Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa xuân ấm áp tràn về khiến vạn vật như sống lại. Cành cây phủ màu xanh của búp non, chim chóc nhẹ nhàng bay nhảy hót vang vui vẻ.
Một con chim én ngậm nhánh cỏ bay qua đám người khiến đám trẻ con hú hét. Cuối cùng nó đậu trên cửa hàng bán đậu phụ.
“Trương tẩu tử, chim én tới nhà tẩu kìa, vậy là sắp có chuyện tốt rồi.”
Trương thị liếc mắt nhìn con chim én và lòng cũng vui vẻ thế nên lập tức cho người mua hàng thêm một miếng đậu phụ khô.
Người kia vui vẻ nói, “Cảm ơn tẩu tử, ngày mai ta lại tới mua hàng nhé.”
Nhưng tâm tình vui vẻ của Trương thị không kéo dài lâu bởi vào giờ Tỵ hai khắc, đúng lúc chợ náo nhiệt nhất thì có hai gã đàn ông một béo, một lùn đi tới trước cửa hàng, tay cầm cái giỏ.
Chúng nện cái giỏ lên cửa hàng, đậu phụ trắng nõn mềm xốp lập tức rơi xuống đất nát nhừ.
Người tới mua hàng đều bị dọa và theo bản năng tránh về phía sau để lại một khu đất trống.
Trương thị nhíu mày nhưng vẫn cố nén tức giận: “Các ngươi có ý gì?”
Gã lùn phun một ngụm và chỉ vào đậu phụ khô trong giỏ hỏi: “Đây có phải đậu nhà ngươi bán hay không?”
Trương thị nhìn lướt qua và nói: “Là đồ nhà ta bán.”
Trên trấn Trường Ninh này chỉ có nhà bà bán đậu phụ khô nên bà chẳng cần phủ nhận làm gì.
Ai ngờ bà vừa đáp thì gã lùn kia đã nhảy dựng lên và to tiếng ồn ào: “Mọi người nghe rõ đi, mụ ta thừa nhận đậu phụ khô này của nhà mình. Ta nói cho mọi người biết, mụ này tâm địa như rắn rết, dám lấy đậu phụ ôi làm đậu phụ khô để lừa gạt mọi người. Anh em nhà ta ăn vào và phải tới y quán nằm tới giờ đó.”
“Không thể nào.” Trương thị nói năng hùng hồn: “Đồ ăn nhà ta lúc nào cũng là đồ mới.”
“Thế đậu phụ khô ôi thiu này là thế nào?”

Trương thị híp híp mắt nhìn cái tên đang kêu gào kia.
Bà không phải cô gái nhỏ đơn thuần, dù lúc đầu bà có hơi kinh ngạc nhưng hiện tại bà đã nhận ra hai kẻ này muốn vu oan giá họa.
Trương thị cười lạnh: “Ta làm người và làm việc không trái lương tâm. Cửa hàng này đã có từ hồi cha mẹ chồng ta, hiện tại đến tay ta vẫn luôn làm ăn đàng hoàng, chưa từng xảy ra chuyện gì. Danh tiếng nhiều năm của chúng ta há có thể bị hủy hoại chỉ bằng 1-2 câu của các ngươi?”
Bà quay sang mọi người ở đó và dịu giọng thành khẩn nói: “Mọi người cũng không phải mới mua đồ của nhà ta lần đầu. Đồ nhà chúng ta có phải đồ mới làm hay không các vị mới là người có quyền lên tiếng.”
Mọi người bàn luận và chỉ lát sau đã có người ủng hộ: “Đại tẩu nói đúng. Ta đã mua đậu phụ nhà này nhiều năm, chưa từng có vấn đề gì.”
“Ta tin tẩu, nếu không cũng không bỏ tiền ra mua.”
Tên lùn và tên béo liếc nhau sau đó tên béo kia bỗng tiến lên xốc đổ sạp đậu phụ.
“Mụ đàn bà thối tha, lừa anh em nhà ta còn không chịu nhận. Xem hôm nay ta có xé nát cái miệng của ngươi ra hay không.”
Hắn nhắm về phía Trương thị, khuôn mặt dữ tợn như con sói. Trương thị lập tức cầm cái ghế bên cạnh ném tên kia nhưng điều đó càng chọc hắn nổi giận. Trong lúc nguy nan đột nhiên có một chậu nước hắt thẳng vào tên đó khiến hắn hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
“Muội muội, mau tới đây.” Bà chủ hàng bánh nướng vội gọi Trương thị qua.
Trương thị chạy một mạch qua. Tên lùn định nhào đến túm lấy bà nhưng ai ngờ bà chủ hàng bánh nướng đã ôm lấy bà tránh đi, cùng lúc ấy có một thiếu niên mười mấy tuổi bưng một chậu nước sôi hắt thẳng vào hắn.
“A a a a a a a a a”
Trương thị thấy tim mình đập như sấm nhưng bây giờ không phải lúc sợ hãi. Bà cầm lấy cái chậu đồng trong tay thiếu niên và vọt tới đập hai tên kia hôn mê. Sau đó bà nói với mọi người: “Phiền các vị gọi lý chính tới đây giúp ta.”

Sự tình xảy ra quá nhanh nên rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng. Giờ phút này nghe thế bọn họ lập tức sôi trào.
Xem trò vui và bản tính của mọi người, sau khi lý chính tới mọi người mồm năm miệng mười kể lại sự tình từ đầu tới cuối. Lý chính chỉ cảm thấy bên tai mình như có cả trăm con vịt cạc cạc và không biết phải nghe ai.
Trương thị đương nhiên cũng bị mang đi, còn bà chủ hàng bánh nướng thì dặn con trai hai câu sau đó cũng cởi tạp dề xuống và đi theo.
Lúc Tần Ngộ trở về chỉ thấy cửa hàng hỗn độn, con trai nhà bánh nướng đã chờ sẵn và nhanh chóng kể lại chuyện buổi sáng.
Tần Ngộ trầm mặt và cảm ơn đối phương sau đó đi thẳng tới nhà Tần Hoài Minh nhờ cậu xin nghỉ học giúp mình. Tiếp theo cậu chạy tới nhà lý chính.
Trấn Trường Ninh không có nha môn mà Huyện thái gia thì ở huyện thành.
Nhưng trấn trên có lý chính, tương đương với người đứng đầu một thị trấn nhỏ ở hiện đại. Chuyện lớn nhỏ ở đây đều do lý chính quản.
Người làm lý chính thường là tú tài. Nếu lý chính không quản được hoặc sự tình nghiêm trọng hay chết người thì Huyện thái gia mới nhúng tay.
Nhà của lý chính cũng ở khu nhà giàu, chẳng qua nhà ông ấy ở góc phía bắc còn nhà Đàm tú tài ở góc phía Nam.
Lúc Tần Ngộ đuổi tới nhà lý chính đã thấy nơi ấy đầy người thế là cậu thử chen vào nhưng lại bị người ta đẩy ra.
“Ngộ đệ, Ngộ đệ.” Tần Hoài Minh thở hồng hộc chạy tới dìu cậu. “Đệ đừng vội, lý chính làm người rất công bằng.”
Sau đó cậu hét to, “Phiền các vị nhường đường một chút, nhường một chút, đương sự tới.”
Lời này quả nhiên hữu hiệu bởi đám đông rậm rạp lập tức rẽ ra một khe hở. Tần Ngộ cảm kích nhìn thoáng qua Tần Hoài Minh và nhanh chóng vọt vào.

“Tên bụi đời khốn nạn, ngươi tưởng bà đây là đồ ngốc hả? Ngươi mua đậu phụ khô về rồi để mười ngày nửa tháng thì không thối mới là lạ ấy.”
“Ta hắt nước sôi đó thì sao? Làm sao? Ngươi còn dám vung tay vung chân mà không cho ta dùng nước sôi hả?”
Tần Ngộ ngây ra bởi giọng nói oang oang này là của bà bác bán bánh nướng nhà bên chứ ai nữa!
Nhưng mẹ cậu đâu?
“Lý chính đại nhân, trong trấn bao nhiêu người qua lại. Những người tới nhà ta mua đậu phụ đều là khách quen. Huống chi hai kẻ này mặt mũi không tử tế nên ta đương nhiên sẽ khó mà quên được. Có điều mấy ngày gần đây ta căn bản không nhớ đã bán cái gì cho bọn họ.”
Tần Ngộ đi vào trong phòng khách nhà lý chính và nghe thấy giọng mẹ mình. Bà nói có sách mách có chứng, tốc độ không nhanh không chậm khiến cậu hơi an tâm.
Tần Ngộ đột nhiên xuất hiện khiến mọi người ở đó đều ngạc nhiên. Mắt Trương thị híp lại, “Ngộ Nhi, sao con lại tới đây?”
Tần Ngộ liếc mắt trấn an mẹ mình rồi đi lên hành lễ với lý chính. Lý chính thấy thế thì vẫy tay.
Tần Ngộ lùi tới bên cạnh mẹ mình và lạnh lùng nhìn chằm chằm hai gã đối diện đang kêu rên vì đau.
“Nhìn cái gì mà nhìn thằng kia!” Gã cao to béo tốt hung tợn nhìn cậu: “Mẹ của ngươi khiến ta bị thương nên ta nhất định không để yên đâu.”
Tần Ngộ nhìn lý chính thì thấy ông ấy vuốt râu, nhíu mày. Chuyện này bên nào nói cũng có lý.
Hai gã kia khăng khăng là đậu phụ khô của Trương thị có vấn đề, hiện tại còn bị thương nên muốn tiền bồi thường. Nói trắng ra thì bọn chúng đang chơi xấu nhưng ở trấn này chỉ có nhà Trương thị bán đậu phụ khô.
Tần Ngộ kéo kéo tay áo mẹ mình sau đó hai người thì thầm vài câu.
Gã lùn nhíu mày nhảy dựng lên, trực giác cảm thấy không tốt lắm: “Này, các ngươi thì thầm cái gì đó? Đừng hòng trốn tránh.”

Hắn còn định nhảy tới đánh Tần Ngộ nhưng đụng phải vết thương trên người nên trợn mắt nhe răng vì đau.
Tần Ngộ không để ý tới hắn mà hành lễ với lý chính và nói: “Lý chính đại nhân, việc này liên quan tới danh dự của mẹ cháu nên cháu không dám qua loa. Cháu có mấy câu muốn nói rõ.”
Cậu mới 8-9 tuổi, nếu là người khác ắt sẽ không để cậu lên tiếng. Lúc người lớn nói chuyện, một đứa nhỏ xen miệng vào làm gì. Nhưng Tần Ngộ mang bộ dạng của thư sinh, lưng còn cõng rương đựng sách. Sau khi tiến vào cậu luôn giữ thái độ thong dong bình tĩnh, thật sự khác những đứa trẻ bình thường. Cậu còn là con trai độc nhất của Trương thị nên lý chính hơi nghĩ nghĩ rồi gật đầu ý bảo cậu nói tiếp.
Tần Ngộ thầm thở nhẹ một hơi. Được phép nói chuyện là tốt rồi. Vì thế cậu nhanh chóng sắp xếp lại lời lẽ và nói: “Lý chính đại nhân và cô dì chú bác, muốn điều tra chân tướng việc này thì theo kiến thức nông cạn của cháu hẳn sẽ phải mất vài giờ.”
Cậu vươn một ngón tay: “Thứ nhất cần biết thân phận của hai kẻ này. Bọn họ luôn miệng nói đậu phụ khô mẹ cháu bán có vấn đề khiến anh em nhà họ bị đau bụng. Vậy ta cũng cần tìm ra cái kẻ bị đau bụng kia. Đến lúc đó cần mời hai vị đại phu bắt mạch xác nhận có đúng hắn bị đau bụng do ăn phải đồ hỏng hay không.”
Cậu lại duỗi thêm một ngón tay: “Thứ hai, mẹ cháu nói có lý. Mỗi ngày bà ấy đều bán cho người quen, nếu xuất hiện hai người lạ mặt hẳn bà ấy sẽ nhớ rõ.”
“Bà ta nói dối!” Gã lùn hét to giống như càng hét to càng có lý nhưng ý đồ thật lại là chặn miệng Tần Ngộ.
Tần Ngộ không cãi cọ với hắn mà vươn ngón tay thứ ba: “Đây là ta điều thứ ba cháu muốn nói. Nếu muốn người ta không biết thì đừng làm. Một khi đã làm gì đó thì ắt sẽ để lại dấu vết, trấn Trường Ninh này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Lúc các ngươi đi lại trên phố xá sầm uất hẳn sẽ có người chú ý. Tuy hơi phiền phức nhưng nếu dò hỏi từng nhà hẳn cũng không tốn quá nhiều thời gian. Nếu trên toàn bộ phố xá sầm uất không có ai từng thấy các ngươi mua đậu phụ khô của nhà chúng ta thì ắt ai cũng hiểu sự kỳ quặc trong chuyện này.”

Gã to béo đối diện lập tức liếc Tần Ngộ bằng ánh mắt sắc lẹm và hận không thể đấm cậu bẹp dúm. Nhưng mới vừa động đậy hắn đã bị người bên cạnh ngăn chặn, “Ngươi thành thật chút.”
Tần Ngộ không sợ hắn mà bình thản chắp tay nói với lý chính: “Việc này tuy nhỏ nhưng môi hở răng lạnh, nếu đậu phụ khô của nhà cháu khiến người ta bị bệnh thì nhà cháu nguyện bồi thường gấp 10 lần. Nhưng nếu mẹ cháu bị oan uổng và về sau những người khác học theo thì chủ các cửa hàng khác phải làm sao? Chẳng lẽ bọn họ đều phải ngậm hoàng liên, có khổ không dám nói ư?”
Vốn dĩ mọi người chỉ xem náo nhiệt nhưng vừa nghe Tần Ngộ nói thế thì ánh mắt họ nhìn hai kẻ kia lập tức thay đổi.
Lý chính vuốt râu, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Tần Ngộ thấy cậu vẫn thong dong nhìn mình, không chút sợ hãi.
Cậu chỉ giải thích tình huống cho lý chính nghe chứ không đưa ra đề nghị đưa ra quan phủ.
Lý chính là người đứng đầu trấn nhỏ này thế nên nếu Tần Ngộ đưa ra yêu cầu báo quan phủ vậy chẳng khác gì nghi ngờ quyền uy của ông ấy ngay trước mặt mọi người. Thế nên việc này vẫn phải do lý chính quyết định. Việc hôm nay liên quan tới mẹ cậu nên dù phẫn nộ nhưng cậu không thể mất lý trí. Nếu không chuyện này sẽ càng trở nên phức tạp hơn.
Lý chính nhìn Tần Ngộ một lúc lâu mới dời mắt và nhìn lướt qua hai gã kia. Ông không để lộ cảm xúc gì mà chỉ nói: “Nếu điều tra cần nhiều người thì lão phu sẽ báo việc này lên cho quan phủ xử lý.”
Gã lùn lập tức hoảng hốt và vung chân muốn chạy nhưng chung quanh đều là người nên hắn chẳng thể chạy được.
Bọn họ lập tức tới huyện thành. Trên công đường, huyện tôn đại nhân vừa đập kinh đường mộc gã lùn kia đã không còn giữ được bình tĩnh. Hắn vội khai hết toàn bộ sự thật rằng chẳng có người nào bị đau bụng và bọn chúng chỉ dựng chuyện để lừa tiền.
Xét thấy Trương thị không bị thương và hai tên kia cũng thành khẩn nhận tội nên huyện tôn phạt hai kẻ đó phải bồi thường hư hại của sạp đậu phụ sau đó đánh mỗi kẻ 30 gậy và giam 2 tháng. Việc này cứ thế kết thúc.

Cửa hàng đậu phụ của Trương thị được bảo vệ, hai kẻ kia phải bồi thường và bị đánh. Mọi người vây xem đều cảm thấy đây là kết thúc có hậu và mỹ mãn rời đi.
Nhưng Tần Ngộ lại không vui nổi. Con trai nhà bánh nướng đã kể rõ mọi chuyện cho cậu nghe và nói suýt thì mẹ cậu bị đánh.
Là do cậu vô dụng. Nếu cậu có sức mạnh thì đám lưu manh kia làm gì dám bắt nạt một quả phụ như mẹ cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK