì. Nếu bọn chúng chưa chọc phá thì Tần Ngộ cũng chẳng thèm để ý.

Vài ngày sau, hai tên kia chạy về báo cáo, “Đại… Đại nhân.”

Quận thủ ghét bỏ hỏi: “Làm cái gì thế hả? Tốt xấu gì cũng là tiểu lại mà còn vội vàng thế thì ra thể thống gì?”

Hai tên tiểu lại mang vẻ mặt khó xử, “Đại nhân, khâm sai đại nhân … hắn…”

 

Quận thủ nhướng mày: “Hả? Khâm sai đại nhân làm sao?”

Quận thủ đại nhân thong thả ung dung nâng chén trà lên và dùng nắp gạt vụn trà.

Một trong hai kẻ kia nói: “Đại nhân, ngài không biết đâu, Tần đại nhân tuyển 180 dân phu sau đó chia họ thành ba tổ. Khi một tổ làm việc thì hai tổ kia ở bên cạnh ăn cơm và ngủ ngon.”

“Cái gì?” Quận thủ đại nhân run tay khiến nước trà nóng văng lên đùi làm ông ta đau quá run rẩy cả người.

Ông ta vội đặt chén trà lên bàn và trợn mắt: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Tên kia kể lại một lần sau đó run run nói: “Đại nhân, ngài nói xem có phải Tần đại nhân …”

“Câm miệng.” Quận thủ lạnh giọng quát, “Đừng có nói mấy chuyện mê tín dị đoan ở đây!”

Quận thủ đứng dậy, “Để bản quan tự đi xem.”

Nhưng khi ông ta nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hai tiểu lại kia thì lại đổi giọng: “Bản quan lệnh cho các ngươi tự mình đi xem xét.”

Hai tiểu lại mang vẻ mặt hoảng sợ và ngẩng đầu nhìn thì bị quận thủ trợn mắt lườm thế là vội cúi đầu. Trong lòng bọn họ kêu khổ mãi nhưng chỉ có thể đáp: “Vâng, đại nhân.”

So sánh với việc quận thủ đang suy đoán lung tung thì đám dân phu trên công trường vui hơn nhiều. Tuy bọn họ cũng không hiểu Tần Ngộ đang làm gì nhưng được nhàn thì ai chả thích.

Trước khi tới bọn họ đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải làm việc vất vả và sẽ sụt cân. Nhưng sau khi tới họ mới phát hiện sự thật không giống như họ đã nghĩ. Lúc bọn họ làm việc thì nhóm khác nghỉ, đương nhiên lúc người khác làm việc thì họ cũng được nghỉ thoải mái.

Có đôi khi ngủ đủ rồi bọn họ còn chột dạ vì nhàn quá. Có người chủ động tìm Tần Ngộ nói bản thân có thể làm việc nhưng Tần đại nhân không cho, còn bắt họ nghỉ ngơi.

Đám dân phu sợ hãi trong lòng và cảm thấy đãi ngộ này thật sự quá tốt. Cả đám có cơm ăn, quần áo được giặt, còn có chỗ ngủ, tuy chỉ là lều

 

tranh tạm thời nhưng so với màn trời chiếu đất thì khá hơn nhiều. Đã vậy công việc của họ lại nhàn nên lúc cầm tiền công họ cũng áy náy. Vì áy náy nên khi đến lượt mình làm việc, ai cũng cần mẫn không cần thúc giục.

Bốn người Hoắc đại tướng quân phái đến luôn đi theo Tần Ngộ. Bọn họ cũng không giữ kẽ mà có việc gì không rõ là hỏi luôn.

Tần Ngộ ôn tồn giải thích: “Kích thước lăng mộ của Trần Nam Vương đã được quy định nên gần 200 người cùng làm một lúc là bất khả thi.”

Bốn người gật đầu bởi gần hai trăm người đàn ông cùng làm việc thì chắc chắn không đủ chỗ mà đứng.

Tần Ngộ lại giảng giải tỉ mỉ về việc thay ba ca luân phiên và cả tác động tâm lý lên đám dân phu cho họ nghe.

Cuối cùng hắn tổng kết: “Thời gian làm việc dài không có nghĩa là năng suất cao, cái này chú trọng đến hiệu quả. Tính năng động chủ quan có đôi khi sẽ phát huy hiệu quả không thể tưởng được.”

Bốn người nhìn nhau sau đó đồng thời nhìn chằm chằm Tần Tú Sinh. Tần Tú Sinh:………

Tần Tú Sinh căng da đầu nói: “Ngộ…… Đại nhân, tính năng động chủ quan là gì?”

Tần Ngộ ngẩn người sau đó vội đổi cách dùng từ, “Mọi người có thể hiểu nôm na là khi chúng ta dốc sức làm gì đó, đồng thời cố gắng tìm mọi cách làm tốt chuyện ấy chứ không cần người khác thúc ép thì hiệu quả sẽ cao hơn.”

Đám dân phu sẽ cảm thấy khâm sai đại nhân đối xử với bọn họ quá tốt và hổ thẹn nên lúc làm việc sẽ cố gắng nỗ lực nhiều nhất. Mặc dù dốc hết sức làm việc sẽ tạo ra áp lực lớn cho thân thể nhưng sau đó họ lại có gấp đôi thời gian để nghỉ ngơi và lấy lại sức lực.

Cách này vừa không hao tốn sức người cũng không hao sức của nhưng có khả năng sẽ khiến kẻ nào đó ngứa mắt. Thế nên Tần Ngộ đã viết tấu chương thông báo mọi việc cho hoàng đế. Cái hay của khâm sai đại thần là có thể trực tiếp viết mật hàm cho Thiên Tử và không cần phải qua tay bất kỳ kẻ nào.

 

Tần Ngộ không có bối cảnh chống đỡ, nhà họ Hoắc có thể hỗ trợ nhưng không thể làm được gì lớn lao. Bản thân hắn cũng không muốn đặt hy vọng vào lương tâm của người khác vì nó quá nguy hiểm.

Sau khi suy nghĩ kỹ hắn quyết định lấy lòng Thiên Tử giống như lần đặt cược trong kỳ thi đình.

Lúc này hắn cũng muốn đánh cuộc một lần nên trong mật hàm có viết rõ các quy hoạch và ý tưởng với lăng mộ.

Đầu tiên hắn nói lúc còn sống Trần Nam Vương là người rộng rãi lại lương thiện nên chắc chắn sẽ không muốn bá tánh bình dân khổ sở vì xây lăng mộ cho mình. Theo lời của nhà Phật thì chính là tổn hại âm đức.

Cái này gọi là lấy tình cảm để tác động lên người khác. Sau đó hắn mới giải thích chỗ tốt của biện pháp ba ca thay phiên. Đây là dùng lý để thuyết phục.

Tần Ngộ còn giải thích cách mình so chiêu với đám thương nhân, túm lại là từ chuyện lớn tới nhỏ hắn đều giải thích hết cho Thiên Tử biết.

Hắn làm việc quang minh lỗi lạc, không thẹn với lòng.

Nói dễ nghe thì đây là mưu kế đường hoàng của Tần Ngộ còn nói khó nghe thì đây là ra tay trước cho chắc.

Tần Ngộ đã tự báo cáo hết nên nếu kẻ khác nói xấu sau lưng hoặc tìm cách ngáng chân hắn thì ắt sẽ gặp xui xẻo.

Thiên Tử xem xong mật hàm thì trong lòng cũng thư thái, khuôn mặt vốn âm trầm cũng giãn ra một chút. Ông ta khép mật hàm lại và hừ một tiếng.

Dù sao cũng đã làm vua vài thập niên nên chút lòng riêng của Tần Ngộ không thể qua mắt ông ta được. Nhưng Thiên Tử cũng không phản cảm. Ngược lại, thông qua mật hàm này ông ta còn kinh ngạc với sự tỉ mỉ của Tần Ngộ.

Thiên Tử bỗng nhiên mở miệng dò hỏi: “Trẫm nhớ rõ Tần Thám Hoa xuất thân bần hàn, bên trên chỉ có một người mẹ ở góa.”

Vương Khoan khom người đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, sự tình đúng là như thế. Trước kia mẹ của Tần Thám Hoa làm đậu phụ.”

 

“Làm đậu phụ……” Thiên Tử trầm ngâm: “Đó là việc vất vả.”

Lúc còn trẻ Thiên Tử cũng từng cải trang đi dạo trong dân gian và nghe nói nghề làm đậu phụ, nghề rèn và chèo thuyền đều là việc mệt nhọc.

“Mẹ của hắn…” Thiên Tử nhíu mày nghĩ. Trước kia ông ta từng cho ngươi điều tra về Tần Ngộ nhưng vì quá nhiều việc nên ông ta đã quên kha khá.

Vương Khoan cẩn thận nhắc nhở: “Sau khi Tần Thám Hoa về quê tế tổ đã đón mẹ tới kinh thành ở cùng với mình. Rồi hắn cưới con gái của Thái Bộc Tự thiếu khanh nhưng……”

Thiên Tử không vui: “Lắp bắp cái gì? Nói mau.”

Vương Khoan vội nói: “Vợ của Tần Thám Hoa là con của vợ cả của Thái Bộc Tự thiếu khanh. Sau đó bà vợ này qua đời và Thái Bộc Tự thiếu khanh lại cưới người khác.”

Thiên Tử không nói gì, chỉ có bàn tay đặt trên bàn là gõ nhẹ trong vô thức.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK